Lồng giam


Thời tiết ngày càng ấm hơn, Vạn Nguyên làm xong việc đồng áng giúp bố luôn thích đẩy Hứa Tấn Vân đi dạo dọc theo con sông Tam Xá, nước sông chảy róc rách, cây cối khô héo hai bên bờ sông cũng đã nảy mầm.
Vạn Nguyên ngồi xổm trước mặt Hứa Tấn Vân, bóp đùi y một cái, hình như Hứa Tấn Vân đã khỏe mạnh hơn, lúc trước bóp cái chân này cứ thấy cấn tay, toàn là xương, bây giờ xem như có chút thịt rồi.
“Tôi đỡ cậy thử đứng một lúc nhé?”
Hễ nói đến chuyện xuống đất là Hứa Tấn Vân hơi sợ bóng sợ gió, y đã chấp nhận sự thật không thể bước đi, lại sợ Vạn Nguyên cho y hy vọng vô nghĩa, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Vạn Nguyên, y vẫn gật đầu.
Vạn Nguyên kéo hai chân Hứa Tấn Vân đặt xuống đất, lại bảo Hứa Tấn Vân bám vào vai mình, “Nào.”
Một đôi tay mạnh mẽ nâng eo Hứa Tấn Vân, y bám vào bả vai Vạn Nguyên rồi đứng lên theo lực của Vạn Nguyên.

Y không nói ra được là cảm giác gì, không chân thực cho lắm, mềm xèo.
“Vẫn có thể đứng được.” Vạn Nguyên có chút vui mừng, hắn biết hơn nửa công lao là của mình.

Hai chân của Hứa Tấn Vân không làm được gì, nhưng dù thế nào, có thể đứng dậy là chuyện tốt.

Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Tấn Vân, “Lúc trước không thấy, cậu cao phết.”
Hứa Tấn Vân luôn ngồi trên xe lăn, lại gầy tong teo, Vạn Nguyên luôn cảm thấy y thấp hơn mình một đoạn, giờ mới phát hiện Hứa Tấn Vân cao hơn hắn một cái trán.
Chân không dùng được lực, Hứa Tấn Vân phải dựa vào thân trên phát huy toàn bộ sức lực, được Vạn Nguyên ôm đi một lát đã đổ mồ hôi đầy đầu, chuyện bước đi không vội được.
“Chúng ta quay về nghỉ một lát, chuyện này cứ từ từ, không vội.”
Những cây khô sống qua mùa rét đậm đã nảy mầm, lỡ như thì sao, Vạn Nguyên nói đúng, cứ từ từ thôi.
Vào sân, Vạn Nguyên lau mặt bên cạnh chum nước, lại đổ một chậu nước vào nhà cho Hứa Tấn Vân rửa ráy.
Hứa Tấn Vân làm chuyện gì cũng thong thả, y không vội được, ngay cả rửa tay rửa mặt cũng tỉ mỉ hơn Vạn Nguyên.

“Khỏe hơn nhiều rồi, giờ bế cậu cũng không dễ như trước.”
Vạn Nguyên dựa bên cạnh bàn, giọt nước còn đọng trên mặt, lúc nói chuyện, hắn tiện tay cầm quyển sách đặt trên bàn lên.
Hứa Tấn Vân lau nước trên mặt, vừa ngẩng đầu thì thấy Vạn Nguyên cầm quyển sách vốn không có trang bìa, y lập tức trở nên căng thẳng.
Sách đó…
“Sao lại bị hỏng thế này?” Vạn Nguyên nâng sách nhìn kỹ trái phải, tiện tay lật ra một tờ.

Mấy ngày qua hắn đã biết thêm được khá nhiều chữ, còn học được cách dùng từ điển, nhưng sách này nhiều chữ lạ, đứt quãng, hắn đọc không hiểu, “Gì mà… Cô… Gì đây… Cô gái… Trắng gì…”
Tiếng tim đập của Hứa Tấn Vân như trống đánh, khi nhận ra Vạn Nguyên không hiểu, y chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cố giả vờ bình tĩnh, “Vạn Nguyên… Rót hộ tôi cốc nước với…”
Vạn Nguyên không hiểu cũng thôi, tiện tay đặt sách về chỗ cũ, đi ra nhà chính rót nước cho Hứa Tấn Vân, “Sách cũ, còn nhờ người khác mua, người ta cũng không chọn kỹ giúp cậu, đành chịu.”
Hứa Tấn Vân nhận lấy chén trà, không nói tiếp, cụp mắt nhìn chằm chằm nước trong chén trà, nghĩ thầm may mà Vạn Nguyên chỉ để ý sách cũ hay mới, hoàn toàn không chú ý nước còn nóng bỏng.
Vạn Nguyên cũng không kịp kêu lên, trơ mắt nhìn Hứa Tấn Vân uống một ngụm.
“Ê! Nước nóng!”
Nóng đến mức làm Hứa Tấn Vân “shh” một tiếng, nước trong chén trà cũng vẩy một chút lên mu bàn tay, mu bàn tay và môi nhanh chóng đỏ lên.
Vạn Nguyên vội vàng giành lấy chén trà đặt sang bên cạnh, dùng nước lạnh trong chậu dội mu bàn tay cho Hứa Tấn Vân, nhưng môi thì không có cách nào.
Hắn hơi không biết làm sao, “Tôi nghĩ đây cũng không phải canh dầu, bên trên còn bốc hơi, cậu không thèm nhìn đã uống hả? Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Lúc đối diện với ánh mắt lo lắng của Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân đột nhiên quay đầu đi, như thể sợ Vạn Nguyên có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, y vô thức ngậm miệng, đau quá.
Vạn Nguyên vẫn đang lải nhải với y, nhưng Hứa Tấn Vân không nghe lọt câu nào.

Y sợ, y sợ suy nghĩ của mình sẽ bị Vạn Nguyên phát hiện.


Đến ngày Vạn Nguyên phát hiện ra, liệu hắn còn đối xử tốt với y như bây giờ không?
Nếu Vạn Nguyên tức giận rồi rời bỏ y, y nên làm gì? Ngay cả Vạn Nguyên cũng đi rồi, y còn có thể làm gì được? Trong lòng Hứa Tấn Vân trống rỗng.
“Tôi về đây.” Vạn Nguyên không phát hiện ra Hứa Tấn Vân đang thất thần, cầm lấy sách trên bàn nhét vào ngực, “Tối nay rảnh tôi lại đến.”
Suy nghĩ của Hứa Tấn Vân đã đi tám vạn dặm, chỉ thấy Vạn Nguyên kéo chặt quần áo, y ngơ ngác gật đầu.
Đến khi người ta đã đi một lúc lâu, y mới dần lấy lại tinh thần, Vạn Nguyên nói gì, y không nghe lọt tai câu nào, y chột dạ, hóa ra người chột dạ sẽ hoảng hốt đến mức độ này.
Hứa Tấn Vân liếc lên bàn, những quyển sách y đã được được xếp ngay ngắn ở góc trên bên phải bàn, nhưng quyển trên cùng hình như…
Hứa Tấn Vân hoảng hốt, tay chống lên xe lăn cúi người, thò người vội vàng tìm kiếm thứ gì đó trên bàn, y không tin, vội vàng di chuyển đến bên cạnh bàn.
Không có! Cũng không có! Y cố gắng lật từng quyển sách ra xem, từ đầu đến cuối không tìm được quyển kia.

Rõ ràng Vạn Nguyên vừa mới đặt quyển sách về chỗ cũ.
Hứa Tấn Vân đột nhiên nhớ ra động tác rời đi của Vạn Nguyên, hắn lấy quyển sách kia đi rồi!
Trước đó đã hứa cho Trương Tuần mượn sách, Vạn Nguyên cũng không biết sách nào hay, hỏi Hứa Tấn Vân y cũng không nói gì.

Dù sao sách Hứa Tấn Vân đọc được, chắc chắn thầy Trương cũng sẽ đọc, lúc này Vạn Nguyên mới lấy bừa vài quyển.
Vừa đi vào sân nhà mình đã láng máng nghe thấy bố đang nói chuyện, hình như còn hơi tức giận, Vạn Nguyên vội vàng bước nhanh hơn.
Vừa vào nhà, chị gái ngồi bên cạnh, quay mặt đi không nói gì, bố Vạn Nguyên mặt đỏ tía tai như đang giận.
“Sao thế ạ?”
Vạn Phúc An đập cái tẩu trong tay lên bàn, “Còn không phải vì chuyện cưới xin của chị con.”
Lúc trước Vạn Nguyên từng nhắc đến chuyện của chị mình với Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân cho ý kiến, Vạn Nguyên cũng cảm thấy khả thi, hắn tưởng nhà họ Đoàn lại đến nhà gây sự, “Nếu thực sự không được thì bố gọi bí thư chi bộ ra mặt nói chuyện với nhà họ Đoàn, dù sao họ cũng phải nể mặt bí thư chi bộ đúng không, bảo bà cụ Đoàn đừng sinh sự nữa.”

Lần này không phải bà cụ Đoàn thật, Vạn Phúc An ủ rũ, “Bố nghĩ vẫn phải bàn chuyện cưới xin cho chị con.”
“Ơ, con đã bảo chị con nuôi chị con mà.”
Vạn Phúc An trừng Vạn Nguyên, “Đó là con nói lẫy, sau này bố con chết rồi, con lập gia đình, chị con là đàn bà con gái còn có thể đi đâu, còn có thể sống chung với con không? Dù sao cũng phải có chỗ dựa.”
Lời này ít nhiều gì cũng có chút lý lẽ, Vạn Nguyên có thể trở thành chỗ dựa cho chị gái, nhưng trong nhà dù sao cũng phải có đàn ông, có người nói chuyện.

Hồi đó bố Kim Dân mất sớm, Kim Dân vẫn còn nhỏ, mẹ cậu ta nuôi mấy đứa con nít, người khác thấy mẹ góa con côi nhà họ dễ bắt nạt, ngay cả ruộng nương cũng chiếm đi.

Giờ Kim Dân lớn rồi mới không có ai dám ăn hiếp nữa.
“Không biết chị con làm sao, nói gì cũng không chịu.”
Trước đó Vạn Linh luôn im lặng, lúc này không nhịn được, “Bố ơi, bố cứ mặc kệ đi, dù sao con cũng không lấy đâu.”
“Con phải có lý do chứ?”
Bắt nạt người khác như nhà họ Đoàn, Vạn Phúc An đã quyết sẽ không để con gái qua đó bị ức hiếp, vậy sao không gả vào gia đình tốt hơn?
“Con có người mình thích rồi.” Vạn Linh bỏ lại một câu rồi chạy ra khỏi nhà.
Để lại hai cha con hai mặt nhìn nhau, Vạn Phúc An hỏi con trai trước, “Chuyện từ lúc nào? Ai vậy? Người chị con nói là ai?”
Vạn Nguyên cũng không hiểu gì, sao hắn biết được, vội vàng đuổi theo.

Chị hắn cũng không đi xa, đang bên bờ sông Tam Xá.
“Chị ơi?”
Vạn Nguyên vừa gọi, Vạn Linh đã muốn trốn, hắn vội vàng đuổi theo, chặn trước mặt chị mình, “Chị, chị chạy làm gì? Ai thế? Chị nói sớm xem nào.”
Trong thành phố đều phổ biến yêu đương tự do, chuyện mai mối lỗi thời từ lâu rồi, Vạn Nguyên không cảm thấy có gì mất mặt.
Chuyện này nào có lý đằng gái mở miệng, với lại mình và anh ấy là người của hai thế giới, Vạn Linh liếc nhìn em trai, “Chị không xứng với anh ấy.”
Nói xong, dù Vạn Nguyên hỏi thế nào chị hắn cũng không chịu mở miệng nữa, rốt cuộc là ai?
Ngày hôm sau là ngày họp chợ, đúng lúc Vạn Nguyên mang sách cho Trương Tuần, học sinh đã vào học, cũng chỉ có lúc nghỉ trưa mới có thể thấy Trương Tuần rảnh rỗi.

“Thầy Trương, sách lần trước anh mượn tôi này.”
Trương Tuần không ngờ Vạn Nguyên vẫn có thể nhớ, ở nơi hang cùng ngõ hẻm này sách là thứ hi hữu, rất khó nhìn thấy.
Sau khi nhận sách, Trương Tuần theo bản năng mở ra, cuốn tiểu thuyết vốn không có bìa, cũ nát nhất nằm ngay trên cùng, anh lật ra, biểu cảm khựng lại, ngẩng đầu nhìn Vạn Nguyên.
“Cậu đấy, không làm việc đàng hoàng.”
Vạn Nguyên đang đá hòn đá trên đất, nói ai, nói hắn à, Vạn Nguyên chỉ mình, “Tôi á? Tôi làm sao?”
“Trong này toàn những thứ.” Trương Tuần gõ gõ mặt sách, nhỏ giọng, “Không phải thứ gì đứng đắn, sao cậu học được…”
Nói đến đây, Trương Tuần dừng một lát, Vạn Nguyên thực sự bắt đầu học chữ, nhưng số chữ hắn biết không nhiều, sao đọc hiểu những thứ này, có lẽ mua nhầm cũng không biết.
Vạn Nguyên chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên quyển sách kia, phản ứng một lát, ngầm hiểu “không đứng đắn” là gì, vội vàng giải thích, “Đây là sách tôi nhờ người khác mua giúp, cho…”
Cho Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân đọc chưa? Trước đó quyển sách này đặt ở nơi thuận tay nhất, có lẽ Hứa Tấn Vân không thể không biết đúng không? Y cũng đọc? Y còn âm thầm đọc? Còn giả ngây không biết gì cả?
Trương Tuần dùng sách gõ đầu Vạn Nguyên một cái, nói bằng thái độ người thầy, “Tôi tịch thu quyển này, học cái tốt đi.”
Vạn Nguyên rụt cổ lại, mắt nhìn chằm chằm quyển sách kia không tha, nhân lúc Trương Tuần không để ý, hắn giật lại.
“Vâng!”
Vạn Nguyên ôm sách chạy ra ngoài, hắn phải về hỏi Hứa Tấn Vân, lại hét to với Trương Tuần, “Thầy Trương ơi, mấy quyển đó cho anh đọc nhé, tôi mang quyển này về.” hắn cũng muốn đọc xem bên trong viết gì.
Chạy được nửa đường, Vạn Nguyên dừng bước, hắn đọc kiểu gì.

Không nhận được hết chữ, còn phải tìm Trương Tuần mượn từ điển, chờ hắn đọc xong nhất định phải nói Hứa Tấn Vân.
Vạn Nguyên vội vàng quay lại trường, đúng lúc gặp Trương Tuần ra khỏi trường, vẫn là vị trí cũ, vẫn là con hẻm lúc trước.

Trương Tuần đứng trước đầu hẻm nói chuyện với người bên trong.
Chẳng biết tại sao, Vạn Nguyên giật thót trong lòng, hắn mơ hồ cảm thấy hắn biết người trong hẻm, hắn chợt nhớ đến lời chị hắn nói.
“Chị không xứng với anh ấy.”
Hết chương 15.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận