Editor: Sherry
Trong căn phòng tối tăm, bức màn vừa dày vừa nặng, không có một tia sáng nào có thể xuyên thấu, ánh sáng duy nhất có ở đây là từ màn hình TV rất lớn phát ra, nhưng trên màn hình TV đang chiếu không phải là một bộ phim điện ảnh mà là hình ảnh theo dõi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng rên rỉ nũng nịu của người phụ nữ kết hợp với tiếng nước và âm thanh va chạm “phạch phạch” của thân thể quanh quẩn trong phòng, khiến người ta phải suy nghĩ.
Trên giường lớn, Dương Uyên đè nặng người phụ nữ dưới thân, mãnh liệt va chạm, người phụ nữ dưới thân anh có một gương mặt rất đẹp đẽ, vẻ mặt bị cắm vào cực kỳ thoải mái. Dương Uyên nhìn người dưới thân mình, trước mắt lại thoáng qua một khuôn mặt khác, khuôn mặt kia, chỉ lớn cỡ khoảng một bàn tay, trắng nõn không thấy lỗ chân lông, đôi mắt vừa đen vừa tròn, thời điểm ở dưới thân anh bị làm không ngừng lại trở nên mơ màng. Dưới thân Dương Uyên không khỏi càng dùng sức hơn, va chạm mạnh mẽ khiến người phụ nữ dưới thân không ngừng kêu khóc, anh bỗng nhiên nghĩ đến tiếng kêu của cô gái kia, y hệt tiếng mèo con, vừa yếu lại vừa mềm mại, không hiểu sao trong lòng tràn đầy buồn bực. Dương Uyên đột nhiên rút dương vật thô lớn ra, bóp chặt cổ của người phụ nữ dưới thân, người phụ nữ này còn tưởng rằng Dương Uyên muốn chơi SM, hơi lắc lư bộ ngực đầy đặn, nhìn Dương Uyên chớp mắt, vẻ mặt thẹn thùng, không ngờ sức tay trên cổ càng lúc càng lớn, lúc này cô ta mới cảm thấy không thích hợp, đối diện với gương mặt cực kỳ tàn ác của Dương Uyên, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.
Nếu Tiêu Tiêu ở đây, nhìn thấy gương mặt hoảng sợ này, sẽ biết cô ta chính là người phụ nữ chặn cô ở trong phòng tắm.
Dương Uyên bóp lấy cổ người phụ nữ, ép xuống, hỏi cô ta: “Cô cảm thấy mình rất đặc biệt sao?”
Người phụ nữ run lên, nỗi sợ trong mắt càng ngày càng lớn, cô ta là người phụ nữ đi theo anh lâu nhất, không chỉ bởi vì có dáng người đáng kiêu ngạo, mà còn là vì cô ta có chút hiểu biết về anh, phụ nữ bên cạnh anh đều chỉ là dạng để chơi đùa, cho nên cô ta cảm thấy mình có thể đuổi những người đó đi. Những người đó luôn buồn cười cho rằng, làm tình với Dương Uyên thì đặc biệt lắm, cho rằng trong lòng Dương Uyên có thể có một chút vị trí cho họ, cho rằng có thể nghênh ngang trong nhà tù này, kỳ thật không phải, Dương Uyên lãnh khốc vô tình, cô ta đánh nát hy vọng của mấy người phụ nữ kia. Ngày hôm qua, cô ta lại tiếp tục đánh nát cái mơ mộng hão huyền đó của một cô gái, nhìn thấy gương mặt khiến cho người ta thương tiếc của cô gái, sự táo bạo từ trong đầu truyền khắp người cô ta để rồi cô ta dẫn theo một đám người đánh người ta nhập viện. Hôm nay, thời điểm cô ta cùng anh làm tình trên giường vẫn còn đắc chí, bây giờ, giấc mộng của cô ta lại bị đánh vỡ.
“Nguyên nhân nào, khiến cô cảm thấy mình đặc biệt?” Dương Uyên tiếp tục hỏi.
Người phụ nữ liên tục lắc đầu, cô ta bắt lấy cổ tay đang bóp cổ mình của Dương Uyên, cổ họng bị chặn lại khiến cô ta không thể nói được chữ nào. Lúc này người phụ nữ mới ý thức được, Dương Uyên căn bản không cần cô ta trả lời, bởi vì anh lặp lại câu hỏi đó để nói cho cô ta biết, cô ta không hề đặc biệt.
Dương Uyên vào phòng vệ sinh, dùng tay giải quyết cậu nhỏ của mình, nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, rời nhà tù tới bệnh viện, tìm đến phòng bệnh kia, anh nhìn bóng dáng nhỏ yếu kia, đang cố gắng bấm chuông gọi y tá, tay ở bên mép giường hỗn độn thành đống, băng gạc bị rơi ra, kim tiêm lộ ra ngoài, từng giọt từng giọt máu chảy xuống, cảm giác tức giận lập tức lộ ra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái đưa mắt sang, yếu ớt như thế, khiến Dương Uyên cảm thấy anh không bảo vệ tốt cho cô, Dương Uyên cười tự giễu.
Tiêu Tiêu từ bệnh viện quay trở lại nhà tù, phát hiện bầu không khí trong ngục giam đã thay đổi hoàn toàn. Mọi người trước kia thường xa lánh cô, nhưng lại tụ tập với nhau chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán về cô, mà bây giờ, mọi người vẫn duy trì khoảng cách với cô nhưng lại không bàn tán gì về cô, thậm chí còn tránh tầm mắt của cô.
Tiêu Tiêu đổi phòng giam, một nữ quản ngục sắp xếp phòng giam cho cô lần nữa, Tiêu Tiêu nghĩ cũng không có gì khác lắm, có lẽ chỉ là đổi chỗ thôi, kết quả đến nơi mới biết là phòng giam dành cho hai người, trong phòng giam đã có một người phụ nữ, người kia có dáng người rất lớn, rất béo, mặc áo quần tù nhân cỡ cực lớn. Lúc Tiêu Tiêu tiến vào, người phụ nữ kia nhìn cô gật đầu
Người phụ nữ kia tên là Trần Phỉ Phỉ, tên với thân hình chị ta không hợp nhau chút nào, nhưng lời nói của chị lại rất dịu dàng. Có Trần Phỉ Phỉ, Tiêu Tiêu ở trong phòng giam không còn cô đơn, Trần Phỉ Phỉ là tù nhân phạm trọng hình, 22 năm, cả tuổi thanh xuân phải ở trong nhà tù. Trong nhà tù này không ai dám chọc chị, bằng không ai biết chị sẽ làm ra loại chuyện gì chứ.
Tiêu Tiêu vẫn tự mình sinh hoạt như cũ, chỉ là đổi một cái phòng giam yên tĩnh, ba điểm trên một đường thẳng*, cứ như vậy mà trôi qua một tháng. Buổi tối, Tiêu Tiêu trở lại phòng giam, nữ quản ngục đi tới đi lui, đưa tù nhân vào phòng giam, bởi vì đã thống nhất đến giờ sẽ đóng cửa, nên ba tiếng ‘tích tích tích’ vang lên cửa sắt đóng lại, sau đó toàn bộ đèn trong nhà tù đều, chỉ còn lại chút ánh sáng mỏng manh, Tiêu Tiêu phát hiện, cửa phòng giam các cô không bị đóng, sau khi tắt đèn, Trần Phỉ Phỉ ý bảo Tiêu Tiêu đi ra ngoài, Tiêu Tiêu yên lặng mặc dép lê vào, đi ra ngoài…
(*)三点一线: Đường có ba điểm là để mô tả cuộc sống buồn tẻ, đơn điệu