Năm đó La Tranh tôi yếu kém nhất lớp, nhưng hiện tại tôi một tay che trời.
Năm đó Dương Huyền Cơ cậu tỏa sáng nhất, ha ha, hiện tại cậu là cái thá gì?
Nghĩ đến đây, khóe miệng La Tranh không nhịn được nhếch lên: “Được rồi, nếu cậu Dương đã trở về, vậy tôi không. phiền cậu với vợ nữa. Ngày mai là ngày họp lớp mười hai của chúng ta năm đó, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, cậu Dương, cậu nể mặt tôi cùng đến tham dự nhé?”
“Đương nhiên rồi” Dương Thiên gật đầu đồng ý: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ có mặt tham gia buổi họp lớp.”
“Được, không thành vấn đề, không thành vấn đề” La Tranh trong lòng thầm nghĩ, tôi mẹ nó chỉ đang chờ câu này của cậu thôi đó, đến lúc đó xem tôi chơi cậu thế nào!
La Tranh nói: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Đến hôm đó tôi sẽ lái xe đến đây đón cậu và Thanh Thanh cùng đi. Một nhà ba người các cậu nhất định phải có mặt.”
Dương Thiên: “Đương nhiên rồi, nhưng mà, tôi nói cho cậu trước một câu, mấy chuyện như đào góc tường nhà người khác thì nên bớt bớt lại một chút, đặc biệt là đứng có làm trước mặt tôi, nếu không, tôi chơi chết cả nhà cậu!"
Giọng nói của Dương Thiên không lớn, nhưng lại giống như đại bác bắn xuyên qua màng nhĩ của La Tranh rồi đâm thẳng vào tim hản, hản cảm thấy giống như bị một ngọn núi lớn đè lên trên đầu, hoàn toàn không thở nổi, há miệng cố hít thở vài hơi, sau đó gượng cười với khóe miệng co quắp:
“Ha ha, cậu Dương, cậu cứ nói đùa...”
La Tranh: “Tôi về đây.”
“Ừ” Dương Thiên gật đầu, không để ý đến La Tranh. Ngoài sân vang lên tiếng động cơ gầm rú, La Tranh rời đi.
Dương Thiên quay người lại nhìn Ninh Thanh Thanh, cô vẫn vô cùng xinh đẹp.
Không hề nhìn ra cô là phụ nữ đã sinh con, cô gần như không hề thay đổi so với khi mới tốt nghiệp đại học, trong trẻo nhẹ nhàng, không dính khói lửa trần gian, kiên cường nhưng vẫn ẩn giấu bên trong chút đáng yêu, làn da màu kem tuyệt đẹp...
Dương Thiên còn chưa kịp nói gì thì Ninh Ding Dung đã chủ động bước đến ôm lấy Dương Tố Tố đang nằm trong lòng anh.
Sau đó, cô lên tiếng: “Chuyện tiền nợ năm trăm ngàn tôi đã nghe dì Đường nói rồi. Cảm ơn anh”
“Là chuyện nhà mình mà, đương nhiên anh phải làm rồi.” Dương Thiên cười lấy lòng.
Vẻ mặt Ninh Thanh Thanh vô cảm đáp lại: “Đức hạnh
Sau đó cô lại hỏi: “Buổi họp lớp tối mai thật sự muốn đi à”
“Đi chứ” Dương Thiên nghiêm túc nói: “Em không thấy người ta khi dễ tới tận cửa nhà luôn rồi sao, nếu anh còn không tiếp chiêu thì anh không phải là Dương Huyền Cơ năm đó"
Ninh Thanh Thanh cũng không nhiều lời, chỉ nhäc nhở một Hiện tại ở vùng này La Tranh làm ăn rất tốt, anh cẩn thận một chút."
“Không có chuyện gì đâu, Tố Tố sẽ bảo vệ ba ba đúng không?” Dương Thiên ngồi xổm xuống, lấy ra một viên kẹo dẻo mèo với động tác hệt như đang làm ảo thuật.
Hai mắt Dương Tố Tố bừng sáng vì phấn khích khi nhìn thấy kẹo trong tay Dương Thiên, cô bé hưng phấn hét lên: “A,
con sẽ bảo vệ ba ba thật tốt.”
Ninh Thanh Thanh cười trộm một chút rồi quay người đi trở về phòng, không tiếp tục nói chuyện với Dương Thiên nữa.
Dương Thiên quỳ xuống nhìn con gái, nhỏ giọng hỏi: “Tố Tố ngoan, nói cho cha nghe, lúc ở nhà với mẹ con có nghe lời mẹ không nào?”
“Con nghe lời lắm đó nha” Dương Tố Tố bĩu môi sau đó cười bí hiểm: “Được rồi, con đã đồng ý với bà, tối nay con sẽ ngủ với bà, còn cha thì ngủ với mẹ...
“Khục..” Sắc mặt Dương Thiên tối sầm lại: “Con chắc chưa?”
“Dạ” Dương Tố Tố gật đầu chắc nịch: “Cha với mẹ phải ngủ chung một giường.”
“Cái này là ai dạy con?” Dương Thiên giả vờ tức giận hỏi.
“Ma ma dạy con á” Dương Tố Tố cười đáng yêu, quay người chạy thẳng về hướng phòng ngủ của bà.
“Sặc... Thật á?” “Thật mà” Giọng của Dương Tố Tố vọng lại...
Dương Thiên kiểu như “được yêu thương mà đâm ra sợ”, anh tự sờ sờ mặt mình, vô thức tự lẩm bẩm:
“Không phải là mình đang nằm mơ chứ? Chẳng lẽ... Thanh Thanh cố ý để con gái tới ám chỉ cho mình?”
“Nếu là thật, thì quá tốt rồi...”
Đối mặt với Nam Chiêu Hà, Dương Thiên vẫn có thể kiềm chế xúc động, đối mặt với Phượng Hoàng, Dương Thiên cũng có thể án binh bất động, ngồi mà tâm không loạn.
Nhưng Dương Thiên lại không thể nhắm mắt làm ngơ khi đối mặt với bà xã Ninh Thanh Thanh của mình...