Long Đồ Án

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tới kịp, hơn nữa còn có Giao Giao hỗ trợ, cứu được Mãn Thạch Hổ thiếu chút nữa đã vong mạng.

Lúc này, Mãn Thạch Hổ cũng không còn vẻ thông minh tháo vát, hắn hiểu được chính mình bị lừa, ủ rũ thở dài.

Phan Lý đến cảm tạ ơn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cứu mạng, nếu vừa rồi đánh lén thành công, như vậy Mãn Thạch Hổ nhất định sẽ chết, Thạch Hổ Đường phỏng chừng cũng muốn sụp đổ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi Mãn Thạch Hổ đến tột cùng chuyện gì xảy ra, Mãn Thạch Hổ nói cho hai người bọn họ truyền thuyết về “mộc ngẫu động phủ”.



Nghe Mãn Thạch Hổ giải thích xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cáo từ rời đi.

Thạch Hổ Đường đã muốn tăng mạnh đề phòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cứu được hắn một lần chắc gì sẽ cứu được hắn lần thứ hai, chỉ có thể để bản thân hắn cẩn thận rồi. Nói thật, hai người bọn họ cũng không chắc hiểu được Mãn Thạch Hổ đến tột cùng vì cái gì lại “trúng kế”, thật đúng là không nghĩ sẽ cứu hắn, cho nên nói tự làm bậy thì không thể sống cũng không sai.

Về tới Ngũ trang, trời đã tối khuya.

Hơn phân nửa mọi người ở Ngũ trang đều đang nghỉ ngơi, Triển Chiêu bọn họ vào trong viện, tất cả mọi người đều đang ở đó, có vẻ Tô Châu tri phủ mới vừa rời khỏi, mọi người đang thảo luận đề tài về vị tri phủ kia.

Ảnh vệ đã đến Ngũ trang báo tin trước Ngụy Hanh Thông một bước, nói cách khác trước khi Ngụy Hanh Thông đến trang giả làm phế vật, Bao đại nhân đã biết mục đích của hắn, cho nên khi hắn đến thì trong mắt mọi người thấy Ngụy Hanh Thông thật giống như là tới vừa hát vừa ra tuồng, có chút buồn cười.

Thấy Triển Chiêu bọn họ trở về, Triệu Phổ còn rất tò mò, “Trễ như thế? Có tiến triển gì không?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triệu Phổ.

Chỉ thấy Cửu vương gia lúc này đang ở trong sân bước đi thong thả, trong ngực ôm Tiểu Tứ Tử đã ngủ, tư thế Vương gia ôm tiểu hài nhi thực tiêu chuẩn, lực đỡ lực giữ đều vừa phải cùng việc cẩn thận ôm cả hai bên, Tiểu Tứ Tử phỏng chừng lúc này cảm giác cũng không khác lắm việc ngủ ở trong nôi, hơi thở đều đặn ngủ ngon lành.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tận lực đem thân phận “thống soái tam quân” của Triệu Phổ cùng hình tượng vú em siêu cấp này triệt bỏ khỏi đầu, ngồi xuống, đem chuyện đi theo dõi mà vô tình mà cứu được Mãn Thạch Hổ cùng với những hắc y nhân mặc áo choàng nói “Muốn tiêu diệt Trung Nguyên võ lâm” kể lại một lần.

Hai người nói xong, chợt nghe một thanh âm truyền đến, “Lại muốn diệt Trung Nguyên võ lâm? Kẻ nào lại quá ư rảnh rỗi nên sinh sự rồi!”

Mọi người theo thanh âm tìm kiếm người nói, liền phát hiện là từ trong phòng Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghỉ ngơi truyền tới, Nhị lão vừa rồi cơm chiều chỉ húp bát cháo đã nói mệt nhọc buồn ngủ, hẳn là đã ngủ sớm chứ… Lúc này lại tỉnh rồi?

Người nói câu vừa nãy là Thiên Tôn.

Mà tiếng Thiên Tôn vừa dứt, một thanh âm khác cũng truyền đến, là Ân Hậu, “Chia đều hàng năm ít nhất diệt một lần, phát cho bọn hắn tấm biển viết ‘Bám dai như đỉa riết không tha’ được không.”

“Lại nói tiếp, Trung Nguyên võ lâm cũng thật sự là ngoan cường còn thêm vận mệnh dẻo dai mà cũng dài a! Như vậy diệt mãi mà cũng chưa diệt sạch sẽ, trên biển hẳn là nên viết thêm ‘không ngừng cố gắng’ a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, nghe thanh âm hẳn là Lục Thiên Hàn a… Như thế nào lại ở cùng một nơi?

Cuối cùng, lại một thanh âm khác nữa truyền đến, “A di đà phật, cái này lặp lại sẽ không được ha… Hồ rồi!”

Tất cả mọi người sửng sốt, “Hồ?”

Công Tôn híp mắt nhìn cửa phòng đóng chặt.

Lâm Dạ Hỏa đi qua đẩy cửa ra vừa thấy —— được chứ, trong phòng giường đệm chăn gối đều trải ra trên mặt đất, Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu đang ngủ gật, Thiên Tôn, Ân Hậu, Lục Thiên Hàn cùng Vô Sa đại sư mỗi người ngồi ở một giường đắp chăn, lấy Yêu Yêu Tiểu Ngũ làm chỗ tựa lưng, chính giữa cả bốn người có cái bàn nhỏ, trên cũng trải một tấm thảm, vài cái đèn lồng bay bay trên không, bốn lão nhân gia đang đánh mã điếu.

Bên cạnh bàn còn một cái lò nướng nhỏ, bên trên có thịt nướng, Thiên Tôn cùng Ân Hậu mỗi người cầm trong tay một xâu, Lục Thiên Hàn cùng Vô Sa đại sư thì mỗi người một ly rượu nhỏ đang uống dở, trên mặt đất còn có mấy vò rượu rỗng không.

Công Tôn trước kia định ra quy củ, phàm là ai vượt qua tám mươi tuổi thì buổi tối không cho thức đêm, cấm người trên tám mươi tuổi liên tục đánh mã điếu vượt quá một canh giờ, lễ mừng năm mới không cho ăn nhiều đồ chứa dầu mỡ, buổi tối chỉ cho ăn chay không cho uống rượu.

Triển Chiêu híp mắt gật đầu, hắn đã ngờ ngợ từ lúc vừa rồi vào cửa nghe đến mùi thịt nướng, còn tưởng rằng bên ngoài truyền vào.

Công Tôn sinh khí, “Các ngươi còn nhỏ tuổi lắm sao!”

Bốn lão thần tiên luống cuống tay chân thu bàn mã điếu lại.

Tiểu Tứ Tử bị tiếng Công Tôn hét lớn làm cho tỉnh, vừa mơ màng ngẩng đầu, Triệu Phổ vội vàng ôm ôm, thuận tiện xoa xoa, rất nhanh Tiểu Tứ Tử lại thiếp đi, còn ngái ngủ than thở, “Ăn nhiều rau xanh… Không cho uống rượu…”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều đỡ trán, mấy người này hơn một trăm tuổi rồi mà tâm tính theo tiểu hài tử ba tuổi thì dường như cũng giống nhau. Bạch Ngọc Đường càng thêm phần bất đắc dĩ, người trên tám mươi trong nhà người khác chỉ có một, nhà hắn có những hai a! Ngoại công hắn ngày thường đứng đắn, đều là bị sư phụ hắn dạy hư rồi!

Bốn lão nhân thu mã điếu ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ say, chợt nghe Công Tôn rống thêm một tiếng, “Đều đi ngủ cả đi!”

Mọi người đều có phần buồn bực, tâm nói không phải đã ngủ rồi sao… Nhưng sau lời Công Tôn vừa thét, chợt nghe trong các gian phòng bốn phương tám hướng đều truyền đến thanh âm thu bàn ghế, có mấy gian còn mở cửa, vò rượu không bay vèo ra bên ngoài, rồi lại nhanh chóng đóng cửa.

Mọi người không nói gì.

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, ý tứ —— nhà ngươi có hai thì có gì ngạc nhiên? Nhà của ta có hơn ba trăm nha!

Triệu Phổ cũng cảm giác Tiểu Tứ Tử lăn lăn trong ngực, liền chọt hắn một chút, Tiểu Tứ Tử mơ mơ hồ hồ nói với hắn “Hư nha! Cứ lặng lẽ uống, không nói cho phụ thân!”

Triệu Phổ dở khóc dở cười, Công Tôn liếc mắt nhìn nhìn tiểu phản đồ nhà mình.

Đem một chúng lão nhân bắt đi ngủ say xong, mọi người tiếp tục thảo luận.

“Muốn tiêu diệt võ lâm Trung Nguyên, nói như vậy không phải người Trung Nguyên?” Triệu Phổ hỏi, “Chẳng lẽ là ngoại tộc?”

“Mạnh Tư Phong cùng Ngụy Hanh Thông không chừng biết.” Công Tôn mở miệng.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

“Muốn đến hỏi vị đồng môn kia của ngươi hay không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, “Hắn có khả năng cũng là bị người lợi dụng.”

Công Tôn bởi vì sự tình lần trước Mạnh Tư Phong đốt sạch Linh Tê Thảo vẫn còn sinh khí, thở dài, “Lấy tính cách Mạnh Tư Phong, nếu hắn quyết định chủ ý, chỉ sợ bất kì ai khuyên nhủ đều không có tác dụng.”

“Đúng rồi…” Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi mới vừa nói, Mãn Thạch Hổ nói cái gì về truyền thuyết mộc ngẫu động phủ?”

“A, là có chuyện như vậy, nói là Thái Hồ nguyên bản có tới mười động phủ lớn, sau một hồi động đất, một cái chìm xuống, biến thành cửu đại động phủ!” Triển Chiêu nói.

Công Tôn nghe xong cảm thấy thực mới mẻ, hắn gãi đầu, “Ta vẫn luôn đọc sách đều nói là cửu đại động phủ a? Khi nào thì lại nhiều thêm một cái thế?”

Bao Duyên cũng gật đầu, “Truyền thuyết nói vậy!”

Triển Chiêu nói tiếp, “Mãn Thạch Hổ bọn họ trước cũng chưa nghe nói qua, đại khái một năm trước, lại động đất một lần, từ ngư dân liền đồn ra truyền thuyết, dưới đáy nước mới trồi lên vài cái động phủ mới, đều là từ ban đầu bị chìm xuống.”

Công Tôn sờ cằm, “Cũng có thể có khả năng.”

“Không lâu sau, có thời gian hay gặp bão rất lớn.” Triển Chiêu rót cho mình chén trà, chậm rãi nói, “Mỗi lần thời điểm bão đột kích, các tàu thuyền đều đến bến tàu tránh gió, vách đá Thái Hồ hầu hết đều ba thước dựng đứng, một trận cuồng phong nổi lên liền căn bản không thể bắt cá.”

Tất cả mọi người gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.

“Năm ấy bão qua đi, Mãn Thạch Hổ phát hiện không biết xảy ra chuyện gì khiến thuyền bị thổi đi thực nhiều, tổn thất thảm hại.” Bạch Ngọc Đường nói, “Vì thế chờ gió ngừng, bọn họ đều phái người ra ngoài tìm.”

“Thuyền đứng ở trong bến tàu cũng bị thổi đi a?” Bàng Dục hí mắt, “Có người quấy rối đi?”

“Đích xác!” Triển Chiêu nói, “Mãn Thạch Hổ nói phát hiện dây thừng dùng để nối thuyền và neo đậu toàn bộ bị người khác chém đứt, lúc ấy tứ đại môn phái quan hệ không quá tốt, vì thế hắn cảm thấy có thể là người ba môn phái kia giở trò quỷ.”

“Ngày đó giang hồ môn phái đã làm gì khiến quan hệ kém như vậy?” Triệu Phổ tò mò.

“Đại khái là bởi vì tranh đoạt địa bàn linh tinh đi, hơn nữa cả bốn môn phái thực lực đều không sai biệt lắm, không ai sợ ai, đồng thời cũng không ai phục ai!” Triển Chiêu buông tay.

Tất cả mọi người lắc đầu, cho nên nói một núi không thể chứa hai cọp, nhiều môn phái cũng dễ hiểu sao lại phát sinh chuyện này.

“Đoàn nhân mã Mãn Thạch Hổ phái đi tìm thuyền có đi không có về.” Triển Chiêu nói, “Hắn cảm thấy có điều gì không đúng, vì thế tự mình mang người đi tìm, cuối cùng tại Thái Hồ tìm được một con thuyền mắc tại chỗ nước cạn, là thuyền nhỏ, trên thuyền chỉ có một tiểu đồ đệ, hắn nói cho Mãn Thạch Hổ đến tột cùng chuyện gì xảy ra. Hoá ra do bọn họ gặp sóng gió, không biết như thế nào liền tiến vào một khu nước cạn, đại đa số thuyền đều mắc cạn ở tại một đảo nhỏ, trên đảo nhỏ hiện ra một cái vòng tròn, là một động phủ tiêu chuẩn, nhưng vài động phủ tại Thái Hồ bọn họ đều đã biết, duy độc cái này, từ trước kia cho tới bây giờ chưa từng thấy qua… Cái động phủ này hình dạng giống một con nhện thật lớn, bên trên phủ thảm thực vật rậm rạp, có động nhưng không có kiến trúc, khả năng còn chưa bị người phát hiện ra.”

Tất cả mọi người kinh ngạc, Thái Hồ tuy rằng lớn nhưng dù sao cũng không phải biển, chẳng lẽ là đánh bậy đánh bạ lại phát hiện đảo nhỏ không người? Đã có vài cái động phủ, xong bởi vì động đất từ đáy nước trồi lên động phủ mới? Vậy cũng có được nữa a! Hoạt động trên mặt nước có quy củ, nếu như là đảo không người, như vậy ai phát hiện liền thuộc về người đó.

“Những người đó nhìn đến bên bờ biển có một chút thuyền tổn hại, bên trên còn có đường huy Thạch Hổ Đường, bởi vậy đã cảm thấy những thuyền đó có thể là bị thổi đến nơi đây, mọi người sôi nổi rời thuyền vào đảo.” Triển Chiêu nâng cằm, nói tiếp đi, “Nhưng bọn hắn đi lên trên đảo, tiến vào rừng cây, liền phát hiện tựa hồ không phải là không ai ở, trên đảo có rất nhiều thân cây có điêu khắc nhân mộc ngẫu trên chạc. Những người làm ra chúng không phải quá khéo tay, toàn thân con rối cùng các đốt ngón tay đều dùng cùng loại tơ nhện mảnh tinh tế màu ngân bạc buộc chặt, treo lên trên cây, hình thái vặn vẹo, có chút khủng bố.”

“Trên đảo có người sao?” Công Tôn tò mò.

“Mãn Thạch Hổ chính là cùng thủ hạ theo những con rối gỗ tiếp tục đi, cuối cùng đi tới phía trước một cái động quật thật lớn.” Triển Chiêu nói xong, hạ giọng, “Bên cạnh động quật có một khối cột mốc cắm sẵn, mặt trên viết, mộc ngẫu động phủ!”

Tất cả mọi người đều thực chăm chú nghe câu chuyện quỷ quái, “Có cột mốc biên giới, tỏ vẻ trên đảo thật sự có người lạc?”

“Bọn họ tiến vào động quật, phát hiện trong động trong có không ít xương khô.” Triển Chiêu nhỏ giọng nói…

Chính lúc này, chợt nghe trong phòng Thiên Tôn bọn họ truyền tới thanh âm, “Lớn tiếng chút đi!”

Triển Chiêu nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Mở cửa sổ ra sẽ có thể nghe rõ hơn.”

Không trong chốc lát, chỉ thấy cửa sổ phòng mở ra một chút, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều bọc mình trong chăn, cùng đứng bên cửa sổ, nghe có mùi thơm.

Cùng lúc đó, mặt khác cũng không thiếu cửa sổ mấy gian phòng trong viện mở ra một chút.

Công Tôn đem đèn lồng dập tắt, liền châm ngọn nến ở trên bàn, còn hướng lên trên bỏ chút thuốc bột không rõ là cái gì, nháy mắt… Ánh nến biến thành sắc xanh leo lét.

“Như vậy mới hay!” Công Tôn ý bảo Triển Chiêu, “Tiếp tục!”

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, như là hỏi —— ngươi muốn nói tiếp hay không?

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ý tứ —— ngươi cứ nói đi.

Triển Chiêu gật gật đầu, nói, “Sau lại bọn họ tại trong sơn động tìm được cái hoàng kim mộc ngẫu này!”

Triển Chiêu nói xong, liền thêm một câu, “Còn có một quyển trục.”

Mọi người nghe tới đây đều nghiêng đầu nhìn hắn, ý tứ —— thế thì nó đâu?

Triển Chiêu buông tay, “Mất rồi!”

Mọi người đều hít phải ngụm lãnh khí.

Triệu Phổ há miệng, chợt nghe Tiểu Tứ Tử trong ngực hỏi, “Bản sao cũng không có?”

Triệu Phổ cúi đầu nhìn, Tiểu Tứ Tử cũng không biết khi nào thì đã tỉnh, ôm cánh tay hắn nghe đến chuyên tâm.

Thấy mọi người thất vọng, Triển Chiêu cười xấu xa.

Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu cố ý đùa đám lão nhân thức đêm không ngủ được nghe “câu chuyện ma quỷ”, liền thay hắn nói tiếp, “Những người đó thời điểm cầm hoàng kim mộc ngẫu rời đi, đầu nó liền rớt xuống.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Số người Mãn Thạch Hổ phái đi tổng cộng hơn hai mươi, trong đó người vươn tay cầm mộc ngẫu lên là một đệ tử còn trẻ tuổi.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Thời điểm hắn cầm lấy mộc ngẫu, các trưởng bối đều trách cứ hắn, nói hắn không biết nặng nhẹ, phải hỏi qua tiền bối mới được lấy, vạn nhất có cơ quan người khác sẽ cho bị hắn vô tình làm cho chôn cùng.”

Tất cả mọi người sờ cằm, như vậy a…

“Cái đệ tử trẻ tuổi kia cầm mộc ngẫu, oán thầm một câu.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn lúc ấy đã nghĩ, thực sự cơ quan để cho các ngươi chôn cùng nhau mới đúng!”

“Hắn vừa mới nghĩ tới điều đó…” Triển Chiêu bổ sung, “Đầu mộc ngẫu kia liền rớt.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Kết quả, thời điểm bọn họ rời khỏi động quật, người trẻ kia tuổi đột nhiên trượt chân, lăn xuống triền núi, mà thời điểm hắn từ dưới chân núi bò lên, các ngươi đoán thế nào?”

“Những người khác đều chết hết sao?” Công Tôn có dự cảm bất hảo.

Triển Chiêu gật gật đầu, “Đúng vậy, đều chết hết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui