''Hộc hộc, cuối cùng cũng tới''.
Sau một hồi chạy bán sống bán chết, cuối cùng nó cũng đến được trường Star( mik gọi tắc tên trường như z cho tiện nha), nhưng lúc đó đã quá muộn, cổng trường đã đóng lại, tiết học đã bắt đầu cách đây khoảng 15p' trước.{ Huhu sao số mình xui dữ z nè :-(((}.
- Bác bảo vệ ak, hôm nay cháu bị kẹt xe nên mới tới trễ, bác tha cho cháu lần này nha?Nha bác...- Nó đưa mặt cún con nhìn bác bảo vệ, giọng nũng nịu( tính dùng mỹ nhân kế đây mà)
-Biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?Sao không ở nhà luôn đi? Con gái gì đâu mà lúc nào cũng đi trễ..bla bla
Nó đã tìm mọi cách nài nỉ với bác bảo vệ nhưng vô ích, nó không nhận được sự khoan hồng của bác bảo vệ mà còn bị chửi té tát vì tội đi trễ.. Một lúc sau.
-Lần này là lần đầu cũng như lần cuối ta tha cho cháu, lần sau đừng có đi học muộn nữa đấy.
Nó: Dạạạạạ...
Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, nó cũng được vào trường. Nó bây giờ như muốn nhảy cẩng lên vì vui sướng, cứ tưởng mình sẽ bị nhốt ngoài cổng trường luôn chứ. Nó phóng như tên lửa tới phòng học. Tới ngã ba đại sảnh.. ''RẦM'' Nó mất thăng bằng té nhào xuống đất. Nhưng cú ngã này sao không thấy đau như lúc trước. Cảm thấy có cái gì đó mềm mềm ở dưới mình. Nó lấy làm lạ mở mắt ra. OMG, cái cảnh tượng gì zậy nè??? Nó đang nằm đè lên người anh, nó thì khoác tay trên vai anh, anh thì ôm eo nó,Bây giờ khoảng cách môi kề môi chỉ cách nhau có 2cm [TG: một khoảng cách rất chi là nguy hiểm, hehe],người nó cứng đơ như tượng, đôi má ửng đỏ như trái cà chua. Sao trên đời này lại có người đẹp đến vậy chứ? Gương mặt thanh tú, lông mi dài mà đều, anh khí hữu lực, không một chút tạp mao dư thừa, vừa hoạt bát lại vừa thông minh, đôi mắt to nhẹ nhàng như hoa anh đào, người này chắc đã cướp đi không ít trái tim của bao thếu nữ. Đang mãi ngắm nhìn gương mặt của mỹ nam thì bỗng một lời nói phá tan bầu không khí:
- Có mau bỏ tay ra không thì bảo- Vương Tuấn Khải khó chịu.
Lời nói của anh lập tức đưa nó từ 9 tầng mây rớt xuống mạt đất một cách nhanh chóng.
- Aaaa BIẾN THÁI- Nó bật dậy( Giờ mới chịu hoàn hồn =.Biểu tượng cảm xúc smile
Anh đứng dậy, phủi bụi dính trên áo, tay nhặt những quyển sách bị cô làm rớt lúc nãy. Anh liếc nhìn nó một cách lạnh lùng:
- Sặc! Cô đang nằm mơ giữa ban ngày đó ak? Đúng là ảo tưởng!!! Bộ ở đây không có lao công sao? Để nguyên cái đống rác di động ở đây hôi chết đi được- Anh nhết môi nhìn nó một cách khinh bỉ.
Vừa dứt lời, anh đi thẳng lên bậc thang mặc cho nó đang tức xì khói và không quên tặng nó một nụ cười giễu cợt. '' RÁC... Dám nói mình là rác??? Anh ta nghĩ mình là ai chứ??? Đồ điên, đồ tâm thần, đồ biến thái bla bla.... Aaaaa tức chết đi mất'' Đây là lần đầu tiên nó bị nhục mạ như vậy, vốn là người nhạy cảm, lại có lòng tự trọng cao nên cục tức này nó khó lòng mà nuốt nỗi. Nó đành bực bội ôm cục tức chạy về lớp học.
''Đúng là xúi quẩy, lạy trời đừng bao giờ cho con thấy bản mặt cái tên đó nữa, càng nhớ càng bực mình ak''. Âý vậy mà, khi bước vào lớp...
- Hàn Thiên Nhi! Sao em tới sớm thế??? Đi nhận giải thưởng học sinh gương mẫu nhất năm đi cho rồi!!! Biết mấy giờ rồi không hả???- Cô chủ nhiêm nghiến răng nhìn nó một cách rất chi là ''trìu mến''.
- Em xin lỗi cô, sẽ không có lần sau đâu ạ.- Nó cúi đầu hối lỗi.
- Thôi, chuyện cũng đã lỡ rồi, lần sau đừng tái phạm nữa đấy.- Cô giáo thở dài nhìn nó.
- Em cảm ơn cô.
Khi được cô tha thứ, nó yên tâm hẳn ra. Nó ngẩng đầu lên, bắt gặp bóng hình quen thuộc của ai đó, nó căng mắt nhìn kĩ hơn.
-AAAAA tên biến thái??? Sao...sao anh lại ở đây???- Nó không khỏi kinh ngạc
Lúc đầu anh thấy nó anh cũng hơi ngạc nhiên những đã nhanh kịp thu lại ánh mắt và nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng trước kia.
- Em có cần phải hét toáng lên như vậy không? Giơí thiệu với các em đây là Vương Tuấn Khải, học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta, các em nhớ giúp đỡ bạn ấy nhé.- Cô giõng dạc nói trước lớp rồi quay sang nhìn cậu cười hiền.
- WHATTTTT?????-Cả hai đồng thanh
[ giờ ms thấm thía cái câu ''ghét của nào trời cho của nấy'' ^^ ]
------END CHAP 4---------