[ Long Fic Tfboys] Bloody Love

''Reng Reng Reng! Bà Nhi xấu xí mập ú kia dậy mau! Trễ giờ zòi trễ giờ zòi!"
Nó(Hàn Thiên Nhi) đang say giấc nồng trên giường thì bị tiếng chuông báo thức làm giật bắn té nhào xuống đất.
- Huhu cái mông của tui....
Nó đau đớn xoa xoa cái mông đáng thương của mình.
-Mà ai đặt cái tiếng chuông gì kì cục zậy trời??? Thôi đúng rồi, chỉ có thể là thằng Tuấn thôi chứ chẳng ai vào đây nữa. Ôn con!!! Mày chết với bà!!! ( Tuấn là em trai của nó)
Nó nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi nói không thành tiếng, thằng em này lúc nào cũng chỉ biết quậy phá nó là giỏi, haizzz.Nó tức giận nhìn cái đồng hồ treo tường.
-Áááááá! Trễ giờ mất rồi! Làm sao đây???
Thì ra cái đồng hồ bị hết pin nên báo sai giờ. Nó hoảng hốt phi thẳng vào nhà vệ sinh để VSCN...5p' sau...

Nó bước ra với bộ đồng phục trường: nó mặc chiếc áo sơ-mi trắng tinh kết hợp với chiếc nơ đỏ đeo trên cổ và chiếc váy ca rô dài tới đầu gối trông khá dịu dàng nhưng không kém phần năng động, khoác bên ngoài là một chiếc áo vets đen tôn lên sự quý phái và thanh lịch. Hôm nay nó bệnh tóc đuôi sam hai bên nhìn kute cực kì. Nó vội chạy xuống nhà thì thấy mẹ nó đang dọn đồ ăn sáng trên bàn:
-Mama ak, sao không đánh thức con dậy? Con trễ học mất rùi...hichic...bắt đền mama đó- Nó phụng phịu.
-Ơ hay! Cái cô này, tôi gọi cô hơn chục lần mà có chịu dậy đâu, zậy mà còn ở đó ăn vạ, chưa cho ăn đòn là còn may đó.
- Ak thằng Tuấn đâu rồi mẹ?- Máu điên trong nó bắt đầu dâng lên
- Nó ra ngoài từ sáng sớm, bảo hôm nay tới phiên nó trực nhật nên đi sớm. Mà sao mới sáng sớm đã hỏi em con rồi? Đừng nói với mẹ là 2 đứa lại cãi nhau nữa đó.
-Dạ không có gì. Thôi con phải đi bây giờ chắc không kịp ăn sáng đâu, trễ giờ rồi. Thưa mẹ con đi học.- Nói xong nó vớ lấy hộp sữa trên bàn rồi tức tốc chạy ra khỏi nhà.
Trường mà nó học là trường STAR-ACADEMY( học viện ngôi sao). Sơ lược về thành tích của nó: là học sinh gương mẫu, thành tích luôn đứng đầu lớp, sở hữu giọng hát trong trẻo cùng tài năng sáng tác nhạc thiên bẩm đã khiến nó là tâm điểm của sự chú ý.

Chỉ còn 5p' nữa thôi là đánh trống vào lớp rồi, phải nhanh lên mới kịp. Nó chạy hì hục mà người nhễ nhại mồ hôi. Vì mãi lao đầu vào chạy mà không để ý xung quanh nên nó va thẳng vào một thanh niên. Cả hai ngã chỏng quèo, sách vở rớt tứ tung. Đây là cú ngã trời giáng lần thứ 2 trong ngày của nó, thật xui hết biết. Nó cố gượng dậy thì một bàn tay chìa ra trước mặt nó như tỏ ý muốn giúp nó.
- Không cần! Anh...
Nó tức giận nhìn người đối diện, gương mặt thoáng chút bối rối, cậu đẹp thật: dáng người thanh thoát, làn da trắng nõn như bánh trôi, gương mặt có phần hiền lành, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm tựa như bông hồng vừa chớm nữa, nhìn kute ghê cơ, thật khiến người ta phải choáng ván mà^^( tới đây chắc các cỏ cx đủ bk là ai rùi ha^^). Anh nắm tay nó kéo dậy.
-Không sao chứ?- Cậu ân cần hỏi nó.
-K...không sao.- Nó ngượng ngùng đáp lại, gương mặt bắt đầu ửng đỏ.
-Không sao thì tốt rồi. Vậy tôi đi nha, tạm biệt.
Cậu chạy đi, đầu ngoái lại nhìn nó rồi nở một nụ cười bán nguyệt, nụ cười bẽn lẽn dễ thương như con gái đã khiến con tim nó lỡ mất một nhịp. Nó thẫn thờ đứng đó mà không biết cậu đã đi từ lúc nào.1s...2s...3s...
- Oh My God! Quên mất! Phải chạy tới trường nữa. Trễ giờ mất rùi...hichic...cái thói mê zai nói hoài không bỏ
-----END CHAP 3-------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận