Lồng giam


Suy cho cùng Hứa Tấn Vân là đàn ông, đàn ông đến một độ tuổi nhất định, có nhiều thứ dù chưa từng học, chưa từng gặp cũng sẽ tự thông tỏ.

Ngày thường y sẽ không đọc loại sách vớ vẩn này, tiếc rằng hai chữ “Cấm kỵ” mơ hồ quá, một khi lòng tò mò của con người bị khơi dậy sẽ rất khó bình phục lại.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt bàn, thủy tinh trên bàn khúc xạ ánh nắng chói mắt, Hứa Tấn Vân ngẩng đầu nhìn một cái liền cảm thấy nhức mắt, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Sách vẫn được đặt trên chân Hứa Tấn Vân, ngón tay y không tự chủ xoa xoa góc sách hơi quăn mép.

Xoa mãi xoa mãi, ngón tay luồn vào khe sách, nhẹ nhàng vén lên, lại mở nó ra.
Bên trong toàn là những câu chuyện rải rác, nhân vật chính của mỗi câu chuyện khác nhau, có nam có nữ, miêu tả ướt át rõ ràng khiến người đọc mặt đỏ tới mang tai lại lưu luyến không muốn rời đi.
Đặc biệt là câu chuyện về thư sinh và hồ ly, hồ ly đực, đàn ông và đàn ông.

Không phải Hứa Tấn Vân chưa từng nghe, tình dục đã khó nói rồi, đàn ông và đàn ông lại đi ngược với lẽ thường.
Y nín thở, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách, sự xấu hổ đang ngăn cản y đọc tiếp, nhưng bàn tay y không bị khống chế, run rẩy lật đến trang tiếp theo.
Bên ngoài yên tĩnh, khi lật trang sách có tiếng sột soạt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân ngoài sân truyền vào.

Tiếng bước chân thong thả, từ xa đến gần lại từ gần ra xa.
Hứa Tấn Vân chột dạ dừng lại, đợi đến khi âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất y mới dám đọc tiếp.

Không thể xem thường sức mạnh của ngôn từ, đọc đến đoạn hồ ly và thư sinh dây dưa, trong đầu Hứa Tấn Vân không khỏi hiện lên dáng vẻ của Vạn Nguyên.
Tối đó Vạn Nguyên cởi hết đồ tắm trong phòng y, da tay ngăm đen, lồng ngực rắn chắc.

Vạn Nguyên không cao lắm nhưng đôi chân cân xứng, tỉ lệ vô cùng đẹp.
Y thích nhìn Vạn Nguyên cười, nụ cười của Vạn Nguyên rất dễ lây lan, tràn đầy năng lượng, toàn thân toát ra sức sống khiến y mơ ước.

Người như vậy…
Tiếng động trong sân cắt ngang suy nghĩ của Hứa Tấn Vân, y vô thức gấp sách lại, bàn tay đè chặt lên sách, ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cửa sân vốn khép hờ bị đẩy ra, một đứa trẻ đã bước vào sân, mấy đứa sau lưng nhao nhao chạy đi, chỉ để lại đứa trẻ đứng đực tại chỗ.

Thằng cu cũng muốn trốn ra ngoài nhưng sợ bạn bè chê cười, đánh bạo hất cằm khiêu khích với Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân tiện tay đặt sách lên bàn, ra khỏi nhà chính đi thẳng vào sân, mắt sáng như đuốc nhìn người tự tiện đi vào sân nhà mình.
Đứa trẻ bị Hứa Tấn Vân nhìn chằm chằm tới mức hơi sợ.

Lúc trước Hứa Tấn Vân mặc kệ chúng nó quậy thế nào, y luôn tỏ vẻ thờ ơ, chưa bao giờ nhìn chúng nó.
Cũng chính vì sự xem thường và thái độ lạnh lùng này ngược lại khiến mọi người láo xược hơn.

Nhưng hôm nay, sao Hứa Tấn Vân hơi khác trước kia?
Đứa trẻ cũng không muốn quá bị động, một người bị liệt thôi, còn có thể làm gì mình? Cu cậu lấy hết can đảm, dứt khoát đi thẳng vào sân, trốn chỗ giếng cạn.
“Nhìn gì? Tôi làm rơi đồ  vào đây, tôi vào tìm thử.”
Hình như thằng bé sợ Hứa Tấn Vân nhìn ra mình đang nói dối, nó còn cố ý nhìn quanh sân, tiếc là sân trống hoác, liếc mắt là có thể nhìn hết, không có gì cả.

Thằng bé chỉ có thể trèo lên giếng cạn, nhìn vào miệng giếng.
Đứa trẻ bám vào cột gỗ bên miệng giếng, hai chân chậm rãi dịch chuyển dọc miệng giếng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Hứa Tấn Vân.
Miệng giếng có tảng đá rời ra, lúc ăn Tết bị mấy đứa nhóc này dùng pháo nổ rơi, Vạn Nguyên chỉ tiện tay đặt tảng đá vào vị trí cũ.

Một cái giếng cạn thôi, thím Hồ cũng không chú ý, cũng không có ai đến sửa.
Hứa Tấn Vân im lặng nhìn thằng bé, không lên tiếng nhắc nhở.


Dưới ánh nhìn chăm chú không tiếng động của y, đứa trẻ căng thẳng hơn, không kịp nhìn dưới chân đã giẫm lên tảng đá kia rồi trượt chân.

Thằng bé hoảng sợ hét lên, cả người lập tức biến mất trong miệng giếng, chỉ có đôi tay vẫn bám chặt thành giếng, chưa rơi xuống.
“Cứu… cứu với…”
Hứa Tấn Vân hất cằm lên, nghe thấy tiếng kêu của thằng bé, y thơ ơ.

Miệng giếng do bọn chúng nổ hỏng, sân cũng do chúng tự đi vào, tự làm tự chịu, liên quan gì đến y?
Có lẽ lâu quá không thấy thằng bé ra ngoài, mấy đứa bạn chờ bên ngoài cũng sốt ruột, đứa to gan lại trộm vòng về, bám vào cửa sân nhìn vào trong.

Chỉ thấy Hứa Tấn Vân ngồi giữa sân, lắng tai còn có thể nghe thấy tiếng kêu của bạn.
Mấy đứa trẻ tìm một vòng trong sân không thấy người, hai mặt nhìn nhau, sau đó phát hiện âm thanh phát ra từ miệng giếng, có đứa hét to, “Có người rơi xuống giếng!”
Có người lớn đến, thằng bé kia nhanh chóng được người kéo lên, quần rách, tay cũng rách, trán bị đập nổi cục u to.

Nó vẫn chưa hoàn hồn, khóc thút thít mãi.
Đám người chĩa mũi dùi vào “Chủ nhân” của cái sân này, dù cái sân này không thuộc về Hứa Tấn Vân, nhưng y sống ở đây thì phải chịu trách nhiệm cho mọi việc ở đây.
“Cậu làm sao thế hả! Sao có thể nhìn con tôi rơi xuống!”
“Cậu có biết rơi xuống sẽ chết không!”
Cha mẹ của đứa trẻ rất kích động, siết nắm đấm nói chuyện với Hứa Tấn Vân, nhưng Hứa Tấn Vân giống như không nghe thấy, gác khuỷu tay lên tay vịn, hơi nghiêng người về phía trước.

Từ khi đứa trẻ rơi xuống giếng đến khi họ kéo người lên, y đều không nói một lời, không làm gì, cũng không tỏ vẻ gì.

Biểu hiện của y đã khiến mọi người phẫn nộ, cha của đứa trẻ làm bộ muốn xông lên, một bóng người chen vào trong sân và chặn trước mặt Hứa Tấn Vân.
“Mấy người làm gì đấy?”  Từ xa, Vạn Nguyên đã nhìn thấy có rất nhiều người chui vào sân nhà Hứa Tấn Vân, còn có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tiếng trách móc của phụ nữ.

Cảnh tượng này khiến Vạn Nguyên sợ rớt tim.
Chuyện của Tiền điên lúc trước, Hứa Tấn Vân suýt nữa chịu thiệt, y tay trói gà không chặt, Vạn Nguyên sợ y lại vô tội bị người ta bắt nạt.
“Làm gì? Tôi cũng muốn biết con ma bệnh này muốn làm gì? Thằng bé đã rơi xuống giếng, hắn vẫn câm như hến! Nếu không phải chúng tôi nghe thấy tiếng động, có phải hắn sẽ trơ mắt nhìn thằng bé mất mạng không!”
“Còn có cái giếng kia, đá xung quanh đã rời ra, hắn không biết nhắc một tiếng hả? Cứ nhìn thằng bé trèo lên, hắn rắp tâm làm gì?”
Hứa Tấn Vân thì có rắp tâm gì? Y là một người bị liệt không bị bắt nạt đã cảm ơn trời đất rồi? Y còn có thể ngồi trên xe lăn bắt nạt người khác?
Vạn Nguyên liếc nhìn cái giếng kia, nói đến cái giếng hắn lại giận không có chỗ trút, “Cái giếng kia do ai nổ hả? Anh tự hỏi mấy thằng nhóc kia đi, rốt cuộc đứa nào nổ, tôi sợ chúng nó còn biết rõ hơn Hứa Tấn Vân.

Lúc nổ không thấy mấy người làm cha mẹ đến nói chuyện, giờ lại biết tìm người chịu trách nhiệm?”
Người trước mặt không cao lắm, nhưng vừa vặn chặn tầm nhìn của Hứa Tấn Vân.

Trong nháy mắt nhìn thấy Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân theo bản năng thả lỏng cơ thể, ngay cả biểu cảm cũng giãn ra nhiều, khẽ dựa vào lưng ghế.
Ánh mắt y dừng trên người Vạn Nguyên, không biết Vạn Nguyên cọ phải vôi trắng khắp lưng ở đâu, trên mông còn có đất.

Y không nhịn được dùng tay phủi nhẹ cho Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên hiểu sai ý, thò một tay ra sau lưng nắm lấy tay Hứa Tấn Vân.

Hứa Tấn Vân sững sờ một lát, ngẩng đầu nhìn sau đầu Vạn Nguyên, trong lòng gọi tên Vạn Nguyên.
Cuối cùng Hứa Tấn Vân cũng chịu lên tiếng, nhưng giống như nói cho Vạn Nguyên nghe, “Thôi, họ có bao giờ nghe tôi đâu.”
Thái độ bình thản của Hứa Tấn Vân khiến cha mẹ đưa trẻ rất giận, dáng vẻ không hề để ý của hắn giống như không xem đó là chuyện to tát.
“Vạn Nguyên, sao cậu lại bênh người ngoài! Cậu nhìn hắn đi, hắn không xem mạng người ra gì.”
Người trên núi vừa chất phác vừa ngang ngược, chuyện họ đã nhận định thì cho dù đuối lý cũng phải giành phần thắng.
Kêu la Hứa Tấn Vân không xem mạng người ra gì, dán nhãn cho Hứa Tấn Vân, họ cũng không coi trọng Hứa Tấn Vân, đây chẳng phải kết bè bắt nạt y sao?
Vạn Nguyên chỉ vào đứa trẻ chưa hoàn hồn, “Anh muốn Hứa Tấn Vân làm thế nào? Con anh nghe lời không? Ai bảo nó đi vào? Hứa Tấn Vân gọi nó vào hả? Hay Hứa Tấn Vân đẩy nó xuống giếng?”

Đứa trẻ kia khóc đến mức nói không rõ ràng, một đứa khác ấp úng trả lời rằng chúng chơi đùa tự đi vào, Hứa Tấn Vân cũng không nói gì, cũng không biết tại sao bạn mình rơi xuống.
“Thấy Hứa Tấn Vân hành động không tiện, nếu không sao dám vào sân người ta nghịch? Thằng bé không biết điều, mấy người là người lớn cũng không biết điều? Sao lại có lý thế hả?”
Trẻ con nghịch ngợm đã trở thành chuyện như cơm bữa, ai lại quan tâm cảnh ngộ của một người xứ khác như Hứa Tấn Vân.

Cha mẹ của đứa trẻ đột nhiên im lặng, đúng lúc thím Hồ nghe thấy tiếng động chạy đến.
Dù sao cũng là sân nhà mình, nếu xảy ra án mạng thì sau này còn ở kiểu gì nữa.

Bà ta cười xòa hòa giải, dù sao cũng không phải chuyện có lý, cha mẹ đứa trẻ cũng xuống nước, lúc này đám người mới giải tán.
Họ vừa đi, sắc mặt thím Hồ cũng sụp đổ, chuyện tiền bạc đã khiến bà ta biết được sự lợi hại của Hứa Tấn Vân.

Hứa Tấn Vân này trông dễ bắt nạt nhưng thông minh, ai biết đứa trẻ kia xảy ra chuyện gì, lát nữa bà ta phải lấp giếng lại để tránh gây họa về sau.
Thím Hồ không nói câu nào đã rời đi, Vạn Nguyên hơi bất ngờ.

Sau khi đóng cửa sân, hắn đẩy Hứa Tấn Vân vào trong nhà.
“Họ không làm gì cậu chứ?” Vạn Nguyên nắm bả vai Hứa Tấn Vân, quan sát trái phải một lúc.
Hứa Tấn Vân vô tội lắc đầu, cuối cùng Vạn Nguyên yên tâm hơn, “Cái giếng kia thực sự không an toàn, cũng không biết sâu bao nhiêu.”
Nhưng hắn càng nói càng tức, “Nói chứ tôi thấy mấy đứa nhóc này đáng đời, nếu chúng nó nghe lời còn có thể bị tôi bắt được mấy lần liền? Cậu thì làm được gì? Cái gì cũng đổ hết lên đầu cậu, chỉ biết bắt nạt người ta, còn rắp tâm làm gì? Tôi còn muốn biết họ rắp tâm làm gì đây.”
Hứa Tấn Vân không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn Vạn Nguyên.

Thật ra cha  mẹ đứa trẻ kia cũng không đổ oan cho y.

Nếu hỏi y rắp tâm làm gì, y thực sự không có ý tốt gì, không nhìn thấy đứa trẻ rơi xuống giếng, quả thực y hơi thất vọng.
Nhưng người khác nghĩ gì đều không quan trọng đối với y, y chỉ cần Vạn Nguyên luôn đứng về phía mình, Vạn Nguyên luôn tin mình là đủ rồi.
Hết chương 14.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận