Long Gia Nhạc


Đúng lúc Thẩm Chu Thành băn khoăn xem có nên chú ý đến vấn đề ăn uống của cáo nhỏ hay không, thì hắn nhận được điện thoại của Lưu Đông Hải, "Buổi chiều cháu có thời gian không? Giống chuột dúi cháu muốn chú đã đưa tới rồi, tất cả đều vô cùng khỏe mạnh nhé...!Đúng rồi, phần đất rừng cháu thuê người dọn dẹp xong chưa, cháu đã định nuôi thế nào?"
Vào hôn lễ của Vương Miêu Miêu, Thẩm Chu Thành hẹn Lưu Đông Hải, nhờ ông ấy mua mấy đôi chuột dúi làm giống, đến nay đã thấy ông liên lạc lại.
Thẩm Chu Thành vừa nói chuyện điện thoại, vừa vuốt ve cáo nhỏ: "Buổi chiều cháu rảnh, chú cứ đưa tới đi."
Thẩm Chu Thành mua hết phần đất vùng núi, dưới chân có mảnh rừng trúc không lớn lắm, bán trúc không kiếm ra tiền, mà Thẩm Chu Thành cũng chẳng có ý định điêu khắc gậy trúc, vậy nên theo tiêu chí tận dụng hết thảy, cứ nuôi gà vịt cùng chuột dúi bên trong đi.
Buổi chiều, Lưu Đông Hải lái xe đến, mang theo 10 đôi chuột dúi.

Một nhóm chuột dúi đen thùi lùi, khá giống heo con, thân thể mập mạp, lại thêm cái đuôi ngắn ngun ngủn, hàm răng dài, tiếng kêu khá kỳ lạ "Ah...!anh anh".
Một đám chuột dúi kêu vang một góc, khiến người ta đau hết cả đầu.
Đem đám chuột dúi mang xuống xe, Lưu Đông Hải bảo Thẩm Chu Thành đưa mình lên rừng trúc nhìn qua một chút.
Rừng trúc sinh trưởng rậm rạp, lá che rợp trời.

Tay Lưu Đông Hải cầm lưỡi liềm, loanh quanh đi dạo cùng Thẩm Chu Thành.

Cáo nhỏ cũng đi theo, nằm trong ngực Thẩm Chu Thành tò mò ngắm trúc, lướt qua cây nào là vươn móng vuốt nhỏ vờn vờn lá cây ấy.
"Toàn bộ mảnh rừng trúc này đều là của cháu?"
"Vâng, trúc ở đây mọc hoang bao năm rồi."
Lưu Đông Hải mò đâu ra một cây gậy trúc xanh biếc, thân bóng loáng, không một vết sứt: " Trúc mọc tốt thật, đây, nhìn kĩ nhé, chặt xuống đốt này, cắt như vậy, bổ ra làm hai đến ba khúc là được..."
Lưu Đông Hải hướng dẫn Thẩm Chu Thành cắt đồ ăn cho chuột dúi, có vẻ ông thường ngày hay làm việc này nên thao tác vô cùng nhanh.
Từng miếng trúc được cắt gọn gàng, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Thẩm Chu Thành gật gật đầu, nhận lấy một cây trúc chặt thử.


Cáo nhỏ trong lồng ngực hắn cũng hiếu kỳ thò đầu ra, giơ móng vuốt nhỏ khều khều cây trúc.
Lưu Đông Hải ngạc nhiên: " Cái thứ trong ngực cháu là cáo sao? Cháu nuôi? "
Thật ra ông đã sớm chú ý tới cái thứ trăng trắng trong vạt áo của Thẩm Chu Thành, bây giờ rõ là vật gì rồi nên trực tiếp lên tiếng dò hỏi.
Vùng này rất hiếm khi nhìn thấy cáo, đã vậy đây còn là một con cáo trắng muốt như tuyết, đôi mắt rất có thần, như hai viên bảo thạch quý báu của đất trời tạc nên.
Trông bộ dáng linh hoạt dễ thương thế này liền khiến người ta vừa nhìn đã thích.

Chắc chắn đây không phải loại cáo bình thường.
Lưu Đông Hải có chút động tâm, " Con cáo này cháu có bán không?"
"Cháu xem, 10 đôi chuột dúi kia không thu tiền nữa, chỉ cần cháu đưa con cáo này cho chú thôi, được không?"
Thẩm Chu Thành lắc đầu, "Con cáo này cháu không bán đâu."
Hắn chỉ muốn giữ cáo nhỏ dưỡng thương cho tốt, cuối cùng thế nào cũng phải thả nó về rừng, đó mới là nơi nó nên trở về.
"Nếu không chú lại đưa thêm tiền, năm ngàn?"
"Đông Hải thúc, thực xin lỗi, con cáo này cháu không bán đâu." Thẩm Chu Thành xoa xoa đầu cáo nhỏ trong lồng ngực.

Nó vẫn cứ vô tư hồn nhiên đùa nghịch mà không biết mình suýt bị bán đi.
Cáo nhỏ không một chút cảnh giác, nhảy xuống, chạy loanh quanh làm phiền Thẩm Chu Thành.
Lưu Đông Hải thấy Thẩm Chu Thành không mảy may bị lay động, cuối cùng đành thở dài một hơi, từ bỏ, "Thôi, coi như chú với nhóc cáo này có duyên không phận vậy."
"À, đúng rồi, Tiểu Thẩm, cháu định nuôi chuột dúi ở đâu vậy? Chú nghĩ cháu nên xây một cái nhà ngói ngay ở đây đi, khá tiện đấy.

Sao bảo đã sẵn sàng nuôi rồi cơ mà, nãy giờ đi một vòng có thấy căn nào đâu?."
Thẩm Chu Thành: "À, cháu không xây nhà ngói."
"Vậy cháu định nuôi tại nhà hả? Nếu thế thì đi lấy trúc khá phiền đấy." Lưu Đông Hải gật đầu đầu, nhưng ông vẫn chưa hiểu vì sau Thẩm Chu Thành muốn nuôi trong sân nhà.

Thẩm Chu Thành: "Cháu cũng không có ý định nuôi tại nhà, cháu muốn thả rông chúng trong rừng trúc cùng gà vịt luôn."
"Cái gì cơ????? Cháu muốn nuôi thả?? Kệ cho chúng thoải mái đào hang trong đất?" Lưu Đông Hải giật mình, còn có kiểu nuôi chuột dúi như vậy hả?
Có chắc đó là nuôi mà không phải phóng sinh không?
"Cháu không có nhiều thời gian rảnh, vậy nên cứ vứt chúng nó trong rừng trúc, nếu đói bụng đã có sẵn đồ ăn ở đây rồi, nhiều như vậy cũng chẳng sợ đói được, cho tự sinh tự diệt đi."
Lưu Đông Hải: "..."
Nuôi như vậy thì mấy tháng sau có thể bán sao?
Đúng là chuột dúi được nuôi thả tự nhiên thịt sẽ thơm ngon hơn thật, nhưng để cho chúng nó tự sinh tự diệt thì không ổn.

Chưa đề cập đến việc bị người ta trộm mất, chỉ cần để kệ chúng nó đánh nhau ẩu đả, ảnh hưởng đến chuột dúi con không lớn được đã là một vấn đề lớn rồi...
"Tiểu Thẩm, cái phương pháp nuôi thả của cháu quá sơ sài rồi, chú khuyên thật đấy, vẫn phải xây cho bọn chuột dúi kia một căn nho nhỏ chứ, cũng chẳng đáng là bao..."
Lưu Đông Hải khuyên can đủ đường mà Thẩm Chu Thành vẫn không hề dao động, bất đắc dĩ, trước khi về nhà đành khuyên một câu, "Người trẻ tuổi ấy à, có can đảm thử những thứ mới mẻ là vô cùng tốt, thế nhưng nếu không thấy hiệu quả thì cháu phải nhanh chóng đổi phương pháp đấy nhé..."
"Cảm ơn ạ, chờ đến vụ thu hoạch cháu tặng chú vài con nhé."
Lưu Đông Hải nghĩ thầm: Có chắc mấy tháng sau chúng nó còn sống không?
Trong đầu Lưu Đông Hải đắc ý hiện lên hình ảnh: Mấy tháng sau, Thẩm Chu Thành ôm con cáo kia đến, khóc lóc ôm chân ông nhận sai: "Đông Hải thúc, cháu sai rồi, chú tới dạy cháu cách nuôi chuột dúi đi."
Thời điểm đó ông sẽ tìm cách để thằng nhóc này bán con cáo kia.
Từ từ đã, có điều...Vẫn đừng để nó đến nhà thì hơn, cái thằng nhóc Thẩm Chu Thành này quá đẹp rồi, nhỡ may con gái mình vừa ý thì dở, không được...
Tiễn Lưu Đông Hải đi, Thẩm Chu Thành quay trở lại, xách theo cái lồng chứa 10 đôi chuột dúi kia lên núi.
Tuy lồng chuột dúi vô cùng nặng nhưng cũng chẳng tạo thành vấn đề với Thẩm Chu Thành.

Bây giờ hắn đã khác xưa, bởi không ngừng tu luyện cùng linh lực nuôi dưỡng, cơ thể càng trở nên khỏe mạnh hơn, nếu có xách mấy trăm cân cũng dễ như ăn bánh.
Đến rừng trúc, Thẩm Chu Thành đút nước giếng cho mấy con chuột con, sau đó thả chúng tự do chơi đùa.

Hiện tại, trong rừng trúc chỉ có Thẩm Chu Thành...À không, phải nói là rừng trúc này chẳng có ai là người.
Thẩm Chu Thành nhặt một cây trúc trên mặt đất, vẽ một vòng tròn trong phạm vi một ngàn mét vuông, sau đó ngồi xếp bằng ở trung tâm kết trận
Tuy chẳng ai thèm đến nhưng cẩn tắc vô áy náy.
Đây là đại trận pháp kết giới hàng đầu của Long tộc—— Cửu Long thần vụ trận.
Nhưng cái kết giới mà Thẩm Chu Thành tạo ra chỉ là phiên bản đơn giản nhất, không thể so sánh với Cửu Long thần vụ trận chân chính, nếu nói thô ra thì nó chỉ tương đương với cái dàn giáo thôi...
Kỳ thực lớp phòng ngự này cũng không quá mạnh, chỉ có để cho mấy con vật nhỏ như chuột dúi cùng gà không chạy mất, hơn nữa, trận pháp còn có chức năng như camera theo dõi xung quanh.
Tới nét cuối cùng, vòng tròn đột nhiên sáng lên, biến mất.

Cửu Long thần vụ trận đã thành.
Thời điểm kết trận xong cũng là lúc nó hút cạn linh khí trong cơ thể.
Thẩm Chu Thành mệt mỏi ngồi phịch xuống, đầu óc ong ong như bị hạ đường huyết, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Cáo nhỏ phát hiện có điều gì đó khác lạ, gấp đến độ xoay vòng vòng quanh hắn.
Nó kêu lên từng hồi thảm thiết.
Âm thanh ấy sắc bén chói tai hơn ngày thường rất nhiều.
Thẩm Chu Thành mở mắt, nhìn thấy cáo nhỏ ngước nhìn mình đầy vẻ lo lắng cùng quan tâm.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng, khóe miệng nhếch lên, vơ lấy cáo nhỏ vò vò một trận, "Xem ra nuôi nhóc không tốn cơm rồi, còn biết quan tâm ta cơ đấy."
Cáo nhỏ "Ngao" một tiếng, nhảy thẳng vào lồng ngực hắn.
Thẩm Chu Thành sửng sốt.
Dường như cáo nhỏ trong ngực đang chậm rãi tỏa từng tia linh khí an thần truyền cho hắn, tuy chẳng là bao nhưng cũng giúp thân thể thư thái hơn không ít.
Thẩm Chu Thành bất giác nở nụ cười, hắn cũng không biết mình có thể cười đến ôn như như thế, lại ngăn linh khí, không cho cáo nhỏ truyền nữa, rồi nhấc nó lên đặt trên lòng bàn tay, "Cảm ơn nhóc nhé, quả nhiên nhóc không phải là một con cáo bình thường mà."
"Không cần lo lắng cho ta, chỗ linh khí ít ỏi này nhóc cứ giữ lấy đi."
Thời thế thay đổi, hiện tại linh khí đất trời thuần khiết hiếm lắm, mà cáo nhỏ lại có được thì chắc nó cũng chẳng dễ dàng gì.

Thẩm Chu Thành lại khác, tuy không biết mình là con rồng thuộc cấp bậc nào, có phải loại hiếm hay không nhưng cơ thể hắn như một cái máy sản xuất linh khí di động vậy.

Có điều...Cái máy này mới chỉ là loại nhỏ của nhỏ của nhỏ của nhỏ...
Linh lực Thẩm Chu Thành khôi phục rất nhanh, không bao lâu đã hoàn lại tầm 7-8 phần rồi.

Đỡ choáng váng hơn, hắn bế cáo nhỏ xuống xách mấy lồng gà lên, cho thả rông trong rừng trúc.
Cáo nhỏ thấy gà liền hưng phấn, nháo nhào đuổi theo chúng vui đùa, khiến cả đàn chạy toán loạn.
Thẩm Chu Thành: "..."
Hắn vốn định quát cáo nhỏ, kêu nó không nên bắt nạt gà, nhưng nghĩ nghĩ một chút, gà chạy nhiều có lẽ thịt sẽ ngon hơn.
Kệ nó vậy.
Thẩm Chu Thành ngồi xuống một bên, làm một rào tre ngăn cách khu rừng, miễn cho người ngoài không biết lại kêu hắn bỏ chuột dúi cùng gà vào đây cho tự sinh tự diệt.
Tuy thôn dân nào cũng biết vùng núi cùng số đất phụ cận này toàn bộ là của hắn, nhưng vạn nhất có một số thành phần "hi hữu" chạy tới thì phiền lắm.
Ở trong thôn hay ở đâu cũng vậy, cẩn tắc vô áy náy, có một số chuyện đề phòng vẫn hơn.
Chờ Thẩm Chu Thành rào xong, cáo nhỏ đuổi gà cũng chán rồi, một người một cáo liền đi tới xem cái đống chuột dúi kia.
Có vẻ đàn chuột dúi này bắt đầu tính toán an cư lạc nghiệp tại rừng trúc này rồi, có con đào hang, có con lại ngồi gặm trúc...Dường như chúng không sợ người, thấy Thẩm Chu Thành cùng cáo nhỏ lại gần vẫn tỉnh bơ, nên làm gì thì làm nấy.
Thẩm Chu Thành: "..."
Kỳ thực nơi này cũng chẳng có người.
Bình thường cáo nhỏ thích nhất là gà, nhưng nãy đuổi gà chán rồi, nó đột nhiên cảm thấy cái đám chuột tròn vo gặm trúc này cũng rất thú vị nha, liền hưng phấn nhảy đến, cọ cọ loạn một vòng.
Thẩm Chu Thành đột nhiên phát hiện nhóc con này thực nhỏ, còn nhỏ hơn mấy con chuột này nữa.
Đám chuột dúi này kém thông minh, căn bản cũng chẳng sợ cái thứ trăng trắng trước mắt, vậy nên chúng hợp lực, đẩy cáo nhỏ ra ngoài, rồi lại gặm gặm trúc.
Cáo nhỏ tức giận nhaa!!
Thẩm Chu Thành đem mấy mảnh trúc Lưu Đông Hải đã đẽo sẵn đút cho đám chuôt dúi, thấy vậy, cáo nhỏ cũng chạy đến lấy một mảnh.
Hắn tưởng nhóc con này chỉ cầm chơi thôi, chẳng ngờ nó học chuột dúi cắn mạnh một miếng, đau đến sứt cả răng, rớt nước mắt.
Cũng không biết ngốc thật hay giả ngốc nữa.
Thẩm Chu Thành nín cười, ôm nó dỗ dành phút chốc, sau đó nhìn quanh, thấy con chuột dúi nào có vẻ kén ăn thì bắt về làm bữa tối, tiện thử mùi vị luôn.
Còn lại chín đực mười cái, vẫn ổn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận