Long Đô Binh Vương

Nhưng mà...

Giang Tiếu Anh một chút cũng không vui nổi, bởi vì trong lòng cô luôn cảm thấy có chút là lạ, giống như có chỗ nào đó không ổn.

Sau vài phút, Lý Hạo lại mang theo hoa hồng bước về phía này, đứng trước mặt Giang Tiếu Anh.

Nhìn từ xa, Giang Tiếu Anh cực kỳ hút mắt, cho dù hiện tại nhìn có chút gây gò cô độc cũng không thể che giấu vẻ đẹp lành lạnh kiêu kỳ của cô, đây là khí chất và hào quang mà phụ nữ bình thường không thể học được. Nhưng trên người Giang Tiếu Anh lại là bẩm sinh, giống như một chất độc, hấp dẫn rất nhiều đàn ông, khiến ánh mắt họ không thể không dán lên người Giang Tiếu Anh, khó có thể dời đi.

Mặt khác, khí chất cao ngạo của Lý Hạo quá mạnh, hắn là một thanh niên tài tuấn, rất ưu tú, vậy nên dù có rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đặt trên người Giang Tiếu Anh nhưng lại có rất ít người dám thể hiện trực tiếp như Lý Hạo. Bởi vì có quá nhiều người đàn ông đứng trước mặt Giang Tiếu Anh trước khi bị từ chối đã cảm thấy tự tỉ rồi.

Lý Hạo lại đưa hoa tới.

"Tiếu Anh, hiện tại đã không sao rồi, tin tưởng tôi, chú chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì nhất định có thể lần nữa khôi phục thân thể khỏe mạnh! Hoa này tặng cho cô, coi như... chúng mừng côi!"


Ánh mắt Giang Tiếu Anh cuối cùng cũng rơi vào trên bó hoa.

Đáng tiếc, biểu cảm của cô cũng không nổi lên một chút gợn sóng nào, cũng không đưa tay ra nhận lấy.

Một lúc lâu sau, cô mới thở dài và nói: 'Cảm ơn Lý Hạo! Tôi sẽ gửi cho anh gấp mười lần chi phí chữa bệnh và phong bao lì xì như một lời cảm ơn!!"

"Cô nói gì vậy?" Lý Hạo xua tay: "Tôi đã nói rồi, chuyện của cô chỉnh là chuyện của tôi, cô khách khí với tôi làm gì?"

Vừa nói Lý Hạo vừa vươn tay ra muốn năm lấy tay Giang Tiếu Anh.

Đúng vào lúc này!

Vài cô gái mặc đồng phục y tá màu hồng trong phòng phẫu thuật vẻ mặt bối rối, đột nhiên đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, trực tiếp chạy ra ngoài rồi hoảng sợ hét lên:

"Không ổn, không ổn, bác sĩ Lý Hạo, bác sĩ Lý Hạo đâu... Vết thương phẫu thuật của bệnh nhân đột nhiên chảy máu rất nhiều! Tình hình gần như mất kiểm soát rồi!"

"Cái gì?"

Khoảnh khắc đó, không chỉ Giang Tiếu Anh, cũng không chỉ Lý Hạo, mà tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều mở †o mắt, không thể tin được nhìn mọi thứ trước mặt. Một giây trước mọi người còn đều vui mừng, giây tiếp theo mọi người nhốn nháo!I

"Xảy ra chuyện gì?!" Giang Tiếu Anh trực tiếp xông vào.


Lý Hạo nhanh chóng ném hoa xuống đất, đeo khẩu trang rồi vào lại phòng phẫu thuật.

Trên giường bệnh, Giang Nguyên Sơn vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẻ mặt ông đầy đau đớn không nói nên lời, cơ thể co giật, trên người hoàn toàn không có vết thương, nhưng lúc này cho dù có phải là nơi vừa phẫu thuật hay không đều đang chảy máu vì cơ thể co giật... Tấm ga trải giường trắng lập tức bị nhuộm đỏ...

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."

Những người đứng xem bị dọa đến mức mặt xám như tro, trắng bệch như tờ giấy, bọn họ thở hổn hển và không dám lên tiếng.

Ngay cả các bác sĩ, trợ lý và y tá cũng đều sợ đến choáng váng, đứng tại chỗ hoảng loạn không biết phải làm gì!

Lý Hạo vẻ mặt bối rối, trên trán đổ mồ hôi lạnh, những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống...

Giang Tiếu Anh ngồi xổm bên giường bệnh, lập tức bật khóc!

"Cha... Cha, cha bị làm sao vậy... Tỉnh dậy đi, xin hãy dậy nhìn xem con gái cha được không... Đừng rời xa con mà, cha có thể tỉnh lại được không..."


Cảnh tượng bi thương khiến người xúc động.

Thậm chí có người còn trực tiếp mắng Lý Hạo: "Này, bác sĩ! Có thấy bệnh nhân đang chảy máu nhiều thế không?! Cậu đang làm gì vậy? Đứng xem kịch à? Tranh thủ thời gian làm gì đó đi chứI!"

Nhưng mà...

Lý Hạo không nhúc nhích! Cơ thể hắn như bị đông cứng lại.

Không phải hắn không muốn cử động, nhưng trạng thái khủng hoảng này xảy ra quá đột ngột đến nỗi hắn không kịp phản ứng. Và hắn thậm chí còn chưa từng nhìn thấy trường hợp nào giống vậy trước đây!

Dưới tình huống bình thường, xuất huyết nặng trong vòng nửa tiếng sau khi phẫu thuật chỉ có thể mang ý nghĩa là ca phẫu thuật đã thất bại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận