Long Đồ Án

Sáng sớm hôm sau, Thiên Tôn tỉnh dậy sau một đêm ngon giấc.

Sau khi thay y phục xong, Nguyệt Nha Nhi mỗi ngày đều đúng giờ đến chải đầu cho Thiên Tôn cũng tới rồi.

Lần này, không chỉ có Nguyệt Nha Nhi, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng đến, trong tay bé cầm một chiếc khay nhỏ, trong khay có một cái chén rỗng cùng mấy cái bình thuốc, một cái bút lông.

Nguyệt Nha cầm lược gỗ đào hỏi Thiên Tôn: “Lão gia tử, hôm nay ngài muốn giả làm thư sinh sao?”

“Đúng vậy….” Thiên Tôn suýt nữa thì quên mất hôm nay phải ra ngoài chơi cùng bọn Bạch Ngọc Đường.

Nguyệt Nha Nhi cười tủm tỉm bắt đầu chải tóc cho Thiên Tôn, bắt đầu rẽ tóc tạo kiểu.

Thiên Tôn mặc kệ Nguyệt Nha Nhi giương oai giễu võ, chỉ tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử đang cầm cái bát bắt đầu phối dược: “Tiểu Tứ Tử, sao cháu dậy sớm thế?”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, cầm cây chổi nhỏ khuấy đều trong bát: “Hôm nay cháu có việc.”

Thiên Tôn nghiêng đầu: “Cháu đang làm gì vậy? Pha chế thuốc à?”

Tiểu Tứ Tử mở to mắt, bưng một cái ghế nhỏ qua, đứng lên ghế, một tay cầm bát thuốc, một tay cầm chổi nhỏ.

Thiên Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử đứng bên chân mình, có chút khó hiểu.

Nguyệt Nha Nhi rẽ tóc cho Thiên Tôn xong rồi liền nói với Tiểu Tứ Tử: “Được rồi.”

Tiểu Tứ Tử cầm chổi lông nhỏ chấm chấm bát thuốc không màu, bôi lên đầu Thiên Tôn.

“Á!” Thiên Tôn đưa tay bảo vệ tóc, hỏi: “Làm gì thế?”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Bạch Bạch nói người phải nhuộm tóc đen mà.”

Thiên Tôn hơi sững sờ, chỉ vào mũi mình: “Ta? Nhuộm đen làm gì?”

Tiểu Tứ Tử giữ đầu Thiên Tôn lại: “Không được động đậy nha!”

Thiên Tôn tò mò nhìn bát nước thuốc của Tiểu Tứ Tử: “Cái này không có màu thì làm sao biến thành đen được?”

Tiểu Tứ Tử nói: “Bôi lên tóc rồi sẽ biến thành màu đen.”

Thiên Tôn càng tò mò: “Vậy lúc nào sẽ trắng lại?”

“Trong vòng một ngày sẽ mất, lại không làm tổn thương tóc nữa.” Tiểu Tứ Tử nói: “Kéo dài tối đa khoảng sáu canh giờ thôi.”

Thiên Tôn cảm thấy khá thú vị, liền ngồi ngay ngắn lại, để Tiểu Tứ Tử nhuộm tóc cho mình.

Chờ đến khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thay xong bộ y phục thư sinh đến tìm Thiên Tôn, đã thấy Tiểu Tứ Tử đang rửa bát cạnh giếng rồi.

“Nhuộm xong chưa?” Triển Chiêu hỏi bé.

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Lúc này, chỉ thấy cửa phòng Thiên Tôn mở ra, Thiên Tôn đang mặc bộ y bào màu trắng, đầu đội mũ đen, nghênh ngang đi ra ngoài, còn hất tóc một cái…

Khóe miệng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khẽ giật – Tóc dài đen nhánh…. Quá phiêu dật! Thiên Tôn nhuộm tóc rồi nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, hơn nữa, cảm giác cùng kỳ thành thật, thuần lương, rất dễ lừa.

Triển Chiêu nhìn một lúc lâu, gật đầu với Bạch Ngọc Đường: “Chắc sẽ câu được đấy!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, hiệu quả còn tốt hơn cả tưởng tượng nữa, chỉ là sư phụ hắn không giỏi khống chế lắm, chẳng biết lát nữa còn nháo thành dạng nào nữa, đừng gây thêm rắc rối là được rồi.

Tiểu Tứ Tử rửa sạch bát rồi liền đi hỗ trợ cho cha bé.

Thiên Tôn theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xuống núi, đi tìm Ngô Nhất Họa.

Lúc vào viện, Bệnh Thư Sinh đang uống canh óc đậ, ngẩng đầu lên một cái, vừa mới thấy Thiên Tôn lắc… lắc mái tóc đen dài thật đẹp chạy đến, khiến Ngô Nhất Họa giật mình mà “phốc” một cái, phun hết cả óc đậu trong miệng ra ngoài.

Thiên Tôn có chút ghét bỏ nhìn hắn.

Ngô Nhất Họa vừa ho vừa nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, như muốn hỏi – Xảy ra chuyện gì vậy?

“Nhuộm thôi, không lo.” Triển Chiêu đưa tay cầm lấy tóc của Thiên Tôn, xoa xoa mấy cái, lại nhìn ngón tay mình một chút: “Đúng là không bị phai mà…. Thuốc nước này của Công Tôn cho quả thật thần kỳ.”

Thiên Tôn liền hỏi: “Có thể nhuộm thành màu khác không? Mấy hôm nữa thử màu xanh nhạt xem.”

Nha hoàn trong cung đến lau bàn, chuẩn bị điểm tâm cho mọi người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, sẵn tiện nghiên cứu phương án một chút. Bọn họ định sau khi đến Nhạc Lâm sẽ tìm mấy thư sinh nói chuyện một chút, tìm được đầu mối rồi mới bắt đầu tra án.”

Thiên Tôn vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ xem lát nữa đến Nhạc Lâm rồi…. liệu có món đồ cổ nào tốt không đây.

Mọi người đang ăn thì Ân Hậu đi vào, vừa nhìn thấy Thiên Tôn liền sửng sốt, liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu vội nói: “Nhuộm ạ.”

Ân Hậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống nói với Ngô Nhất Họa: “Lát nữa ngươi cũng đến Nhạc Lâm hả?”

“Vâng.” Ngô Nhất Họa gật đâu.

“Đi sửa giúp ta cái này một chút.” Ân Hậu đưa cho Ngô Nhất Họa một thứ.

Ngô Nhất Họa cầm lấy, nhận ra đó là một hộp gấm rất tinh xảo, mở ra xem thì thấy bên trong là một chiếc gương tinh tế, là dụng cụ mà phụ nữ thường hay dùng để trang điểm, bằng đồng, bên trên có khắc đá đỏ thạch lựu thành hình hoa, nhìn rất cổ lại thanh lịch tao nhã.

Bên trong hộp gấm còn có hai viên đá đỏ thạch lựu, bên trên chiếc gương lại có hai cái lỗ thủng, chắc là đá thạch lựu đã rớt ra.

Triển Chiêu đương nhiên nhận ra đây chính là chiếc gương trang điểm vẫn đặt trên bàn trang điểm của bà ngoại. Thỉnh thoảng ông ngoại cũng cầm lên ngắm nghía. Có thể do đã lâu rồi nên đá thạch lựu mới rơi xuống.

Ngô Nhất Họa cẩn thận cất đi rồi, Ân Hậu liền đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên, hỏi Triển Chiêu: “Gương đó cũng cần mang đến tận Nhạc Lâm sửa sao?”

Triển Chiêu mở to mắt nhìn Ngô Nhất Họa.

Ngô Nhất Họa nói: “Gương này mua ở một cửa hàng đồ cổ ở Nhạc Lâm, ở Nhạc Lâm có rất nhiều cửa hàng đồng sắt, cửa hàng kia cũng đã có hơn một trăm năm rồi, tay nghề gia truyền, là độc nhất vô nhị về làm gương, tốt hơn bất cứ nơi đâu, cho nên….”

Thiên Tôn vừa ăn cháo vừa “chậc chậc” mấy tiếng, nói: “Lão Qủy kia cực kỹ tính, nhất là mấy thứ đồ của nương tử hắn, lần trước có cây sáo hỏng còn phải chạy đến tận Vân Nam sửa đấy.”

Ngô Nhất Họa ngồi bên cạnh gật đầu, đồng ý.

Ăn xong điểm tâm rồi, mọi người liền đến huyện Nhạc Lâm sớm.

Nhạc Lâm ở khá xa, bốn người không cưỡi ngựa, vận khinh công đi, phải đến gần trưa mới tới nơi. Vừa mới vào đến cửa thành, Triển Chiêu liền tóm ngay ống tay áo của Bạch Ngọc Đường, kêu: “Đi ăn cơm thôi, ta đói chết rồi!”

Thiên Tôn cũng giật giật ống tay áo Bạch Ngọc Đường: “Vi sư cũng đói sắp chết rồi!”

Ngô Nhất Họa chỉ tòa tửu lâu cao ngất phía trước, nói: “Đồ ăn ở tửu lâu kia rất ngon.”

Mọi người đi đến tửu lâu, thuận tiện ngắm cảnh thị trấn.

Bạch Ngọc Đường quan sát bốn phía một chút, nói: “Sạch sẽ thật, nhưng mà hình như cũng không có nhiều người lắm.”

Ngô Nhất Họa gật đầu: “Ừ, Nhạc Lâm cũng không có nhiều người lắm, hơn nữa người ở đây không làm ruộng cũng không ra ngoài buôn bán, chủ yếu đều làm nghề tiểu thủ công.”

“Tiểu thủ công à?” Thiên Tôn tò mò.

“Chủ yếu là làm về rèn đồng, làm ngọc, điêu khắc, trang sức… nơi này có có rất nhiều văn nhân, hàng ngày thường đi bán chữ hoặc bán quạt các loại.”

Triển Chiêu nói: “Cho nên có nhiều người quanh năm không ra khỏi nhà, nhưng mà đa số đều sống rất sung túc, lại còn là một thị trấn rất thanh nhã nữa.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhíu mày: “Vậy chẳng phải huyện này toàn là thư sinh sao?”

Vừa nói chuyện mọi người vừa phóng mắt nhìn quanh, quả nhiên trên đường có đến hơn phân nữa là thư sinh ăn mặc tư văn nhã nhặn đi ra đi vào, tất cả đều mang đậm khí chất thi thư.

Triển Chiêu khoanh tay: “Cứ có cảm giác thư sinh nhiều như mây khói vậy.”

“Cho nên mới nói.” Ngô Nhất Họa mỉm cười: “Những nơi khác mỗi năm mất một thư sinh thì rất lạ, nhưng mà ở huyện Nhạc Lâm này, mỗi năm mất một thư sinh chẳng khác nào mất tích một người bình thường mà thôi. Từ đó có thể thấy, trọng điểm không phải ở thư sinh mà là ở bản thân người mất tích kia.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Bạch Ngọc Đường thuận tay kéo Thiên Tôn vừa định tạt ngang tạt ngửa lại đường chính, nói: “Người đi đâu đó?”

Thiên Tôn chỉ một chỗ cách đó không xa: “Ngươi xem, bên kia đang bán trẻ con kìa.”

Triển Chiêu giật mình, lông tóc thiếu chút là dựng thẳng cả lên: “Ở đâu? Lại dám bán trẻ con sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng tay Thiên Tôn chỉ lại thấy ở đầu ngõ hẻm có một gian hàng nhỏ, bán rất nhiều con rối cùng búp bê, cũng không biết là khắc bằng gỗ hay bằng gì, chỉ trừ khác nhau ở kích thước, còn da và màu tóc đều giống hệt con người. Mà kiểu nào cũng có, chỉ lướt mắt qua một cái cũng có thể nhận ra Quan Công, Trương Phi mà trẻ em rất thích, còn có cả Da Cát Lượng nữa.”

“Suýt nữa thì quên.” Ngô Nhất Họa nói: “Ở Nhạc Lâm cũng có không ít nhà làm nghề điêu khắc tượng và đồ sứ, sau đó lại có thêm nhiều nghệ nhân điêu khắc tượng gỗ hoặc con rối, thủ nghệ rất khá, cũng có nhiều người xứ khác đến mua. Việc này chủ yếu cũng phân thành hai loại, một loại là điêu khắc các loại rối gỗ, loại khác thì làm hình búp bê nhỏ, mỗi người mỗi vẻ.”

Thiên Tôn vừa định đến xem, Bạch Ngọc Đường sợ sẽ muộn nên kéo hắn vào tửu lâu.

Trước đây Triển Chiêu cũng từng đến Nhạc Lâm rồi, tò mò nói: “Con không nhớ trước đây có làm búp bê nữa….”

Ngô Nhất Họa nói: “Có chứ, nhưng mà lúc ngươi đến Nhạc Lâm vẫn còn rất nhỏ, Cung chủ còn đặc biệt dặn mọi người, không được mang ngươi đi xem búp bê gỗ, càng không được mua búp bê gỗ cho ngươi.”

Triển Chiêu sửng sốt: “Tại sao?”

“Ta biết!” Thiên Tôn vỗ tay một cái: “Lão Qủy kia đồng bệnh tương lân với Ngọc Đường.”

Triển Chiêu giật mình, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bệnh gì?”

“Bệnh sợ búp bê gỗ.” Thiên Tôn nói rất chuyên chú: “Có lẽ nên nói là chứng thiếu tâm hồn trẻ thơ đi!”

Triển Chiêu quan sát trên dưới Bạch Ngọc Đường một lượt: “Chứng sợ hãi búp bê sao?”

Bạch Ngọc Đường cười khan, hỏi lại: “Ngươi không cảm thấy thứ đó rất đáng sợ sao?”

Triển Chiêu có chút không kịp phản ứng: “Búp bê mà… đáng sợ sao? Là đáng yêu chứ…”

“Lúc nó ba tuổi rưỡi đã nói thứ đó đáng sợ rồi!” Thiên Tôn vịn vai Triển Chiêu mà ai oán nói: “Ta thấy bé con nhà khác đều rất thích cho nên mới đặc biệt mua cho nó một cái, nó lại nói là không thích, đòi đem đi chôn! Lớn hơn một chút cũng mua cho nó, nó vẫn không thích, đem chôn tiếp…. Đến khi lớn hơn chút thì biết cãi lại, càng thêm ghét hơn, không có chút ngây thơ tuổi trẻ gì cả…. Ranh con chết tiệt!”

Triển Chiêu lặng yên mà vỗ vỗ vai Thiên Tôn, tỏ vẻ thông cảm.

Lúc mọi người đến lầu hai của tửu lâu, ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ. Lúc ăn cơm, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thứ đó đáng sợ chỗ nào?”

Bạch Ngọc Đường hờ hững nói: “Thứ kia không phải vật sống, không thở không động, lại còn giống hệt con người…. Thực ra y như xác chết. Làm càng giống thì càng chẳng khác nào một cái xác chết không hư không thối hoàn chỉnh.”

“A….” Triển Chiêu cảm thấy nhân sinh quan của mình đột nhiên sụp đổ, hắn lấy đũa ăn cơm, suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra phải phản bác thế nào, cái này coi như cũng có đạo lý.

“Hơn nữa, mắt thứ đó lại không hề nhắm lại.” Bạch Ngọc Đường lại bồi thêm một đao nữa: “Ngày nào cũng có một cái xác mở mắt trừng trừng đứng trong phòng ngươi, thoải mái thế quái nào được….”

Bạch Ngọc Đường còn chưa nói hết, Triển Chiêu đã gắp cho hắn một đũa rau, còn không quên dặn: “Những lời này ngươi ngàn vạn lần không được nói cho trẻ con nghe, nhớ chưa?”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu ăn.

Thiên Tôn lắc đầu cầm đũa, vừa ăn vừa chậm rãi nói: “Bên kia có thư sinh vẫn đang nhìn chằm chằm bên này, nhìn ai vậy?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sững sờ, quay đầu lại… thấy có một thư sinh ngồi cách họ không xa vẫn đang lén nhìn sang bên này, vừa thấy bọn họ quay đầu lại liền vội vã cúi đầu, trả tiền rượu xong là chạy mất.

Mọi người nhìn nhau một cái.

Triển Chiêu buông chén đũa: “Có khả nghi…”

“Khả nghi cái đầu ngươi ấy.” Ngô Nhất Họa bất lực mà gặp cho Triển Chiêu cái đùi gà vào bát, bảo hắn ngồi lại ăn đàng hoàng đi: “Ba người các ngươi cùng ngồi một chỗ, không ai nhìn mới là lạ đó.”

Ba người đồng loạt nghiêng đầu nhìn Ngô Nhất Họa, tỏ ý – Xin hãy chỉ giáo?

Ngô Nhất Họa nhìn trời, giục: “Nhanh ăn cơm đi, ăn xong còn đi tìm mấy thư sinh kia, trong đó có một người hình gần cưa hàng sửa gương nữa, tiện thể đi sửa gương luôn.”

Còn đang nói chuyện lại có một tiểu nhị chạy đến, đưa ra một tờ giấy: “Mấy vị khách quan là người nơi khác sao?”

Triển Chiêu gật đầu.

“Đây là sơ đồ cửa hàng ở huyện Nhạc Lâm chúng ta, các ngươi nếu muốn mua đồ gì cứ dựa theo sơ đồ này là đến được nơi, có rất nhiều cửa hàng nằm trong ngõ hẻm, không có sơ đồ sẽ rất khó tìm.”

Triển Chiêu nhướng mày một cái, đưa tay nhận: “Thật chu đáo, bao nhiêu tiền vậy?”

“Không cần tiền, mỗi khách nhân nơi khác đến chúng ta đều phát cho một bản, những sơ đồ này đều là mỗi tiệm chúng ta làm ra.” Tiểu nhị vừa nói vừa phát cho mọi người.

Triển Chiêu nhận một tấm, Bạch Ngọc Đường cũng nhận một tấm, Ngô Nhất Họa nói không cần, tiểu nhị lại đưa cho Thiên Tôn một tấm, đương nhiên là Thiên Tôn đưa tay nhận rồi.

Tiểu nhị đột nhiên nói: “A, ngón tay của vị công tử này thật đẹp quá.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Thiên Tôn giơ luôn hai bàn tay ra, bắt đầu tự thưởng thức vẻ đẹp của các ngón tay mình.

Bạch Ngọc Đường nhìn đám tiểu nhị kia, liếc một cái.

Nhưng có lẽ chẳng qua tiểu nhị chỉ nói ngon nói ngọt nịnh bợ khách nhân chút thôi, hẳn là cũng không có ý gì khác. Hắn chia sơ đồ xong rồi cũng đi.

Bạch Ngọc Đường lại chú ý mấy người khác một chút, quả nhiên, những người có mang theo hành lý thì trên bàn đều có một tờ giấy thế này.

Mà lúc này Triển Chiêu lại nổi hứng nghiên cứu tay của Thiên Tôn….

Tay của Thiên Tôn quả thật rất đẹp, có điều tay của Bạch Ngọc Đường cũng rất đẹp…. Triển Chiêu cũng đưa tay mình ra nhìn thử một chút, kích cỡ tay nam nhân gần như tương tự nhau, chỉ là của Thiên Tôn hình như nhỏ hơn một chút…. Các khớp xương cũng không rõ ràng lắm, nhìn kỹ quả nhiên thấy rất đặc biệt, có chút giống tay tượng phật.

Thiên Tôn tiếp tục đánh vật cùng đĩa rau, Bạch Ngọc Đường thì lại thấy tiểu nhị ban nãy đang cầm theo một cái thùng ra ngoài, quẹo vào một ngõ hẻm. Không biết tại sao, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hành động vốn rất quang minh chính đại này của hắn lại có chút mờ ám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui