Lồng giam


Hai cha con đã lâu không chen chúc chung giường, không đúng, ngủ trên sofa, nhiều lần Vạn Nguyên suýt bị đẩy xuống đất, cuối cùng ôm chân bố hắn mới miễn cưỡng ngủ yên giấc.
Nhưng Vạn Nguyên cảm thấy hắn ngủ chưa được bao lâu, trong ngực có thứ gì đó đang cử động, hắn vô thức ôm chặt hơn, trong mơ suy nghĩ một lúc lâu, hắn còn tưởng là Hứa Tấn Vân cơ, miệng lẩm bẩm, “Tấn Vân ơi… Mấy giờ rồi…”
“Tấn Vân nào hả?”
Vạn Nguyên chỉ cảm thấy giọng nói này cực kỳ ồm, hoàn hoàn không giống Hứa Tấn Vân, mặt hắn còn bị vả hai phát, cảm giác hơi đau, hắn híp mắt, trước mặt là gương mặt già phóng to của bố hắn.
“Ôm bố anh rồi gọi Tiểu Hứa à? Bố thấy anh ngủ đến mức hồ đồ rồi.” Vạn Phúc An đạp đạp ngực Vạn Nguyên, ra hiệu cho hắn buông mình ra.
Vạn Nguyên vội vàng nhảy xuống ghế sofa, lùi lại mấy bước, nhìn thẳng vào bố hắn, tim đập thình thịch.

Hắn rất sợ trong lúc ngủ đã nói mơ những chuyện không thể nói, hắn thật sự tưởng là Hứa Tấn Vân.
Vạn Phúc An vén chăn lên, cũng thức dậy theo, nhìn vẻ hoảng hốt chưa định thần lại của Vạn Nguyên, “Con đó, bố đã nói gì, đã bảo con mau tìm vợ, cũng có người ủ ấm chăn cho con, để tránh con nằm mơ chỉ biết gọi tên đàn ông.”
Vạn Nguyên chưa hoàn hồn, chớp mắt mấy cái, cẩn thận quan sát biểu cảm bố hắn.

Có lẽ mình cũng không mơ gì khác, lúc này hắn mới yên tâm hơn.
May quá…
Vạn Nguyên thở phào một hơi, chống nạnh đi một vòng ngay tại chỗ, sau khi bình tĩnh lại mới nghĩ đến việc vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Chỉ là vừa ngẩng đầu lên lại thấy chị gái ngồi bên cạnh nhìn hắn chằm chằm.
“Chị?” Vạn Nguyên nhìn biểu cảm của chị mình hơi khác thường, quầng thâm mắt khá rõ ràng, “Chị sao thế? Ngủ không ngon à?”
Vạn Linh cụp mắt, không nhìn vào mắt Vạn Nguyên, thản nhiên nói: “Hơi lạ giường.”
“Lạ giường?” Vạn Nguyên lo lắng chị hắn nghỉ ngơi không tốt, “Hay là ngày mai lại đến bệnh viện? Hôm qua chị mệt quá đúng không?”
Vạn Linh lắc đầu, “Em gọi bà chủ Sầm rồi còn gì? Đừng để người ta chờ, với lại chị thế này cũng không ảnh hưởng việc khám thai.”
Vạn Nguyên cảm thấy chị hắn là lạ nhưng không nói được lạ ở đâu, cuối cùng chị hắn giục, hắn mới nửa tin nửa ngờ vào nhà vệ sinh.

Nhìn dáng người Vạn Nguyên, tâm trạng Vạn Linh phức tạp.

Mình đâu có lạ giường, chị gần như cả đêm không ngủ, làm thế nào chị cũng không ngờ em trai mình sao lại thích đàn ông.
Suy nghĩ cả đêm, Vạn Linh lại an ủi bản thân, có lẽ mình đoán sai rồi, chỉ là hai người thân thiết, chỉ là mấy lá thư, không nói rõ được điều gì cả.
Nhưng phản ứng vô thức vừa rồi của Vạn Nguyên lại hoàn toàn đập vỡ hy vọng của Vạn Linh.

Rốt cuộc Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân đã đến mức nào rồi, ngủ chung giường, hay là có tiếp xúc thân mật hơn?
Sầm Yên Dung lái xe đến, lấy số ở bệnh viện cũng có người quen, không cần phải chạy ngược chạy xuôi, khám thai rất suôn sẻ.
Sau khi lấy được kết quả kiểm tra cũng đến giờ cơm trưa, Sầm Yên Dung nghĩ Vạn Linh cả ngày chưa ăn gì vì khám thai, cô đề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm trước, quán cơm bên ngoài bệnh viện khá ngon, ăn xong lại đi dạo một lát.

Hiếm khi lên huyện một lần, mua ít đồ Tết về ăn Tết.”
Vạn Phúc An tiếc tiền, ông thậm chí không dám đi vào cửa hàng bách hóa, cuối cùng bị Vạn Nguyên kiên quyết kéo lên phố.
Có Sầm Yên Dung đi cùng, cô quen thuộc huyện, biết rõ những nơi phụ nữ thích đi dạo.

Bây giờ Vạn Linh đang mang thai, quần áo ở cửa hàng họ bán không hợp cho chị mặc, Sầm Yên Dung tìm một cửa hàng khác, thậm chí vào phòng thử đồ giúp Vạn Linh thử quần áo.
Suy nghĩ của Vạn Linh không nằm ở quần áo, chị ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chị Dung này, có cô gái nào thân với Vạn Nguyên nhà em không?”
Sầm Yên Dung chỉnh lại quần áo giúp Vạn Linh, cười nói: “Vạn Nguyên trông thông minh, ngoại trừ lúc bán quần áo chọc vui mấy cô gái ra ngày thường cũng không thấy cậu ấy qua lại với cô gái nào.

Em không cần nói, lúc đầu chị còn định giới thiệu cho Vạn Nguyên cơ, tiếc là cậu ấy chậm hiểu quá.”
“À, vậy hả…”
Sầm Yên Dung lại nói tiếp: “Chị biết mọi người sẽ đến còn tưởng Hứa Tấn Vân sẽ đi cùng các em, sao cậu ấy không đến?”
“Hứa Tấn Vân… Cậu ấy thường xuyên đến tìm Vạn Nguyên ạ?” Vạn Linh ra vẻ tùy ý hỏi, bàn tay đã siết lại ở nơi Sầm Yên Dung không nhìn thấy.

Lúc trước Vạn Nguyên đã nói với mình là cậu ấy không nhắc đến chuyện mình bị oan vì Chu Kim Dân, Sầm Yên Dung chỉ có thể chọn nói đơn giản.
“Đến vài lần, cũng làm khó cậu ấy bất tiện, vẫn có thể xa xôi tìm đến…”
Sau đó Sầm Yên Dung nói gì Vạn Linh đã không nghe lọt, chị vốn còn mang tâm lý may mắn, nghĩ rằng hai người cách xa, Hứa Tấn Vân lại bất tiện, cho dù hai người có tình ý đến mấy cũng chỉ thư từ qua lại.

Sau khi nghe những gì Sầm Yên Dung nói với phản ứng lại, không biết họ đã trộm gặp nhau bao nhiêu lần.
Đi ra từ sau rèm thay quần áo, Vạn Linh thấy Vạn Nguyên đang vừa nói vừa cười với bố đánh giá những cô gái đi ngang qua.

Những cô gái đó ăn mặc thời trang, ai cũng xinh đẹp gọn gàng.
“Con xem, người ta xinh xắn biết mấy, con cũng tìm một cô về cho bố đi.”
Vạn Nguyên nhìn bóng lưng cô gái cho có lệ, nói gần nói xa, “Nào có ai như bố, chả khác gì lưu manh.”
“Ơ, anh không lưu manh à, lên thành phố mấy ngày đã trở nên đàng hoàng rồi.

Anh quên lúc trước anh với Kim Dân chạy sang thôn bên cạnh ngắm hoa khôi của thôn à?”
Hết chuyện để nói hay sao, may mà không bị Hứa Tấn Vân nghe thấy, nếu không mình cũng không giải thích rõ ràng được.
Vạn Phúc An cũng nghĩ đến Hứa Tấn Vân, “Cũng đúng, gần đây học cái tốt với Tiểu Hứa rồi, theo người tốt học người tốt, biết chữ rồi, có chút văn hóa, người cũng đứng đắn hơn.”
Có đứng đắn hay không Vạn Nguyên vẫn không biết, nhưng Hứa Tấn Vân thật sự không đứng đắn như bố hắn tưởng.
Vạn Linh nhìn thấy hết mọi biểu cảm của Vạn Nguyên, Vạn Nguyên ơi, nếu bố biết chuyện này thì phải làm sao?
Trường tiểu học thi cuối kỳ khá sớm, sau khi xử lý xong chuyện ở trường thì sẽ nghỉ đông.

Hứa Tấn Vân gọi điện lại cho Vạn Nguyên mấy lần đều là cô gái trong cửa hàng nghe máy.


Y biết chú Vạn và Vạn Linh vào huyện, Vạn Nguyên đang bận đi với họ.
Không liên lạc được với Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân chờ được điện thoại của Trần Viễn Văn.

Trần Viễn Văn vẫn quan tâm đến chân của Hứa Tấn Vân, biết Hứa Tấn Vân gần như đã khỏi, ông bèn mời Hứa Tấn Vân lên huyện.
Trước kia không có điều kiện, giờ chân gần khỏi hẳn rồi, tất nhiên Hứa Tấn Vân không có lý nào từ chối.

Hơn nữa y vốn đến đích thân đến căn Trần Viễn Văn.
Một ngày trước khi lên huyện, Hứa Tấn Vân chỉ nói với thím Hồ sẽ đại diện trường lên huyện họp, mấy ngày gần đây không cần lo cơm nước cho y.
Hiện tại đang là thời điểm bận rộn nhất trong năm, mấy đứa trẻ ở nhà đều được nghỉ, thím Hồ vốn cũng không có thời gian đi chăm sóc Hứa Tấn Vân.

Y lên huyện đi họp tất nhiên là tốt rồi, thậm chí cũng không hỏi nhiều.
Hứa Tấn Vân đi vào sáng sớm hôm sau, trời vẫn chưa sáng.

Lần đầu tiên y không ngồi xe lăn, đẩy cánh cửa sân đã từng giam cầm mình, hít thở không khí lạnh như băng, đây là mùi của tự do.
Y bắt chuyến xe tuyến đầu tiên, thị trấn vẫn chưa thức dậy, chỉ có tiếng ầm ầm khi xe tuyến dừng ở đầu cầu.

Không có ai đến tiễn Hứa Tấn Vân, trên xe cũng không có khách, tài xế cũng lạ, y chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lần này ra ngoài Hứa Tấn Vân tràn đầy tinh thần, tâm trạng tốt, ngay cả phong cảnh dọc đường cũng trở nên đẹp hơn.

Tại sao trước kia y không nhận ra trong núi cũng có cái tốt ở trong núi, non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, nếu có Vạn Nguyên ở bên sẽ tốt hơn.
Xe tuyến chậm rãi đi vào bến xe, sau khi dừng hẳn Hứa Tấn Vân mới thong thả xuống xe.

Y định tới gặp Trần Viễn Văn trước rồi đến tìm Vạn Nguyên sau.
Lần này không có ai đến đón Hứa Tấn Vân, Trần Viễn Văn đưa cho y một địa chỉ, y hỏi người qua đường suốt dọc đường và tìm được một viện nhỏ.
“Xin hỏi, chủ nhiệm Trần ở đây…”

Sau khi nghe thấy giọng nói, một cô gái chạy từ trong nhà ra, cô gái tết tóc đuôi ngựa, trông chỉ nhỏ hơn Hứa Tấn Vân một chút.
“Anh tìm ai ạ?”
Hứa Tấn Vân lễ phép nói: “Anh tìm một người tên Trần Viễn Văn, chủ nhiệm Trần.”
Cô gái híp mắt quan sát Hứa Tấn Vân từ trên xuống dưới, nhìn phản ứng của cô Trần Viễn Văn sống ở đây, nhưng cô gái không mời Hứa Tấn Vân vào nhà.
“Anh là Hứa Tấn Vân à.” Cô gái nhướng mày với Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân vừa đinh lên tiếng thì giọng Trần Viễn Văn vang lên từ bên trong: “Bình Bình ơi, có phải Tấn Vân đến không?”
“Chú Viễn Văn.”
Tường sân không cao, vượt qua tường sân Hứa Tấn Vân nhìn thấy Trần Viễn Văn đi từ trong nhà ra.

Trần Viễn Văn mặc áo bông đơn giản, buộc tạp dề, tay áo vén đến cùi chỏ, giống như đang nấu cơm.
“Vào đi vào đi.” Trần Viễn Văn đích thân mở cửa cho Hứa Tấn Vân, vừa dẫn người vào nhà vừa giới thiệu, “Đây là nhà cũ của bố mẹ chú, ngày thường bận rộn, dù lên huyện họp cũng không có thời gian về, nhân lúc tết đến cho nhà thêm chút hơi người, dù sao trường cũng nghỉ rồi, cháu cứ ăn Tết ở nhà chú rồi về.”
Dứt lời lại chỉ vào cô gái bên cạnh, “Đây là con gái anh cả của chú, Trần Bình Bĩnh, sang năm con bé cũng thi đại học, hai đứa cùng khóa.”
Trần Bình Bình vội vàng sửa lại cách nói của chú, “Anh ấy thi đậu thì chúng con mới xem như cùng khóa.”
Trước khi Hứa Tấn Vân đến cô đã nghe chú mình nói qua về chuyện của Hứa Tấn Vân, sau khi tốt nghiệp cấp ba Hứa Tấn Vân bị bệnh một khoảng thời gian dài, đã lâu không đi học, toàn là tự học chuẩn bị thi đại học.
Điều kiện nhà Trần Bình Bình tốt, lại là sinh viên trẻ được giáo dục, rất háo thắng nên không nghe nổi chú mình nói như vậy, cô hỏi Hứa Tấn Vân: “Anh định thi trường nào?”
“Đại học S.”
Trần Bình Bình nhướng mày một cái, lại nhìn Hứa Tấn Vân thêm hai lần, có chí đấy, thi cùng trường với mình.
“Bình Bình cũng định thi vào đại học S, đúng lúc con bé ăn tết ở đây.

Hai đứa có thể nói chuyện, hai sinh viên đại học chắc chắn có chuyện để nói.
Hứa Tấn Vân không từ chối cũng không đồng ý, y nghĩ chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản với Trần Viễn Văn, chưa từng nghĩ sẽ ở lại nhà Trần Viễn Văn bao lâu, càng chưa từng nghĩ đến việc ở lại đây ăn Tết.
“Sao thế? Anh không muốn à?” Trần Bình Bình thấy phản ứng của Hứa Tấn Vân rất bình tĩnh, cô nhanh mồm nhanh miệng, có gì hỏi thẳng luôn.
Hứa Tấn Vân cười một tiếng, cũng không thể từ chối ý tốt của Trần Viễn Văn, y không trả lời trực tiếp, “Làm phiền chú Viễn Văn quá.”
Hết chương 48.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận