Long Đô Binh Vương

Hắn vừa xem vừa tự lẩm bẩm: "Hừ, tốt, rất tốt, làm nhục nó, thằng nhãi mặc giẻ rách đi giày thủng, xem như nó đang biểu diễn nghệ thuật, ha ha, thật sự là cười chết!"

Triệu Ngạn có chút không vui.

Cậu ta cầm ly rượu lên nói: "Tôn Long, Vương Hạo, hai tên chó săn các người thế này trông giống như mấy. con tôm tép nhãi nhép có biết không? Chủ nhân chỉ chỗ nào thì đánh chỗ đó, nhưng mấy con chó trung thành thường chết rất thảm, có từng nghe nói vậy chưa?”

Sắc mặt Tôn Long và Vương Hạo thay đổi: "Mày nói cái mẹ gì đó?"

'Vương Hạo cười lạnh một tiếng: "Ha ha, Triệu Ngạn, †ao biết mày, tao nghe nói hai năm qua mày lăn lộn rất tốt? Cũng mua được cái xe nội địa, ha ha ha... Coi như không tệ, chiếc xe đó của mày cũng có giá mấy chục. ngàn đúng không? Chậc chậc, đúng là tốt hơn năm đó sống ở khu ổ chuột, ăn dưa muối, ha ha, tao thật sự thấy mừng cho mày, nhưng mà, để tao nói cho mày biết, cuộc. sống hạnh phúc không dễ dàng có được, phải học cách trân trọng nó, coi chừng mẹ nó ngày nào đó mày lại phải quay về ăn dưa muối đói!"

Triệu Ngạn lắc đầu, cười khổ nói: "Nói thật, giờ tôi không còn xe nội địa mà lái nữa, nhưng mà tôi đứng để ăn cơm, còn hai người quỳ mà ăn cơm, hai người nên thấy mừng cho tôi, đúng không? Ha ha." Triệu Ngạn nói xong thì thoải mái nhàn nhã cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm.

"Mày!!! Mày nói ai quỳ ăn cơm?" Mặt Tôn Long và Vương Hạo đỏ lên.


"Sao? Muốn ra tay? "Triệu Ngạn một chút cũng không sợ, khi còn đi học cậu ta là một tay đánh nhau giỏi, còn có tiếng là ra tay hung ác! Tôn Long và Vương Hạo lập tức héo.

"Phế vật!!"

La Tranh ở bên cạnh gắt gao siết chặt nằm đấm: "Ngay cả Triệu Ngạn cũng không giải quyết được, hai người tụi mày còn chỗ nào để dùng chứ!"

Nói xong, La Tranh trực tiếp đứng lên, cầm lấy micro võ vỗ.

Phòng bao nhanh chóng rơi vào im lặng.

"Mọi người yên lặng một chút, chào mọi người, người cũng đã đến đông đủ, tôi là La Tranh..."

Tâm mắt của mọi người dồn về phía La Tranh, rất nhiều trai xinh gái đẹp, có người nịnh nọt, có người xu nịnh, có người thờ ơ, nhưng bọn họ cũng không dám không cho mặt mũi, từng người một hoan hô, giống như có minh tinh lớn đến.

"La Tranh bây giờ thật sự càng ngày càng đẹp trai, là một thiên tài kinh doanh, là được tổ nghề độ, thật ghen tị...

"Đúng vậy, đúng vậy, La Tranh hẳn là người giỏi nhất trong số các bạn học của chúng ta đúng không? Thành thật mà nói, nếu là trước đây, tôi sẽ không bao giờ dám nghĩ tới!"

"La Tranh, anh đã kết hôn chưa?" Một cô gái mạnh dạn chạy lên phía trước hỏi.

"Ha ha..."


Hiện trường lập tức vang lên tiếng cười.

La Tranh cầm lấy micro, nho nhã lễ độ, làm ra vẻ quân tử: "Vương Thiên, đừng có gấp, cô vẫn còn cơ hội, tôi còn chưa có bạn gái làm sao có thể kết hôn, ha ha..."

"Wow, tôi rất vui, lát nữa tôi nhất định phải lưu

WeChat của anh, nhóm bạn cũ chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau rồ

Xung quanh xôn xao náo nhiệt

Triệu Ngạn kéo Dương Thiên vào trong góc, cười lạnh một tiếng, hoàn toàn chướng mắt cảnh tượng này.

"Tôi nói này anh Thiên, chúng ta tốt nhất không nên tới đây, nhìn phát phiền, chết tiệt, người ta công thành danh toại, chúng ta đến đây làm gì!" Vẻ mặt Triệu Ngạn không vuil

"Đừng lo lắng, sẽ trở thành nhân vật chính." Dương Thiên cười nói.


"Anh có ý gì?" Triệu Ngạn vẻ mặt khó hiểu.

Đúng lúc này, không đợi Dương Thiên lên tiếng, micro của La Tranh đột nhiên chĩa về phía Dương Thiên!

La Tranh: "Ha ha, mọi người tuyệt đối đừng khách khí với tôi như vậy, ban đầu tôi tổ chức buổi họp lớp này là để tăng cường tình bạn, lấy lại tình cảm thuần khiết trước đây của chúng ta, sau này ngày ngày đều gặp! Ha ha, nhưng mà, nếu nói tới đã nhiều năm không gặp thì tôi nghĩ lời này không thích hợp với tôi, thích hợp với một người khác ở đây hơn..."

Những lời này vừa nói ra đã dẫn tới rất nhiều lời bàn tán.

"Người khác? Ai thế..."

"Ở đây còn có ai có quan hệ tốt với La Tranh như vậy? Đã nhiều năm không gặp? Rốt cuộc là ai thế?”

Tất cả mọi người nghĩ không ra La Tranh sẽ lôi người nào ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận