Lồng giam


Vạn Nguyên tắm xong quay lại, Kim Dân vẫn nướng trên giường.

Công việc bây giờ của hai người nhiều, ban ngày mệt gần chết, buổi tối ngả đầu ngủ ngay mới có thể duy trì thể lực, sao có thể giống như Kim Dân.
“Kim Dân ơi.” Vạn Nguyên dùng hai tay vắt khăn mặt lên đầu giường, sau đó đi tới bên giường Kim Dân, bóng đen nhanh chóng bao trùm lấy Kim Dân.

Cậu ta như con mèo bị hoảng sợ, cho dù biết là Vạn Nguyên vẫn vô thức ngồi dậy.
Tuy không biết nguyên nhân nhưng có thể nhìn ra được Kim Dân rất hưng phấn nóng nảy.
Vạn Nguyên bám vào khung giường, kiên nhẫn nói: “Tao thấy lần này mày ra ngoài hơi xốc nổi, đầu mày còn nghĩ đến việc kiếm tiền không?”
Tất nhiên là muốn kiếm tiền rồi, bây giờ Kim Dân còn sợ tiền vào tay không đủ nhanh, không đủ nhiều ấy chứ.

Có ai không muốn kiếm tiền, kiếm được tiền eo mới cứng được.
“Em đâu có…” Kim Dân không muốn thừa nhận, cậu ta không cảm thấy mình có gì khác trước kia, “Em như này mà bảo xốc nổi á, lần trước chúng ta về anh cũng mua túi lớn túi nhỏ còn gì, còn theo mốt nữa mà, em đây…”
Để tiết kiệm điện trong phòng không bật đèn, đèn đường xuyên qua cửa sổ, Vạn Nguyên đứng ngược sáng, trước mặt đen như mực không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn nhưng Kim Dân vẫn nghe thấy hắn thở dài một tiếng.
“Được rồi, nếu mày nghĩ như vậy thì anh cũng không nói gì nữa, ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm.”
Kim Dân trơ mắt nhìn Vạn Nguyên trèo lên giường.

Mặc dù Vạn Nguyên không thể hiện gì cả, nhưng cậu ta biết Vạn Nguyên hơi giận, mình vẫn luôn nghe lời anh ấy, bây giờ có tí ti suy nghĩ, Vạn Nguyên đã không khoan dung nữa.
Sáng sớm hôm sau, Vạn Nguyên đến bưu điện gửi thư trước, hai người ăn chút gì đó, lúc đến cửa hàng đèn của Sầm Yên Dung cũng vừa đúng giờ.
Công việc khuân vác cơ bản đều giống nhau, không có nội dung kỹ thuật gì, rất đơn điệu, rất tẻ nhạt.

Làm vài ngày liên tiếp, Vạn Nguyên và Kim Dân đã quen thuộc công việc trong cửa hàng, cũng biết một chút về Sầm Yên Dung.

Sầm Yên Dung đã kết hôn, chồng là chủ thầu công trình, ngày thường rất bận, thường xuyên vắng nhà.

Anh ta sợ Sầm Yên Dung ở nhà bí bách, cửa hàng đèn này là anh ta mở cho Sầm Yên Dung.
Sầm Yên Dung và chồng cô đều có mắt nhìn tốt, ít người kinh doanh đèn này, có một số giá cả lại đắt đỏ.

Nhưng giờ đã có chợ, rất nhiều câu lạc bộ cao cấp đến chỗ Sầm Yên Dung lấy hàng.
Sầm Yên Dung cũng không trông cậy kiếm được tiền từ cửa hàng này, hoàn toàn là vì yêu thích, để giết thời gian.
Hôm nay, sau khi chuyển mấy thùng hàng ở cửa, Sầm Yên Dung đột nhiên gọi Vạn Nguyên và Kim Dân lại, “Trong thùng là đèn treo của câu lạc bộ Biển Xanh, hai cậu đi theo xe, đợi người ta nghiệm thu hàng xong tiện thể lấy tiền về.”
Ngày thường vào giờ này làm xong hết việc rồi, vừa nghe còn có việc khác, cũng không biết có thêm tiền không, Kim Dân hơi không muốn đi, lén kéo Vạn Nguyên một cái.

Vạn Nguyên mặc kệ cậu ta, chỉ nói câu “Vâng” với Sầm Yên Dung.
Ghế lái chỉ có hai chỗ, một chỗ bác tài ngồi, chỗ còn lại là nhân viên câu lạc bộ Biển Xanh ngồi, hai người họ chỉ có thể chen chúc với đèn trong thùng xe.
Xung quanh không có ai, Kim Dân nói chút khó chịu trong lòng, “Anh Nguyên ơi, sao anh lại đồng ý với chị ta? Chúng ta làm xong việc của hôm nay rồi, chị ta lại sai chúng ta làm việc khác, lại không nói sẽ đưa thêm tiền.”
“Ngồi xe đi lấy tiền có thể làm lỡ bao nhiêu việc của mày? Mày làm việc còn chê việc nhiều? Tao không biết có kiếm thêm được tiền hay không, dù sao nếu hôm nay chúng ta không đi, nói không chừng sẽ mất công việc trong tay.”
Quả thực không làm lỡ nhiều việc, Kim Dân cũng không thể cãi lại, chỉ có thể mệt mỏi ngồi bệt xuống không nói thêm gì nữa, cho đến khi chiếc xe dừng trước cửa sau câu lạc bộ Biển Xanh.
Quản lý của Biển Xanh gọi hai phục vụ nam đến kiểm tra đèn, mở thùng ra ngay trước mặt Vạn Nguyên và Kim Dân, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới dẫn hai người vào văn phòng lấy tiền.
Một xấp tiền giấy nhỏ kia được giao cho Vạn Nguyên, cảm giác nặng khiến người ta cảm thấy không chân thực, Kim Dân sau lưng Vạn Nguyên đã nhìn chằm chằm.
Quản lý thấy hai tên nhà quê vào thành phố bèn nhắc nhở một câu, “Cất tiền và hóa đơn cẩn thận, đừng làm mất.”
Ra khỏi câu lạc bộ Biển Xanh, Kim Dân kéo Vạn Nguyên lại, cậu ta lén lút nói: “Anh ơi, hay là chúng ta chạy đi!”
Xa xỉ thật đấy, mấy bóng đèn trong câu lạc bộ đã đáng giá này, mình và Vạn Nguyên phải làm cật lực bao lâu.
Kim Dân suy nghĩ, âm thầm hối hận, “Sớm biết cái này kiếm được nhiều tiền như thế, chúng ta còn…”

“Mày điên rồi hả?” Vạn Nguyên đanh mặt, giọng điệu cũng không tốt lắm, trực tiếp ngắt lời Kim Dân, “Thế là ăn trộm rồi còn gì? Nếu bây giờ cầm tiền bỏ chạy, mày định sau này trốn tránh hết đời à?”
Chuyện này khác với việc đào một củ khoai trong ruộng của người khác trên núi, nếu dám cầm tiền chạy trốn, chắc chắn sẽ gây ra chuyện lớn.
“Dạo này mày bị gì thế? Sao chỉ toàn nghĩ mấy thứ đường ngang ngõ tắt vậy?”
Xung quanh không có ai, nhưng Kim Dân vẫn cảm thấy mất mặt khi bị chỉ trích ngoài đường, thầm nói, “Cách thức đàng hoàng thì kiếm được mấy đồng? Còn có thể bị gì nữa, chỉ muốn kiếm tiền thôi.”
Khi con người không có tiền sẽ muốn dùng mọi thứ đổi lấy tiền, bao gồm cả lương tri và ranh giới cuối cùng của bản thân.
Nhìn thấy người khác có tiền dễ dàng như vậy, Kim Dân đã ghen tị, mê tít mắt.

Cậu ta đi theo Vạn Nguyên rời xa quê hương không phải chỉ để kiếm vài đồng tiền.

Không được bán hàng giả, không được cầm số tiền sẵn có chạy trốn, chỉ có Vạn Nguyên có đạo đức có lương tâm, những thứ không sờ được và không thấy được này đáng giá mấy đồng? Cậu ta ngày càng cảm thấy Vạn Nguyên không có gan, là đồ nhát cáy.
“Chiều em không muốn đi nữa, em về ngủ đây.” Kim Dân không muốn tranh luận với Vạn Nguyên nữa.
Mấy ngày nay trong lòng hai người đều không thoải mái, Vạn Nguyên muốn để Kim Dân bình tĩnh lại, cũng không ép cậu ta, “Tùy mày thôi.”
Sau khi tách ra với Kim Dân, Vạn Nguyên nhanh chóng chạy đến chợ đầu mối giao tiền cho Sầm Yên Dung trước giờ cơm trưa.
Sầm Yên Dung không thèm đếm lại tiền mà ném luôn vào trong ngăn kéo, trên bàn có mấy món ăn vừa gọi từ quán cơm đối diện, cô nói với Vạn Nguyên, “Đúng lúc cùng ăn đi.”
Sầm Yên Dung đã chuẩn bị ba bộ bát đũa, tiếc là không thấy Kim Dân quay về.
“Em trai cậu đâu?”
“Nó về trước rồi.”
“Vậy chúng ta ăn thôi.” Sầm Yên Dung cũng không truy hỏi nguyên nhân.
Vạn Nguyên bưng bát đũa, do dự một lát, “Chị Dung, chị không đếm lại tiền à?”
“Cậu đã mang về cho tôi rồi, còn có thể đưa thiếu cho tôi sao? Nếu cậu không thiếu tôi thì câu lạc bộ Biển Xanh càng không đưa thiếu cho tôi, khách quen cũ, người ta kinh doanh lớn sao có thể bớt tiền mấy bóng đèn.”

Lúc ăn cơm, Sầm Yên Dung trò chuyện vài câu với Vạn Nguyên, biết Vạn Nguyên giống hàng nghìn người trên núi ra ngoài tìm việc làm, có cha mẹ chị em phải nuôi.
“Người bạn đi đứng không được mà cậu nói là con gái đúng không?”
Vạn Nguyên sững sờ, chợt bật cười, trông cũng khá giống con gái, nhưng là đàn ông đích thực.
“Không phải đâu, nhỏ hơn em mấy tuổi, là con trai.”
Sầm Yên Dung không tin, cô cũng xem như đã gặp vô số người, chỉ dựa vào thần thái của Vạn Nguyên khi nói về người này, còn hỏi thăm bệnh viện chỉnh hình tốt cho người ta, cô không tin đối phương là con trai.
“Cậu nhiệt tình quá, dẫn theo em trai này ra ngoài làm việc, trong nhà còn có một cậu em gãy chân.” Không cùng một họ, dù là họ hàng cũng là mối quan hệ rắc rối.
Nghe mấy lời trêu ghẹo của Sầm Yên Dung, Vạn Nguyên thở dài trong lòng, nếu Kim Dân có thể như Hứa Tấn Vân, hắn cũng không đến mức phiền lòng như bây giờ.
Ăn cơm xong, Sầm Yên Dung trả tiền công gấp đôi cho Vạn Nguyên, ngay cả phần của Kim Dân cũng không thiếu.

Ban đầu Vạn Nguyên không chịu nhận, cầm đủ tiền về cho Sầm Yên Dung rồi, nhưng nghĩ đến việc Kim Dân có suy nghĩ mang tiền chạy mất, Vạn Nguyên vẫn cảm thấy có lỗi với Sầm Yên Dung.
Nhưng Sầm Yên Dung là người thẳng thắn, không thích lề mà lề mề, Vạn Nguyên cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.
Hôm nay khá may mắn, ra khỏi cửa hàng của Sầm Yên Dung, Vạn Nguyên không rảnh rỗi quá lâu lại gặp được một ông bác đang xây ban công trên tầng cao nhất, hắn chuyển vật liệu lên tầng giúp bác.
Chạng vạng tối về nhà, Vạn Nguyên cố ý mua một ít điểm tâm, xem như dỗ dành Kim Dân.

Hắn bước nhanh đi về phòng trọ, gần đây hắn theo thói quen sờ hộp thư ở dưới tầng, hôm nay cũng vậy, thò tay vào và sờ được hai lá thư.
Hai lá thư này không khó phân biệt, hắn không nhận được chữ trên một lá thư, nhưng Vạn Nguyên đã nhìn hai chữ Trương Tuần trên thiệp mời rất nhiều lần, dù không biết viết nhưng cũng ghi nhớ hình chữ.
Về phần lá thư còn lại, nét chữ thanh tú, để mình dễ nhận ra còn cố ý viết cẩn thận hơn, thoạt nhìn là hồi âm của Hứa Tấn Vân, hắn không chỉ nhận ra ba chữ “Hứa Tấn Vân” mà còn biết viết, kiểu gì cũng không nhầm được.
Vạn Nguyên vội vàng lên tầng, đẩy cửa đi vào không thấy bóng dáng Kim Dân đâu, hắn hơi thất vọng, song sự thất vọng nhàn nhạt đó nhanh chóng bị tách ra bởi niềm vui nhận được hồi âm của Hứa Tấn Vân.

Vạn Nguyên đặt điểm tâm sang bên cạnh, cầm thư ngồi xuống cạnh bàn, cẩn thận mở phong bì thư, chậm rãi lấy lá thư bên trong ra.
“Vạn Nguyên, anh rời đi hơn nửa tháng rồi, trên núi đã có hai trận mưa xuân.

Cây  đầu cầu nở hoa rồi, luôn cảm thấy anh đã rời đi rất lâu.


Tính ra cũng chỉ mười mấy ngày đêm thôi, hôm nhận được thư anh, biểu cảm mừng rỡ lộ rõ trên mặt.”
“” là Hứa Tấn Vân vẽ đúng không, Vạn Nguyên nhớ lại, đầu đầu là cây dành dành, đúng lúc đến mùa cây dành dành nở hoa.

May mà vẽ bông hoa, nếu không mình chưa chắc đoán được nó có nghĩa là gì.
Hai đoạn bên dưới Vạn Nguyên thấy hơi quen mắt, sau khi đọc hai dòng, đột nhiên phát hiện là nội dung mình viết cho Hứa Tấn Vân.

Hứa Tấn Vân chép lại một lần, đánh dấu những lỗi chính tả và chữ được thay thế bằng hình vẽ, sau đó sửa lại lần nữa.
Thái độ nghiêm túc của Hứa Tấn Vân khiến Vạn Nguyên không khỏi mỉm cười, như thể quay về những ngày ở nhà, Hứa Tấn Vân ở bên cạnh, tay cầm tay sửa lại những lỗi sai của hắn.
Hắn nhớ đến giọng điệu thản nhiên của Hứa Tấn Vân, không nghe ra cảm xúc trong lời nói nhưng lại vô cùng kiên nhẫn.

Lặp lại tư thế viết, cấu trúc kiểu chữ mà không thấy phiền, chỉ với sự kiên nhẫn đó chắc chắn có thể đảm đương được công việc thầy giáo.
“Cuộc sống ở trường hơi khác so với tưởng tượng của tôi, xem như có thể quen.

Anh không cần phải lo lắng, biết tin anh đã tìm được việc làm tôi cũng thật lòng mừng thay cho anh.

Ở ngoài không thể so với nhà được, ăn no mặc ấm, giữ gìn sức khỏe, đừng nhớ.”
Phần ký tên bị gạch đến mức không nhìn rõ viết gì, Vạn Nguyên cầm giấy viết thư cẩn thận phân biệt, vị trí này chắc là tên, nhưng chiều dài vết gạch không chỉ có ba chữ.
“Viết gì nhỉ?” Vạn Nguyên khó chịu, chẳng lẽ cái tên Hứa Tấn Vân này lấy lệ với mình?
Xuyên qua ánh đèn, Vạn Nguyên lờ mờ có thể thấy chữ ở giữa là “Của”, của gì?
Thực sự không nhìn ra được chữ gì, Vạn Nguyên dứt khoát từ bỏ.

Giấy viết thư mỏng bị ánh đèn chiếu trong suốt, hắn cũng không biết nghĩ gì mà đến gần hít hà giấy viết thư, chỉ ngửi được mùi mực nước thoang thoảng.
Hết chương 22.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận