Sau khi đọc xong hồi âm của anh rể, Vạn Nguyên cẩn thận bỏ hai lá thư vào phong bì, lại bỏ phong bì vào tận cùng trong vali của hắn, còn dùng giấy cứng ngăn cách để tránh bị đồ đè hư.
Giờ này vẫn không thấy bóng Kim Dân đâu, Vạn Nguyên định đi tắm trước.
Tắm xong đi ra thấy Kim Dân đã về, đang ăn bánh quy óc chó[1] tự mua về, nhìn thấy mình thì không mất hứng như ban ngày nữa, rõ ràng đã hết giận.
[1]Bánh quy óc chó có nguồn gốc từ Giang Tây, là một món ăn vặt truyền thống đặc sắc của dân tộc Hán thích hợp cho cả miền Nam và Bắc, nổi tiếng cả nước với đặc tính khô, xốp, giòn, ngọt, thành phần chủ yếu là bột mì, trứng gà, bơ…
“Ăn cơm chưa?”
Tâm trạng Kim Dân khá tốt, phủi phủi vụn bánh óc chó trên tay, lại uống hai ngụm nước to, nuốt bánh óc chó trong miệng với nước, “Em ăn rồi.”
Vạn Nguyên lại phơi quần áo đã giặt bên ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ trong tiệm uốn tóc đứng hút thuốc dưới tầng.
Người phụ nữ không lớn tuổi lắm, nhưng ăn mặc rất trưởng thành, đèn màu trong tiệm xuyên qua kính chiếu lên người phụ nữ, trông có vẻ lười biếng, còn có thể nhìn thấy thuốc nhuộm màu xanh tím trên cánh tay.
Lúc đối mặt với Vạn Nguyên, người phụ nữ lấy điếu thuốc trong miệng ra, chậm rãi nhả khói, mỉm cười mập mờ, ánh mắt cũng không tị hiềm, có phần sâu xa.
Không phải Vạn Nguyên không có cảm xúc gì với phụ nữ, chỉ là không thích kiểu thể hiện ra quá như này.
Treo quần áo xong, hắn bình tĩnh quay đầu, lại hỏi Kim Dân, “Mày bảo về ngủ kia mà? Lại chạy đi đâu?”
Kim Dân đang cởi giày chuẩn bị trèo lên giường đi ngủ, nghe thấy câu hỏi của Vạn Nguyên cậu ta dừng tay, ngay sau đó ngẩng đầu cười hì hì, “Em ngủ một lát rồi ra ngoài tìm việc.”
“Sao mày không đến tìm tao?” Vạn Nguyên cũng không phải người thù dai, còn có thể giận dỗi thật với Kim Dân à?
“Em tự bỏ đi, sao có thể mặt dày quay về tìm anh.” Đây là nói thật.
Vạn Nguyên không vui, “Có gì phải ngại? Trước kia không thấy mày khách sáo như vậy.”
Hai người cùng lớn lên từ nhỏ, trong lòng Vạn Nguyên đã xem Kim Dân như em trai ruột, chỉ cãi cọ đôi câu đã cạch mặt nhau cả đời sao? Hồi nhỏ hắn và chị hắn có khi còn đánh nhau nữa là.
Chỉ thấy Vạn Nguyên lấy túi vải rách trong vali ra, lại lấy tiền công hôm nay trong túi vải rách ra, “Chị Dung trả cho mày.”
Số tiền kia trông nhiều hơn ngày thường, Vạn Nguyên không đưa thiếu xu nào, muốn Kim Dân tự biết điều hơn, đừng phụ ý tốt của người ta.
Dù gì Sầm Yên Dung đã cho họ một công việc ổn định, cũng phải nể mặt người ta chứ.
Nhưng Kim Dân không muốn xuống nước, không giơ tay nhận, “Anh ơi, ngày mai em không đi cùng anh nữa, em tìm chỗ khác.”
Vạn Nguyên sững sờ, cái thằng này sao cứng đầu thế, “Mày không đi cùng anh? Đi đâu? Mày coi chừng đừng bị người ta lừa!”
Kim Dân không nghĩ mình kém hơn Vạn Nguyên, hơn nữa cậu ta thật sự không vừa ý công việc hiện tại, làm cật lực cả ngày cũng không được ăn miếng cơm nóng hổi.
“Tiền lúc trước cứ để chỗ mày đi.” Tiền hai người kiếm được vẫn luôn để chung với nhau, đến khi tiết kiệm được một số tiền nhất định sẽ gửi bưu điện về nhà.
Trong tay Vạn Nguyên cũng không có nhiều, Kim Dân cảm thấy mình không phải người nhỏ nhen, nên để Vạn Nguyên cầm.
“Đây là vấn đề tiền hả? Anh với mày ra ngoài cùng nhau, giờ mày muốn chạy đi làm một mình, mày muốn làm gì?” Vạn Nguyên hơi nổi nóng.
Nhưng Kim Dân không muốn nói, lập tức ngắt lời: “Ài, em không thích làm việc ở chỗ Sầm Yên Dung, một người phụ nữ ra lệnh cho em, em không muốn bị xem thường như vậy.
Anh muốn đi thì anh đi đi, dù sao sau này em cũng không đến nữa, em tìm chỗ mới.”
Cũng chỉ có Vạn Nguyên bảo thủ, có công việc rất dễ kiếm tiền không làm, cứ đi chịu khổ, Vạn Nguyên không làm thì mình làm! Cậu ta chỉ cần tiền, cậu ta muốn tiền, cho dù công việc bất lương cậu ta cũng không quan tâm.
Trên đời này nhiều người làm việc bất lương như thế, người khác không sao, cậu có thể gặp chuyện gì? Làm gì đáng sợ như Vạn Nguyên nói? Với lại, còn có chuyện gì đáng sợ hơn cái nghèo ư? Sau này mình kiếm được nhiều tiền, chắc chắn khiến Vạn Nguyên nhìn với con mắt khác.
Vạn Nguyên nhìn Kim Dân một lúc lâu, vài lời đến bên khóe miệng lại bị hắn nuốt vào.
Giờ Kim Dân đang nóng, nói gì cậu ta cũng không thích nghe, cậu ta cứ phải ra ngoài va chạm mới biết quay đầu.
“Được.”
Vốn cho rằng Vạn Nguyên lại thao thao bất tuyệt một đống, thấy hắn trả lời dứt khoát như vậy, Kim Dân tỏ vẻ kinh hãi, ngay sau đó bình tĩnh lại, đây là kết quả mình mong muốn mà, Vạn Nguyên không cằn nhằn không phải là chuyện tốt ư? Lỡ như Vạn Nguyên hỏi một đống, mình vẫn chưa biết phải trả lời anh ấy như nào.
Sáng sớm hôm sau, Vạn Nguyên vẫn thức dậy như thường lệ.
Hắn rửa mặt xong quay về, Kim Dân vẫn nằm trên giường, hắn không đánh thức cậu ta mà xoay người đi xuống tầng.
Khi đến cửa hàng đèn, hôm nay đông lạ thường, thùng hàng chặn kín cửa quán, Sầm Yên Dung nhỏ nhắn bị chặn sau thùng hàng to to nhỏ nhỏ, còn phải nhảy lên nói chuyện với Vạn Nguyên.
“Sao chỉ có một mình cậu? Chu Kim Dân đâu!”
Vạn Nguyên cảm thấy rất có lỗi với Sầm Yên Dung, gãi sau đầu một cái, “Sau này nó không đến nữa.”
Sầm Yên Dung như người tinh khôn, mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân Chu Kim Dân không đến, có lẽ là chê chỗ mình, cô hỏi Vạn Nguyên, “Vậy còn cậu?”
Dù Vạn Nguyên không làm nữa cũng biết xử lý hơn Chu Kim Dân, còn biết đến tận nơi nói với mình một tiếng.
Vạn Nguyên vội vàng giải thích, “Em làm! Em không đi.”
Xem như Vạn Nguyên có chút lương tâm, biết cửa hàng bận sẽ không dễ dàng nói không làm nữa.
Thật ra ngay từ đầu Sầm Yên Dung đã cảm thấy Chu Kim Dân không phải người kiên định.
Mình chủ yếu giao tiếp với Vạn Nguyên, cậu ta như tùy tùng của Vạn Nguyên, không có chủ kiến gì, luôn trốn sau lưng Vạn Nguyên, nhưng có rất nhiều hành động nhỏ.
Lúc bất mãn với sắp xếp của mình luôn nháy mắt với Vạn Nguyên, chưa bao giờ nói ra nhưng những hành động đó đều bị mình nhìn thấy hết.
Biết Vạn Nguyên và Chu Kim Dân quan hệ thân thiết, Sầm Yên Dung không thèm nói xấu Chu Kim Dân trước mặt Vạn Nguyên, có lẽ trong lòng Vạn Nguyên cũng biết rõ.
Sầm Yên Dung tự hào mình là người rộng rãi, ghét cái kiểu đàn ông giấu giấu diếm diếm, không đến cũng tốt, chợ đầu mối không bao giờ thiếu nhân lực, cô lại nói: “Vậy cậu cứ làm trước đi, tôi đi tìm hai người…”
Chưa nói hết lời thì điện thoại trong cửa hàng vang lên, Sầm Yên Dung bước qua thùng, nằm sấp trên quầy nghe điện thoại.
Vạn Nguyên không đi, vẫn chờ Sầm Yên Dung có sắp xếp khác, chỉ thấy Sầm Yên Dung cười khá vui vẻ.
“Bà muốn mở chắc chắn tôi sẽ giúp bà, nhưng cửa hàng tôi bận lắm, ngày thường không có thời gian, phải chờ bà xem cửa hàng rồi.”
Cúp điện thoại, Sầm Yên Dung không cười nữa, thấy Vạn Nguyên vẫn đứng đó, cô thuận miệng giải thích: “Bạn tôi, nói muốn mở cửa hàng bán quần áo với tôi, có thể lấy hàng từ Quảng Tân.”
Việc kinh doanh quần áo ở Quảng Tân rất phát đạt, rất nhiều thương nhân đến đây lấy hàng, khi nghe nói là hàng Quảng Tân, người mua cũng nhiều hơn.
“Nói chứ bán quần áo cũng kiếm được tiền, tiếc là cửa hàng đèn bận quá, nhiều nhất tôi chỉ bỏ được tiền, chứ không đi được.” một khi nói chuyện là nói nhiều hơn, Sầm Yên Dung xua tay với Vạn Nguyên, “Cậu đi làm việc trước đi.”
Gió trên núi không lạnh thấu xương nữa, xen lẫn hơi ấm của mùa xuân, cây dành dành ở đầu cầu đã mọc cành lá xum xuê.
Hứa Tấn Vân sợ hoa tàn nhanh quá, cố ý gọi thím Hồ hái giúp mấy bông hoa.
Bây giờ Hứa Tấn Vân đang dạy thay ở trường tiểu học trên thị trấn, cũng xem như là thầy giáo, thằng út nhà mình đang tuổi đi học, thím Hồ vẫn muốn Hứa Tấn Vân quan tâm hơn, đưa đón hắn đến trường mà không một lời oán giận.
“Tiểu Hứa, hoa dành dành cậu cần này.”
Hoa dành dành trắng như tuyết tỏa ra mùi thơm, nằm yên trong lòng bàn tay Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân định chờ hoa dành dành khô, lần sau sẽ gửi cùng thư cho Vạn Nguyên.
Thím Hồ chưa đi, “Chuyện là sáng nay mẹ cậu gọi điện tới, hỏi chân cậu sao rồi, nói là gửi chút quần áo và đồ ăn, còn gửi một ít tiền.”
Thứ duy nhất có thể khiến cuộc sống yên tĩnh của Hứa Tấn Vân nổi lên gợn sóng chỉ có thư của Vạn Nguyên, nghe thấy tin tức của cha mẹ, y cũng chỉ thờ ơ, từ tốn đáp: “Đồ thím giữ lại, đưa tôi một nửa tiền là được.”
Chỉ đợi câu nói này của Hứa Tấn Vân, thím Hồ vui vẻ ra mặt, ngoài miệng nói thế thì ngại lắm, nhưng không mảy may có ý từ chối.
“Nói với bà ấy tôi rất khỏe là được.”
Thím Hồ hỏi thử: “Nói với mẹ cậu quay về khám chân xem, cậu cứ thế này cũng không phải cách.”
Trước kia còn chê Hứa Tấn Vân là của nợ, nhưng lúc người ta đưa tiền lại chẳng chùn tay.
Bây giờ thím Hồ sợ cây rụng tiền này chạy mất, bà ta ước gì Hứa Tấn Vân ở cái nơi hang cùng ngõ hẻm này cả đời.
Hứa Tấn Vân liếc bà ta một cái đã nhìn ra trong lòng bà ta nghĩ gì, chỉ là không thèm vạch trần, y nói theo ý thím Hồ: “Chẳng phải không khỏi được sao? Chắc cả đời này cứ như vậy.”
“Đừng đừng đừng, đừng nói mấy lời chán chường đó.”
Giờ thím Hồ khôn rồi, không cần phải đắc tội Hứa Tấn Vân, nhân lúc chạng vạng tối còn đến dọn hố xí cho Hứa Tấn Vân.
Làm xong việc, thím Hồ thấy Hứa Tấn Vân vẫn ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm tờ giấy.
Mấy lần đến bà ta đều thấy Hứa Tấn Vân như vậy, cũng không biết đang đọc gì.
Ngày nào Hứa Tấn Vân cũng đọc thư Vạn Nguyên gửi về một lần, y đã thuộc lòng nội dung, ngay cả mỗi một lỗi chính tả y cũng có thể khắc trong lòng.
Y không nói sai, ngày nhận được thư Vạn Nguyên, y đâu chỉ mừng rỡ như điên, trái tim đập loạn của y mấy ngày vẫn chưa ngừng lại, lúc cầm bút hồi âm lại không biết nên nói từ đâu.
Y không chỉ muốn nói với Vạn Nguyên cây dành dành đầu cầu đã nở hoa, y muốn ngắm cùng Vạn Nguyên.
Y muốn như trước kia, có Vạn Nguyên tản bộ với y.
Mỗi một ngày trôi qua, củi chất trong phòng củi sẽ ít đi một chút, Hứa Tấn Vân đang nghĩ, đến khi y dùng hết củi rồi, liệu có chờ được Vạn Nguyên trở về không.
Gió hay mưa cũng được, cây và hoa cũng thế, tất cả đều không có ý nghĩa với y, chỉ có khoảnh khắc chia sẻ với Vạn Nguyên, những thứ này mới được trao chút sức sống.
Y rất mâu thuẫn, vừa hy vọng Vạn Nguyên có thể bầu bạn với mình vừa hy vọng Vạn Nguyên có thể gây dựng được sự nghiệp mà không có vướng bận gì.
Viết cho Vạn Nguyên mấy lá thư hồi âm, nhưng đều bị Hứa Tấn Vân xé đi, vì y luôn không kìm lòng được viết “Hứa Tấn Vân nhớ anh” ở phần ký tên cuối cùng.
Y biết Vạn Nguyên gọi mình là “thân mến” dựa theo cách viết thư mình từng dạy hắn, xem mèo vẽ hổ, nhưng y nhớ Vạn Nguyên là thật, y không kiểm soát được tay mình.
Y chỉ dám nhớ nhung không kiêng nể gì, cũng không dám thoải mái nói cho Vạn Nguyên, y sợ tình cảm không hề che giấu của mình sẽ dọa Vạn Nguyên.
Y không dám mạo hiểm, y không dám tưởng tượng cuộc sống không có Vạn Nguyên.
E rằng ngay cả Vạn Nguyên cũng không biết, mình cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, Vạn Nguyên muốn mình sống tốt, mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng hết sức mình, sống tốt nhất.
Ngoài cửa sổ là tiếng côn trùng kêu ồn ào, nến trong phòng sắp cháy hết, Hứa Tấn Vân đặt thư vào ngăn kéo, tắt đèn quay về giường.
Gần đây mưa nhiều, khớp xương mất cảm giác của y vậy mà cảm thấy đau, buổi tối phải xoa bóp hai chân một lát mới có thể giảm đau, hôm nay cũng vậy.
Hứa Tấn Vân xoa mắt cá chân, bộ phận y không dùng được lực không phải đầu gối mà là gót chân.
Sau khi ngã từ trên tầng xuống, y lập tức đứng dậy, nhanh chóng cảm thấy đau nhói, sau đó không đứng lên được nữa.
Y cũng không biết tình hình hiện tại của mình như thế nào, tiền y tiết kiệm vẫn chưa đủ cho y đi khám, y cũng không thể trông cậy Vạn Nguyên giúp mình.
Không phải y không tin Vạn Nguyên, chỉ là y không muốn trở thành gánh nặng của Vạn Nguyên.
Điều y muốn đó là dựa vào sức mình đi đến trước mặt Vạn Nguyên, đường hoàng đứng bên cạnh Vạn Nguyên.
Bánh quy óc chó.