Lồng giam


Không phải không yên tâm về Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân rất yên tâm về Vạn Nguyên nhưng có đề phòng với chú Vạn, mình đa nghi quá thật à? Y rất khó không dùng ác ý phỏng đoán cách làm của chú Vạn.
Chỉ là ba hoa khoác lác trước mặt người khác, để lấy lại mặt mũi mới bảo Tần Dung Dung kia đến cửa hàng Vạn Nguyên giúp đỡ.

Hay là chú ấy muốn dùng cách gần quan được ban lộc này để Vạn Nguyên tiếp xúc với phụ nữ?
Hứa Tấn Vân không có tâm trạng ăn cơm, cụp mắt nhìn chằm chằm cơm còn thừa, y không chi phối hành động của chú Vạn, y chỉ có thể ám chỉ Vạn Nguyên.
“Chú Vạn vẫn chưa hết hy vọng đúng không?” Hứa Tấn Vân khẽ hỏi.
“Mấy lần bố anh gọi điện cho anh cũng không nhắc đến chuyện xem mắt…” Vạn Nguyên dừng một lát, bố hắn cũng không thể nhét người đến bên cạnh hắn, không danh không phận chẳng khác gì giở trò lưu manh.

Bố hắn chuyện gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng thật à? Nghĩ kỹ mấy ngày nay cũng cũng thấy kỳ lạ nhưng lại không nói ra được lạ ở đâu.

Tần Dung Dung thật sự là đối tượng xem mắt bố hắn sắp xếp cho hắn?
Hứa Tấn Vân bình tĩnh quan sát phản ứng của Vạn Nguyên, “Cô ấy và anh suốt ngày ở cùng nhau, cùng mở cửa hàng cùng về nhà, còn nấu cơm cho anh.”
Đây chẳng phải đối lập trần trụi và uy hiếp trần trụi à.

Hứa Tấn Vân bị nhốt trong trường, đến cả việc gặp nhau hai người cũng tốn sức thế này.
Không quan tâm Tần Dung Dung có phải đối tượng xem mắt bố sắp xếp hay không, bây giờ Vạn Nguyên cần phải ổn định Hứa Tấn Vân trước.
“Em đừng nghĩ lung tung, anh nói không xem mắt sẽ không xem mắt.”
Hứa Tấn Vân dùng sự im lặng để trả lời Vạn Nguyên, Vạn Nguyên hơi sốt ruột, Hứa Tấn Vân không thể phân tâm vì những chuyện này, y phải tập trung cho việc thi đại học.
Ngay khi Vạn Nguyên sốt ruột phải làm thế nào với Hứa Tấn Vân thì có hai cậu học sinh nam bưng hộp cơm đi tới chào hai người.
“Anh Nguyên, lại tới đưa cơm cho Tấn Vân à.”
Đây là bạn cùng phòng của Hứa Tấn Vân, ngày thường mọi người học cùng nhau, cùng vào lớp, khá thân thiết, họ biết mỗi thứ bảy Hứa Tấn Vân đều sẽ tới cổng trường chờ anh trai y.


Mỗi lần Vạn Nguyên đến đều sẽ mang hoa quả, Hứa Tấn Vân cầm về ký túc xá sẽ chia cho mọi người.
Vạn Nguyên nở nụ cười khô khốc, thuận miệng tìm đề tài: “Ăn trưa muộn thế?”
“Chơi bóng một lát nên đến nhà ăn muộn, suýt nữa không lấy được cơm.”
Hứa Tấn Vân liếc nhìn hộp giữ nhiệt trong tay Vạn Nguyên, “Vậy các cậu chia canh gà ở đây đi.”
Nồi canh gà này thực sự khiến Hứa Tấn Vân bực mình, nhưng cho dù y không thích hộp canh gà đến đâu cũng không thể đổ ngay trước mặt Vạn Nguyên, càng không thể bảo Vạn Nguyên mang về.

Y không ăn, Vạn Nguyên cũng không được ăn.
Vạn Nguyên chưa ra nghĩ nên xử lý canh gà trong cốc giữ nhiệt như thế này, vội vàng thuận theo ý Hứa Tấn Vân: “Đúng, vẫn đang nóng, các em lấy không đủ đồ ăn thì uống canh à đi.”
Bạn cùng phòng da mặt mỏng, “Không tốt đâu, anh Nguyên cất công mang cho cậu.”
“Tôi hơi nhiệt, không ăn được.” Hứa Tấn Vân thở dài một hơi, y thực sự nhiệt, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Hai bạn cùng phòng vui vẻ chia canh gà, cũng không ở lại làm chậm trễ anh em người ta nói chuyện, lúc gần đi còn giúp mang trái cây Vạn Nguyên mang đến về ký túc xá.
Người vừa đi, Hứa Tấn Vân lại sợ mình hơi quá đáng khiến Vạn Nguyên không vui, y nắm lan can, “Em biết anh không thể từ chối yêu cầu của chú Vạn, người ta làm ở cửa hàng quần áo rất tốt, anh cũng không thể vô duyên vô cớ đuổi người ta.

Em chỉ lấy canh gà trút giận, nếu anh cảm thấy em hẹp hòi bây giờ em sẽ gọi bạn cùng phòng lại.”
Đó đâu chỉ là một nồi canh gà, Vạn Nguyên thực sự xem nó như ôn thần, chỉ cần có người ăn, không lãng phí là được.

Hắn ước gì bạn cùng phòng của Hứa Tấn Vân mau tiêu diệt hết canh gà, đừng xuất hiện trước mặt Hứa Tấn Vân nữa, mình thanh tĩnh, Hứa Tấn Vân cũng có thể yên ổn học hành.
“Không nhắc nữa không nhắc nữa.” Vạn Nguyên duỗi tay vén tóc mái Hứa Tấn Vân lên: “Hôm nay em ăn chưa no đúng không?”
“Ăn no rồi, dù chưa no thì ký túc vẫn còn bánh đào anh mua ăn chưa hết, đói bụng ăn thêm ít bánh đào là được.”
Tay Vạn Nguyên từ đầu Hứa Tấn Vân sờ xuống vai, sau đó vỗ nhẹ vai: “Đừng nghĩ lung tung, chịu khó học hành, cuối tuần anh lại đến, về ký túc nghỉ ngơi đi.”

Hứa Tấn Vân vẫn như cũ, nhìn Vạn Nguyên dọn đồ, cho dù Vạn Nguyên giục thế nào y cũng không nỡ đi, phải nhìn Vạn Nguyên lên xe xích lô vẫy tay với y, phải nhìn xe xích lô lái đi y mới chậm rãi buông lan can ra.
Khoảnh khắc biết Tần Dung Dung được Vạn Phúc An nhét vào cửa hàng của Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân nảy ra một suy nghĩ hoang đường nhưng lại nhanh chóng bị y kiềm chế.

Y không thể dùng việc không thi đại học để đe dọa Vạn Nguyên, y muốn có tương lai với Vạn Nguyên, nhất định phải thi đại học.

Chưa kể Vạn Nguyên đánh giá cao y, coi trọng việc y thi đại học.
Y hiểu Vạn Nguyên nhất, so với đe dọa Vạn Nguyên, yếu thế với Vạn Nguyên mới là cách tốt nhất.

Y sẽ không thiếu chừng mực như thế, y vẫn sẽ nghiêm túc đi học, chỉ cần Vạn Nguyên vẫn nhớ y, Tần Dung Dung kia không thể ở lại cửa hàng của Vạn Nguyên lâu được.
Xe xích lô lắc lư chạy đến cổng chợ đầu mối, Vạn Nguyên không vội về cửa hàng mà xách theo thùng giữ nhiệt tìm một nơi có thể gọi điện, quay số điện thoại cửa hàng tạp hóa ở quê.
Đợi khoảng mười phút đồng hồ đã có điện thoại trả lời từ bên kia, Vạn Nguyên nhanh chóng nghe máy, vừa nói chuyện đã chất vấn bố hắn, “Bố ơi, Tần Dung Dung là người đến làm thêm hay là đối tượng xem mắt bố tìm cho con?”
Hiển nhiên Vạn Phúc An không ngờ Vạn Nguyên hỏi thẳng như thế, Tần Dung Dung đã nói thẳng với hắn rồi?
“Đối tượng hẹn hò thật hả?” Vạn Nguyên đã tìm được đáp án khẳng định trong sự chần chờ của bố hắn.
Vạn Phúc An vội giải thích, “Bố nói con ở huyện, Dung Dung cũng có suy nghĩ lên huyện làm thêm, cho nên mới giới thiệu con bé đến chỗ con.”
“Con đã nói với bố rồi, chỉ cần Hứa Tấn Vân thi đại học xong con và cậu ấy sẽ chấm dứt.

Bố cứ phải làm những chuyện này vào giờ phút quan trọng à?”
Mình muốn yên ổn cùng Hứa Tấn Vân trải qua khoảng thời gian cuối cùng này, sao lại khó vậy?
Muốn Vạn Phúc An xem như không biết gì, không có gì xảy ra là chuyện không thể nào, cứ nghĩ rằng con trai mình qua lại với một người đàn ông là ông không thể ngồi chờ chết được.
Đàn ông sợ dây dưa, đàn bà sợ kéo dài, có một cô gái ở bên cạnh, dù thái độ của Vạn Nguyên kiên quyết đến đâu, thời gian dài cũng sẽ yếu dần.

“Bố có biết Hứa Tấn Vân phân tâm vì những chuyện này, thi đại học không đậu, cậu ấy vẫn phải ở lại đây không!”
Quát xong trong đầu Vạn Nguyên ù đi, nếu là như vậy thật cũng tốt, cùng lắm thì mình nuôi cậu ấy.

Không, không tốt, Hứa Tấn Vân học giỏi, cậu ấy có cuộc sống của mình, sao mình có thể ích kỷ chặt đứt tương lai tốt đẹp của cậu ấy?
Trong điện thoại lại im lặng một lúc lâu, Vạn Phúc An mới lên tiếng, “Vậy phải làm sao? Bảo Dung Dung đi à? Để bố nói với con bé.”
“Bố đừng nói nữa.” Nói xong câu này Vạn Nguyên cúp điện thoại luôn, hắn ngồi trước máy bàn, cho đến khi có người đến gọi điện hắn mới đứng dậy.
Công nhân bốc vác kéo xe ba gác đi ngang qua Vạn Nguyên, Vạn Nguyên dừng bước, quay đầu đi đến cửa hàng đèn.
Sầm Yên Dung đang cầm hóa đơn đối chiếu hàng hóa, đối chiếu hàng xong lại dặn công nhân bốc vác chuyển đồ ra ngoài, xếp lên xe, vừa ngẩng đầu thì thế Vạn Nguyên đi tới.
“Sao lại đến vào giờ này?” Sầm Yên Dung nhìn thấy trong tay Vạn Nguyên xách thùng giữ nhiệt, lại liếc nhìn lịch treo tường, thứ bảy à, “Đưa cơm cho Hứa Tấn Vân xong rồi?”
Cửa hàng rất bận, khi cửa hàng đèn bận trong cửa hàng toàn là đèn và thùng to, thực sự không có chỗ bước chân, Vạn Nguyên vòng qua vali đi vào trong ngồi xuống.
Sầm Yên Dung làm xong mới vào hỏi hắn, “Sao, có việc gì?”
“Cửa hàng bận lắm à?”
Sầm Yên Dung rót cốc nước cho Vạn Nguyên, “Ừ, bận lắm, muốn dạo phố cũng không có thời gian.”
Vạn Nguyên cầm cốc khẽ xoa xoa, nước trong cốc mấy lần suýt đổ ra ngoài.
“Chị có muốn thuê người không?”
Mình thực sự có ý định thuê người, chỉ là tạm thời chưa có ứng viên nào tốt.

Thấy Vạn Nguyên chủ động nhắc đến, cậu ấy có người đề cử, cô nhướng mày với Vạn Nguyên, “Sao? Cậu có ứng cử viên.”
“Là Tần Dung Dung hiện đang giúp ở cửa hàng quần áo, để cô ấy đến giúp chị.”
Sầm Yên Dung “shh” một tiếng, quan sát Vạn Nguyên từ trên xuống dưới, “Cô ấy làm ở cửa hàng quần áo không tốt?”
Vì quá tốt mới không được!
Vạn Nguyên gội giải thích, “Không phải, cô ấy lanh lợi lắm, đúng lúc đến giúp chị.”
“Dù sao cũng phải có lý do chứ?”
Vạn Nguyên chỉ có thể kể đơn giản chuyện tốt bố hắn đã làm cho Sầm Yên Dung, “Tần Dung Dung làm tốt lắm, cũng tại bố em cả.”
Tuy Vạn Nguyên cũng đã đến tuổi lập gia đình, Sầm Yên Dung không ngờ hắn có thể bài xích đến vậy.

“Tôi thấy cô gái kia trông khá xinh xắn, cứ cho là đối tượng hẹn hò bố cậu sắp xếp cho cậu cũng không tệ mà.”
Vạn Nguyên cắn răng không lên tiếng.
Sầm Yên Dung tỏ vẻ hóng hớt, “Thích ai rồi hả? Ai vậy?”
Vạn Nguyên không trả lời, “Chị Dung, chị có thuê cô ấy không, em sẽ nghĩ cách khác.”
“Vậy cậu bảo cô ấy tới đi, người ta có thể đến vì cậu chưa chắc đã muốn đến chỗ tôi.” Sầm Yên Dung vẫn tò mò bèn nói thêm, “Nếu cậu thích ai rồi cứ nói thẳng với bố cậu thôi, để tránh chú tìm bừa cho cậu.”
Vạn Nguyên lẩm bẩm: “Nói ra ông ấy cũng không đồng ý, thôi.”
Nói xong chuyện này Vạn Nguyên liền rời đi, Sầm Yên Dung nhìn bóng lưng hắn từ xa, tò mò lắm rồi.

Nếu nói cửa hàng quần áo rất bận, Vạn Nguyên thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không thấy hắn thân thiết với cô gái nào, chỉ có thứ bảy sẽ đến trường thăm Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân… hay là thích cô giáo ở trường Hứa Tấn Vân rồi?
Vạn Nguyên quay về cửa hàng, Tần Dung Dung đang ăn cơm, “Vạn Nguyên, về rồi à, em trai anh ăn có quen không?”
Vạn Nguyên tiện tay đặt thùng giữ nhiệt vào góc tường, “Ờ… dạo này cửa hàng đèn của chị Dung rất bận, chị ấy vừa nói với tôi muốn cô qua đó giúp một thời gian.”
Ông chủ đã lên tiếng, Tần Dung Dung không có lý do từ chối, nhưng Vạn Nguyên không từ chối giúp cô à?
Vạn Nguyên cúi đầu giả vờ thu dọn đồ đạc, “Lần trước cô cũng đến cửa hàng đèn rồi, cách cửa hàng quần áo không xa, đi qua một con phố rồi đi lên dốc là đến.”
“Em làm chưa tốt ở đâu à…” Tần Dung Dung móc ngón tay.
Vạn Nguyên vội giải thích, “Tất nhiên không phải, cửa hàng chị Dung bận thật, lúc tôi mới đến… Chị ấy vẫn đang đối chiếu hàng, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.

Tôi thấy cô lạnh lợi, cô đến đó dù sao cũng tốt hơn tìm đại một người.”
“Vậy chỗ anh xử lý thế nào? Một mình anh…”
Vạn Nguyên cười khan một tiếng, “Thật ra trước khi cô đến tôi luôn làm một mình, ứng phó được hết.”
“Vậy… Được rồi…” Làm thuê cho người ta chỉ có thể nghe theo sắp xếp của ông chủ.
Đưa Tần Dung Dung đi, Vạn Nguyên cũng xem như thở phào, hôm nay Hứa Tấn Vân không ăn cơm mấy, với suy nghĩ nhạy cảm của cậu ấy chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, ngày mai mình vẫn phải đến trường thăm cậu ấy mới được.
Hết chương 60.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận