Lồng giam


Huyện này không rộng, trong huyện chỉ có một bến tàu chở khách, chẳng mấy chốc Vạn Phúc An đã tìm được bến tàu.

Ông tìm người hỏi rồi, trưa nay sẽ có một con thuyền trở về, chưa đến giờ nhưng ông đã đứng canh chừng ở cầu tàu.
“Tuuuu!” Không lâu sau, tiếng còi hơi chói tai vang vọng khắp bến tàu, Vạn Phúc An vốn đang ngồi xổm trên bậc đá, nghe thấy tiếng động vô thức đứng lên.
Con thuyền chậm rãi cập bờ, rất nhiều hành khách tụ tập ở đầu thuyền muốn xuống.

Vạn Phúc An đã già, cũng không cao, ông duỗi cổ nhón chân, tìm được Hứa Tấn Vân trong đám người đông đen.
Hứa Tấn Vân cao, trông rất bắt mắt giữa đám người khiêng gậy.

Y mặc áo sơ mi ngắn tay trắng tinh, trông rất có tinh thần, đâu còn dáng vẻ ốm yếu lúc trước.
Cái thằng này, khi đó sao mình không nhìn ra, còn thương nó, thương hại nó.

Chắc là nó có suy nghĩ xấu từ lâu, cũng tại mình không trông chừng Vạn Nguyên để hai người ngày càng thân thiết.
Vạn Phúc An đang rầu rĩ trong lòng, suýt nữa để Hứa Tấn Vân rời đi, định thần lại, ông gọi Hứa Tấn Vân, “Cái thằng họ Hứa kia!”
Đám người nghe thấy tiếng động nhao nhao quay đầu, ngoài Hứa Tấn Vân đáp lời đứng lại, còn lại chỉ liếc Vạn Phúc An một cái rồi đi lên.
“Chú Vạn.” Hứa Tấn Vân hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Vạn Phúc An.

Không phải y kinh ngạc vì Vạn Phúc An sẽ tìm mình, Vạn Phúc An tìm y chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Y chỉ không biết tại sao Vạn Phúc An biết hôm nay y về, còn tìm đến bến tàu.
Vạn Nguyên nói? Hứa Tấn Vân nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, cứ cho là chia tay thì Vạn Nguyên cũng sẽ không kéo bố hắn đến để nói chuyện này.
“Tôi nói này!” Vạn Phúc An chỉ vào Hứa Tấn Vân rồi tiến lên, không chú ý giỏ bên chân nên suýt đạp đổ giỏ của người ta, mấy quả quýt bên trong lăn ra đất.

Người bán thấy vậy kéo cánh tay Vạn Phúc An lại, kêu lên, “Ê! Ông già! Quýt của tôi! Ông phải bồi thường!”
Vạn Phúc An đang nổi nóng, mấy quả quýt héo này ai thèm mua, tưởng mình coi tiền như rác à?
Trước khi Vạn Phúc An tranh chấp với người bán, Hứa Tấn Vân lấy tiền trong túi ra mua quýt, lại quay đầu nói với Vạn Phúc An: “Chú Vạn, đây không phải chỗ nói chuyện, đến chỗ cháu đang ở đi.”
Vạn Phúc An nhìn xung quanh, đang là ban ngày, trước mặt nhiều người thế này thực sự không tiện nói chuyện, ông hừ một tiếng bước lên bậc thang đá trước.
Đi đến ven đường, Hứa Tấn Vân dẫn Vạn Phúc An lên xe xích lô.

Nhà Trần Viễn Văn cách bến tàu không xa, không lâu sau hai người đã xuống xe, đi vào con ngõ bên cạnh phố hàng rong, chẳng mấy chốc đã thấy nhà.
Vừa vào nhà, Hứa Tấn Vân mời Vạn Phúc An ngồi tự nhiên, còn mình vào bếp nấu ấm nước nóng định pha trà.
Vạn Phúc An biết rõ lý lẽ lấy lợi ích từ người ta thì phải biết nhượng bộ, nhất là Hứa Tấn Vân rất lịch sự, lát nữa sẽ không tiện phát tác.

Ông đi sau Hứa Tấn Vân, muốn ngăn y lại.
“Cậu đừng làm nữa, tôi nói xong sẽ đi.”
Hứa Tấn Vân cũng bướng, không nghe Vạn Phúc An, “Pha ấm trà cũng không phiền.”
Chỉ thấy Hứa Tấn Vân đổ nước, đặt ấm lên bếp gas, vặn van gas, thôi, ngăn cũng không ngăn được.
“Tôi đến để nói với cậu, cậu đừng quấn lấy Vạn Nguyên nữa.”
Hứa Tấn Vân quay lưng về phía Vạn Phúc An, nhìn từ sau lưng y cúi đầu, ánh mắt dường như luôn nhìn trên ấm nước, “Vạn Nguyên bảo chú đến à?”
“Cậu không cần quan tâm ai bảo tôi đến.”
Quả nhiên không phải Vạn Nguyên, y biết mà, Vạn Nguyên sẽ không đối xử với y như vậy.

Sao Vạn Nguyên nỡ chia tay với y chứ.
Trong bếp chỉ có tiếng nấu nước, thời tiết bây giờ bếp còn đốt lửa, ở thêm một lúc sẽ toát mồ hôi.

Nước sắp sôi phát ra tiếng sùng sục, Vạn Phúc An thấy Hứa Tấn Vân không nói gì, ông hơi mất kiên nhẫn.

“Cậu đừng tưởng không nói gì là được.”
Sau khi sôi nước phát ra tiếng ùng ục trong ấm, Hứa Tấn Vân tắt bếp gas, pha trà, lại bưng ấm là lên phòng khách.
“Chú Vạn, uống ngụm trà nghỉ ngơi đi.”
Hứa Tấn Vân như miếng bông, mình nói gì cậu ta cũng như gãi ngứa, Vạn Phúc An lo lắng.
“Cậu đừng chơi chiêu này với tôi.”
Hứa Tấn Vân thản nhiên nói: “Cháu chỉ tin những gì Vạn Nguyên nói với cháu.” Không, cho dù Vạn Nguyên nói chia tay với mình, mình cũng không đồng ý.
“Tôi là bố nó, tôi đại diện nó, tôi nói gì nó cũng phải nghe!” Điều này đã chọc tức Vạn Phúc An, “Tôi nghĩ tốt xấu gì cậu cũng từng đi học, sẽ thấu tình đạt lý hơn, cứ bám dính lấy, cậu là đàn ông không thấy mất mặt à?”
“Cháu có gì phải mất mặt, chuyện mất mặt hơn cũng trải qua rồi, nếu không phải Vạn Nguyên…”
Nghe thấy lời này, Vạn Phúc An giận hơn, “Nếu không nhờ Vạn Nguyên, cậu có ngày hôm nay không? Nó tốt bụng giúp cậu, cậu thì sao? Cậu lại lấy oán trả ơn, cậu quấn lấy nó là đang hại nó, sau này người ta xem thường nó, nó sẽ làm người như thế nào? Nhà tôi không đối xử bạc với cậu đúng không? Thấy cậu khó khăn, con rể tôi còn tìm một công việc tạm thời cho cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tại sao cậu không tìm con trai nhà khác, cứ phải là Vạn Nguyên nhà tôi, nhà tôi nợ cậu hả!”
Vạn Phúc An càng nói càng kích động, mặt đỏ lên, nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt khóa chặt trên con dao gọt trái cây bên cạnh.
Hứa Tấn Vân phát hiện ra ý đồ của ông, muốn tiến lên cướp, không ngờ động tác của Vạn Phúc An rất nhanh, cầm con dao gọt trái cây lên dí vào cổ, “Nếu hôm nay cậu không chia tay Vạn Nguyên, tôi sẽ chết trước mặt cậu!”
“Chú Vạn!” Hứa Tấn Vân lùi lại một bước, sợ Vạn Phúc An kích động sẽ tự làm mình bị thương.
“Vạn Nguyên nói cậu đã thi đậu đại học, sau này tương lai rộng mở, sao cậu vẫn quấn lấy nó? Cậu đi con đường tươi sáng của cậu, đừng liên lạc nữa, coi như ông già này xin cậu.”
Hứa Tấn Vân nhìn chằm chằm con dao trong tay Vạn Phúc An, nếu Vạn Phúc An gặp chuyện bất trắc ở chỗ y, y và Vạn Nguyên sẽ hoàn toàn kết thúc, nhưng… Y không thể buông tay Vạn Nguyên.
“Bố!”
Trước khi Hứa Tấn Vân định thần lại, một bóng đen đã  lao qua người y, lao thẳng đến bên cạnh Vạn Phúc An, muốn cướp con dao trong tay Vạn Phúc An, là Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên chạy đến bên tàu nhưng không thấy ai, tìm một lượt, ở chỗ bán quýt đã hỏi được một cậu thanh niên nhã nhặn và một ông già xảy ra tranh chấp, còn đạp đổ quýt của anh ta, cuối cùng hai người họ nói sẽ về nhà cậu thanh niên nói chuyện.

Lúc này Vạn Nguyên mới tìm đến đây.
“Bố điên rồi! Bố bỏ dao xuống!”
Vạn Nguyên cũng không dám cố gắng cướp, đao kiếm không có mắt, làm không tốt sẽ khiến bố hắn bị thương.

Vạn Phúc An nhìn thấy Vạn Nguyên, chẳng những không bỏ dao xuống ngược lại đe dọa Vạn Nguyên, “Mày đến rất đúng lúc, bây giờ mày nói với nó, bảo nó đừng quấn lấy mày nữa, nói đi!”
Hai tay túm chặt cổ tay bố hắn, làm thế nào cũng không dám quay đầu nhìn người đứng phía sau, nhất định phải làm như vậy sao?
“Nói đi! Nếu hôm nay mày không nói tao…” Vạn Phúc An nói được một nửa thì thấy Hứa Tấn Vân đỡ đùi quỳ xuống trước mặt ông.
Hứa Tấn Vân thẳng eo, “Chú Vạn, từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng cưỡng cầu được thứ gì, ngay cả bố mẹ cháu cũng không chịu nhận cháu.

Sau này càng lớn cháu càng hiểu ra, trên đời này gần như không có thứ gì thực sự thuộc về cháu, cho đến khi Vạn Nguyên xuất hiện trong cuộc sống của cháu.

Như chú nói, không có anh ấy sẽ không có cháu của bây giờ, không có anh ấy cháu đã nhảy giếng chết lâu rồi, cháu cũng xem như là người chết một lần, cháu không thể không có anh ấy, không có anh ấy cháu không sống được.

Vạn Nguyên là lý do duy nhất cháu muốn sống, chú muốn cháu và anh ấy chia ta nghĩa là chặt đứt đường sống của cháu.”
Vạn Nguyên ngẩn người, bàn tay nắm cổ tay bố hắn vô thức siết chặt.

Trước đây Hứa Tấn Vân thê thảm như thế, lòng tự trọng của y cũng không cho phép y xin giúp đỡ trước mặt bất kỳ ai, không cho phép y để lộ vết thương của mình trước mặt bất kỳ ai.

Nếu không phải mình cưỡng ép tiếp cận Hứa Tấn Vân, hắn vốn không có cách nào bước vào trong lòng Hứa Tấn Vân.
Một người hiếu thắng như vậy sao có thể quỳ xuống với bố vì mình, mấy câu nói đó thực sự đã tóm chặt tim mình không thả.
Vạn Phúc An cũng ngẩn người, không chỉ vì Hứa Tấn Vân quỳ xuống, mà còn vì những lời Hứa Tấn Vân nói.

Tình cảm của Hứa Tấn Vân dành cho Vạn Nguyên đã đến mức tìm cái chết? Ông làm cha có thể chết vì Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân cũng vậy?
“Vạn Nguyên khác cháu, cháu và bố mẹ duyên cạn, anh ấy và chú cha con thân thiết, anh ấy kẹp ở giữa chúng ta là người khó chịu nhất, tại sao phải ép anh ấy? Vạn Nguyên kiếm tiền một mình đã rất mệt, rất vất vả rồi, cháu không làm được gì cả, cháu không giúp được anh ấy.

Trước kia toàn là anh ấy giúp cháu, cháu cũng muốn giúp anh ấy.”
Hứa Tấn Vân hiểu rõ, trong suy nghĩ của Vạn Nguyên công ơn của cha mẹ như giọt nước trước mái hiên, Vạn Nguyên không thể trở mặt với gia đình, y cũng không thể khiến Vạn Nguyên khó xử.

Y nhất định phải giúp Vạn Nguyên vẹn toàn cả hai.
Lúc đối diện với ánh mắt Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên nhìn thấy hơi nước trong mắt y, Hứa Tấn Vân…

Trong lúc giằng co, Vạn Nguyên đẩy tay bố hắn ra, cầm lấy con dao, “Bố, đừng như vậy.”
“Xem như cháu có lỗi với chú, có lỗi với nhà họ Vạn.

Cháu đáng ghét, cháu không có gì cả, không cần gì cả, cho cháu giữ Vạn Nguyên bên cạnh, xem như tội nghiệp cháu đi.”
Hơi thở hổn hển của Vạn Phúc An dần lắng xuống, ông sống hơn nửa đời người, tình yêu à, ông là người cổ hủ, ông không hiểu nhưng trong lòng ông vẫn chấn động vì những lời của Hứa Tấn Vân.

Ông xua tay, tay chân bủn rủn, đỡ ghế ngồi xuống.
“Bố.” Vạn Nguyên không nói gì cả là câu trả lời tốt nhất, hắn cũng như Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân đã nói giúp hắn rồi.
Vạn Phúc An nhìn con trai trước mắt, mình không quản được Vạn Nguyên, sao quản được lòng người.
“Bố muốn đi về…” Vạn Phúc An hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.
Vạn Nguyên vội đỡ Hứa Tấn Vân lên, chưa kịp giải thích thêm đã chạy theo ra ngoài, “Bố ơi!”
Hôm đến không mang theo quần áo, Vạn Phúc An đi cũng gọn lẹ.

Trên đường đi ông không nói gì, cho đến khi mua vé xe ở trung tâm vận chuyển hành khách, Vạn Nguyên còn ngồi trong phòng chờ với ông.
“Bố…”
Vạn Phúc An thở dài một tiếng, “Bố già rồi, không quản nổi nữa, anh cũng lớn rồi, trong nhà đều do anh gánh vác, bố còn có thể tìm xích khóa anh lại ép anh cưới con gái nhà người ta, cũng chỉ hại người ta.”
Vạn Nguyên kinh ngạc nhìn bố hắn, Vạn Phúc An lắc đầu, “Không phải bố nghĩ thông suốt, bố không nghĩ ra, bố chỉ đang nghĩ như anh đã nói, tương lai thằng họ Hứa  kia chắc chắn là một bước lên mây, nếu hai đứa có thể dài lâu, những lời nó nói hôm nay mới được tính, xem như bản lĩnh của hai đứa, sau này không ngóc đầu lên được cũng phải chịu, gặp thế gian phồn hoa không lâu dài được, hai đứa nên chia tay cũng phải chia tay, chia tay rồi tự nhiên sẽ đi đường ngay.”
Đây là sự thỏa hiệp bất đắc dĩ, là sự bất lực của người cha già.
Xe tuyến dừng lại chờ khách đã đầy người, chỉ chờ Vạn Phúc An lên xe.

Vạn Phúc An cũng không ở lại thêm, lên xe mà không quay đầu lại.
Vạn Nguyên đuổi đến cửa sổ xe, còn muốn nói lời xin lỗi bố hắn, “Bố ơi…”
Con mình mình hiểu nhất, giữa cha con đâu cần phải nói xin lỗi, Vạn Phúc An xua tay ngăn lại, “Về đi.”
Đưa mắt nhìn xe tuyến rời đi, Vạn Nguyên lại đứng tại chỗ một lúc, đến khi hai chân tê hắn mới sải bước quay về tìm Hứa Tấn Vân.
Hết chương 66.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận