Long Đồ Án

Tất cả mọi người đều nghĩ cách giúp Lâm Dạ Hỏa tìm ngựa, có điều muốn tìm được một con ngựa màu đỏ xinh đẹp theo yêu cầu của Lâm Đường chủ đúng là rất khó khăn.

Lúc này Bàng Dục ló đầu ra khỏi mã xa, nói: “Trong phần bị rách của Long Đồ Án kia cũng có một vụ án liên quan đến ngựa….”

Tiểu Hầu gia vừa mới dứt lời, Phong Truyền Phong Hãn liền nói: “À! Ta biết chuyện này, có phải vụ án Yêu Mã gần Lâm quận không?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Bàng Dục gật đầu, lập lật bộ hồ sơ kia, nói: “Cuốn này rách te tua, chỉ còn lại đoạn mở đầu nói là có một lang trung ở Lâm quận vào núi hái dược nhưng không trở về, người trong nhà rất lo lắng vì vậy người thân của hắn mới vào núi tìm. Mất ba ngày ba đêm nhưng không tìm được ….”

Bàng Dục nói: “Hồ sơ chỉ còn đến đây thôi, những phần khác đều rách hết, không tìm đủ được.”

Mọi người nhìn Phong lão đầu cùng Minh Đà Tử, hai người này đều trưng ra cái vẻ mặt “chúng ta biết rõ.”

Phong Lão đầu liền nói “Chuyện này xảy ra đầu năm nay, sau khi lang trung đó mất tích ba ngày, người nhà hắn đã đến báo quan, quan viên cho người vào núi lục soát nhưng cũng không tìm thấy được. Cho nên, mọi người nghĩ rằng có thể là lang trung kia không cẩn thận đã ngã xuống vách núi, hoặc là đi lạc vào trong rừng sâu nên không ra được, tóm lại chính là lành ít dữ nhiều.”

Tất cả mọi người gật đầu nhưng vẫn không hiểu nổi trọng điểm nằm ở đâu.

“Nhưng mà mấy hôm sau, có một tiều phu vào núi đốn củi lại phát hiện ra thi thể của lang trung. Mà vấn đề là, chỗ hắn phát hiện ra thi thể lang trung lại cách nơi lang trung đó vào núi rất xa!” Minh Đà Tử nói: “Điểm khả nghi nhất chính là lang trung kia bị giết chết!”

“Giết chết?” Triển Chiêu ngạc nhiên: “Bị cái gì giết chết?”

“Ngỗ tác nghiệm thi xong nói là do ngựa giết chết.” Phong Truyền nói: “Sau khi tiều phu kia nhìn thấy thi thể đã bị dọa sợ ngã ngồi xuống đất, lúc hắn ngã xuống thấy trên sườn núi xa xa có một con ngựa đứng đó, con người kia còn lạnh lùng nhìn người dưới chân núi nữa.”

Nói đến đây, Tiểu Tứ Tử lại bưng mặt tò mò: “Ngựa thì nhìn lạnh lùng thế nào?”

“A….” Minh Đà Tử suy nghĩ một chút, đột nhiên huýt gió với phía trước một cái.

Vì vậy, cả đàn ngựa phía trước đều quay đầu nhìn lại.

Tảo Đa Đa thì mở to đôi mắt tò mò nhìn về phía sau, ánh mắt cho thấy rất rõ ràng —— Ai huýt gió vậy?

Hắc Kiêu thì cùng Ân Hậu chạy đi xa rồi, không ở đó, Sơ Thất căn bản không thèm để ý phía sau, Phong Nha Đầu lại đang ngáp, Bạch Vân Phàm cũng quay đầu, liếc mắt nhìn lại phía sau một cái, ánh mắt ấy….

Minh Đà Tử chỉ Bạch Vân Phàm: “Đó có phải là lạnh lùng không?”

Khóe miệng mọi người co giật —– Rõ ràng ánh mắt Bạch Vân Phàm đang tỏ ý “khinh bỉ ngươi” thì có, mặc dù không đến nỗi tức giận đùng đùng nhưng tuyệt đối không có lạnh lùng.

“Sau đó con ngựa kia thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Con ngựa kia chạy mất, bởi vì con ngựa kia chạy lên núi cho nên tiều phu đó thấy được, dưới chân con ngựa đó dính đầy những máu.” Phong Truyền Phong Hãn nói.

Mọi người giật mình.

“Nói như vậy là con ngựa đó giết chết lang trung kia sao?” Mọi người kinh hãi.

“Hẳn là vậy đi, tiền phu nói đó là một con ngựa màu đen, cụ thể thế nào thì hắn cũng không có nhìn rõ, bị dọa sợ rồi.” Phong Truyền nói: “Sau đó thì truyền thuyết về Yêu mã hết sức hung ác cũng được truyền ra.”

“Ngựa cũng giết người sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút khó tin: “Vô duyên vô cớ thì sao có khả năng này được?”

Triển Chiêu cũng gật đầu: “Cho dù là con người có tập kích ngựa đi nữa thì cùng lắm nó cũng chỉ đạp một cái rồi chạy đi, sao có thể giết chết người?”

“Sau đó tiều phu ấy đi báo quan, bộ khoái mang nha dịch vào núi tìm …. Nhưng mà các ngươi cũng biết, rừng rậm phía sau Lâm quận tiếp với Ma Sơn, không chỉ địa thế rất hiểm trở mà còn là rừng nguyên thủy vô cùng rậm rạp, trừ phi rất quen thuộc địa hình nếu không thì vào đó chẳng khác nào đi chịu chết.” Phong Truyền Phong Hãn nói: “Ta có hỏi qua A Nham, hắn nói ở đó đúng là có thể có ngựa hoang.”

“Ngựa hoang không phải thường sống theo đàn trên thảo nguyên sao?” Triệu Phổ tò mò: “Sao lại có thể đơn độc ở trong rừng?”

“Đây có thể cũng do Nham Bật gây ra a.” Minh Đà Tử nói “Tên Mã Si Nham Bật kia có nuôi một mã tràng ở vùng núi phía sau Ma Cung, tập hợp không ít bảo mã. Nhưng mà có một lần, vào khoảng ba mươi năm trước đi, hắn mang theo mấy con ngựa hoang về, trong số đó có một con vô cùng cuồng dã, nửa đêm đạp bay cửa chạy đi mất, lại còn mang theo mấy con ngựa khác chạy vào rừng rồi không tìm thấy nữa. Một lần ấy mất tổng cộng mười mấy con ngựa, còn có công có mẫu, mà khu rừng kia cái gì cũng có, lại không có mãnh thú nên điều kiện sinh sống rất tốt …. Nói không chừng đám ngựa đó đã sinh sản đời sau rồi.”

Mọi người cảm thấy cũng có thể.

“Nhưng mà Nham Bật vẫn không tin ngựa sẽ giết người.” Phong Truyền nói: “Dường như huyện lệnh cũng cảm thấy rất khả nghi nữa, vụ án này lúc đó đã vô cùng oanh động a.”

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu nổi: “Vụ án này mặc dù cũng có nhiều điểm quái lạ nhưng mà cũng không đến nỗi phải oanh động đi? Còn điểm khả nghi khác sao?”

Phong Truyền trừng mắt nhìn, lúc này từ trong mã xa Gia Cát Lữ Di chơi cửu bài mệt rồi đi ra ngoài nghỉ ngơi chút, đúng lúc nghe thấy được liền nói: “Thật ra bản thân vụ án này thì không có gì oanh động, điều oanh động chính là bản thân lang trung kia kìa.”

“Lang trung đó có vấn đề gì?” Công Tôn buồn bực.

“Lang trung đó là một vị Bồ Tát sống vô cùng nổi danh tại Lâm quận này.” Gia Cát Lữ Di nói: “Hắn họ Hoàng tên là Khả rất thích làm việc thiện, khi xem bệnh cho người ta đều không thu tiền, hơn nữa y thuật của hắn cũng không tệ, người ở Lâm quận đều gọi hắn là Hoàng thiện nhân, chết rồi rất nhiều người thương tiếc cho hắn.”

Mọi người nhìn nhau một cái.

“Ngoài ra, còn có một số tin đồn khác.” Phong Truyền nói: “Thường nói hảo hán chưa chắc đã có hảo thê, Hoàng thiện nhân này cái gì cũng tốt chỉ là lại có một thê tử không chuyên phận. Hơn nữa, Hoàng thiện nhân này lại rất thành thật, gia tài của hắn sau khi chết đã bị thê tử chiếm hết. Không chỉ vậy, hắn chết còn chưa đến một tháng thê tử hắn đã vội vàng tái giá, lại lấy huynh đệ tốt nhất của Hoàng thiện nhân, cho nên có rất nhiều lời đồn đại truyền ra, người ta đều nói là thê tử hắn hợp mưu cùng huynh đệ hắn giết chết hắn.”

Mọi người nhướng mi —— Khó trách sao vụ án này lại “oanh động” thế a, thì ra còn dính đến tình sát nữa.

Triển Chiêu sờ cằm: “Nếu quả thật do người làm ra, vậy tại sao lại biến thành ngựa giết người chứ?”

Còn đang suy nghĩ, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ hắn, nói: “Miêu Nhi, ngoại công ngươi đi đã rất lâu rồi.”

Triển Chiêu hơi sững sờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía trước, cũng cảm thấy kỳ quái —– Ân Hậu cưỡi Hắc Kiêu chạy ra ngoài lâu vậy rồi sao vẫn chưa trở lại?

Triển Chiêu có chút lo lắng: “Ngoại công đi đâu a?”

“Yên tâm đi.” Thiên Tôn phất tay: “Nơi này gần với Ma Cung, ngoại công ngươi có thể mất tích được sao?”

Còn đang nói chuyện mọi người đã nghe thấy tiếng vó ngựa xa xa truyền đến.

Tất cả cùng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Ân Hậu đã cưỡi Hắc Kiêu về, trong tay còn ôm thứ gì đó.

Chờ đến khi Ân Hậu gần hơn, liền đưa cho Triển Chiêu nhìn món đồ trong tay mình.

Triển Chiêu vừa liếc mắt nhìn liền vui vẻ: “A? Nai con từ đâu tới vậy?”

Mọi người thấy được Ân Hậu đang ôm một con nai nhỏ trở về, con nai kia nhìn qua cũng chỉ khoảng mấy tháng mà thôi, béo tròn mũm mĩm rất đáng yêu, đôi mắt mở to có vẻ sợ hãi nhìn mọi người chung quanh.

Ân Hậu đưa con nai nhỏ qua cửa sổ mã xa, Tiểu Tứ Tử nhận lấy, ôm chặt không thả.

“Nhỏ vậy mà ngươi đã nhặt về a?” Vô Sa niệm A di đà phật xong liền hỏi: “Nai mẹ đâu rồi?”

“Chết bên đường rồi!” Ân Hậu chỉ phía trước.

“Chết rồi?” Triển Chiêu không hiểu: “Chết thế nào ạ?”

“Bị đá đè chết, nai con được che dưới thi thể nai mẹ, nếu không phải Hắc Kiêu phát hiện thì ta cũng không chú ý đến.” Ân Hậu nói: “Không biết tại sao tảng đá lớn lại lăn từ trên núi xuống.”

Mọi người giục mã xa chạy về phía trước, quả nhiên thấy được giữa đường có chắn một tảng đá lớn, tảng đá đang đè lên một con nai hoa trưởng thành, máu chảy đầy đất.

Công Tôn xuống xe nhìn qua một chút, đưa tay đè xuống cái cổ của nai mẹ kia, sau đó nói với mọi người: “Chuyển hòn đá ra, nó còn chưa chết!”

Ân Hậu kinh ngạc: “Không còn thở nữa a….”

“Phổi bị chặn lại thôi, có thể bị xuất huyết trong.” Công Tôn vừa nói vừa bảo Tiểu Tứ Tử cầm hòm thuốc tới.

Mấy ảnh vệ chuyển đá ra, Công Tôn đi đến bắt đầu trị liệu cho con nai kia.

Mọi người chờ ở ven đường, quả nhiên …. Công Tôn cắt ra một đường trên cổ con nai kia, để chút máu chạy ra, con nai kia bắt đầu hô hấp lại, có điều vẫn còn đứt quãng.

“Bị gãy chân, nội tạng cũng bị thương.” Công Tôn dùng khoảng nửa canh giờ xử lý cẩn thận vết thương cho nai mẹ, lại băng bó cố định chỗ chân bị gãy. Các ảnh vệ mang con nai mẹ ấy lên mã xa, cùng mang về Ma Cung.

Đám người Triển Chiêu vừa chuẩn bị lên ngựa rời đi, Bạch Ngọc Đường lại vỗ nhẹ vai Triển Chiêu một cái, chỉ chỉ tảng đá kia.

Khối đá này vốn dĩ cũng không có vấn đề gì, nhưng mà trên hòn đá lại có một vết cạy dài, hình như là do người nào đó dùng gậy dài hoặc vật gì đó cạy lên.

“Có người cố tình cạy hòn đá cứu con nai này sao?” Công Tôn cũng sang xem: “Nhưng mà trên mặt đất không có dấu vết cạy đá nào.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ mặt đất, rồi lại chỉ chỉ một đường lăn thật dài trên sườn núi: “Là rơi từ trên núi xuống.”

“Chẳng lẽ không phải tự nhiên rơi xuống mà có người cố ý cạy lăn xuống sao?” Lâm Dạ Hỏa ngẩng mặt lên nhìn đỉnh núi một cái: “Người nào mà thất đức vậy? Lại cạy lăn một tảng đá to từ cao như vậy xuống, mà hai con nai này lại trùng hợp ở đây sao? Hay là cố ý?”

“Có người lại mưu hại một cặp mẫu tử nai?’ Triển Chiêu cảm thấy nếu như đây là thật thì đúng là không thể tha thứ được.

“Đi xem một chút đi.” Trâu Lương đi nhanh lên núi, Lâm Dạ Hỏa đi theo, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, liền theo dấu vết mà lên núi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi khá chậm, khi tới một vùng đất bằng trên sườn núi, Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường lại, nói: “Ngọc Đường, ngươi xem này.”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu chỉ xuống mặt đất liền cúi đầu nhìn …. Thấy được bên sườn núi có ít cỏ, mà trên nền đất xung quanh chỗ cỏ ấy có những dấu chân ngựa hỗn loạn.

Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống nhìn qua một chút, chỉ thấy phần ngọn của đám cỏ đó đều đã đứt, nhìn như bị ngựa gặm qua.

“Có ngựa ăn cỏ ở đây sao?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

“Này!”

Lâm Dạ Hỏa đang đứng trên đỉnh núi ngoắc tay với hai người.

Hai người lên núi, thấy Trâu Lương đang ngồi xổm nhìn mặt đất bên dưới.

Mọi người có thể nhìn thấy một vết lõm rất rõ ràng. Khối đá lớn kia vốn phải nằm ở đây, mà xung quanh còn có rất nhiều gậy để cạy đá, mấu chốt chính là còn có rất nhiều dấu chân người.

“Thật sự có rất nhiều người cạy tảng đá đó sao?” Triển Chiêu cau mày, nhìn phía chân núi một chút: “Ban đầu tảng đá đó rơi xuống bên sườn núi kia, sau đó mới đổi hướng mà làm bị thương con nai mẹ kia.”

“Nhưng mà từ nơi này lăn xuống lại vừa đúng chỗ con ngựa ăn cỏ.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ: “Ta cả thấy người đẩy tảng đá này xuống vốn là muốn giết chết con ngựa kia chứ không phải hai con nai hoa ấy.”

“Người này đã mai phục ở đây rất lâu.” Trâu Lương xem xét độ lớn và độ lún của vết chân, ngẩng đầu nói với mọi người: “Chuyện hẳn là xảy ra vào sáng sớm hôm nay, người này đã mai phục chờ từ tối ngày hôm qua ở đây, là một nam nhân cao trung bình, hơi gầy không biết võ công.”

“Trên sườn núi không có vết máu, như vậy là con ngựa kia không có bị thương, phản ứng rất nhanh nhẹn a ….” Triển Chiêu sờ cằm: “Ai a? Lại tốn công sức đi giết một con ngựa như vậy …..”

“Này, mấy đứa các ngươi.”

Ở dưới chân núi, Phong Truyền ngoắc mấy người họ: “Phải lên đường rồi!”

Bốn người gật đầu một cái, cùng xuống núi.

Đoàn người tiếp tục lên đường, lúc mọi người nói đến phát hiện ở trên núi, mọi người đều cảm thấy có chút nghi ngại trong lòng, chuyện này đúng là rất quỷ dị.

“Các ngươi muốn vào núi thì về gọi Cửu Đầu dẫn các ngươi đi.” Ân Hậu nói.

Triển Chiêu gật đầu một cái.

Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi Triển Chiêu: “Là Sơn Mẫu, Cửu Đầu Nãi Nãi à?”

Triển Chiêu gật đầu.

“Cái gì mà Cửu Đầu Nãi Nãi?” Trâu Lương rất hiếu kỳ.

Lâm Dạ Hỏa nói: “Cửu Đầu Nãi Nãi là tước hiệu, tên đầy đủ là Thẩm Cửu, người giang hồ gọi là Sơn Mẫu Cửu Đầu, vô cùng lợi hại.”

“Lợi hại lắm sao?” Triệu Phổ luôn cảm thấy cực kỳ hảo cảm với những người trong tên có chữ “Cửu”, nhưng mà cũng phải thừa nhận, trong Ma Cung có quá nhiều người lợi hại.

“Cửu Đầu là người lớn tuổi nhất ở Ma Cung.” Ngô Nhất Họa giới thiệu với mọi người: “Tuổi của người còn lớn hơn cả Cung Chủ nữa, hơn nữa người sinh ra ở vùng núi này, sống ở trong núi hơn trăm năm rồi, khu rừng mà bất cứ ai đi vào cũng lạc kia đối với người mà nói thật chẳng khác nào hậu viện, nếu muốn vào núi nhờ người dẫn đi thì cực kỳ an toàn.”

Mọi người gật đầu, cảm khái —— Người Ma Cung không chỉ lợi hại mà còn đều là quái nhân, quái đến cấp độ tột cùng rồi.

Lại đi thêm một đoạn đường nữa đột nhiên đã thấy phong hồi lộ chuyển, con đường phía trước đột nhiên sáng sủa vô cùng …. Ma Sơn đã xuất hiện trước mắt mọi người, mà trên đỉnh núi, Ma Cung nguy nga đã như ẩn như hiện lộ ra giữa lớp mây mù.

Tất cả mọi người không tránh được bắt đầu kích động.

Lúc này, sơn môn Ma Cung đã sớm được mở rộng, đoàn người tập trung đông đảo ngoài cửa, tất cả đều vẫy tay với mọi người, miệng gọi tùm lum, danh gì cũng có, có người còn đốt pháo ăn mừng nữa.

Ân Lan Từ cũng nhô đầu ra, vẫy vẫy tay với các thúc thúc, thẩm thẩm đông đúc trên kia.

Tiểu Tứ Tử ôm nai con nhìn lên trên núi: “Náo nhiệt quá!”

Triển Chiêu nhẹ nhàng cọ cọ tay Bạch Ngọc Đường, nháy mắt với hắn mấy cái —— Chuẩn bị xong chưa?

Bạch Ngọc Đường nhìn “chiến trận” trên núi một chút —– Ra mắt gia trưởng thôi mà …. Nhưng mà, gia trưởng cũng nhiều quá đi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui