Long Đô Binh Vương

"Anhl!!!" Hồng Tuyết tức đến thở hổn hển: "Mặc kệ tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anh! Không liên quan chút nào cải"

"Ha ha, em cần cường giả có thể tới tìm anh, Vương gia không thiếu cường giả một quyền một trăm năm mươi kg, bốn trăm kg, thậm chí là năm trăm kg, em cần gì phải tìm đám rác rưởi tầng chót xã hội? Không dám giấu giếm, anh vẫn luôn quan sát cuộc chiến vừa rồi, võ nghệ của cái tên Dương Thiên lao ra khỏi vòng vây thật sự không tệ lắm, nhưng mà... Vẫn là rác rưởi! Tìm anh ta làm đại diện cho cuộc chiến? Em quá hạ thấp đẳng cấp của mình rồi... Trên tay anh có lính đặc chủng xuất ngũ, còn có phương thức liên lạc với tổ chức sát thủ hải ngoại, có thể tìm được cường giả siêu cấp vào mọi lúc, cho nên các em không cần phiền phức mà săn tìm ngôi sao tầng dưới chót. Cao thủ ở dân gian à? Quá buồn cười."

"Anh ấy có phải rác rưởi hay không không liên quan đến anh!" Hồng Tuyết trực tiếp đề máy lái xe: "Anh không dời xe thì tôi đụng thẳng vào!"

"Ok!" Vương Minh lưu manh mà nhún vai: "Anh có bảo hiểm xe, em tùy tiện đụng, anh chịu hết trách nhiệm!"

"Anh... Thật đê tiện!!!!" Hồng Tuyết nghiến răng nghiến lợi, lại không làm gì được tên du côn mặt dày này!

Có một câu nói là: “Không sợ đối phương là côn đồ, chỉ sợ đối phương là côn đồ có địa vị không thấp”, như vậy bạn hoàn toàn không làm gì được hắn ta!

Lam Nguyệt và Hồng Tuyết là con gái nhà giàu, dù là gia cảnh hay địa vị đều không tệ, nhưng vẫn có cảm giác bất lực mãnh liệt khi đối mặt với Vương Minh.

Đúng lúc này.


"Phanh phanh phanh..."

Kính chăn gió đằng trước của chiếc Bentley bị gõ vang.

Lam Nguyệt và Hồng Tuyết cùng nhìn lại rồi vô thức rùng mình một cái.

Bên ngoài chiếc xe có gió đang gào thét, một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen đang gõ cửa kính.

Là Dương Thiên. Anh thật sự tìm tới cửa...

Đồng tử của Lam Nguyệt vô thức co rụt lại, nói cách khác chuyện mình giám thị thật sự đã bại lộ.

Lam Nguyệt vô thức đẩy cửa xuống xe.

"Chào anh, có chuyện gì không thưa anh?" Lam Nguyệt giả ngu mà hỏi.

Dương Thiên nhìn lướt qua người phụ nữ này.

Đẹp!

Đẹp không thể tả, đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm!

Cô mặc chiếc áo khoác lông dạng dài phối với vóc người cao gầy, gương mặt xinh đẹp đi kèm với làn da màu bơ, quả thực là bổ sung cho nhau càng tăng thêm uy lực, cứ như


Thượng Đế ban hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho cô.

Nhưng mà...

Lúc này trong lòng Dương Thiên chỉ có một mình Ninh Thanh ThanhI!

Bên cạnh Dương Thiên chưa bao giờ thiếu người đẹp cả.

Dương Thiên nói: "Lần sau giám thị tốt nhất cầu nguyện đừng để tôi phát hiện cô, con người có thể tìm đường chết, nhưng không có nhiều cơ hội, chắc cô hiểu ý tôi."

Dương Thiên còn có chuyện quan trọng phải làm.

Tạm thời thực lực của anh còn chênh lệch rất lớn với thời kỳ đỉnh cao, cho nên anh không muốn tự rước lấy phiền phức, càng không muốn để quá nhiều người chú ý tới mình.

Lời này đã quá rõ ràng, Lam Nguyệt không còn gì để nói!

"Kỳ thật chúng tôi muốn tìm anh hợp tác...' Hồng Tuyết sốt ruột xuống xe, bởi vì cô rất cần cường giả! Trận đấu với nhà họ Mộ Dung Lĩnh Nam đã càng ngày càng gần!


Nhưng Hồng Tuyết còn chưa nói xong đã trực tiếp bị Dương Thiên cắt ngang: "Tôi mặc kệ các người muốn làm gì, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi không có hứng thú chơi với hai cô nhóc."

"... A" Hồng Tuyết bất lực gật gật đầu.

Dù là Lam Nguyệt cao quý hay Hồng Tuyết thì gặp Dương Thiên cũng phải run chân. Họ cảm thấy rất áp lực trước Dương Thiên! Giống như ưu thế của các cô không là gì trước mặt anh.

Qua hồi lâu, Lam Nguyệt gật đầu: "Được... Nếu anh không có ý định suy xét thì sau này chúng tôi sẽ không quấy rầy."

"Như vậy là tốt nhất." Dương Thiên hài lòng gật đầu.

Đúng vào lúc này, hàng sau của chiếc Bentley truyền đến một giọng nói khiêu khích.

Vương Minh xuống xe rồi cười lạnh một tiếng, khịt mũi coi thường đảo mắt qua Dương Thiên: "Ha ha, Lam Nguyệt tiểu thư, Hồng Tuyết tiểu thư, các em thấy không, rác rưởi tầng dưới chót xã hội không biết điều như thế đó..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận