Làm công ty của một gia tộc lớn, Vương gia nắm giữ tận bảy công ty niêm yết, khối tài sản gia tộc lên đến hơn 10 tỷ nên hoàn toàn không thiếu cường giả.
Họ có thể liên hệ cao thủ hay tổ chức sát thủ hải ngoại vào bất cứ lúc nào.
Đây cũng là lá bài tẩy để Vương Minh theo đuổi Hồng Tuyết, nhưng lá bài này lại không lật lên được! Bởi vì Hồng Tuyết căn bản không thèm nể mặt!
Điều này làm Vương Minh rất bị động, muốn tung chiêu lại không có cơ hội.
Nhưng lúc này tình hình đã thay đổi! Bước ngoặt xuất hiện!
Thứ cặn bã xã hội tên là Dương Thiên này thật sự đến quá kịp thời.
Vương Minh thầm nghĩ: 'Hồng Tuyết, nếu anh để em thấy cường giả mình xem trọng là thứ rác rưởi yếu ớt như thế nào trên tay anh thì chắc em sẽ có hứng thú với điều kiện anh đưa ra đúng không?”
Có vẻ Vương Minh sắp được đánh ra lá bài tẩy này rồi.
Lời còn chưa dứt, Vương Minh đã trực tiếp nhảy xuống xe rồi chặn đường Dương Thiên!
Hắn ta phẩy phẩy tay áo, cười lạnh một tiếng mà nhìn Dương Thiên: "Ha ha, người anh em, nói chuyện ngông cuồng như thế không sợ gió lùa vào bụng à? Là tầng lớp dưới đáy xã hội thì nên có tự mình hiểu lấy biết không? Anh có biết hai người đẹp này là ai không? Nói chuyện láo xược như vậy là đang sống trong mộng à?"
"Nếu anh muốn nhân cơ hội thể hiện bản thân thì tôi khuyên anh tỉnh lại đi, đừng tự rước nhục cho mình." Dương Thiên dùng một câu nhắm đúng vào trọng tâm!
Không thể không nói, Dương Thiên nhập ngũ nhiều năm đã nhìn quen thấy sống chết nên nhìn người rất chính xác, Vương Minh này tự nguyện ởi ra làm chó săn, Dương Thiên liền biết hắn ta muốn giành điểm trước mặt người đẹp.
Dương Thiên nói xong thì muốn rời đi, vừa rồi anh nhận được tin nhắn do con gái Dương Tố Tố gửi đến, nói anh mau về nhà ăn cơm.
Trời đất bao la, người nhà lớn nhất, trong mắt Dương Thiên thì vợ con lớn hơn trời!!II
Nhưng mà!
Dương Thiên khuyên bảo đàng hoàng lại động chạm lòng tự trọng của Vương Minh!
Bởi vì Dương Thiên nói quá đúng!
Anh trực tiếp vạch trần tâm tư của Vương Minh, hắn ta vốn định thể hiện trước mặt Lam Nguyệt và Hồng Tuyết, lần này không thể hiện thành công còn bị móc họng, mặt hắn ta lập tức đỏ lên!
"Thằng nhãi nhép, mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?! Chỉ cần tao gọi một cú điện thoại là có thể làm mày mất hết tất cả, ngủ đầu đường, phải quỳ xuống đất cầu xin tao, có tin hay không?!!I"
"Tôi lặp lại lần nữa, ai cũng bận rộn nên đừng tự rước nhục cho mình, được không?" Đây là cảnh cáo cuối cùng của Dương Thiên!
"Mày đang uy hiếp hay là xem thường Vương Minh này?!" Vương Minh nắm chặt hai tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt như muốn phun lửa!
"Đều có thì phải." Dương Thiên xoa xoa đôi tay, nghiêm trang mà đáp lại.
"Phụt phụt..."
Lam Nguyệt và Hồng Tuyết đứng bên cạnh trực tiếp bật cười!
Không thể không nói Dương Thiên này nói chuyện rất thú VỊ...
Đều có?
Uy hiếp và xem thường đều có đúng không?
Hai chữ "Thì phải" này dùng rất tài tình.
"Ha ha..."
Hồng Tuyết nhẹ nhàng che miệng: "Ngại quá Vương Minh, tôi không muốn cười lên tiếng, chỉ là tôi nhịn không được..."
"Mày!!!"
Hai mắt Vương Minh đỏ lên, đột nhiên giận quá hoá cười, sau đó võ tay cho Dương Thiên: "Tốt, tốt lắm, Dương Thiên, mày rất hay, rất giỏi!!! Tụi trên xe, cút xuống đây!!!"
"Vâng, thiếu giall!"
Sau một khắc, hàng sau của chiếc Benz kia có hai tên to con mặc áo đen nhảy xuống!
Họ đều có thể trọng hơn một trăm kg, sau khi đi xuống thì độ cao của xe tăng lên rất nhiều.
Toàn thân họ rắn chắc, cơ bắp căng phồng, nắm đấm xoè ra giống như cái quạt hương bồ, Lam Nguyệt cảm thấy khi họ nắm chặt nắm đấm thì đây không còn là tay mà là hai quả cầu sắtI!!