Long Đồ Án

Triển Chiêu cứ thế xoa mặt Bạch Ngọc Đường lấy cho đủ vốn, bây giờ, cứ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường là hắn lại nhớ tới đưa nhỏ đắp mèo tuyết kia, càng cảm thấy con Chuột bạch này ngoại trừ anh tuấn tiêu sái ra thì đột nhiên cũng vô cùng đáng yêu nữa.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu đang tinh thần sáng láng sau giấc ngủ dài, cũng không hiểu được cái “thiên phú” này rốt cuộc là gì.

Tất cả mọi người cùng nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu lại cảm thấy rất hứng thú mà hỏi Triển Chiêu: “Con thấy cái gì rồi?”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Ân Hậu một lúc, sau đó đột nhiên che miệng mà “phụt” một tiếng.

Mọi người càng khó hiểu hơn.

Triển Chiêu bây giờ không cách nào đem hình ảnh Ân Hậu khi còn nhỏ giống hệt Tiểu Tứ Tử mà lại có chút lãnh khốc đuổi ra khỏi đầu, cảm thấy thế giới này đột nhiên sao mà đặc sắc thế a.

“Con thấy được những ký ức của rất nhiều người.” Triển Chiêu cười đủ rồi, liền bắt đầu kể đến chuyện chính: “Con thấy được Ngân Yêu Vương, thấy được ngoại công cùng Thiên Tôn khi nhỏ ….”

Trong nháy mắt, cả Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều xị xuống, vẻ mặt bất lực.

Triển Chiêu cười hì hì, nhéo nhéo má Bạch Ngọc Đường: “Còn thấy cả dáng vẻ của ai đó khi nhỏ nữa.”

Bạch Ngọc Đường há miệng nhìn Triển Chiêu đầy khó hiểu, “thấy” là thế nào.

“Ừm….” Triển Chiêu theo bản năng bỏ qua đoạn Ưng Vương kia: “Con thấy cả ngoại mẫu nữa.”

Ân Hậu hơi sững sờ, sau đó hỏi: “Nàng thế nào?”

Lúc hỏi ra rồi, Ân Hậu cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ …. Mình đang hồ đồ sao, những thứ mà Triển Chiêu thấy hẳn là một vài cảnh tượng đã trải qua chứ không phải là một thế giới khác.

Triển Chiêu cười cười: “Người nhìn ngoại công.”

Ân Hậu sửng sốt, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười, sờ cằm: “Ngoại mẫu quả nhiên cho người ta cảm giác người gặp người yêu a …. Con biết thưởng thức đồ ăn ngon như vậy hẳn là giống người đi!”

Ân Hậu dở khóc dở cười, có điều quá đúng, tính cách ăn hàng của Triển Chiêu chắc chắn giống bà ngoại nó, có điều, bà ngoại nó không chỉ biết ăn mà còn biết nấu cả cơm nữa.

Bạch Ngọc Đường đưa tay nhéo mặt Triển Chiêu, ý là —— Mèo này, ngủ một đêm xong hình như da mặt lại dày thêm một chút.

Ân Lan Từ tò mò hỏi Ân Hậu: “Phụ thân, Chiêu Nhi …. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Ân Hậu tìm một cái ghế ngồi xuống, mọi người cũng đều ngồi xuống nghe.

“Có một lần ngoại mẫu của Chiêu cũng đột nhiên ngất xỉu, ngủ hết một ngày một đêm.” Ân Hậu nói: “Lúc đó ta mới biết nàng không lâu, còn tưởng là nàng bị bệnh nữa, nhưng mà chờ đến khi nàng tỉnh lại, nàng liền biết tất cả những chuyện ta đã trải qua. Câu đầu tiên nàng nói khi tỉnh dậy chính là, ta không hề thay đổi chút nào, nhiều năm như vậy mà vẻ ngoài vẫn thế, thật thần kỳ.”

Ở bên cạnh, Thiên Tôn cùng Vô Sa cũng nhướng chân mày: “Ngươi đừng có nói bậy, câu đầu tiên Tiểu muội đó tỉnh dậy nói chính là ‘Từ nay về sau ngươi là người của ta, ở trong mộng ngươi đã đồng ý với ta! Không cho phép hứa cuội!’”

Ân Hậu đỡ trán.

Mọi người cũng chỉ biết im lặng —– Không hổ danh là bà ngoại của Triển Chiêu! Thật dữ!

Ân Lan Từ càng thêm khó hiểu: “Chưa thấy nương nhắc qua a.”

“Ta cũng chỉ thấy nàng như vậy một lần.” Ân Hậu nói: “Mẫu thân con từng nói qua, khi nhỏ nàng cũng đã từng như vậy, khi nàng quá chú ý đến chuyện gì, liền đột nhiên ngất xỉu, sau đó ngủ mất một ngày một đêm. Lúc ngủ, nàng sẽ thấy được quá khứ của người mà nàng quan tâm, hoặc là thấy một số nơi đã từng xảy ra chuyện gì đó …. Cảm giác như là linh hồn xuất ra du hành vậy.”

Mọi người há to miệng: “Chắc không có quỷ dị như vậy chứ?”

Tiểu Tứ Tử cũng phồng mặt: “Miêu Miêu có thấy Tiểu Tứ Tử lúc nhỏ không?”

Mọi người cấm ngữ nhìn bé, Triệu Phổ ấn đầu bé mà xoa xoa mấy cái: “Bây giờ con cũng rất nhỏ!”

Công Tôn sờ cằm, tiến lên bắt mạch cho Triển Chiêu, lại mở mắt Triển Chiêu ra nhìn một chút, sờ cằm suy nghĩ: “Ừm ….”

“Linh hồn thoát xác có vẻ tà môn đi?” Bàng Dục tò mò: “Có phải giống như Tiểu Tứ Tử không, có năng lực đoán tương lai chẳng hạn?”

Công Tôn lại phất tay một cái: “Ai …. Không giống với Tiểu Tứ Tử, thật ra thì thiên phú như Triển Chiêu trước kia có từng ghi lại trong y thư, vô cùng hy hữu, cũng không thể khảo chứng.”

Tất cả mọi người kinh ngạc: “Cái này mà cũng có?”

Công Tôn gật đầu: “Từ xưa đã có du hồn rồi, phần lớn có thể thấy được một số cảnh tượng đã trải qua. Thật ra thì những cảnh tượng này đều nằm trong ký ức của người bên cạnh người du hồn, mà không biết làm thế nào mà người du hồn lại có thể tiếp nhận được, cảm giác như mình đi vào trong ký ức của đối phương, thậm chí là có thể trao đổi với ký ức của đối phương nữa, giống như một dạng thần giao cách cảm nào đó. Nhưng mà những người có khả năng như vậy cực kỳ ít …. Hẳn cũng không phải là một loại thần công gì, mà có lẽ là một loại thiên phú bẩm sinh. Giống như việc xương cốt của Triển Chiêu vô cùng nhẹ, đây chính là một vài đặc biệt về thân thể của hắn.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

“Vậy …. Loại năng lực này có thể không chế không ạ?” Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên mà hỏi Ân Hậu.

Ân Hậu lắc đầu một cái: “Bà ngoại nó thì không thể khống chế được, là đột phát, hơn nữa ta nghe nàng nói, khi còn nhỏ chỉ xảy ra có hai lần, lúc ở cùng ta xảy ra một lần, sau đó không xuất hiện thêm lần nào nữa. Nàng giải thích là, bình thường nếu nàng vô cùng muốn biết chuyện gì đó, thường xuyên ghi nhớ chuyện đó trong lòng mới có thể đột nhiên nằm mơ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, ý là ——- Bình thường ngươi đều muốn biết chuyện kỳ quái gì đây?

Triển Chiêu khoanh tay, hắn có thể hiểu được, từ trước đến bây giờ mình thường xuyên tiếc nuối bốn chuyện. Một là có chút tiếc nuối chưa từng gặp qua Ngân Yêu Vương, nếu như có thể gặp được một lần thì tốt rồi. Hai là luôn cảm thấy nghi ngờ với ánh mắt oán độc nhìn mình chằm chằm đó, liệu có phải địch ý với mình là xuất phát từ ngoại công không. Ba là từ nhỏ đến giờ, điều hắn tiếc nuối nhất chính là chưa từng được gặp qua ngoại mẫu lần nào, nếu như có thể gọi người một tiếng ngoại mẫu thì tốt rồi. Điều thứ tư mà Triển Chiêu luôn luôn vương vấn trong lòng chính là thân thế bí mật của Ân Hậu, đây chính là tai họa ngầm ngay sát bên cạnh mà bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát. Còn về Bạch Ngọc Đường …. Thực ra Triển Chiêu cũng không hề lo lắng, chẳng qua chỉ là lúc quá khẩn trương hoặc lúc không vui, hắn thường nghĩ đến Chuột này, đặc biệt là muốn biết xem khi nhỏ Bạch Ngọc Đường trông như thế nào, chỉ cần nghĩ đến hắn xong là sẽ vui vẻ ngay, có lẽ là mình nghĩ đến Chuột quá nhiều, cho nên …. Thật sự đã được như ý nguyện rồi!

Tóm lại, sau khi nằm mơ xong rồi, về tổng thể thì Triển Chiêu vô cùng thỏa mãn, mấy chuyện mình quan tâm đều đã có được câu trả lời, lại còn gặp được bà ngoại nữa …. Quả nhiên bà là một người khiến người ta cảm thấy ấm áp, những lúc có bà làm bạn, ngày tháng của ngoại công hẳn là trôi qua rất vui vẻ đi.

Mặt khác, điều khiến cho Triển Chiêu rất lưu ý chính là …. Ánh mắt đó!

Chờ đến khi tất cả mọi người tản đi hết rồi, trong phòng chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mới đem chuyện về Ưng Vương kia nói cho Bạch Ngọc Đường nghe.

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu bất lực: “Lúc đó Hiên Viên Phách đã dùng bí mật này uy hiếp ngươi hả?”

Bạch Ngọc Đường im lặng hồi lâu, hỏi Triển Chiêu: “Ngươi định nói cho Ân Hậu sao?”

“Ta muốn nói cho ngoại công biết, nhưng mà không biết dùng cách nào …. Ta sợ người lo lắng.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, hắn hiểu vì sao Triển Chiêu lại buồn phiền như vậy.

“Nhưng mà…” Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu: “Nếu như là cùng thời đại với Ưng Vương, vậy thì hẳn Ân Hậu cũng chưa có ra đời đi, nói cách khác, thời gian từ đó đến giờ cũng cỡ một trăm năm mươi năm rồi. Nếu như ánh mắt đó thực sự có thật, lại là cùng một người …. Vậy chẳng phải người đó đã một trăm sáu mươi hoặc một trăm bảy mươi tuổi rồi sao? Có người sống lâu vậy à?”

“Cái này ….” Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Có phải là hậu nhân không? Ta xem lại về cái gọi là huyết thống này rất thần kỳ!” Triển Chiêu nghiêm túc hỏi: “Khí chất của Ngoại công cùng Ưng Vương gần như giống hệt! Ngoại hình có đến bảy phần tương tự, nhưng mà Ưng Vương càng nhiều khí chất đế vương hơn một chút.”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: “Đẹp trai như vậy sao?”

Triển Chiêu cười xấu xa: “Ngươi cũng cảm thấy ngoại công ta đẹp trai sao?”

Bạch Ngọc Đường thành thật gật đầu.

“Vậy ngươi có muốn biết khi nhỏ Thiên Tôn trông thế nào không?” Triển Chiêu hỏi ra, lại thấy Bạch Ngọc Đường lộ ra ánh mắt cực kỳ hiếm gặp, giống như Tiểu Tứ Tử đang thuần túy mong ước điều gì đó.

Triển Chiêu lại nghĩ đến con Chuột đang đắp tuyết miêu kia …. Thật ra mà nói, ở một phương diện nào đó Bạch Ngọc Đường vẫn là một kẻ thông minh không hề tính toán điều gì, người thông minh cùng người có tính toán là hai dạng khác nhau, Chuột này từ trước đến giờ chưa hề tính toán so đo cái gì, hắn chỉ làm những chuyện vui vẻ theo tâm ý của mình mà thôi, khí chất tiêu sái trời sinh này của hắn cũng giống như hắn vẽ thêm hai đường cong nhếch lên cho tuyết miêu kia vậy.

Triển Chiêu mô tả cho Bạch Ngọc Đường nghe một chút về dáng vẻ của Ngân Yêu Vương cùng với Thiên Tôn khi còn nhỏ.

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu: “Miêu Nhi, nói như vậy có nghĩa là Ngân Yêu Vương cùng ngoại mẫu của ngươi cũng cảm giác được ngươi đến phải không? Mà ngoại mẫu của ngươi còn nhìn thấy ngươi nữa!”

Triển Chiêu gật đầu: “Ta cảm thấy vậy.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, vẻ mặt hơi khó hiểu, mà nội tâm của Ngũ gia cũng cảm thấy khó hiểu. Từ trước đến nay Bạch Ngọc Đường hắn chưa từng hâm mộ thứ gì, nhưng mà lúc này, hắn lại vô cùng hâm mộ loại “thiên phú” này của Triển Chiêu! Hắn cũng muốn đến gặp qua Ngân Yêu Vương trước kia, mà đương nhiên, điều hắn muốn được nhìn thấy nhất chính là, khi còn nhỏ Triển Chiêu thuộc loại gì, hắn luôn cảm thấy Triển Chiêu có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình khi nhỏ, mình lại không được thấy dáng vẻ hắn khi đó, có chút thiệt thòi. Đồng thời, Bạch Ngọc Đường cũng muốn gặp được ngoại mẫu của Triển Chiêu.

“Đúng rồi.” Triển Chiêu cầm lấy đồ ăn Tiểu Tứ Tử vừa mang đến ban nãy. Triển Chiêu vừa ăn vừa nói với Bạch Ngọc Đường: “Ta ngủ hẳn một ngày một đêm a? Vụ án có tiến triển gì không?”

Bạch Ngọc Đường hồi phục tinh thần lại, lắc đầu một cái: “Không có tiến triển gì, nhưng mà có chút đầu mối về người Nhật kia.”

Tinh thần Triển Chiêu tỉnh táo hẳn lên: “Bên chỗ Tương Tứ ca có đầu mối sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cau mày: “Bỏ chữ Tương đi, gọi theo ta!”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nói: “Tứ ca.”

Bạch Ngọc Đường hài lòng gật đầu một cái: “Tứ ca giúp ta hỏi thăm một chút, thì ra cái người mắt giả đó rất nổi danh ở Nhật Bản, tất cả những thương nhân làm ăn ở Trung Nguyên đều biết hắn, nhưng mà tên thật của hắn là gì cũng không ai biết, mọi người chỉ biết hắn có tên Trung Nguyên, gọi là Ngộ Tâm.”

“Ngộ Tâm?” Triển Chiêu buồn bực: “Nghe cứ như pháp danh ấy.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái: “Nhưng mà không nghe nói hắn xuất gia, hoặc là có quan hệ sâu xa gì với phật môn, ngược lại, hắn là một thương nhân rất thành đạt.”

“Thương nhân?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Thương nhân bình thường sao?”

“Nghe nói hắn làm ăn rất lớn, thực lực hùng hậu, nhưng mà ….” Bạch Ngọc Đường nói: “Tứ ca có hỏi thăm được, gần như người này toàn hoạt động trên biển, vô cùng thần bí, hơn nữa bên người có nuôi rất nhiều cao thủ.”

Triển Chiêu càng nghe càng cảm thấy kỳ quái: “Một người làm ăn bình thường nuôi nhiều cao thủ bên cạnh như vậy làm gì?”

“Ta cố ý hỏi một chút, Tứ ca giúp hỏi thăm, tuổi tác người kia khoảng hơn ba mươi, võ công rất cao.” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu cau mày: “Tuổi hắn cũng không còn nhỏ mới đúng …. Có thể là nội lực không tệ đi. Vậy hắn có quan hệ gì với Đan Nghĩa Nhân cùng tiệm thuốc họ Trần đó không?”

“Cái này thì thật không biết.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Nhưng mà ở Ứng Thiên Phủ cũng có sản nghiệp của Hãm Không Đảo, ở bến tàu có thương thuyền của chúng ta. Mấy ngày nữa nhị ca cũng sẽ đi thuyền đến, giả làm ăn để giám thị bên đó một cái. Chẳng phải Đan Nghĩa Nhân đó thường vận chuyển đồ ở bến tàu sao? Có thể điều tra xem hắn mang đồ đến đâu rồi.”

“Nhị ca cũng tới sao?” Triển Chiêu cười hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ừ.”

“Bọn họ đến gọi ngươi về nhà đón năm mới sao?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu, liền nói: “Có muốn cùng ta trở về Hãm Không Đảo đón năm mới không?”

Triển Chiêu hình như có chút khó xử: “Nói đúng thì, khi vụ án bên này làm xong, lại đến Dạ Xoa cung, chờ đến khi Công Tôn chữa trị xong cho người của Dạ Xoa cung cũng đã là cuối năm …. Ta có thể sẽ ở lại Ma cung ăn tết, vốn dĩ cũng muốn giữ ngươi ở lại Ma cung ăn tết đây!”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Dù sao thì nương ta cùng sư phụ cũng ở đây rồi, để ta hỏi Tứ Ca xem bọn họ có hứng thú ăn tết ở Ma cung không.”

Triển Chiêu có chút mừng rỡ: “Thật sao?”

Bạch Ngọc Đường cười cười: “Bọn họ thích nhất ra ngoài chơi, cùng lắm thì năm nay mọi người ăn tết ở Ma cung, sang năm cùng nhau đến Hãm Không Đảo ăn tết, sang năm nữa có thể đến Khai Phong phủ, năm sau nữa nữa đến Ánh Tuyết Cung, tiếp năm nữa chúng ta có thể cùng đến Hắc Phong Thành, năm nữa nữa nữa ….”

Triển Chiêu bật cười: “Nghe giọng điệu này của ngươi giống như là lúc nào … lúc nào cùng muốn cùng nhau đón tết vậy.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Triển Chiêu cũng mở to mắt nhìn.

Bạch Ngọc Đường cười hỏi: “Vậy ngươi …. Ngươi có muốn lúc nào, lúc nào cũng luôn luôn ở bên nhau, cùng nhau đón tết không đây?”

Triển Chiêu ngồi xếp bằng lên: “Sau năm nữa nữa lại về Ma cung ăn tết, năm sau sau sau nữa về Hãm Không Đảo, năm sau sau sau nữa nữa nữa …..”

Ngoài cửa, Ân Hậu đi ngang qua, tò mò hỏi Thiên Tôn: “Hai đứa nhỏ này đang làm cái gì vậy?”

Thiên Tôn cũng buồn bực: “Hát ‘cải lương’ à? Hay là đánh bạc a? Cái gì mà cứ luôn miệng đại đại đại đại chứ ….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui