Lồng giam


Vạn Nguyên cứ cảm thấy biểu cảm của Hứa Tấn Vân sâu xa, nhìn đến mức trong lòng hắn hồi hộp không giải thích được, nhưng hình như nói không muốn xem lại có vẻ hắn sợ.

Hắn có gì phải sợ, Hứa Tấn Vân có thể đọc, hắn có gì không thể đọc.
“Đúng.”
Không ngờ Hứa Tấn Vân đột nhiên trở nên dễ nói chuyện, đặt tiểu thuyết lên bàn, còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Vạn Nguyên đọc tiếp.
Càng như vậy Vạn Nguyên càng bó tay bó chân, hắn do dự một lát, để không cho Hứa Tấn Vân nhìn ra sự chột dạ của mình vẫn tiện tay lật ra một tờ.
Yêu cầu Vạn Nguyên đọc, hắn lại đọc không vào.

Dù sao Hứa Tấn Vân chống cằm nhìn hắn chăm chú không chớp mắt, nào có ai như Hứa Tấn Vân.
“Cậu làm gì?”
Hứa Tấn Vân chớp mắt vô tội, biết rõ còn cố hỏi, “Anh đọc của anh đi, anh muốn đọc còn gì?”
“Cậu cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi đọc kiểu gì?”
Loại sách này, có một số nam giới không đọc, có một số nam giới ở cùng nhau không thảo luận về phụ nữ.

Hồi đó còn xem những bộ phim tục tĩu và kích thích hơn ở phòng chiếu phim với Kim Dân.
Nhưng đối tượng đổi thành Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên cứ cảm thấy toàn thân mất tự nhiên.

Quan hệ của hắn và Hứa Tấn Vân đặc biệt, đọc ngay trước mặt Hứa Tấn Vân bầu không khí rất kỳ lạ, trong sự xấu hổ lại có chút mập mờ.

“Anh đọc không hiểu à?” Hứa Tấn Vân hỏi.
Vạn Nguyên sĩ diện, cậy mạnh cười trừ một tiếng, “Tôi hiểu.”
Những chuyện khác thì thôi, đọc những thứ không đứng đắn này còn thua Hứa Tấn Vân, luôn cảm thấy không ngẩng đầu lên được.
“Thật không?” Hứa Tấn Vân cúi người đến gần, tiện tay chỉ một đoạn văn trong đó hỏi, “Cái này nghĩa là gì?”
Văn ngôn[1] phần lớn nho nhã, Vạn Nguyên gãi chóp mũi, hắn thực sự không hiểu có nghĩa là gì, phồng má giả người mập còn giả vờ như nghiêm túc đọc, ấp úng cả buổi cũng không được một câu đầy đủ.
[1]
Lúc này Hứa Tấn Vân không nể mặt Vạn Nguyên chút nào, trực tiếp vạch trần, “Anh bảo đọc hiểu kia mà?”
Vạn Nguyên hơi bực bội, tức anh ách, “Cậu kiểm tra tôi à? Cái này có cần thi đâu, nếu cậu hiểu thì cậu nói xem có nghĩa là gì.”
Giữ vững nguyên tắc “truyền đạo, thụ nghiệp, giải hoặc”[2], Hứa Tấn Vân phiên dịch từ câu từng chữ cho Vạn Nguyên.

Mới đầu Vạn Nguyên còn có thể nghiêm túc nghe, về sau càng nghe càng thẹn.
[2]
Lại nhìn Hứa Tấn Vân thế mà mặt không đổi sắc, rất giống giáo viên, Vạn Nguyên cảm thấy mình vẫn xem thường y.
Trước kia mình cũng chỉ trộm đọc, Hứa Tấn Vân giỏi rồi, y dám mặt dày mày dạn giải thích cho mình.

Nếu không phải mình biết đây là sách gì, chắc chắn sẽ bị điệu bộ giả vờ đứng đắn này lừa gạt.
“Hiểu chưa?” Hứa Tấn Vân như đang lên lớp, như trước đó dạy Vạn Nguyên học chữ, “Anh thuật lại một lần xem nào.”
“Hả!” Vạn Nguyên vào tai trái ra tai phải, chỉ nhìn đôi môi Hứa Tấn Vân khép mở, mấy thứ lung tung lướt qua một lần trong đầu hắn, lại có cảm giác hình tượng, bảo hắn nhắc lại thì hắn không mở miệng nổi.

Thấy Vạn Nguyên cắn răng, quai hàm căng thẳng, Hứa Tấn Vân vẫn chưa dừng lại, ghé vào tai Vạn Nguyên, hạ giọng giải thích sinh động như thật một lần nữa.
Hơi thở nóng ẩm quét qua tai Vạn Nguyên, lông tơ trên vành tai dựng đứng, cảm giác tê dại từ mang tai kéo dài đến cổ, ngứa ngáy.
Hắn đã bao giờ nhận thua trước mặt Hứa Tấn Vân đâu, phải kể lại cho Hứa Tấn Vân một cái ghê hơn, Hứa Tấn Vân nghe tới mức sững sờ, trong con ngươi có thêm chút mờ mịt.
Còn tưởng là Hứa Tấn Vân đắc ý cỡ nào, vẫn còn non lắm, như này đã bị dọa ngây người rồi?
Lúc Vạn Nguyên đang đắc ý, Hứa Tấn Vân đột nhiên lên tiếng, “Là những thứ anh lên huyện xem?”
Vạn Nguyên vẫn chưa ngẫm ra ý của Hứa Tấn Vân, hắn chỉ lo thừa nhận, lúc này cũng không thể nhận thua, “Tất nhiên, trong huyện còn thiếu cái gì?”
Hứa Tấn Vân quan sát Vạn Nguyên từ trên xuống dưới, ngay sau đó cầm lấy một quyển sách giả vờ đọc, không nói gì nữa.
“Ơ?” Vạn Nguyên hơi bối rối, sao đang nói lại không nói nữa? Hắn duỗi cổ nhìn biểu cảm của Hứa Tấn Vân, vẻ mặt Hứa Tấn Vân hờ hững, môi mím chặt, không giống như đang đọc sách mà giống như đang giận, sao lật mặt còn nhanh hơn lật sách?
Giận gì đây? Không phải Hứa Tấn Vân tự bắt đầu à? Vừa rồi còn hùng hổ dọa người.
Vạn Nguyên chọc eo Hứa Tấn Vân, nghiêng đầu hỏi, “Giận à? Cậu giận gì?”
“Nói là bận trông cửa hàng, nhưng thật ra anh ở huyện bận xem mấy thứ bát nháo này.”
Vạn Nguyên kinh ngạc há to miệng, hắn chỉ nói cho vui, Hứa Tấn Vân lại tưởng thật, hắn cười phì một tiếng, “Tôi trêu cậu thôi, tôi bận thật, làm gì có thời gian làm việc khác, cái đó là xem từ lúc trước.”
Hứa Tấn Vân không nói lời nào, Vạn Nguyên duỗi cánh tay ôm lấy bả vai y, nửa ép người quay lại, “Với lại cậu cũng có thể đọc tại sao tôi không thể đọc, có câu nói thế nào nhỉ, chỉ cho châu quan phóng hỏa không cho bách tính đốt đèn.”
“Sách là anh mua cho tôi đọc.”
Nói thế nào cũng là Hứa Tấn Vân có lý, sao trước kia mình không phát hiện ra nhỉ, bản tĩnh trả đũa của Hứa Tấn Vân rất thuần thục.
Quả là tú tài gặp phải binh, Vạn Nguyên bắt đầu nói lắp, “Tôi… Tôi mua cho… Mua cho cậu đọc, cậu cũng đọc mà…”
“Hai chúng ta đọc không giống nhau.”

Lạ ha, cái này có gì không giống nhau, đều là những thứ không được cho ai biết, Vạn Nguyên buồn cười, “Không giống ở đâu?”
“Cái anh xem đều là phụ nữ.”
Vạn Nguyên đang định nói không xem phụ nữ còn có thể xem đàn ông chắc? đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hứa Tấn Vân và dáng vẻ ép dạ cầu toàn của Hứa Tấn Vân.
“Tôi biết anh thích phụ nữ, nếu gặp được người mình thích ở trên huyện anh định làm gì?”
Việc này vốn không thể nói ai chiếm thế thượng phong, nhưng sau khi Hứa Tấn Vân nói một lúc hình như y là người bị thiệt thòi.
“Cậu thấy tôi từng thích người phụ nữ nào chưa?” Vạn Nguyên cũng không biết nói sao, hắn thực sự thích phụ nữ, nhưng chưa từng nghiêm túc thích ai, ngược lại là Hứa Tấn Vân khiến hắn nóng ruột nóng gan.
Vạn Nguyên ôm eo Hứa Tấn Vân, cơ thể hai người thuận thế dán chặt vào nhau, chóp mũi kề sát, hơi thở quấn nhau, “Cậu ấy à, cậu cố ý.”
Vạn Nguyên cũng không ngốc, nếu ngay cả lời chú thích của Hứa Tấn Vân cũng không nghe hiểu thì không cần lên huyện làm ăn nữa, Hứa Tấn Vân muốn hắn dỗ dành đây mà, hắn bằng lòng dỗ.
Cho dù bị vạch trần Hứa Tấn Vân cũng không hề lúng túng, hai tay bưng má Vạn Nguyên, ngón tay ôm má Vạn Nguyên.
Hứa Tấn Vân chưa từng làm việc gì nặng, chỉ từng cần cán bút nên hai tay rất mịn, nơi được y vuốt ve đang lờ mờ nóng lên.
Vạn Nguyên ngửi được mùi xà phòng trên người Hứa Tấn Vân, thoang thoảng nhưng khiến cổ họng hắn khô khốc, hắn chu môi về phía tiểu thuyết, “Học tập kinh nghiệm trong đó à? Cậu đọc sách giỏi hơn tôi, đọc một lần đã hiểu đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, bờ môi Vạn Nguyên vô tình cố ý đến gần Hứa Tấn Vân, thỉnh thoảng môi sẽ cọ vào môi Hứa Tấn Vân.

Hứa Tấn Vân chỉ há miệng, vẫn chưa kịp nói gì hai người đã hôn nhau.
Hứa Tấn Vân ngồi trên xe lăn bị động nhiều hơn, Vạn Nguyên hơi dùng lực, xe lăn lùi lại, y chỉ có thể nắm chắc cánh tay Vạn Nguyên.
“Đang hỏi cậu đó, hỏi cậu học thế nào rồi?” Lúc buông Hứa Tấn Vân ra, Vạn Nguyên hít thở hơn dồn dập.
Hứa Tấn Vân cong lưng dựa vào xe lăn, muồn ngồi thẳng nói chuyện với Vạn Nguyên, tay chống lên tay vịn, xe lăn thuận thế trượt ra sau, Vạn Nguyên túm ống quần y lại kéo về, bàn tay to tự nhiên đặt lên đầu gối Hứa Tấn Vân, khóe mắt liếc nhìn đũng quần Hứa Tấn Vân.
“Hứa Tấn Vân.” Vạn Nguyên đã lâu không gọi cả tên lẫn họ Hứa Tấn Vân, nghe vậy lại thân mật hơn ngày thường mấy phần, giọng nói cũng hơi khàn, “Cậu còn là người có học thức đấy.”
Cứ nghĩ rằng người có học thức nhã nhặn vẫn có thất tình lục dục, hình như Hứa Tấn Vân thế này sẽ chân thực hơn.

Nghĩ đêm cái đêm hai người ở phòng trọ, Hứa Tấn Vân cuộn trong lòng mình run rẩy, bàn tay Vạn Nguyên không tự chủ được duỗi về phía lưng quần Hứa Tấn Vân, dễ dàng mở khuy quần ra.

Gió thổi vào cửa sổ làm chiếc đèn sợi vonfram lung lay, cái bóng in trên tường cũng đong đưa theo, tiếng hít thở trầm thấp quanh quẩn trong phòng.
Tiếng rên của Hứa Tấn Vân khác hẳn ngày thường, trong sự chịu đựng kiềm chế kèm theo chút phóng túng chỉ có Vạn Nguyên mới biết.
Vạn Nguyên rất thích nghe y rên, nghe tới mức miếng thịt ở đầu quả tim cũng ngứa, xoang mũi nóng ướt, mạch máu nở ra.

Cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy Hứa Tấn Vân lâu hơn trước.
Ngay khi cổ tay Vạn Nguyên mỏi, bàn tay Hứa Tấn Vân nắm cánh tay hắn dần siết chặt, lúc này mới bắn ra, hắn lẳng lặng nghe tiếng hít thở nặng nề của Hứa Tấn Vân, một lúc lâu sau mới ổn định lại.
Bầu không khí sền sệt trở nên hơi lúng túng, Vạn Nguyên không nói gì, định đổ nước rửa tay, vừa đứng dậy đã bị Hứa Tấn Vân kéo một cái, chân hắn đá phải xe lăn, lảo đảo nghiêng người ngã lên người Hứa Tấn Vân.
“Đừng đi.” Hứa Tấn Vân ôm eo Vạn Nguyên, gò má cọ nhẹ sau lưng Vạn Nguyên.
Giọng điệu hơi cầu xin khiến Vạn Nguyên không có cách nào từ chối, một tay hắn giữ mu bàn tay Hứa Tấn Vân, giơ bàn tay bẩn kia lên, mặc cho Hứa Tấn Vân cọ xát trên người hắn.

Chờ một lúc, hắn tưởng Hứa Tấn Vân đã bình tĩnh lại bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hứa Tấn Vân.
“Buông ra đi.” Vạn Nguyên cũng rất lao lực, hắn không dám đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên chân Hứa Tấn Vân, chỉ ngồi một chút, tự giẫm trên mặt đất mới miễn cưỡng chống đỡ.
Hứa Tấn Vân thì hay rồi, không hề chú ý đến chân mình, ôm Vạn Nguyên lùi lại một đoạn, kiên quyết bám dính sau lưng Vạn Nguyên.
“Cậu dồi dào tinh lực thế?” Vạn Nguyên giật mình, chỉ đọc sách thôi thực sự rất bứt rứt.
Hứa Tấn Vân vùi mặt trên lưng Vạn Nguyên, hạ giọng nói: “Không phải anh muốn xem tôi học được ra sao à?”
“Hả??” Vạn Nguyên hiểu nhưng giả ngu.
Hứa Tấn Vân lại bóp một cái, hắn đau tới mức “shh” một tiếng, quay đầu nhìn Hứa Tấn Vân, mình thương y, còn y thì không biết nặng nhẹ.
Hơn nữa ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cho dù biết bây giờ Hứa Tấn Vân rất khỏe mạnh, Vạn Nguyên vẫn vô thức nghĩ Hứa Tấn Vân gầy yếu như hồi mới đến.
Hắn xoa vành tai Hứa Tấn Vân, “Tôi sợ cơ thể nhỏ bé của cậu không chịu nổi giày vò.”
Hết chương 45.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận