Bên trong đại sảnh, người người nhốn nháo, tất cả đều mang vẻ mặt nặng nề. Khi nhìn thấy Dương Thiên, tất cả đều vô thức nhìn anh với ánh mắt đầy dò xét.
Trước khi Dương Thiên đến thì những người ở đây đã chuẩn bị kỹ càng. Sở dĩ còn chưa trực tiếp đưa ông lão Giang Nguyên Sơn đến bệnh viện để phẫu thuật là bởi vì Giang Nguyên Sơn và Giang Tiếu Anh đều lựa chọn mỗi người lùi một bước, chờ Dương Thiên đến để mọi người ở đây đưa ra phán đoán rồi mới đưa ra quyết định.
Quyết định rằng cuối cùng là tin tưởng vào khoa học hay là tin tưởng lang băm giang hồ.
Chỉ là, sau khi Dương Thiên đến thì trở nên rất đơn giản để quyết định.
Xét về tuổi tác, Lý Hạo và Dương Thiên đều còn khá trẻ, hoàn toàn không có dáng vẻ của những người đã khổ tâm nghiên cứu y học cả nửa đời. Tuy nhiên, Lý Hạo có thể tùy ý lấy ra hàng chục giấy chứng nhận thành tích cấp tỉnh cấp quốc gia và cả các bài luận văn được đăng trên tạp chí y tế thế giới.
Trong một năm làm việc ở bệnh viện công, hän được thăng lên ba cấp liên tiếp. Sau nửa năm nhận chức ở bệnh viện quý tộc tư nhân, hẳn năm trong tay cổ phần bệnh viện, còn trở thành trưởng khoa đa khoa, khiến không ít bác sĩ có tuổi nghề cao phải phục sát đất.
Còn Dương Thiên thì sao?
Hoàn toàn không có bất cứ tư liệu bối cảnh nào hết!
Không có gì cả!
Dù chỉ một bản chứng nhận thành tích cũng không tra ra!
Thậm chí còn không có trình độ đại học thì nói gì tới việc đạt được trình độ tiêu chuẩn của y học đây?
Quả thực là làm trò cười cho thiên hạ! Tra không ra trước hôm nay anh ta làm nghề gì, nhưng có vẻ như cái người này có kinh nghiệm trong quyền anh, nhưng mà quyền anh thì liên quan gì tới việc trị bệnh cứu người chứ?
Thật nực cười!
Sau khi Dương Thiên đến, lập tức có người bàn tán đánh giá về Dương Thiên: “Hoang đường! Quả thực là quá hoang đường!”
"Hầy... Xem ra ngài Giang thật sự đã già rồi, thiếu khả năng phán đoán, quyết định của tiểu thư là đúng..."
"Đương nhiên phải vậy rồi, ngày nay không tin vào khoa học thì còn tin vào cái gì nữa? Lý Hạo là cao thủ trong lĩnh vực y học, là tổ nghề y muốn anh ấy phải ăn cơm bằng cái nghề này, là thiên tài y học trời sinh, không tin anh ấy thì tin ai đây?"
"Đúng vậy đúng vậy, tôi vừa nhìn là hiểu, đáp án quá rõ ràng..."
"Này, đồ lừa đảo!"
Lúc này, Giang Tiếu Anh đứng dậy nhìn Dương Thiên: "Dù sao thì anh cũng đã bỏ công đi đường xa tới, tôi cho anh một cơ hội. Còn nửa tiếng nữa sẽ tới lúc phẫu thuật, anh hoàn toàn có thời gian thuyết phục tôi, chỉ cần anh có thể thuyết phục tôi, anh cũng không phải là không có cơ hội!"
"Lừa đảo?" Dương Thiên nhìn Giang Tiếu Anh: "Đừng mở miệng ngậm miệng đều gọi người khác là lừa đảo, học cách tôn trọng người khác một chút cũng không có hại gì cho cô đâu"
"Nếu anh làm trì hoãn chữa trị khiến bệnh tình của cha tôi nặng hơn thì anh chính là tội phạm! Tôi gọi anh một tiếng “lừa đảo” thì sao nào?!" Giang Tiếu Anh trở nên kích động:
"Hơn nữa, nếu anh thật sự không phải là kẻ lừa đảo thì anh chứng minh mình vô tội đi, đến lúc đó, Giang Tiếu Anh tôi có thể xin lỗi anh trước mặt mọi người, anh dám không!? Nếu anh không dám thì anh chính là một kẻ lừa đảo! Đại lừa đảo!!"
Dương Thiên không vui.
Tối hôm qua, Dương Thiên tự bỏ tiền túi ra mua dược liệu, còn suýt chút nữa đã bị người nhắm tới
Hơn nữa, anh luyện chế Quỷ môn Hồi Nguyên Đan từ mười một giờ khuya đến bốn giờ sáng, con mắt đều chưa từng chớp một cái.
Đổi lại được cái gì?
Dương Thiên cười khổ nhìn Giang Tiếu Anh: "Tôi hiểu cô sốt ruột cứu cha mình, nhưng đừng để xúc động làm cho mù quáng. Đầu năm nay chuyên gia này chuyên gia kia nhan nhản đầy đất, cô đừng có ngu ngốc không phân biệt được, quơ dao động kéo làm màu, nếu chữa chết người còn có bệnh viện gánh trách nhiệm, bọn họ tất nhiên là dám khoác lác rồi."
"Này, thằng nhãi thối, nói nhảm gì vậy!"
Lý Hạo lập tức bị những lời nói bóng gió của Dương Thiên chọc giận!
Hắn là bạn học của Giang Tiếu Anh từ trung học đến đại học, cho đến khi sang Mỹ du học, hẳn luôn ái mộ Giang Tiếu Anh, chỉ là vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Trước mặt người phụ nữ mình quý mến thì không thể để hình tượng của mình bị tổn hại!