Lồng giam


Gò má truyền đến cảm giác đau, Hứa Tấn Vân giãy giụa tránh khỏi tay Vạn Nguyên, ánh mắt đề phòng nhìn Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên đi đến bên cạnh xe lăn rồi ngồi xuống, hỏi lại: “Hử? Nhận ra không?”
Hứa Tấn Vân nhíu mày, hình như hơi bực bội, ánh mắt y không vui, liếc Vạn Nguyên từ trên xuống dưới, dường như vẫn không nhận ra người trước mắt là ai.
“À.” Vạn Nguyên thấy vừa buồn cừa vừa chua xót, “Cậu thậm chí không biết tôi là ai, cậu còn bảo tôi nấu nướng tắm cho cậu.”
Hắn cầm tay Hứa Tấn Vân áp lên mặt mình, Hứa Tấn Vân vốn hơi kháng cự, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào má, y vẫn yên tĩnh lại, hai tay không tự chủ ôm mặt Vạn Nguyên.
“Nhìn cho kỹ.” Vạn Nguyên dặn dò.
Hứa Tấn Vân hơi cong môi lên, nhíp mắt lại cẩn thận quan sát người trước mắt.

Hai người đã uống rượu, ngày hè nóng bức nhiệt độ cơ thể đều rất cao, gò má Vạn Nguyên thực sự bị Hứa Tấn Vân ôm toát mồ hôi.
Cũng không biết Hứa Tấn Vân nhận ra, hay cố ý giận dỗi với Vạn Nguyên nên vẫn không nhận ra, y buông Vạn Nguyên sau đó dựa vào xe lăn không nói một lời.
Vạn Nguyên không làm gì được y, định bụng nấu nước nóng rồi nói sau.

Hắn sợ Hứa Tấn Vân ầm ĩ, lấy củi ở chân tường bên cạnh để nhóm lửa, đến khi hắn bận rộn pha nước tắm xong, Hứa Tấn Vân đã không nói gì một lúc lâu.
“Ngủ rồi à?” Vạn Nguyên nhỏ giọng thì thầm một câu, vừa quay đầu lại thì thấy tên này đang nhìn mình chằm chằm.
Dọa ai đấy?
Vạn Nguyên không thèm so đo với con ma men, hắn đẩy người đến trước bồn tắm, “Tắm đi, pha sẵn nước cho cậu rồi.”
Nghĩ rằng Hứa Tấn Vân luôn dễ xấu hổ, trước khi cởi quần áo y, Vạn Nguyên còn cố tình hỏi một câu, “Cậu tự cởi hay tôi cởi giúp cậu?”
Chỉ nghe thấy Hứa Tấn Vân buồn bực nói một câu, “Tôi tự cởi.”
Quả nhiên, cho dù đã uống say vẫn không đổi được cái tính thích sĩ diện.

“Cởi đi.” Vạn Nguyên nghĩ để Hứa Tấn Vân tự cởi rồi nấu thêm ấm nước nữa, tối nay hắn cũng tắm.

Đến khi hắn nấu nước xong quay về, Hứa Tấn Vân đã cởi sạch, ngay cả quần lót cũng không chừa.
Mới nãy còn nói y dễ xấu hổ, hóa ra là mình hiểu lầm cậu ấy,, mình cởi giúp cậu ấy dù gì cũng chừa lại cái quần lót.
Vạn Nguyên đang định bế người vào bồn tắm, Hứa Tấn Vân đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Đi tiểu.”
Rõ lắm chuyện, Vạn Nguyên chỉ có thể nhẫn nhục lại đẩy Hứa Tấn Vân vòng xuống cuối giường, đặt bô xuống trước mặt y, “Tiểu chuẩn vào, đừng để bắn ra đất.”
Tiếng nước xè xè không ngừng, Vạn Nguyên không hiểu sao thẹn quá chừng.

Hắn đứng sau lưng Hứa Tấn Vân, góc nhìn xuống có thể nhìn từ đỉnh đầu đến chân Hứa Tấn Vân.
Vai lưng Hứa Tấn Vân có đường nét cơ bắp, thảo nào hắn luôn cảm thấy Hứa Tấn Vân khỏe hơn, cởi quần áo ra nhìn đúng là cường tráng, nhìn xuống theo lồng ngực, Hứa Tấn Vân ngồi xe lăn thời gian dài nhưng phần bụng vẫn săn chắc.

Hướng xuống tiếp, tuy trước đó Vạn Nguyên đã nhìn thấy cái kia của Hứa Tấn Vân, nhưng nhìn lại hắn vẫn phải cảm thán, Hứa Tấn Vân cũng chỉ có cái mặt nhã nhặn, chỉ có tướng mạo hiền lành, ăn gì toàn vào hết chỗ kia.
Thứ kia được Hứa Tấn Vân đỡ trong tay, Vạn Nguyên như bị trúng lời nguyền, vẫn cứ nhìn Hứa Tấn Vân tiểu xong.
Hứa Tấn Vân cũng mặc kệ hiện tại mình bất lịch sự cỡ nào, bệ vệ dựa vào xe lăn, nhìn về phía Vạn Nguyên như ông lớn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vạn Nguyên dẫn y đi tắm.
Vạn Nguyên bị y nhìn chòng chọc, như có tật giật mình, toàn thân như bốc cháy, hắn nhanh chóng thôi nhìn, rồi bế người vào bồn tắm.
Người ít học như hắn bước vào xã hội sớm, có đôi khi nói chuyện tục tĩu với Kim Dân, sao lúc đó không cảm thấy xấu hổ?
Hơn phân nửa là tối nay uống nhiều quá, tửu lượng của hắn cũng không ra sao.
Vạn Nguyên chỉ dám ngồi xổm sau lưng Hứa Tấn Vân, cầm khăn mặt ra sức kỳ lưng cho người ta, làm sau lưng Hứa Tấn Vân đỏ lên một mảng mới dừng tay.
Hứa Tấn Vân cũng không biết kêu đau, chỉ ngoan ngoãn ngồi trong chậu, mặc cho Vạn Nguyên xoa tròn nặn dẹt.
Vạn Nguyên cũng cảm thấy mình kỳ hơi nặng tay, đẩy bả vai Hứa Tấn Vân một cái, nhỏ giọng oán giận: “Sao cậu không lên tiếng? Đau cậu cũng không biết kêu à?”

Hứa Tấn Vân bị hắn đẩy nghiêng cả người, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy oán trách.
Vạn Nguyên liếc mắt một cái, đúng lúc nhìn thấy thứ đang ngẩng đầu trong nước, hắn nói chuyện không suy nghĩ, “Cậu nghịch nó à?”
Biết trên núi không có trò gì giải trí, khó tránh khỏi sẽ không có chỗ giải quyết.
“Sao cậu cứ thế này suốt vậy, cũng may là tôi, nếu đổi lại là cô gái nào đó có khác nào cậu giở trò lưu manh không?” Hơi có ý người lớn trêu con nít, ghé vào tai Hứa Tấn Vân nhỏ giọng nói, “Có cần tôi nhường chỗ cho cậu không, chờ cậu xong việc tôi lại quay lại.”
Hơi thở ướt át khiến Hứa Tấn Vân nổi da gà, y bám vào cánh tay Vạn Nguyên, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt ướt át.
Anh chàng đẹp trai da mịn thịt mềm, nhã nhặn này cũng do mình giở trò lưu manh với cậu ấy, Vạn Nguyên không biết mình đang làm gì, vòng cánh tay qua eo Hứa Tấn Vân, hai tay thò vào trong nước nắm lấy.
Có thằng đàn ông nào mà không biết thỏa mãn nhu cầu của bản thân, Vạn Nguyên cũng chưa bao giờ làm cho người khác, dựa vào thói quen của mình vừa xoa vừa bóp cho Hứa Tấn Vân.
Bóng đèn vonfram trên đỉnh đầu bị gió thổi lung lay, cái bóng phản chiếu trên tường vụt qua, Hứa Tấn Vân hít thở dồn dập, y nắm chặt cổ tay Vạn Nguyên.

Vạn Nguyên chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, tiếng tim đập thoáng dừng lại, trong lòng lập tức yên tĩnh.
Có cảm giác thỏa mãn không giải thích được, khiến Vạn Nguyên muốn ôm lấy Hứa Tấn Vân, hắn chậm rãi siết chặt cánh tay, ôm người vào lòng.
Hứa Tấn Vân luôn im lặng không nói gì, đột nhiên lên tiếng, “Vạn Nguyên.”
Giọng nói ồm ồm kia như bị thứ gì mài qua, Vạn Nguyên cũng lập tức lấy lại tinh thần, nhìn lòng bàn tay mình một cách khó tin, hắn bị chập mạch nào à? Sao lại làm chuyện này.
Vạn Nguyên cúi đầu nhìn Hứa Tấn Vân dựa vào đầu vai hắn, vội vàng buông tay ra, lúng túng cười nói: “À… Cuối cùng cũng nhận ra tôi? Tỉnh rượu rồi?”
Tiếc rằng Hứa Tấn Vân không trả lời hắn, chỉ si ngốc nhìn hắn.
Vạn Nguyên bị Hứa Tấn Vân nhìn chằm chằm tới mức toàn thân mất tự nhiên, “Nhìn gì? Tắm xong rồi… Lên giường đợi.”
Sau khi bế người lên giường, Vạn Nguyên gần như chạy trối chết, lao ra sân nhìn xung quanh, quơ lấy cái gáo cạnh chum nước dùng nước lạnh để tắm.
Bây giờ thời tiết nóng, nước trong chum cũng ấm, Vạn Nguyên ướt đẫm vẫn chưa bình tĩnh lại, nơi tiếp xúc với Hứa Tấn Vân đang nóng.
Mình điên rồi đúng không? Sao lại làm chuyện đó với Hứa Tấn Vân? Hứa Tấn Vân uống say, nhưng đầu óc hắn cũng không tỉnh táo à?

Nghe tiếng động bên ngoài, Hứa Tấn Vân mím môi, biểu cảm hơi tổn thương.

Y biết Vạn Nguyên chỉ nhất thời đốc đồng, y vẫn nhớ lúc ăn cơm Vạn Nguyên rất hứng thú nói chuyện của sinh viên đại học.
Y biết Vạn Nguyên thích con gái, y cũng không hy vọng xa vời bất cứ chuyện gì, nhưng y không kiểm soát được trái tim mình.

Những thứ Vạn Nguyên hăng say kể, y nghe rất chói tai.
Y không bảo dừng vì con người vốn tham lam, mới đầu chỉ là cảm kích Vạn Nguyên, sau đó biến thành dục vọng chiếm hữu.

Vạn Nguyên đối xử tốt với y, chỉ có thể đối xử tốt với y, hơi phân tâm một chút cho người bên cạnh, y đã cảm thấy trên người mình như bị khoét đi một đống thịt.
Đàn ông hay phụ nữ cũng thế, Hứa Tấn Vân không thể nghe trong miệng Vạn Nguyên còn có người khác, dù chỉ là một người qua đường bèo nước gặp nhau.

Y ích kỷ và hẹp hòi, y bẩn thỉu, cũng đê hèn.
Y ước gì có thể… Ước gì có thể tìm một chốn không người, nhốt Vạn Nguyên lại, để Vạn Nguyên chỉ cười với y, chỉ nghe y nói.

Y có thể không cần gì cả, không thi đại học, không suy nghĩ đến tương lai, chỉ cần một mình Vạn Nguyên.
Nhưng y cũng hèn nhát, sợ hành động của mình sẽ tổn thương Vạn Nguyên, sợ sẽ mất đi Vạn Nguyên.

Cho dù là kết quả nào cũng không phải điều y muốn nhìn thấy.
Hứa Tấn Vân lẳng lặng nằm trên giường, nghiêng mặt nhìn cửa sổ, cho đến khi Vạn Nguyên ướt đẫm quay về.
Vạn Nguyên tiện tay cầm lấy một cái khăn sạch, sau khi lau khô nước trên người, hắn lại lục quần áo của Hứa Tấn Vân.

Động tác của hắn rõ ràng dừng lại, do dự một lát vẫn đưa lưng về phía Hứa Tấn Vân thay quần áo.
Đột nhiên, hắn không thể tùy ý qua đêm ở chỗ Hứa Tấn Vân, hay nằm cùng giường với Hứa Tấn Vân như trước nữa.


Tiếc là hắn lại không thể đi luôn, hắn sợ Hứa Tấn Vân sẽ nghĩ nhiều, chỉ có thể kiên trì đi đến bên giường.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Lúc hỏi câu này, Vạn Nguyên không dám đối mặt với Hứa Tấn Vân, duỗi tay tắt đèn tường rồi mò mẫm leo lên giường.

Hắn cố ý tạo khoảng cách với Hứa Tấn Vân, không dám nằm quá gần.
Nhưng cho dù trong đêm đen, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Hứa Tấn Vân, hắn thực sự… Rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy? Hắn chỉ hy vọng sau một giấc ngủ hai người đã quên hết, sáng mai thức dậy lại khôi phục như trước kia.
Mình còn phải dẫn Hứa Tấn Vân đi khám chân, còn phải nhìn Hứa Tấn Vân lên đại học, còn phải…
Tâm trí Vạn Nguyên rối bời, hắn nghĩ rất nhiều chuyện liên quan đến Hứa Tấn Vân, đáng tiếc làm thế nào cũng không nghĩ rõ ràng.
Đêm nay, hai người đều ngủ không ngon.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, gà bên ngoài đã bắt đầu gáy to, Hứa Tấn Vân phải đi dạy, đã quen dậy sớm từ lâu.

Vừa mở mắt ra, trước mặt là gương mặt Vạn Nguyên, y nhớ hết mọi thứ, y nhớ chuyện tối qua uống say, nhớ Vạn Nguyên giúp mình, cũng nhớ Vạn Nguyên hoàn hồn lại và chạy ra khỏi phòng.
Mối quan hệ của y và Vạn Nguyên khó tả, có lẽ đã dần rạn nứt, có lẽ đến khi Vạn Nguyên ý thức được sẽ xa lánh mình.
Hứa Tấn Vân không nỡ rời giường, gần như tham lam miêu tả dáng vẻ Vạn Nguyên, cũng chỉ có lúc này y mới có thể lặng yên nhìn mặt Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên…
Y gọi tên Vạn Nguyên trong lòng, tiếng gọi im lặng này hình như bị Vạn Nguyên nghe thấy, một giây sau Vạn Nguyên không hề báo trước mở mắt ra, nhìn nhau với Hứa Tấn Vân.
Ký ức tối qua như thủy triều tràn vào đầu Vạn Nguyên, hắn ho khan một tiếng, bình tĩnh đứng dậy, “Phải đưa cậu đến trường đúng không? Mau dậy đi, lát nữa đến muộn đấy.”
“Vạn Nguyên…”
Hứa Tấn Vân vừa định nói chuyện đã bị Vạn Nguyên nói to ngắt lời, “Thay quần áo trước, thay quần áo xong rồi nói.”
Vạn Nguyên nhớ, Vạn Nguyên nhớ hết, trong lòng Hứa Tấn Vân trống trải.
Hết chương 33.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận