Lồng giam


“Tấn Vân?” Vạn Nguyên nghe điện thoại, gọi tên Hứa Tấn Vân một cách khó tin.
“Là em.”
Giọng nói quen thuộc bên trong khiến Vạn Nguyên cảm thấy như cách mấy đời.

Hắn chỉ không gọi điện thoại với Hứa Tấn Vân vài ngày, trong lúc đó vừa vặn xảy ra một vài chuyện hắn sợ nhất, đột nhiên hắn lại cảm thấy giọng Hứa Tấn Vân cách hắn rất xa.
Nghe thấy giọng Vạn Nguyên, cuối cùng Hứa Tấn Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết tại sao, y có một chấp niệm nhất định phải để Vạn Nguyên nghe cuộc gọi này, nếu không… Nói không chừng…
Ý nghĩ xấu kia lóe lên trong đầu Hứa Tấn Vân, y lắc đầu ép buộc bản thân không nghĩ lung tung nữa.

Y chỉ là nhớ Vạn Nguyên quá, không nhìn thấy cũng không nghe được, cho nên mới suy nghĩ nhiều.
“Em gọi cho anh rất nhiều lần nhưng anh không ở cửa hàng.”
Vạn Nguyên chỉ nghe cũng thấy tủi thân thay Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân muốn gọi một cuộc điện thoại khó khăn biết bao, mình lại nhiều lần không nghe được, chắc chắn cậu ấy rất thất vọng.
“Bố với chị anh lên huyện, mấy hôm nay anh không hay đến cửa hàng.”
Hứa Tấn Vân biết chuyện này, y nói những lời đó với Vạn Nguyên không phải để oán trách điều gì, gọi nhiều cuộc điện thoại cũng chỉ vì nhớ Vạn Nguyên, muốn nghe giọng Vạn Nguyên thôi.
“Em biết.” Hứa Tấn Vân nghĩ Vạn Nguyên vẫn chưa biết mình đã lên huyện, vội nói, “Em đến nhà chú Viễn Văn, trước đó chú ấy mời em tới ăn tết, em nghĩ nên đến nhà thăm hỏi cho nên mới tới, mãi không liên lạc với anh.”
Vạn Nguyên cũng đã nghe Hứa Tấn Vân nói về chuyện liên quan đến Trần Viễn Văn, có thể chữa chân ở bệnh viện huyện cũng nhờ quan hệ của Trần Viễn Văn, người ta là bậc cha chú, Hứa Tấn Vân nên đến thăm nhân dịp lễ tết.
Tốt mà, Vạn Nguyên cũng không ngốc, rõ ràng chủ nhiệm Trần rất coi trọng Hứa Tấn Vân, chăm sóc y không chỉ vì trả ơn cho ông nội Hứa Tấn Vân, mà còn vì bản thân Hứa Tấn Vân.


Hứa Tấn Vân là người ham học, sau này chắc chắn tha hồ phát huy tài năng.
Nhưng, Vạn Nguyên lo cho chân của Hứa Tấn Vân, đến huyện một chuyến chắc chắn không dễ dàng, cũng tại khoảng thời gian này mình bận rộn không thể đi đón Hứa Tấn Vân.
“Trên đường đến suôn sẻ chứ?”
Hứa Tấn Vân “Ừ” một tiếng, Vạn Nguyên vẫn chưa y biết tự bắt xe, tự đi lại, y muốn đi đến trước mặt Vạn Nguyên, cho Vạn Nguyên một niềm vui bất ngờ.
“Mấy nay em đi theo chú Viễn Văn gặp vài đồng nghiệp của chú ấy, hôm nay sang huyện bên cạnh, buổi tối không về được, phải đến ngày mai.”
Vạn Nguyên im lặng nghe, hắn đang nghĩ có nên nói cho Hứa Tấn Vân biết rằng chị hắn đã biết không.

Hắn muốn nghe suy nghĩ của Hứa Tấn Vân, một mình hắn thật sự không biết phải làm sao.
“Tấn Vân…”
Vạn Nguyên vừa gọi một tiếng thì trong điện thoại truyền đến giọng con gái.
“Hứa Tấn Vân, đến giờ về rồi đúng không?”
Bây giờ trời lạnh, trời tối rất nhanh, nghe Trần Bình Bình nói vậy, Hứa Tấn Vân vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tường của quầy bán quà vặt.

Chưa muộn lắm nhưng cũng đến giờ về rồi, sợ Trần Viễn Văn chờ lâu quá, họ còn phải về nhà nghỉ.
“Anh đang gọi điện với ai thế?” Trần Bình Bình ra ngoài cùng Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân không đi bộ với cô, đến khi cô đi bộ quay về, Hứa Tấn Vân vẫn đang gọi điện ở quầy bán quà vặt.
Hứa Tấn Vân không trả lời cô, che ống nghe nói với Vạn Nguyên: “Ngày mai em sẽ về huyện, về rồi em đến tìm anh.”
Khoảnh khắc đó Vạn Nguyên cảm thấy mình trở nên nhạy cảm ơn, nhưng hắn thật sự rất muốn biết cô gái nói chuyện với Hứa Tấn Vân là ai, vì sao Hứa Tấn Vân không trả lời câu hỏi của cô gái.
Hắn để tâm vào chuyện vụn vặt cũng không thể bảo Hứa Tấn Vân nói rằng là người thương của y được.
Vạn Nguyên hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh, “Ừ”.
Sau khi gọi điện thoại xong, trong lòng Vạn Nguyên bực bội hơn.


Ngày mai bố và chị gái sẽ về, hắn cũng có thể nghỉ một lát, có lẽ sau khi gặp Hứa Tấn Vân trái tim nóng nảy của hắn mới có thể bình tĩnh lại.
Qua điện thoại, Hứa Tấn Vân không thể phát hiện ra sự khác thường của Vạn Nguyên, sau khi trả tiền y trở về cùng Trần Bình Bình.
“Anh vẫn chưa trả lời tôi, gọi điện thoại với ai vậy.”
Hứa Tấn Vân cười mà không nói, Trần Bình Bình là con gái nên rất nhạy cảm, cô quay đầu nhìn Hứa Tấn Vân, “Anh! Yêu rồi!”
Hứa Tấn Vân không bác bỏ cũng là sự thừa nhận trá hình.
“Ồ!” Trần Bình Bình lộ ra vẻ mặt khoa trương, muốn nói Hứa Tấn Vân yêu sớm à, nhưng người ta đã trưởng thành rồi, “Anh đừng làm chậm trễ việc học!”
Sau vài ngày tiếp xúc, ấn tượng của Hứa Tấn Vân về Trần Bình Bình cũng không tệ lắm.

Trần Bình Bình kiêu ngạo tự tin nhưng không có tính tiểu thư trịch thượng, hai người còn cùng nghiên cứu chuyên ngành nổi tiếng của đại học S, học hỏi lẫn nhau trong việc học, giúp nhau tiến bộ, khuyết điểm lớn nhất đó là cô rất háo thắng.
“Đúng rồi, bạn tôi giới thiệu cho tôi một quyển tài liệu học, anh đừng nói tôi bắt nạt anh, lúc về chúng ta mua mỗi người một quyển, cạnh tranh công bằng.”
Hứa Tấn Vân gật đầu nói câu “Cảm ơn”, y tự học quả thực không thành vấn đề, nhưng không ở trường nên không nắm bắt phương hướng thi bằng học sinh ở trường.
Sáng hôm sau, Vạn Nguyên và chị gái liên tục xác nhận đồ đạc sẽ mang về, sau đó xách theo túi lớn túi nhỏ đến trung tâm vận chuyển hành khách.
Gần đây đang là thời gian cao điểm về quê, trung tâm vận chuyển hành khách người đến người đi, may có Vạn Nguyên là đàn ông đi theo, nếu không một già một bà bầu đoán chừng không mua được vé.
Những người từ nơi khác trở về đều chỉ mong trở về, tích cực hơn cả bọn Vạn Nguyên, giành vé nửa ngày, xếp hàng theo số đến tận giữa trưa.
Đợi cả buổi sáng, lại ăn cơm ở quán cơm gần nhà ga, cuối cùng cũng đến lượt họ lên xe.
Vạn Nguyên nhét đồ lên nóc xe, lại dặn dò bố và chị đi đường cẩn thận, “Trông đồ kỹ vào, ăn cắp cũng phải ăn tết, đi đường cẩn thận ạ.”
Vạn Phúc An vẫy tay với hắn, tuy không bao lâu nữa Vạn Nguyên sẽ về nhưng trong lòng ông vẫn không nỡ xa con, “Được rồi được rồi, con mau về cửa hàng làm việc đi, chị con có bố chăm sóc rồi.”
Hai chị em liếc nhau một cái, Vạn Linh cũng không muốn tạo quá nhiều áp lực cho em trai, khẽ giục hắn về, “Về đi, đừng nghĩ nhiều.”

Lúc này không giống ngày thường, bình thường là xe đợi người, bây giờ chỉ một lát thôi trên xe đã đầy người, vali cũng nhét đầy lối đi.
Xe chậm rãi lái ra khỏi bến xe, Vạn Nguyên đuổi theo xe tuyến một đoạn, chiếc xe vừa lái ra khỏi bến xe đã tăng ga, hắn không đuổi kịp nữa.

Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, sau đó hắn mới đi đến chợ đầu mối.
Bình thường bận qua giờ cơm trưa, đến buổi chiều lượng khách sẽ ít đi rất nhiều, Vạn Nguyên quay lại cửa hàng, đúng lúc cô gái đang thối tiền cho khách.
“Anh chủ, về rồi ạ!”
Vạn Nguyên gật đầu, mấy hôm nay đều do một mình cô gái làm việc, ngay cả cơ hội lười biếng cũng không có, có lỗi với người ta quá.
“Em về đi, hôm nay để anh làm là được, cho em nghỉ hai ngày.”
Cô gái nghe xong sướng như điên, nhanh chóng cởi túi tiền ra đưa cho Vạn Nguyên, vừa ra khỏi cửa hàng lại vòng về, “Đúng rồi, vừa có anh gì đến tìm anh, anh ta nói anh ta họ Hứa.”
Vạn Nguyên mở to mắt, “Cậu ấy đâu?”
“Lúc đó đang bận mà, em nói với anh ta anh đi tiễn người rồi, hình như anh ta nói sẽ chờ anh.” Nói xong cô gái rời đi ngay.
Vạn Nguyên nhìn xung quanh, người qua lại nhưng không thấy Hứa Tấn Vân, cậu ấy chờ ở đâu?
Khi Vạn Nguyên đang sứt đầu mẻ trán, hắn chợt nhớ ra Hứa Tấn Vân biết địa chỉ nhà, hắn không nói hai lời đã đóng cửa cửa hàng, vòng ra sau tòa nhà.
Không thấy Hứa Tấn Vân ở khoảng đất trống dưới tầng, Vạn Nguyên hơi thiếu tự tin, Hứa Tấn Vân cũng không thể lên tầng chờ được, cậu ấy lên bằng cách nào? Cho dù vậy, Vạn Nguyên vẫn chạy lên tầng với hy vọng lớn.
Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang không sáng vào ban ngày, tòa nhà này không hướng mặt trời, hơi khuất sáng, hành lang hẹp dài tối đen.

Khi chạy đến tầng nhà mình và nhìn thấy một cái bóng mờ, Vạn Nguyên bước chậm lại, chậm rãi đi về phía trước.
“Tấn Vân?” Hơi thở Vạn Nguyên hơi hổn hển, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Bóng người kia quay đầu lại, y đứng nghiêm, tiến lên một bước, “Vạn Nguyên.”
Vạn Nguyên khó có thể tin, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Hứa Tấn Vân, hắn túm lấy cánh tay Hứa Tấn Vân, quan sát cẩn thận từ trên xuống dưới, từ trước ra sau.
“Em…” Vạn Nguyên nói không mạch lạc, “Em… Có thể… Sao…”
Thân nhiệt và sự run rẩy của Vạn Nguyên đều rất chân thật, Hứa Tấn Vân có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn, cũng biết hắn muốn nói gì.
“Em đứng lên được rồi.”

Vạn Nguyên luôn cảm thấy khó tin, thực sự không thể tin vào mắt mình.

Hắn nắm cánh tay Hứa Tấn Vân, xác định người trước mắt là tồn tại chân thật, “Đúng! Khỏi rồi? Đúng không?”
“Ừ.” Hứa Tấn Vân không dám nói có thể giành được thứ hạng trong đại hội thể dục thể thao, nhưng đi đường bình thường đã hoàn toàn không thành vấn đề.
Vạn Nguyên luống cuống lấy chìa khóa ra, kéo Hứa Tấn Vân vào phòng, lại ấn người ta ngồi xuống sofa.

Cho dù Hứa Tấn Vân nói y đã khỏi, Vạn Nguyên cũng lo y đứng lâu quá sẽ tạo gánh nặng cho chân.
“Ngồi, ngồi nói.”
Hứa Tấn Vân bật cười, người thật lòng quan tâm y, không cần báo đáp chỉ có Vạn Nguyên.

Vạn Nguyên như vậy sao có thể bảo y không rung động được?
Vạn Nguyên nâng chân Hứa Tấn Vân lên, vén ống quần lên nắm đầu gối, hình như muốn nhìn rõ.
“Sau khi lên huyện em đã đến bệnh viện khám, khỏi thật rồi, em đã đi rất nhiều nơi, mới đầu hơi mệt, sau khi quen thì không có cảm giác gì đặc biệt.”
Hứa Tấn Vân đẩy tay Vạn Nguyên ra, ngồi dịch về phía trước rồi, một tay ôm lấy người, “Vốn muốn tìm anh ngay nhưng không liên lạc được cho anh nên đến thăm chú Viễn Văn.

Không ngờ chú Viễn Văn muốn giữ em lại ăn tết, lại không tiện từ chối, chờ lâu như vậy cuối cùng cũng gặp được anh.”
Nói xong lời cuối cùng giọng nói Hứa Tấn Vân lại mang theo chút tủi thân, y cọ má Vạn Nguyên, “Nhớ anh.”
Vạn Nguyên duỗi tay giữ chặt sau đầu Hứa Tấn Vân, hơi quay sang, bờ môi hôn lên mặt Hứa Tấn Vân.
Vạn Nguyên chủ động đã cho Hứa Tấn Vân sự cổ vũ rất lớn, y đứng dậy đè người lên sofa, hai người thuận thế ôm nhau, gắn bó như môi với răng.

Nụ hôn này dữ dội và nhiệt tình quá mức, tiếng thở hổn hển tràn ra từ khóe miệng.
Hết chương 50.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận