''Thiên Nhi, dậy đi nhóc, trưa trầy trưa trật rồi kìa, tính ngủ tới bao giờ?''
Con sâu ngủ choàng tỉnh giấc, lấy tay che đi những vệt nắng chiếu qua gương mặt. Hình ảnh đập vào mắt Thiên Nhi đầu tiên là...Vương Nguyên? Là Bạch Mã Hoàng Tử của cô đây mà. Vương Tuấn Khải đã sớm rời đi từ trước vì anh cảm nhận được tiến chân của Vương Nguyên ngày càng gần.
Những lúc trước có lẽ khi nhìn thấy Vương Nguyên, cô sẽ nhảy loạn xạ lên vì hạnh phúc, Bạch mã hoàng tử của cô mà, tất nhiên phải vậy rồi. Nhưng bây giờ, đối diện với cậu, cô lại chẳng có chút cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong mình sự hụt hẫng. Hụt hẫng ư?? Tại sao cô lại hụt hẫng??? Chính cô cũng chẳng thể giải đáp được.
Trong cơn mơ, cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, là Vương Tuấn Khải, anh khẽ hôn lên trán cô, lần đầu tiên tim cô ngừng đập, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ôn nhu, ấm áp đó, nhưng khi tỉnh lại, cô chợt nhận ra rằng, đó chỉ là một giấc mơ, vì người đứng trước mặt cô không phải là Vương Tuấn Khải...mà là Vương Nguyên. phải chăng...đó là lí do cô hụt hẫng?!?
Bây giờ cô mới nhận ra, vết thương trên đầu gối không còn nữa. ''Sao lại như vậy??? Rõ ràng mik đã bị thương chảy máu mà, sao giờ chẳng thấy đâu @@???''
Thấy bé con ngồi ngẩn ngơ nãy giờ, chốc chốc lại lắc đầu lia lịa, Vương Nguyên cốc một cái rõ đau vào đầu cô:
''Này, sao cứ như trời trồng vậy?''
''A...Đau...'' Nhi mếu máo ôm đầu.
''Tan học anh dẫn em đi ăn, chịu không?''
*gật gật*
Cậu tiến lại gần, xoa nhẹ mái tóc tím than, cậu muốn ngắm cô kĩ hơn, thật sự cô rất đẹp, vẻ đẹp hồn nhiên trong sáng như một thánh nữ, một thiên thần như cô làm sao có thể đối diện với cái Xã hội đầy rẫy sự hận thù cay nghiệt này đây.?
''Vào lớp thôi, gần trễ giờ rồi đấy''
Vương Nguyên nắm lấy tay Nhi, cậu nhìn cô cười, nụ cười nhẹ nhưng đủ làm cho các cô gái vì nụ cười này mà chao đảo.
''Vâng''
Bé con cười híp mắt, phải rồi, người cô thích là Vương Nguyên mà, phải quên đi nó, xem như đó là một giấc mộng đẹp.
-----------------Ta là giải phân cách đáng iu :3------------------------------------
Bây giờ đang là giờ thanh nhạc, là giờ Nhi rất thích, đơn giản vì cô rất yêu âm nhạc. Đối với cô, âm nhạc và nhịp điệu có thể chạm đến nơi bí ẩn của tâm hồn, âm nhạc thuộc sở hữu của tất cả mọi người, không gò bó, không ép buột, chỉ đơn giản, nhẹ nhàng như luồng gió, khiến chúng ta cảm nhận được sự thanh thản tận sâu đáy lòng.
Hôm nay là đợt kiểm tra tài năng cấp trường lần thứ 100. Đây là đợt khảo sát năng lực của học sinh, và qua bài thi này sẽ quyết định họ có được ở lại Star hay không. Luật lệ thi cũng khá đơn giản, học sinh có quyền đăng kí thi theo năng khiếu, ví dụ như ca hát, dance, ứng xử v.v...Đa số đều chọn hát. Vâng, khi vào phòng thi thì mới đắng lòng khi nhận đề thi :'' hãy solo một ca khúc mang tính mà e cho là chất tươi trẻ nhất'' :v, tưởng được cho phép hát nhóm ai dè bắt đi hát solo, mấy má nhút nhát chuẩn bị say goodbye là vừa :V
Lần lượt lần lượt từng người bước vào phòng thi, cô ngồi bên cạnh Vương Tuấn Khải. Con mèo nhỏ lấm la lấm lét nhìn anh, như đang muốn nói chuyện gì đó nhưng lời chưa phát ra đã bị cổ họng nhận xuống rồi, anh cũng chẳng buồn quan tâm.
''Số 219 :v, Vương Tuấn Khải''
Vương Tuấn Khải nghe theo tên gọi bước vào phòng thi, những bước chân chậm rãi, bình thản, không để lộ một chút cảm xúc nào trên gương mặt. Anh solo bài Nỗi Nhớ Vòng đu Quay.
''Mótiān lún zhī shàng
huíyì zhèng xuánzhuǎnzhe guòwǎng
yěxǔ zhè shì wǒ
zuìhòu yīcì hé nǐ tiàowàng
nǐ xuǎn dì dìfāng
ài yǔ shāng fùzá de jǐngxiàng
kāishǐ hé jiéshù dōu yīyàng
ǒu ěr yě tīng shuō chúle wǒ
nǐ hái yǒu gè jiǎoluò
wǒ què zhuāng zuò chénmò hái lěngmò de fàncuò
ràng nǐ zhǎo tā sùshuō
Wǒ xiǎng wǒ hái zài děng
děng nǐ shuō zǎoyǐ bù kěnéng
xīngkōng xià de yǎnlèi
zài yěrěn bù zhù bēngkuì
níhóngdēng rào yī quān
wǒmen jiù yào fēnbié
wǒ gěi de ài tíng zài mén yī kāi de shùnjiān
Mótiān lún zhī shàng
huíyì zhèng xuánzhuǎnzhe guòwǎng
kāishǐ hé jiéshù dōu yīyàng
ǒu'ěr yě tīng shuō chúle wǒ
nǐ hái yǒu gè jiǎoluò
wǒ què zhuāng zuò chénmò hái lěng mò de fàncuò
ràng nǐ zhǎo tā sùshuō......''
Chất giọng trầm ấm quyện cùng âm hưởng thanh tao tạo nên thứ âm thanh tuyệt mĩ, tiếng hát vang vọng cả phòng thi, các giám khảo đều vỗ tay tấm tắt ngợi khen, hầu như ai cũng khá hài lòng về màn biểu diễn vừa rồi. Đến cả Nhi cũng phải thầm khen tài năng cả tên mặt Đao này. Vương Tuấn Khải chẳng thèm để ý, hát xong thì ra khỏi phòng thi trong khi giám khảo chưa kịp nói câu nào. Và các bạn biết chuyện gì tiếp theo rồi chứ? :v
''Vương Tuấn Khải anh thật tuyệt''
''Hay quá má ơi hú hú''
''Khải ca em yêu anhhhhhhhh''
Vâng, nguyên một đám fanclup mặc áo in hình Vương Tuấn Khải đã đứng chờ ngoài phòng thi từ lúc trước, và khi nam thần của họ từ cánh cửa phòng thi bước ra thì...ôi thôi, cả đám con gái chen chúc nhau như ong vỡ tổ, hò hét hết cỡ chỉ để mong anh để ý tới họ dù chỉ một chút. Vì chen lấn quá đông nên dường như Thiên Nhi bị chìm vào lãng quên và bị đám con gái dẫm đạp lên không thương tiếc.
''SHIT, PHIỀN PHỨC QUÁ, BIẾN HẾT ĐI''
Bị một đám nữ sinh bu bám quả thật rất khó chịu, huống hồ họ lại còn dẫm đạp lên nhỏ nấm lùn của anh nữa,thật không thể chịu nỗi mà. Anh tới bên thân ảnh bé nhỏ bị không ít thương tích, thẩy nhẹ chiếc micro cho cô:
'' Vào đi, tới lượt cô kìa ''
''Ak Ừm...Cảm ơn đã cứu tôi''
''Tôi không có cứu cô, chỉ tại tụi con gái phiền phức quá nên tôi đuổi họ đi thôi''
''Ừ''
Những bước chân bé nhỏ lê bước tới phòng thi, bị dẫm lên quả thật rất đau, giờ chẳng còn hơi sức mà nói luôn ấy chứ. Từng bước chân run cầm cập, run cũng phải, đây là lần đầu tiên cô thi hát solo mà, đồng nghĩa với việc cô phải đứng trước giám khảo một mình, không nhận được sự hỗ trợ của bạn bè khi ở trong nhóm. Bước vào phòng thi, mọi thứ đều trở nên lạc lõng đối với cô, cô thật sự rất sợ, rất sợ phải đối diện với mọi thứ một mình. Chiếc micro trên tay đã thấm đẫm mồ hôi từ lúc nào, đôi chân run run đứng không vững, đôi môi đang tự cắn vào nhau đã dần tấy đỏ, cô phải làm sao đây??? Phải làm sao đây???
'' Hàn Thiên Nhi, hãy trình bày ca khúc của em đi.''
''....''
''Hàn Thiên Nhi em có nghe tôi nói không?''
''...''
''Hàn Thiên Nhi nếu thực sự không có năng lực thì e nên rút khỏi cuộc thi này''
''...''
Cô đứng chết lặng ở đó, cô còn không thể nói nên câu nào chứ đừng nói hát, toàn thân như tượng gỗ, đầu óc thì trống rỗng, cô chẳng thể nghĩ được gì lúc này. Vương Tuấn Khải nãy giờ ngồi xem mọi việc diễn ra qua tấm chắn cửa kính ngăn cách phòng thi, anh nhíu mày ''Con nhỏ này ngày nào cũng lớn miệng lắm mà, sao hôm nay như rùa rụt cổ vậy, thật là...''
Cứ như thế này thể nào nấm lùn cũng bị loại, thật phiền phức a~. Anh nhanh chóng bước chân tới chỗ phòng thi:
''Thưa giám khảo, có thể cho phép em đánh nhạc đệm cho cậu ta được không? Chỉ là đánh nhạc đệm chắc cũng không vi phạm luật thi nhỉ?''
''Uk được chứ'' Thầy hiệu trưởng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Còn Nhi, mắt hình chữ O mồm hình chữ A to đùng, có mơ cô cũng không nghĩ anh sẽ giúp cô. A, cô biết rồi, chắc chắn đây chỉ là mơ, cô nhéo vào má mình một cái thật đau để kiểm chứng.
''A~ Đau quá''
''Cô đang làm trò khỉ gì vậy?? Lúc trước mạnh mồm lắm mà, sao giờ lại trở thành ''nữ sinh nhút nhát'' rồi?''
''Tôi..tôi...''
''Mau chọn bài hát đi, trước khi tôi đổi ý''
''Biết rồi =.=''
Giọng hát cất lên, cô hát bài hao xiang ni (mị kết bài này :3), giọng hát trong trẻo vang lên làm rung động đất trời, mang lại không khí vui tươi cho mọi người, ban giám khảo trầm trồ khen ngợi, ai nấy cũng nhìn cô một cách hài lòng. Vương Tuấn Khải dường như cũng bị cuốn theo những câu hát của Nhi.
Sau màn kết thúc bài hát của cô là một tràn pháo tay ngưỡng mộ của mọi người. Nhi quay sang nhìn anh, nếu không nhờ anh chắc cô cũng đã không có đủ dũng cảm như bây giờ. Rồi cô chợt khựng lại, anh đang nhìn cô, ánh mắt không lạnh lẽo như trước nữa, mà là một ánh mắt dịu dàng, trìu mến. Trên gương mặt hắc ám kia vô thức vẽ nên một đường cong hoàng mĩ, chỉ giống như một cái nhếch môi. Anh ta đã cười??? Cô có nhìn lầm không vậy???
Nhìn con bé ngô ngố đang đứng chôn chân trước mặt, anh lắc đầu ngán ngẩm, đành xách balo ra khỏi phòng trước, chứ ở đó chắc tới tối cũng chưa được về. Sau một hồi ''đơ như cây cơ'', Thiên Nhi sức tỉnh thì đã không thấy Vương Mặt Đao đâu, quay ngoắt tứ phía mới biết anh đã ra tới cổng, thế là con nhóc ba chân bốn cẵng chạy theo:
'' Vương Mặt Đao, cảm ơn anhhhh''
'' Mặt Đao cái đầu cô.''
-------END CHAP 12----------------