Lồng giam


Ngày Hứa Tấn Vân về núi là mùng Hai, trường học ngoài bác bảo vệ chỉ còn lại một người trò chuyện với y.
“Tiểu Hứa à, chân cậu… Khỏi rồi?”
Đồng nghiệp ở trường tiểu học cũng xem như giúp đỡ mình, Hứa Tấn Vân không giấu giếm, “Vâng, đi đường không thành vấn đề.”
Người kia nghe xong ánh mắt nhìn Hứa Tấn Vân hơi kích động như thể người đứng lên được là anh ta vậy.

Tuy ở trường thiếu một giáo viên dạy thay, việc triển khai chương trình học trong học kỳ tới sẽ hơi phiền toái, nhưng Hứa Tấn Vân có thể đứng lên là một chuyện đáng để vui mừng.
“Nghe nói cậu còn chuẩn bị thi đại học? Thi đại học tốt đấy, chỗ chúng tôi đã nhiều năm không có sinh viên đại học rồi.” Cho dù Hứa Tấn Vân không phải người địa phương nhưng có thể thơm lây cũng là chuyện tốt.
Hứa Tấn Vân rất khiêm tốn, “Chỉ muốn thử xem sao, chưa chắc đã thi đậu.”
“Cậu chắc chắn đậu, phải có lòng tin với bản thân, sau khi thi đậu đại học đừng quên trường tiểu học chúng tôi nhé.”
Hứa Tấn Vân cười nói tiếng cảm ơn, nói chuyện công việc xong y dọn dẹp vài thứ ở ký túc rồi đi đến khoảng sân mà trước kia y không muốn ở nhất.
Trên đường đi rất đông vui, nhiều người đi qua Hứa Tấn Vân đều chỉ cảm thấy y quen mắt, nhìn cách ăn mặc như từ thành phố về, đến khi người đi xa mới muộn màng nhận ra đây là thằng què dạy ở trường tiểu học mà?
Trước đây ngồi trên xe lăn đi đâu cũng bất tiện, lúc này Hứa Tấn Vân mới phát hiện từ phố đến nhà mình cũng chỉ có vài bước chân, đi mãi đi mãi đã nhìn thấy cây hoa dành dành ở đầu cầu.
Hứa Tấn Vân dừng bước dưới cây dành dành, ngẩng đầu nhìn về phía sân.

Cửa sân đóng kín nhưng cánh cửa dãi dầu sương gió đã bị nứt thành khe hở từ lâu, ánh sáng lộ ra từ trong khe hở, có thể lờ mờ nhìn thấy mặt sân.
Hồi đó ngồi trước cửa trơ mắt nhìn Vạn Nguyên lên xe rời đi, rõ ràng là xa không thể chạm, bây giờ chỉ cần nhấc chân lên là được.
Hứa Tấn Vân không vội trở về mà xoay người đi đến nhà Vạn Nguyên.

Hôm nay về bằng xe thư ký Vương sắp xếp riêng, cũng không nói trước cho Vạn Nguyên biết thời gian cụ thể.

Với lại đến Tết ai cũng bận, mình lấy đồ xong sẽ đi luôn, y nhìn Vạn Nguyên một cái là đủ rồi.

Trước kia sân nhà Vạn Nguyên rất cao, mình ngồi xe lăn đi qua bên ngoài tường sân cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Bây giờ đứng ở ngoài cửa, tường sân chỉ đến ngực, y nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Cơn gió khẽ thổi qua, bụi mịn trên mặt đất bị thổi bay đến hòn đá mài bên cạnh, yên tĩnh như không có ai ở nhà.
Hứa Tấn Vân gõ cửa trước, “Có ai ở nhà không?”
Đáp lại Hứa Tấn Vân chỉ có tiếng gió ào ào, Hứa Tấn Vân lại gọi một tiếng, “Vạn Nguyên?”
Vẫn không có ai mở cửa, nơi như nông thôn cửa sân chỉ để làm cảnh, đẩy một cái là mở được.

Hứa Tấn Vân lưỡng lự một lát rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong chỉ thấy bà nội Vạn Nguyên đang chợp mắt, không thấy ai nữa.
Đoán có lẽ Vạn Nguyên ra ngoài với bố, Hứa Tấn Vân hơi thất vọng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, quay về thu dọn đồ đạc trước.
Bước vào sân, Hứa Tấn Vân ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng, rêu xanh mọc ở góc tường, nhiều lá khô bay từ bên ngoài vào.

Chỉ nhìn cảnh này, với hiểu biết của y về thím Hồ không khó đoán kể từ sau khi mình rời đi thím Hồ chưa bao giờ đặt chân vào sân này.
Cũng tốt, thím Hồ biết càng muộn, mình cũng có bớt chút rắc rối.
Hứa Tấn Vân đi thẳng vào trong nhà, nhà đất ở nông thôn khi vào nhà y vẫn phải hơi cúi đầu, ập vào mặt là mùi bụi bặm khiến y ho khan một tiếng.

Hứa Tấn Vân nhanh chóng đi đến bàn học trước cửa sổ, kéo ngăn kéo ra, bên trong là thư Vạn Nguyên viết cho y.
Ở nơi cách biệt với thế gian này, y đã sống tiếp dựa vào những lá thư này và sự tin tưởng dành cho Vạn Nguyên.
Hứa Tấn Vân vuốt phẳng từ lá thư sau đó cẩn thận bỏ vào hộp nhỏ mang đến, y đặt bàn tay to lên trên, đây là tất cả của y.

Cuối cùng liếc nhìn căn nhà một lượt, ánh mắt y dừng lại trên chiếc xe lăn trong góc, ma xui quỷ khiến y bước đến trước xe lăn, cụp mắt nhìn một lúc lâu, lại ngồi lên như trước kia.

Tầm nhìn khi ngồi trên xe lăn thực sự thấp và nhỏ đi rất nhiều, đồ dùng trong nhà bên cạnh đều cao hơn mình một đoạn dài, ngăn chặn tầm nhìn của Hứa Tấn Vân.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên trong sân, người chưa bước vào đã nghe thấy giọng của thím ta.
Thím Hồ nghe thấy có người nói Hứa Tấn Vân về rồi, lúc này mới đến sân xem thử.

Từ xa đã thấy cửa sân mở toang, đi lâu như thế trở về cũng không nói một tiếng.
“Tấn Vân ơi, là cậu đúng không?” Thím Hồ bước nhanh vào phòng, tìm kiếm bóng Hứa Tấn Vân ở xung quanh, trên đường đến bà ta nghe người ta nói là chân Hứa Tấn Vân khỏi rồi, sao lại khỏi được, bà ta thực sự không nghĩ ra.
Người đang ngồi trên xe lăn, ngoài cách ăn mặc có tinh thần hơn trước đó thì nhìn không ra Hứa Tấn Vân còn có thay đổi khác.
Mấy người kia nói càn nói bậy đúng không?
Thím Hồ cau mày, phàn nàn với Hứa Tấn Vân, “Nếu cậu còn không về tôi phải gọi điện cho bác gái của cậu đấy.

Một người sống sờ sờ biến mất khỏi tay tôi, tôi biết giải thích thế nào với bà ấy?”
Thím Hồ chẳng thay đổi, giọng nói vẫn chói tai ồn ào như thế, nhìn như phàn nàn thật ra là đe dọa.

Mấy ngày qua thím Hồ cũng phát hiện ra, cảm thấy Hứa Tấn Vân ngồi trên xe lăn không dễ bắt thóp như trước nữa.

Tiền đã vào tay mình, chỉ là một người thọt còn có thể nói đi là đi, đi liền mấy ngày, bà ta cứ cảm thấy có gì đó khác trước kia.
“Đến Tết chắc bác gái của tôi gửi cho thím không ít tiền.” Hứa Tấn Vân dựa lưng vào xe lăn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt thím Hồ, ánh mắt y sắc bén như thể sẽ không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nhỏ xíu nào của thím Hồ.
Thím Hồ sững sờ một lát, số tiền kia đã được gửi từ năm ngoái, đúng lúc Hứa Tấn Vân không ở đây nên bà ta lấy số tiền kia sắm đồ tết cho nhà.

Thím Hồ định giải thích, không ngờ Hứa Tấn Vân giành nói trước bà ta.
“Không sao, dùng thì dùng thôi, dù sao chăm sóc tôi không có công lao cũng có khổ lao.”

Không ngờ Hứa Tấn Vân có thể dễ tính như vậy, thím Hồ liên tục đáp lời: “Đúng rồi, Tấn Vân à, nhà thím đông người, nhiều người đang há miệng chờ cơm ăn, tiền nợ cậu chờ thím Hồ có rồi nhất định sẽ bù lại cho cậu.

Vậy đi, lần sau bác gái của cậu gửi tiền thím sẽ không lấy nữa, đưa cho cậu hết.”
“Sau này cũng cho thím hết.”
Thím Hồ tham lam nhưng cũng không ngu đến mức đó, là sao? Hứa Tấn Vân không lấy một xu nào, bây giờ bà ta vẫn có thể chiếm lợi từ Hứa Tấn Vân dễ dàng như thế? Bà ta cười trừ một tiếng, “Chuyện… Tốt thế à…”
“Nhưng tôi có việc phải làm phiền thím giúp đỡ, tôi sắp đi rồi, thím phải giúp tôi giấu chuyện này với gia đình bác tôi.”
Như vậy sao được? Nói cho cùng Điền Đan Hồng là người đưa tiền, mình tham tiền muốn lấy lòng cả hai nhưng cũng không có đạo lý lấy tiền rồi lại không làm việc giúp Điền Đan Hồng.
“Tôi không quyết định được.” Thím Hồ gượng cười quan sát Hứa Tấn Vân, “Với lại cậu thế này có thể đi đâu?”
Cũng không thể giống như người khác nói…
Trước mắt đột nhiên tối om, thân hình cao lớn đứng lên, cảm giác áp bách ập đến, thím Hồ kinh ngạc nhìn Hứa Tấn Vân.
“Cậu… Khỏi từ lúc nào?”
Dáng người Hứa Tấn Vân thẳng tắp, cao to hơn tưởng tượng của thím Hồ rất nhiều, bàn tay y khớp xương rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay đầy cảm giác mạnh mẽ.
Tất nhiên không cần giải thích với thím Hồ mình khỏi như thế nào, khỏi lúc nào.
“Có rất nhiều nơi để đi, còn đi đâu không cần nói với thím.”
Một người đàn ông còn là người đàn ông có tay chân lành mạnh, cho dù thím Hồ dùng mạng ngăn cản cũng không thể, nhưng bà ta cũng không thể trơ mắt nhìn Hứa Tấn Vân cứ đi như thế.
“Cậu… Tôi gọi điện cho bà Điền…”
Thím Hồ vẫn chưa ra khỏi nhà, giọng nói của Hứa Tấn Vân đã nhốt bà ta lại.
“Thím gọi điện cho bà ấy thì làm được gì? Bà ấy có thể đánh gãy chân tôi rồi nhốt tôi ở đây tiếp à? Tôi muốn đi bà ấy cũng không giữ được.”
Thấy thím Hồ sững sờ tại chỗ, Hứa Tấn Vân lại tốt bụng đề nghị, “Thím Hồ, tôi nghĩ cách giúp thím, thím đừng nói gì cả, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi đi mặc kệ tôi.

Sau này thím cứ lấy tiền mỗi tháng.”
Cách này rõ ràng khiến thím Hồ rất động lòng, bà ta biết rõ có thể đưa Hứa Tấn Vân đến đây thì bác trai bác gái của Hứa Tấn Vân cũng không thật lòng muốn Hứa Tấn Vân khỏi, tự dưng khỏi rồi có lẽ người ta còn chẳng muốn, đến lúc đó chắc chắn không lấy được tiền.
Thím Hồ liếc nhìn Hứa Tấn Vân, “Vậy sau này họ biết được phải làm sao?” Giấy không gói được lửa, kiểu gì cũng có ngày lộ.
“Nghĩ dài thế? Ngày nào họ biết thì ngày đó tôi biến mất, bây giờ thím nói cho họ vậy từ giờ trở đi thím sẽ không lấy được tiền.


Có thể lấy thêm được đồng nào hay đồng ấy, không tốt ư?”
Dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Hứa Tấn Vân, thím Hồ vẫn đồng ý giúp Hứa Tấn Vân giữ bí mật.

Hứa Tấn Vân cũng không trông cậy thím Hồ có thể giấu bao lâu, chỉ là trước khi thi đại học y không muốn bị “Bác trai bác gái” của mình làm phiền.
Hứa Tấn Vân thu dọn không nhiều đồ, thím Hồ thấy vậy lắm chuyện hỏi một câu: “Cậu đi luôn à? Cậu muốn đi theo Vạn Nguyên làm ăn hả?”
Hứa Tấn Vân không nói chuyện, tỏ vẻ không thể trả lời, thím Hồ chợt nhớ ra Vạn Nguyên vẫn theo bố hắn đi xem mắt, trong thời gian ngắn chắc chắn không đi được?
“Vạn Nguyên vẫn đang xem mắt đấy, cậu đi sớm thế…”
Nói được một nửa, thím Hồ nhìn thấy biểu cảm của Hứa Tấn Vân trở nên tệ hơn.
“Vạn Nguyên đang làm gì?”
“Xem… xem mắt chứ gì…” Thím Hồ nghĩ thầm hai người này thân lắm mà, Hứa Tấn Vân lại không biết Vạn Nguyên xem mắt, “Từ lúc Vạn Nguyên trở về bố nó đã sắp xếp xem mắt cho nó.

Chắc là kiếm được tiền, điều kiện tốt nên cũng kén, xem mấy người rồi không ưng ai cả.

Nhưng ông Vạn chưa từ bỏ ý định, có vẻ như lần này Vạn Nguyên trở về không lấy vợ thì đừng hòng lên thành phố.”
Vừa rồi trong nhà không có ai, cũng là đi xem măt sao? Mình nói chuyện điện thoại với Vạn Nguyên mấy lần, anh ấy không nhắc gì cả, tại sao không nói? Anh ấy cảm thấy không cần phải nói với mình à?
Hứa Tấn Vân cầm đồ lên bước nhanh đi ra ngoài, y muốn đi tìm Vạn Nguyên hỏi cho rõ.

Vạn Nguyên đang xem mắt, Vạn Nguyên không coi trọng tình cảm giữa hai người, Vạn Nguyên…
Bước chân của Hứa Tấn Vân dần chậm lại, y không tin, Vạn Nguyên sẽ không làm vậy.

Chắc chắn là chú Vạn không biết chuyện, ép Vạn Nguyên đi xem mắt, Vạn Nguyên không có cách nào mới đi.
Chỉ cần Vạn Nguyên thừa nhận, mình sẽ hiểu nỗi khó xử của anh ấy.
Hết chương 55.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận