Long Đồ Án

Lúc đoàn nhân mã đi tuần của Khai Phong phủ trở về đến phủ Khai Phong, trời nổi mưa to tầm tã.

Tiểu Tứ Tử vén rèm xe nhìn những giọt mưa lớn mù mịt rơi xuống, nhịn không được đưa tay ra hứng mưa.

Công Tôn kéo tay bé lại, lấy khăn lau khô tay cho bé, nói: “Hình như lâu lắm rồi không có mưa nhỉ?”

“Vâng.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Lúc này bên ngoài lại có người gõ nhẹ cửa xe một cái.

Công Tôn vén rèm lên thì thấy Triển Chiêu đang cưỡi ngựa đi bên cạnh cửa sổ xe.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn, thấy Triển Chiêu một tay cầm ô, hơi khom lưng, mỉm cười thật nhẹ đưa vào một thứ, hình như là cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nhận lấy, thì ra đó là một chiếc ô lụa nhỏ nhắn màu đỏ lại có viền vàng, bên trên có hình một đóa hoa sen màu trắng…

Tiểu Tứ Tử cầm ô nhỏ xoay một vòng, vén áo định chạy ra ngoài trời mưa đi một chút.

Công Tôn cũng không ngăn bé lại, dù sao thì cũng đã đến đường chính Khai Phong rồi.

Tiểu Tứ Tử nhảy khỏi xe ngựa, lúc này xe ngựa cũng đã đến gần Bạch phủ rồi.

Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đều xuống ngựa, Bạch Ngọc Đường một tay cầm chiếc ô màu trắng tinh xảo, tay kia đắt Bạch Vân Phàm, hơi hất đầu với Triển Chiêu, ý muốn nói mình trở về phủ trước đã, lát nữa sẽ đến Khai Phong phủ tìm hắn sau.

Triển Chiêu vừa cảm khái, Chuột nhà hắn đúng là ngọc thụ lâm phong à nha, vừa gật đầu ý nói – Lát nữa gặp.

Tiểu Tứ Tử xoe ô nhỏ xoay vòng dưới mưa, đột nhiên lại nghe có người nói: “Tiểu Tứ Tử, ô này không tệ nha.”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn lên thì thấy Thiên Tôn đã ra khỏi mã xa đến bên bé rồi, còn đưa tay vuốt mặt ô của bé nữa.

Tiểu Tứ Tử ngước mặt nhìn hắn.

Thiên Tôn khom lưng xoa đầu bé, Bạch Ngọc Đường cũng đi tới che ô cho hắn khỏi bị mưa ướt, lôi kéo Thiên Tôn vẫn còn chưa phân rõ đông tây, trở về Bạch phủ.

Gần đến một nửa số mã xa đã được Bạch Phúc mang theo gia tướng Bạch Phủ, chở hành lý về.

Đoàn xe ngựa tiếp tục đi.

Tiểu Tứ Tử che ô nhỏ đi theo phía sau đoàn xe, bên cạnh bé là Triệu Phổ không biết đã đến từ bao giờ, đang nhắc nhở bé cẩn thận vũng nước.

Chỉ còn mấy bước nữa là đến Bàng phủ, Thái sư cũng xuống xe, Bàng Dục đi đến che ô cho cha hắn, còn nói tiếng cáo biệt với Bao Duyên và Bao Đại Nhân. Hai người đi ngang qua Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vẫy tay tạm biệt hai người.

Thái sư nhéo má bé, nhắc bé nhớ vào cung thăm Hương Hương, sau đó cùng Bàng Dục vào phủ. Hô Duyên đại phu nhân đã sớm dẫn theo các vị phu nhân của Thái sư ra cửa nghênh tiếp, cả một đám phu nhân gầy béo cao thấp đủ cả, còn đang hỏi thăm với Bao phu nhân trong xe ngựa, cảnh tượng nhìn tuy có chút thú vị nhưng cũng không thiếu phần ấm áp.

Lại đi thêm một đoạn nữa, cũng đến trước cửa Cửu Vương phủ.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử lên đặt vào trong xe ngựa, dùng ống áo lau khô đôi giày nhỏ còn đang ẩm ướt của bé, ghé má sang.

Tiểu Tứ Tử hôn đến “chụt” một cái vào má hắn.

Triệu Phổ vừa xoa mặt bé, đồng thời vừa liếc mắt nhìn Công Tôn, nói đến tối sẽ đón hai cha con họ đến dùng cơm với Hoàng Thái phi, xong rồi phất tay áo chạy vào trong phủ, ngay cả ô cũng không thèm che.

Cả đám ảnh vệ ôm theo bao lớn bao nhỏ quà biếu, vẫy tay với Tiểu Tứ Tử xong cũng theo Triệu Phổ chạy vào trong phủ.

Tiểu Tứ Tử che ô, dựa vào Tiểu Ngũ đang ngáp ngắn ngáp dài, ngồi trong xe lắc lư cái chân nhìn ngó xung quanh.

Trong xe ngựa lúc này chỉ còn lại Công Tôn và Bao Duyên đang cùng nhau chỉnh lý lại hồ sơ. Trong xe ngựa phía sau còn có Bao Đại Nhân và Bao Phu nhân, giữa hai chiếc xe là Triển Chiêu đang cưỡi Tảo Đa Đa chậm rãi đi theo.

Tiểu Tứ Tử chớp mắt một cái, nghiêng đầu – A? Hình như thiếu một người thì phải… Ân Ân đi đâu rồi?

Vì vậy, Tiểu Tứ Tử liền đứng lên, nhón chân nhìn về phía sau xem.

Phía sau xe ngựa của Bao Đại Nhân là đội ngũ năm trăm nha dịch.

Ở cuối đội ngũ trùng điệp là màn mưa bất tận, trời đất xám xịt mơ hồ.

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn, cảm thấy ở trong màn mưa mơ hồ ấy có một thân ảnh màu đen, nhìn qua như chỉ thấy một cái đường viền mà thôi, thân ảnh ấy toàn thân đen tuyền, che một chiếc ô cũng đen tuyền, chậm rãi đi.

Tiểu Tứ Tử nhảy khỏi xe ngựa, che ô chạy đến.

Công Tôn tò mò thò đầu ra nhìn.

Triển Chiêu ngồi trên lưng ngựa cũng quay đầu lại xem, khẽ mỉm cười một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Tứ Tử chạy thẳng đến phía sau đoàn nha dịch, các nha dịch mặc áo tơi đều quay lại nhìn bé… mãi cho đến khi bé chạy đến bên cạnh Ân Hậu.

Ân Hậu cúi đầu thì thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Tiểu Tứ Tử bên cạnh, đi song song với mình, còn đưa bàn tay nhỏ bé cho mình.

Ân Hậu khẽ mỉm cười, đưa tay cầm lấy bàn tay bé.

Triển Chiêu xuyên màn mưa nhìn về phía sau, bên cạnh chiếc ô màu đen có một chiếc ô đỏ nho nhỏ, có một thân ảnh nho nhỏ, cả hai song song chậm rãi đi về phía trước.

Công Tôn hỏi Triển Chiêu: “Ô nhỏ đó từ đâu có vậy?”

Triển Chiêu cười cười, nói: “Là cái ta dùng khi nhỏ, do Tản Vương làm cho, đừng nhìn nó chỉ là một cái ô lụa, thực ra rất chắc chắn, lúc quan trọng còn đỡ được cả tiểu đao nữa. Lúc trước khi xuất môn ông ngoại tìm ra, nói là cho Tiểu Tứ Tử.”

Công Tôn gật đầu, cũng tựa vào cửa sổ nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi ở phía sau cùng kia.

Ân Hậu cúi đầu nhìn đỉnh ô màu đỏ, những hạt mưa rơi xuống như những hạt châu lăn khỏi mặt ô, rớt xuống nền đất, lại thấy hai chiếc giày nho nhỏ vừa đi vừa lắc rơi những giọt nước bắn lên. Bàn tay nhỏ bé cầm chặt lấy bàn tay mình chẳng khác nào ký ức hai mươi năm về trước, ấm áp vô cùng. Cũng đừng nghĩ bàn tay này nhỏ bé mà coi thường, lại rất có khí lực, mang đến cảm giác sức sống vô hạn tràn đầy….

Ân Hậu vừa đi vừa cúi đầu, lại nhìn thấy Tiểu Tứ Tử đang nghiêng ô một chút, ngẩng mặt cười với mình.

Ân Hậu cũng cười với bé, đồng thời lại chợt nhớ lại một số hình ảnh rất lâu trước đây…

Hơn một trăm năm trước, mình cùng Thiên Tôn cũng từng như vậy, mỗi đứa kéo một bên tay Ngân Yêu Vương. Liệu có phải lúc đó trong mắt Người, nụ cười của bọn họ cũng mang đến cảm giác như thế này không? Mà hình ảnh Tiểu Tứ Tử nhìn thấy lúc này, liệu có giống với những gì bọn họ thấy khi đó không đây? Nghĩ vậy, Ân Hậu lại nở nụ cười, lắc nhẹ đầu…

Trong trí nhớ của hắn, lúc Ngân Yêu Vương hạ ô xuống, nở nụ cười thật đẹp mà nghiêm túc nói với hai người bọn hắn: “Người ta dùng cả đời để chứng kiến rất nhiều thứ, nhưng mà hồi ức lại chỉ nhìn thấy một vài hình ảnh thật đẹp mà thôi, cho nên, chỉ cần nhớ kỹ những hình ảnh các con muốn nhớ, như vậy là được rồi.”

Ân Hậu vừa nhớ tới chút ký ức ngắn ngủi, lại bắt đầu thất thần, bên tai vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách, mãi cho đến khi cảm giác được Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng kéo mình một cái, hắn mới dừng bước lại ngẩng đầu… Đại môn nguy nga của Khai Phong phủ đã ở ngay trước mắt rồi.

Đại môn của phủ nha Đệ nhất Đại Tống luôn uy nghiêm như vậy, hai con thạch thú cao bằng thân người trấn trên đỉnh một hàng cầu thang thật dài. Ngửa mặt nhìn lại, phía trên bậc thang có treo một tấm biển màu đen thật lớn mang đậm phong cách cổ xưa, trên tấm biển có đề ba chữ thật lớn “Khai Phong Phủ”, mang đến cho người ta cảm giác rúng động tâm can.

Mà lúc này, Triển Chiêu lại đang chạy lên bậc thang, đi tới ngay phía dưới tấm biển, đứng sừng sững ở đó, quay người lại.

Ân Hậu đứng ở góc độ này mà cẩn thận quan sát cháu ngoại mình một chút.

Tuổi đời hai mươi, đương lúc xuân thì tươi đẹp nhất, dáng người dong dỏng lại cao ngất, ngũ quan tuấn lãng nhu hòa, khuôn mặt Triển Chiêu là sự kế thừa hoàn mỹ nhất nét dịu dàng cố hữu của bà ngoại hắn, khiến cho hắn dù đứng tại nơi cao nhất nhìn xuống người ta, cũng không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu hoặc có một chút cảm giác bức bách nào.

Một thân quan phục màu đỏ đường hoàng lại có thể trở lên khiêm tốn nhưng không mất chút phần tiêu sái cùng đoan chính nào trên người Triển Chiêu như vậy. Khóe miệng kiều tiếu, tóc dài đen mượt, đặc biệt nhất chính là khí chất tuấn dật lại xen lẫn nho nhã cùng oai hùng, toàn thân hắn toát ra một loại trầm ổn độc hữu mà lại không hề u ám, chỉ có Triển Chiêu mới có được. Hai mắt sáng như sao trời nhưng cũng vô cùng tĩnh lặng, trong mắt còn có thủy quang, vẻ nhân từ không kém bà ngoại hắn chút nào, sự gan dạ chẳng thua gì nương hắn, và cái chính khí kia cũng không khác cha hắn là bao, còn có cả…vượt lên trên hết thảy, Ân Hậu còn phảng phất thấy được hình ảnh của mình trong đôi mắt hắn.

Những ngón tay thon dài sạch sẽ, một tay cầm cán dù, tay kia cầm Cự Khuyết. Thật chẳng ngờ Cự Khuyết vốn thê lương xơ xác kia lại có thể bị trấn áp toàn bộ sát khí, bên trong lớp vỏ kiếm hoa văn phong cách cổ xưa ấy, là một Thần binh ngàn năm tang thương cùng yên tĩnh.

Ân Hậu đột nhiên cảm thấy vui mừng khôn xiết…. Không cần phải nghi ngờ, hình ảnh trước mắt này hắn sẽ mãi khắc ghi, đây chính là một hình ảnh tốt đẹp nhất trong tất cả những tháng ngày dài đằng đẵng suốt nhân sinh này của hắn.

Đội xe thật dài cũng đã dừng lại, xung quanh có chút hỗn loạn.

Ân Hậu quay đầu lại, rèm cửa xe ngựa lớn phía sau được Vương Triều và Mã Hán vén lên, Bao Đại Nhân nhẹ nhấc vạt áo choàng màu tím lên, bước xuống khỏi xe ngựa, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ uy nghiêm chỉ riêng Bao Chửng mới có được.

Sau khi Bao Đại Nhân xuống xe, mới ngước mắt đã nhìn thấy Ân Hậu đang đứng đờ ra trước bậc thang, liền đưa tay ra, cung kính làm tư thế “Thỉnh”.

Ân Hậu hơi ngẩn người, lập tức gật đầu, đi lên bậc thang.

Bao Đại Nhân trước sau như một, vẫn đi sau Ân Hậu một bước, để Ân Hậu đi đầu, bách tính xung quanh đều hiếu kỳ – Người Bao Đại Nhân nghênh đón vào Khai Phong phủ là ai vậy?

Chờ khi Ân Hậu đi đến bên cạnh Triển Chiêu rồi, Triển Chiêu thu ô lại, đưa tay cầm lấy ô của Ân Hậu, sau đó kéo cánh tay hắn lôi vào nha môn.

Mọi người bốn phía xung quanh đều hiếu kỳ thì có một người qua đường đang đến hỏi thăm hàng xóm còn thuận tiện cầm đồ giúp Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, người đó hỏi: “Tiểu Tứ Tử, người kia là ai thế?”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt, lại thấy mọi người chỉ vào bóng lưng Ân Hậu, liền cười tươi nói: “A! Là ông ngoại của Miêu Miêu nha!”

Giọng nói của Tiểu Tứ Tử không nhỏ chút nào, Ân Hậu vừa mới nghe được liền vô thức quay đầu, Triển Chiêu thì lại nhếch mép mỉm cười, kéo hắn vào trong phủ nha.

Công Tôn cũng sợ sẽ gây phiền toái cho Ân Hậu, đưa tay nhéo mũi Tiểu Tứ Tử, ý bảo bé không được nói lung tung.

Nhưng mà lúc này, bách tính vây xem lại không ngừng cảm khái…

“Oa! Thảo nào Triển Đại nhân lại đẹp trai như vậy!”

“Đúng đó…. Không thua gì Thiên Tôn nhỉ.”

“Không biết bà ngoại của Triển Đại nhân có đẹp không.”

Tiểu Tứ Tử nhanh chóng gật đầu: “Rất đẹp!”

“Há…”

Mọi người tiếp tục cảm khái.

“Qủa nhiên a!”

“Đúng là điển hình của huyết thống tốt nha!”



Mọi người của Khai Phong phủ có chút buồn cười, chẳng thể ngờ dân chúng không thèm quan tâm đến thân phận Ma Vương của Ân Hậu mà chỉ để ý đến ngoại hình xuất chúng của hắn, quả nhiên đẹp trai có nhiều cái lợi a…

Công Tôn nhéo má Tiểu Tứ Tử: “Con chưa từng gặp qua bà ngoại Triển Chiêu, sao biết người ta đẹp hả?”

Tiểu Tứ Tử quẹt miệng: “Chẳng phải Tôn Tôn nói Miêu Miêu trông siêu giống bà ngoại thúc ấy sao? Vậy ý không phải là siêu cấp xinh đẹp ạ?” Nói xong còn cầm cái hòm thuốc nhỏ, cùng Tiểu Ngũ đi vào Khai Phong phủ.

Công Tôn dở khóc dở cười lắc đầu theo vào. Rất nhanh sau đó trên đường đã có tin tức lan truyền – Bao Đại Nhân trở về phủ rồi, ông ngoại trong truyền thuyết của Triển Chiêu, Ân Hậu cũng tới, ngoại hình cực đẹp trai luôn! Lúc trước cứ thấy hắn ra vào Khai Phong phủ còn nghĩ là ai khác, không ngờ lại có địa vị lớn đến vậy!



Triển Chiêu về Khai Phong phủ, vừa tặng quà cho mọi người rồi chải đầu rửa mặt xong thì trong cung đã có người tới.

Tiểu thị vệ Ca Thanh đã lâu không gặp mặt mày rạng rỡ chạy đến, xem ra vừa thêm tuổi mới tinh thần cũng không tệ, mặt mày trắng nõn hồng hào.

“Triển Đại nhân.” Ca Thanh vừa vào cửa đã nhìn thấy Triển Chiêu, chào hắn xong còn tò mò nhìn ngó xung quanh.

Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh hắn, cầm một tấm khăn lau khô lông cho Tiểu Ngũ, thấy hắn tìm kiếm khắp nơi liền nói: “Tôn Tôn ở Bạch phủ, lát nữa mới tới.”

Khóe miệng Ca Thanh giật một cái, gãi đầu có vẻ ngượng ngùng.

Triển Chiêu buồn cười, một Ca Thanh, một Sằn Hiện, vừa thấy Thiên Tôn cùng ông ngoại đã đi không nổi nữa rồi. Triển Chiêu hỏi hắn: “Sao ngươi lại tới đây?”

“À, ta tới truyền khẩu dụ của Hoàng thượng.” Ca Thanh nói.

Lúc này Bao Đại Nhân cũng đã thanh đồ xong, mới bước từ trong phòng ra đã nghe thấy, liền nói: “Bổn phủ đang định nhập cung diện Thánh đây.”

“Hoàng Thượng đang ở Bát Vương phủ.” Ca Thanh nói: “Cho nên người bảo ta đến nói với Đại nhân, Bát Vương gia nói mời mọi người đến Vương phủ ăn cơm.”

Bao Đại Nhân gật đầu, hỏi Ca Thanh: “Gần đây Khai Phong phủ có xảy ra chuyện gì không?”

Ca Thanh lắc đầu: “Không có.”

Bao Chửng thở phào nhẹ nhõm.

Triển Chiêu muốn đến Tây Bắc, lúc trước đi đường có nghe Triệu Phổ nói về chuyện giữa Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa, cũng cảm thấy lo lắng thay hai người bọn họ, cho nên hỏi: “Gần đây Khai Phong phủ có vụ án nào cần giải quyết không?”

Ca Thanh nhận lấy quả cam Bao Duyên cho hắn, ngẩng mặt nghĩ nghĩ một chút, lắc đầu: “Hình như không có đâu, ta không nghe thấy Nam Cung đại ca nhắc tới, Đa La cũng nói gần đây rất thái bình.”

Triển Chiêu cũng yên tâm rồi.

Lúc này đột nhiên lại thấy Tiểu Tứ Tử hô lên một tiếng: “Tôn Tôn, Bạch Bạch.”

“Khụ khụ…” Ca Thanh bị nghẹn cam, đấm ngực.

Triển Chiêu quay đầu lại thì thấy Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường đang đi vào, hai người này rõ ràng đã tắm rửa thay y phục xong, nhìn hai thân bạch y nhẹ nhàng khoan khái, rất đẹp trai.

Tóc của Thiên Tôn vẫn chưa được giải, thực ra Công Tôn đã điều chế ra giải dược cho hắn, chỉ là không có tác dụng với Thiên Tôn. Gần đây hắn đã bắt đầu nắm giữ được quy luật rồi, làm thế nào để hất ra màu đen, làm sao hất thành màu trắng, vô cùng tiện lợi.

Lúc này Thiên Tôn có… tóc màu đen, đi đến thì thấy Ca Thanh, liền vuốt cằm quan sát, có vẻ đang nghĩ – Đứa nhỏ này nhìn quen mắt.

Ca Thanh vỗ ngực hồi lâu cũng nuốt được múi cam xuống rồi, vừa giương mắt nhìn thấy Thiên Tôn thì ngây ngẩn cả người – Tóc đen!

Thiên Tôn quan sát hắn một lúc cũng nghĩ ra – A! Đứa bé sợ hoành thánh!

Ca Thanh há miệng mãi cũng không ngậm lại được, đầy đầu lúc này đều là – Tóc đen, tóc đen, tóc đen, tóc đen…

Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt ngu ngốc đến sắp rớt cả cằm của Ca Thanh cũng không nói gì nổi, đến bên cạnh Triển Chiêu, thuận tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử một cái, hỏi Triển Chiêu: “Đi ăn cơm chứ?”

Triển Chiêu nói lát nữa đến phủ Bát Vương gia ăn cơm, Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Triệu Phổ có tới không?” Công Tôn cũng vừa thay y phục xong, vừa đi ra vừa nhìn ra ngoài cửa.

“Ta vừa xuất môn đã gặp hắn.” Bạch Ngọc Đường nói: “Hắn nói trước tiên phải đến Âu Dương phủ đã.”

Mọi người nhìn nhau một cái, có phải Triệu Phổ vì chuyện của Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa nên mới đến hỏi Âu Dương lão tướng quân không, dù sao thì chuyện năm đó chỉ có Âu Dương lão Chiếu tướng là người duy nhất biết rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui