Lồng giam


Giây phút này có một vạn lời giải thích hiện lên trong đầu Vạn Linh, chị muốn lên tiếng giúp Vạn Nguyên nhưng làm thế nào cũng không nói được.

Sở dĩ chị có thể giúp Vạn Nguyên giấu bố là vì chị rất rõ cho dù nói gì bố cũng không thể đồng ý.
Thấy Vạn Linh mím môi, biểu cảm nghiêm túc, Vạn Phúc An như nhìn ra gì đó, ông chất vấn: “Con biết rồi đúng không?” Nếu không sao có thể không hỏi?
Ánh mắt Vạn Linh tránh né, chị đâu biết nói đối, chỉ có thể dùng sự im lặng để đối phó.
Vạn Phúc An giận tím mặt, chỉ vào Vạn Linh: “Giỏi, hai chị em bây bắt tay nhau giấu ông già này! Chị tưởng chị giúp Vạn Nguyên giấu bố là đang giúp nó! Chị đang hại nó đấy!”
“Bố nói chị con làm gì, chuyện lại không liên quan đến chị.” Vạn Nguyên biết bố hắn trút giận lên chị hắn, còn muốn cãi lại hai câu, thấy Vạn Linh nháy mắt với mình, hắn chỉ có thể im lặng.
Vạn Phúc An nghe xong nổi trận lôi đình, “Đúng, chuyện không liên quan gì đến chị mày, đều do mày gây ra.

Tao thấy mày lên huyện suy nghĩ buông thả rồi, trong lòng đâu còn con đường đúng đắn nữa.

Mày đừng bán quần áo nữa, theo tao về nhà cưới vợ ngay bây giờ!”
“Bố, không bán quần áo thì chúng ta ăn gì, vì chút chuyện của con nhà mình không sống nữa à?”
Vạn Phúc An đâu suy nghĩ nhiều như vậy, “Lúc trước mày không bán quần áo chúng ta cũng không chết đói, đợi mày cưới vợ rồi mày muốn làm gì thì làm!”
Kết hôn là kim bài thoát chết à? Kết hôn có thể xóa bỏ hết mọi chuyện không? Có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra không? Tình cảm của hắn có thể biến mất không? Sau này gặp Hứa Tấn Vân sẽ là người xa lạ à?
Vạn Nguyên cảm thấy hơi buồn cười, “Con không muốn kết hôn.”
“Mày không muốn kết hôn!” Vạn Phúc An điên tiết nhìn xung quanh một lượt, muốn ném đồ nhưng đồ trong phòng trọ này đắt hơn ở nhà, ông không nỡ ném.
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Hứa Tấn Vân, đứng thẳng, cậu ta đi lại được từ lúc nào, tại sao lúc ở quê vẫn ngồi xe lăn.


Lên chuyện là có thể đi có thể chạy nghĩa là chân khỏi rồi, nếu không sao có thể từ xa xôi đến tìm Vạn Nguyên?
“Tại sao Hứa Tấn Vân chạy lên huyện? Là nó quấn lấy đúng không!”
“Ai quấn lấy ai có quan trọng không? Nếu con không đồng ý, Hứa Tấn Vân còn có thể cầm dao ép con?” Ai bắt đầu không hề quan trọng, quan trọng là bây giờ mình đã cam tâm tình nguyện.
Nói hồi lâu, Vạn Phúc An đã hiểu Vạn Nguyên không có suy nghĩ cắt đứt với Hứa Tấn Vân.
“Mày muốn chọc tao tức chết! Mày muốn chọc bố mày tức chết mày mới vui đúng không… Khụ khụ…” Vạn Phúc An không kịp thở, đột nhiên ho khan.
Vạn Linh giật mình, vội vàng đỡ ông, lại lắc đầu với Vạn Nguyên ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.
Vạn Nguyên hết cách, nhượng bộ, “Chắc chắn không thể quay về, chị Dung giao cửa hàng cho con, cả một năm, dù sao con cũng phải cho người ta một lời giải thích.

Con cũng không phải lấy chị Dung làm cớ, nếu con ra khỏi núi thì không có quay về nữa, việc nào ra việc đó.”
Tạm thời không nói đến chuyện có quay về hay không, Vạn Phúc An bình tĩnh lại, nghĩ rằng Hứa Tấn Vân sớm muộn gì cũng phải về, ép buộc Vạn Nguyên về chưa chắc đã là chuyện tốt, vẫn phải giải quyết vấn đề gốc rễ.
“Bố chỉ cần mày tỏ thái độ, mày cần bố mày hay là muốn tiếp tục qua lại với nó?”
Trên thế giới này không có cách nào vẹn toàn cả hai sao?
Thấy Vạn Nguyên không nói lời nào, Vạn Phúc An cắn răng, “Tao hiểu rồi, được, tao không nói nổi mày, tao đi tìm Hứa Tấn Vân!”
“Đừng!” Vạn Nguyên bước dài chặn trước mặt bố hắn.
Vạn Phúc An siết nắm đấm lại muốn cho Vạn Nguyên một đấm, nhìn thấy đôi má sưng lên của Vạn Nguyên mới dừng tay, “Mày tránh ra!”
“Bố đi đâu tìm cậu ấy! Bố đừng tìm cậu ấy, bố ơi, coi như con xin bố.”
Vạn Nguyên hơi vui mừng lúc Hứa Tấn Vân quay đầu bố hắn đã trốn đi, không lâu sau Hứa Tấn Vân sẽ thi đại học, hắn không muốn có bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc Hứa Tấn Vân thi đại học.
Vạn Phúc An thấy Vạn Nguyên căng thẳng như vậy, hình như đã bắt được thóp của Vạn Nguyên, “Mày không cho tao tìm, tao cứ muốn tìm đấy.”

Vạn Nguyên hết cách, chỉ có thể ổn định bố mình trước, “Bố, dù sao bố cũng phải cho con chút thời gian, bố để con tự xử lý, bố đừng đi tìm cậu ấy.”
Bây giờ ngoài kéo dài ra Vạn Nguyên không tìm được cách nào phù hợp hơn.
Sáng sớm hôm sau, Vạn Phúc An và Vạn Linh lại mua vé xe về nhà, không phải Vạn Phúc An không muốn ở lại trông Vạn Nguyên, mà trong nhà còn có mẹ già chờ.
Chuyến xe hôm nay không bị chậm trễ, giữa trưa Vạn Nguyên đã nhận được cuộc gọi từ chị hắn.
“Chị đưa bố về rồi.” Vạn Linh thở dài, “Vạn Nguyên à, bố giận lắm, ông lớn tuổi rồi không chịu được sốc đâu.”
Chị thực sự không đành lòng khiến Vạn Nguyên khó xử, nhưng có thể khuyên Vạn Nguyên quay đầu là điều tốt nhất.
“Chị, chị khuyên bố giúp em với.”
Ý Vạn Nguyên rất rõ ràng, lúc trước đều là dỗ bố hắn trì hoãn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc cắt đứt với Hứa Tấn Vân.
“Chị không biết em đang nghĩ gì, nhưng hai người đàn ông, tóm lại không phải kế lâu dài.

Không có gì đảm bảo cả.

Thôi, chị cũng không nhiều lời, có một số việc em vẫn phải tự cân nhắc.”
Cả buổi chiều Vạn Nguyên đều ngơ ngẩn, nhiều lần suýt đưa sai tiền, may là mấy khách quen nên người ta lại trả cho hắn.
“Ông chủ Vạn ơi, sao mất tập trung vậy? Không bán được bao nhiêu quần áo, mình lại còn bù lỗ.”
Vạn Nguyên nhận tiền, cười xấu hổ, “Xin lỗi chị…”
Chập tối lúc sắp đóng cửa thì điện thoại bàn trong cửa hàng vang lên, Vạn Nguyên cố gắng khiến cho bản thân có tinh thần, sau đó mới nghe máy.

“Alo?” Là Hứa Tấn Vân Tấn Vân.
Vạn Nguyên hắng giọng một cái, “Ăn cơm chưa?”
Nhà họ Trần ăn cơm khá sớm, Hứa Tấn Vân đã ăn cơm xong, nhân lúc đi bộ ra ngoài gọi điện thoại.
“Em ăn rồi, mấy ngày nữa em tới tìm anh.”
Lúc này Vạn Nguyên rất muốn biết suy nghĩ của Hứa Tấn Vân, nhưng hắn lại không thể hỏi, có lẽ chỉ có gặp nhau mới có thể làm dịu mê man trong lòng hắn.
“Em thường xuyên ra ngoài, chủ nhiệm Trần không hỏi nhiều à?”
Hỏi nhiều thật ra cũng không sao, cứ nói là đi gặp vài người bạn, Hứa Tấn Vân vội nói: “Không sao.”
Ngày thường Vạn Nguyên nói rất nhiều nhưng hôm nay lại thất thần, Hứa Tấn Vân lại chờ, trong điện thoại im lặng một lúc, Hứa Tấn Vân vẫn lên tiếng trước.
“Sao hôm nay anh nói ít thế?”
Vạn Nguyên miễn cưỡng nở nụ cười, nói đùa một câu sứt sẹo, “Đang vội đóng cửa.”
“Không muốn nghe điện thoại của em?” Hứa Tấn Vân biết Vạn Nguyên nói đùa nhưng vẫn nói tiếp theo lời Vạn Nguyên.
“Toàn đổ oan cho người ta.”
Hứa Tấn Vân rất nhạy cảm, từ ngày đó gặp Vạn Nguyên y đã cảm nhận được Vạn Nguyên hơi lạ, cảm giác này vẫn không gạt đi được trong mấy lần tiếp xúc, nhất định Vạn Nguyên có chuyện gì giấu y, nhưng Vạn Nguyên không nói, y lại không thể ép Vạn Nguyên.
“Mau đi ăn cơm đi, em cúp đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tấn Vân đứng một lúc lâu trước phố hàng rong, cho đến khi Trần Bình Bình đi bộ về, gọi y cùng quay về.
“Hai ngày nữa chúng ta đi mua tài liệu đi.”
Hứa Tấn Vân đáp: “Hôm nào? Chưa chắc tôi đã có thời gian.”
Trần bình Bình tiếp lời: “Đi đâu? Gặp người yêu của anh à? Vậy thì tốt quá, chúng ta cùng ra ngoài, mua tài liệu xong anh đi gặp cô ấy là được mà.”
Ngày hai người đi ra ngoài đúng lúc là ngày Hứa Tấn Vân muốn đến gặp Vạn Nguyên, hiệu sách mà họ đến ở gần chợ đầu mối.
Sau khi mua tài liệu, Trần Bình Bình ra ngoài cùng Hứa Tấn Vân, vốn là mua tài liệu xong sẽ tách ra, kết quả hai người đi cùng một hướng, vẫn có thể cùng đường một lát.
“Anh suy nghĩ sao rồi? Ăn Tết xong sẽ về núi à?”
Trần Viễn Văn đề nghị với Hứa Tấn Vân những ngày còn lại đừng về núi dạy học nữa, ăn Tết xong ông cũng phải làm việc, nhà ở huyện không có ai ở, Hứa Tấn Vân cứ ở lại huyện tìm lớp tốt nghiệp học một khoảng thời gian.

Hứa Tấn Vân ít nhiều vẫn hơi do dự, bây giờ chân y đã khỏi, tất nhiên bố mẹ không thể hạn chế y nữa, nhưng y vẫn lo bị bố mẹ biết được sẽ cản trở.
Trước khi Hứa Tấn Vân lên tiếng, y phát hiện chỉ vài bước nữa là đến cửa cửa hàng quần áo, y vô thức dừng lại.
“Thật ra tôi cảm thấy đề nghị của chú tốt mà, anh xem, mua tài liệu ở huyện cũng tiện hơn.” Trần Bình Bình cũng dừng lại theo y, “Sao không đi nữa?”
“Tôi đến rồi.” Hứa Tấn Vân nhìn phía trước.
Trần Bình Bình nhìn theo ánh mắt Hứa Tấn Vân, “Bạn gái anh trong cửa hàng?”
Hứa Tấn Vân chỉ cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, quay đầu lại, Trần Bình Bình giữ chặt y thuận thế đập hai quyển tài liệu nặng trịch lên tay y, “Hửm?”
Trần Bình Bình lùi lại hai bước, nở nụ cười láu lỉnh, “Hì hì, anh cầm tài liệu nhé, tôi đã hẹn với bạn học đi dạo hồ, cầm đồ không tiện, anh mang về đi.”
Không cho Hứa Tấn Vân thời gian phản ứng, Trần Bình Bình nhanh chóng chạy trốn, lúc đi ngang qua cửa hàng bán quần áo cô tò mò ngó vào trong.

Một người đàn ông đứng trước cửa không biết từ khi nào, cô và người đàn ông liếc nhau một cái, chưa kịp nhìn tình hình trong cửa hàng đã chạy chậm rời đi.
Giờ ăn cơm trưa, trong cửa hàng không có khách, Vạn Nguyên cầm tiền định đi mua cơm trưa, mới đi đến cửa thì thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, Hứa Tấn Vân.
Bên cạnh Hứa Tấn Vân còn có một cô gái, cô gái rất xinh xắn, kéo tay Hứa Tấn Vân đặt đồ được đựng trong túi giấy cho Hứa Tấn Vân, nở nụ cười xán lạn rồi chạy mất.
Đây chắc là cháu gái của Trần Viễn Văn? Không biết tại sao trong đầy Vạn Nguyên chợt nảy ra một suy nghĩ, cô gái này đứng cạnh Hứa Tấn Vân trông rất xứng đôi.
Nghe nói cô cũng sắp thi đại học, thi cùng trường với Hứa Tấn Vân, đều là sinh viên, đều là người tri thức, tương lai đều có thể có một công việc tử tết, có chủ đề chung, vẻ vang, tự tin, vinh quang và tươi đẹp.
Quả nhiên, người từng đi học có khác biệt rất lớn với người trong bụng không có lấy nửa chữ như mình.
Mình luôn muốn cho Hứa Tấn Vân học đại học, vậy sau đại học thì sao? Mở rộng tầm mắt, trải nghiệm phong phú, lúc đó Hứa Tấn Vân còn ở bên hắn không?
“Vạn Nguyên?” Giọng nói của Hứa Tấn Vân kéo suy nghĩ của Vạn Nguyên lại, Vạn Nguyên quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt hơi ngẩn ngơ, một lúc lâu mới hoàn hồn.
“Anh nhìn gì vậy?” Hứa Tấn Vân huơ tay trước mặt Vạn Nguyên, sao giống như mất hồn vậy.
Vạn Nguyên né tránh ánh mắt Hứa Tấn Vân, “Đến rồi à…”
Hết chương 52.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận