Lồng giam


Nhưng hắn vẫn chưa chạy đến nơi đã thấy một người phụ nữ chạy ra từ sân nhà Hứa Tấn Vân, khoảng cách hơi xa, hắn không nhìn rõ biểu cảm của người phụ nữ, nhưng cảm thấy người phụ nữ đi rất vội, bóng lưng cũng rất hốt hoảng.
Trực giác nói với Vạn Nguyên người phụ nữ rời đi là bác gái của Hứa Tấn Vân, còn Hứa Tấn Vân? Vạn Nguyên bỗng nhìn về phía sân, không quan tâm gì khác, nhanh chóng chạy vào trong sân.
Cửa sân mở toang, đi đến cửa sân nhìn vào, Hứa Tấn Vân đang đứng trước cửa sổ trong nhà, nhìn thấy Vạn Nguyên, y cười một tiếng với hắn.

Biểu cảm của y bĩnh tĩnh, hình như không bị ảnh hưởng chút nào.
Vạn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật sâu, sau đó mới sải bước đi vào.
“Đi rồi?” Đây là câu đầu tiên Vạn Nguyên nói sau khi vào nhà.

Hắn không có ấn tượng tốt về người thân của Hứa Tấn Vân, đặc biệt là cả nhà “bác trai” này, cho nên lược bớt luôn xưng hô cho có.
Hứa Tấn Vân nhún vai, “Ừ, tức giận nên đi, sau này chắc sẽ không quan tâm em nữa.”
Vạn Nguyên nghe xong giận không có chỗ trút, dựa vào đâu mà tức giận? Hứa Tấn Vân đã chịu nhiều ấm ức như thế cũng chưa bao giờ nhăn mặt trước mặt bác gái của y.
Dường như nhìn ra Vạn Nguyên đang nghĩ gì, Hứa Tấn Vân cụp mắt, tỏ vẻ vô tội nói thật, “Bà ấy giận vì em viết thư báo cáo anh em, giờ bố em ốc còn không mang nổi mình ốc, không có năng lực giữ công việc giúp anh em.


Thư báo cáo của em chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu.”
Vạn Nguyên chưa từng nghe nói đến thư báo cáo, cũng không biết Hứa Tấn Vân viết lúc nào.
“Mùa hè trước kỳ thi đại học, em đến nhà chú Viễn Văn rồi biết được từ họ.

Vì sự thất trách trong công việc của anh em nên xảy ra án mạng, lúc đó bố em vẫn thừa sức chuyển anh ta đến chức vụ khác, để không ảnh hưởng đến cảm xúc thi đại học của em, em chọn viết thư báo cáo sau khi thi đại học.” Hứa Tấn Vân nói rất chậm, y chưa bao giờ nghĩ đến việc giấu diếm tất cả với Vạn Nguyên, nhưng có một số việc chưa đúng thời cơ, y muốn tìm cơ hội nói thật với Vạn Nguyên, bây giờ là thời điểm tốt nhất.
Y tiến lên một bước, chủ động nhận “Sai lầm” với Vạn Nguyên, “Mẹ em giận, bà ấy nói em không chỉ hại anh em mà còn liên lụy bố em, tình cảnh của họ đã rất tệ rồi.

Anh em không làm tròn bổn phận, nhưng anh ta luôn là anh trai em, em không nên giúp người ngoài, chân em khỏi rồi, đó là chuyện đã qua, em không nên hận anh ta quá nhiều, không nên khiến anh ta mất việc, em quá đáng lắm đúng không?”
Vạn Nguyên lập tức nổi trận lôi đình, “Đạo lý gì vậy? Đẩy em xuống tầng thì không quá đáng? Không chữa cho em không quá đáng? Ném em đến nơi khỉ ho cò gáy này không quá đáng? Làm cha mẹ thiên vị không quá đáng? Anh trai em thất trách trong công việc gây chết người cũng không phải lỗi của em, anh ta gây chết người còn có thể đổi chức vụ tiếp tục làm việc, còn có thiên lý nữa không? Báo cáo tốt lắm! Là hắn đáng đời!”
Nói đoạn, Vạn Nguyên vén tay áo lên đi định đi ra ngoài, “Anh gọi bà ta lại, cũng muốn hỏi xem ai quá đáng hơn ai?”
Hứa Tấn Vân vội vàng túm người về, “Thôi, Vạn Nguyên, trong lòng họ em luôn là người ngoài, nói gì cũng vô dụng.”
Người ngoài? Khác gì đâm vào tim Vạn Nguyên? Hắn không thể nghe thấy Hứa Tấn Vân nói những lời này, Hứa Tấn Vân đã chịu nhiều ấm ức như thế, không thể chịu ấm ức trước mặt hắn nữa.
Vạn Nguyên vội siết chặt tay Hứa Tấn Vân, an ủi, “Đi cũng tốt, sau này chúng ta không gặp nữa, tránh bị xem thường.


Em đừng nghĩ nhiều, em là người ngoài với họ nhưng là người nhà với anh.”
Có câu nói này của Vạn Nguyên là đủ rồi, mẹ y quan tâm đến hai chân của y, cũng không mừng vì y có thể đứng lên, nhưng Vạn Nguyên vui mừng.
Hứa Tấn Vân cười “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Sao anh tới đây?”
Chắc chắn Hứa Tấn Vân không bị ảnh hưởng bởi chuyện của bố mẹ, lúc này Vạn Nguyên mới hoàn toàn yên tâm, “Đến giờ ăn cơm nhưng không thấy em, anh đến gọi em về ăn cơm.”
“Anh cứ đến tìm em thế này, chú Vạn không giận chứ?”
Vạn Nguyên phủ nhận, “Bố anh chưa lúc nào không giận, ông ấy giận em sẽ không ăn nữa? Giận nhiều thành thói quen rồi, đi thôi.”
Về đến nhà, bát đũa bày ngay ngắn trên bàn, Vạn Phúc An và mẹ ông ngồi bên cạnh, rõ ràng đang chờ Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân.
Sau khi thấy người về, Vạn Phúc An thiếu kiên nhẫn giục mẹ ông, “Về rồi, ăn thôi ăn thôi.”
Vạn Nguyên đưa một ánh mắt cho Hứa Tấn Vân, hình như muốn nói, nhìn đi, bố anh ăn nói chua ngoa nhưng mềm lòng.
Trong lúc ăn cơm, Vạn Phúc An muốn hỏi họ hàng Hứa Tấn Vân thế nào, nhưng trước mặt Hứa Tấn Vân ông không muốn tỏ ra quá quan tâm, đến khi Vạn Nguyên rửa bát ông mới đi theo Vạn Nguyên.
“Họ hàng thằng họ Hứa kia sao rồi?”
Vạn Nguyên xoa đũa, “Bác gái cậu ấy đi rồi, giận lắm, tan vỡ rồi.” Vạn Nguyên không có ý định nói cho người nhà tình huống cụ thể trong nhà Hứa Tấn Vân, nếu Hứa Tấn Vân gọi là bác gái, Vạn Nguyên cũng giới thiệu với người nhà như vậy.

“Hừ, tan vỡ.” Vạn Phúc An vốn định nói móc đôi câu, nghĩ đến những lời Vạn Nguyên nói, bố mẹ thằng nhóc này không cần nó nữa, ông lại nuốt lời khó nghe vào bụng, đáng thương nhưng cũng đáng hận.
Vạn Nguyên bỏ bát đũa rửa sạch vào trong tủ, “Sao thế? Bố quan tâm Hứa Tấn Vân à?”
“Tôi quan tâm anh!” Vạn Phúc An đánh chết không thừa nhận, chắp tay sau lưng ra khỏi sân.
Chị đã lấy chồng, cơm tất niên năm nay chỉ có thể dựa vào cha con nhà họ Vạn tự lực cánh sinh, cũng may có bà nội chỉ huy, còn có Hứa Tấn Vân giúp đỡ.

Tuy hơi nhếch nhác nhưng dù sao cũng nấu được một bàn đồ ăn.
Trong nhà có TV Vạn Nguyên mới mua, tín hiệu trên núi lúc tốt lúc kém, xem một lát lại mất hình ảnh, nhưng vẫn có không khí tết.
Vạn Nguyên uống một chút với bố hắn, mới đầu Vạn Phúc An còn bưng mãi không chịu, song không thể lay chuyển được Vạn Nguyên nhiều lần yêu cầu.
Vạn Nguyên lại xúi Hứa Tấn Vân mời rượu, y vốn không muốn để ý, Vạn Nguyên dùng hết mọi ánh mắt với y, sang năm mới rồi, y lùi trước một bước vậy.
“Cảm ơn chú.” Sau khi uống chén rượu này, Hứa Tấn Vân nói cảm ơn trước, không chỉ cảm ơn Vạn Phúc An nể mặt y, mà còn cảm ơn Vạn Phúc An nhượng bộ chuyện của y và Vạn Nguyên.
Bà nội và bố lớn tuổi rồi, nếu đón giao thừa e rằng không chịu được, tự nhiên việc đón giao thừa giao cho hai thanh niên.
“Đêm nay đừng đi nữa.” Nhà chính chỉ có Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân, bên ngoài yên tĩnh, Vạn Nguyên sợ làm phiền người lớn nghỉ ngơi, nói chuyện cũng cố nhỏ giọng.
Thân nhiệt Vạn Nguyên khá cao, vừa rồi lại uống hơi nhiều, hơi thở cũng có mùi rượu thoang thoảng.

Hứa Tấn Vân không kìm lòng được đến gần nguồn nhiệt, mu bàn tay cọ mặt Vạn Nguyên, nóng bừng.
Thấy con ngươi Vạn Nguyên cũng đỏ, liên tục chớp mắt, Hứa Tấn Vân khẽ nhắc nhở, “Đừng ngủ, chúng ta phải đón giao thừa.”

“Không ngủ, chắc chắn không ngủ.” Lúc nói chuyện, bờ môi hơi dán vào nhau, đầu óc Vạn Nguyên tỉnh táo nhưng mí mắt nặng trĩu, hắn híp mắt liếc nhìn phòng bố hắn, cửa phòng đóng kín, chỉ cần hai người họ không tạo ra tiếng động lớn chắc chắn sẽ không có ai đi ra.
Vạn Nguyên nghiêng người về phía trước, hôn một cái vững vàng, không an phận quá lâu, hắn lè lưỡi liếm môi Hứa Tấn Vân.

Hứa Tấn Vân hiểu ý, lưỡi hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.
TV lại mất tín hiệu, hình ảnh bị nhiễu, còn có tiếng dòng điện xì xì.
Trong miệng Vạn Nguyên khát khô, ngậm môi dưới Hứa Tấn Vân mút mạnh một lúc rồi thòm thèm buông ra, bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng pháo nổ điếc tai.
“Sang năm mới rồi Tấn Vân.” Hai tay Vạn Nguyên ôm cổ Hứa Tấn Vân, vuốt ve lên xuống.
Hứa Tấn Vân áp tay lên mu bàn tay Vạn Nguyên, ánh mắt y gần như tham lam qua lại trên mặt Vạn Nguyên, “Mỗi cái tết sau này chúng ta sẽ ở bên nhau đúng không?”
Vạn Nguyên nhếch môi cười rất tươi, ngón cái vuốt ve trên mặt Hứa Tấn Vân, “Tất nhiên rồi, bố anh đã cho em bước vào nhà, em không bên anh thì bên ai? Nhận tiền cưới vợ của em rồi, em ỷ lại anh, không làm cô dâu của anh cũng không được.”
Hứa Tấn Vân nhìn ánh sáng trong mắt Vạn Nguyên, nụ cười ở khóe miệng ngày càng sâu.

Đúng là y ỷ lại Vạn Nguyên, đuổi kiểu gì cũng không đi.
Vạn Nguyên vỗ nhẹ mu bàn tay Hứa Tấn Vân, ánh mắt hơi lờ đờ, “Đi, ngày đầu về nhà chồng, đi đốt pháo.” 
Hết chương 75.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận