Lồng giam


Việc kinh doanh của cửa hàng quần áo ngày càng mở rộng, từ cửa hàng ven đường lúc ban đầu đến quầy riêng trong tòa nhà bách hóa rồi đến cả tòa nhà.

Gần đây, Vạn Nguyên và Sầm Yên Dung tập trung hướng kinh doanh vào mua sắm trực tuyến mới nổi, vẫn đang tìm tòi, nhưng Internet chắc chắn sẽ trở thành xu hướng chủ đạo trong tương lai.
Mấy năm qua kiếm được kha khá, hằng năm Vạn Nguyên đều sẽ quyên góp tiền cho trường học trong núi, đây là trường tiểu học thứ 15 hắn quyên góp.
Trường học trong núi thiếu đủ thứ, thiếu giáo viên, thiếu đồ dùng dạy học, thiếu trang thiết bị, chỉ không thiếu sự khát khao tri thức trong mắt các em học sinh.
Nhìn thấy những đứa trẻ này, Vạn Nguyên luôn nhớ đến Hứa Tấn Vân khi còn trẻ.

Hắn sẽ lo lắng những sinh mệnh nhỏ bé này cần đi học lại không thể đi học vì một vài trở ngại.
Vạn Nguyên đi theo đội quyên góp lên núi, học sinh và giáo viên nhiệt tình đã chờ ở cổng làng từ sớm, đi theo đội đến tận trường.
Vừa xuống xe, nào là tặng hoa, nào là chào, cán bộ trong thôn đi bên cạnh nhóm Vạn Nguyên giới thiệu.

Đến bãi tập, các học sinh chen lên muốn nói chuyện với Vạn Nguyên.
Mỗi lần như vậy Vạn Nguyên đều phải đứng lên nói mấy câu, sau nhiều lần quyên góp, hắn vẫn không ứng phó được trường hợp này.
Hắn là người ít học, luôn cảm thấy mình không diễn đạt hết ý, sợ phụ sự chờ mong của đám trẻ.
Giữa trưa còn phải ăn cơm với cán bộ trong thôn, Vạn Nguyên muốn một mình đi tham quan trường.

Sau khi đi dạo một vòng, có một bóng người nho nhỏ thu hút sự chú ý của hắn.
Một bé trai đeo kính, ôm sách vở ngồi một mình trong góc.

Vạn Nguyên luôn có thể nhìn thấy bóng dáng Hứa Tấn Vân trong vô số cái chớp mắt, trong một vài khung cảnh xa lại nào đó.
Hắn tiến lên nói chuyện với cậu bé, “Chào cháu, đang đọc gì thế?”
Cậu bé nhận ra Vạn Nguyên, biết Vạn Nguyên đã quyên góp nhiều tiền cho trường, các em mới có cơ hội tiếp tục đi học ở đây.

Em là cậu bé không giỏi ăn nói, tính cách thẹn thùng, không biết bày tỏ sự cảm kích đối với Vạn Nguyên, chỉ có thể nghiêm túc trả lời câu hỏi của Vạn Nguyên.
“Thưa bác, cháu đang đọc tuyển tập của Tô thức.”
Vạn Nguyên đã không còn mù chữ như trước nữa, hắn biết mỗi một chữ trên sách, tiêu đề của trang văn kia là “Xích bích phú”.
Trong nháy mắt đó, có thứ gì đó cuồn cuộn trong đầu Vạn Nguyên, lúc mơ hồ lúc rõ ràng.
“Tuyển tập của Tô Thức.”
“Viết gì vậy? Cháu thích câu nào?”
“Tri bất khả hồ sậu đắc, thác di hưởng vu bi phong.”
(1)  Bên dưới sẽ giải thích nghĩa nên mình sẽ để âm Hán Việt, nhắc lại cho bận nào quê thì đây chính là câu “Nào hay mơ ước hoàn mơ ước, nên khúc tiêu kia thoảng gió sầu.” mà trước đây Tấn Vân từng nói cho Vạn Nguyên nhưng không giải thích nghĩa)
“Nghĩa là gì?”
Đã nhiều năm trôi qua, Vạn Nguyên không nhớ rõ khi đó Hứa Tấn Vân trả lời như thế nào.

Hắn nghĩ, chắc chắn Hứa Tấn Vân chưa nói cho hắn biết câu thơ này nghĩa là gì, nếu không hắn sẽ không quên.
Tại sao cả bài thơ Hứa Tấn Vân chỉ thích câu này?
Vạn Nguyên ngồi xổm bên cạnh bé trai, tìm từng câu một, cuối cùng chỉ vào câu kia hỏi: “Cháu có biết câu này có nghĩa là gì không?”
Thật ra cậu bé cũng cái hiểu cái không, chỉ có thể đọc chú thích bên dưới cho Vạn Nguyên, “Tôi biết những điều này cuối cùng không thể thực hiện, đành phải biến tiếc nuối thành tiếng sáo gửi vào gió thu buồn.”

Rất nhiều chi tiết Vạn Nguyên đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ ánh mắt Hứa Tấn Vân nhìn hắn khi đó.

Lúc đó Hứa Tấn Vân như bị mắc kẹt trong vũng bùn, thậm chí không dám bộc lộ tiếng lòng với mình.

Thì ra Hứa Tấn Vân có tình cảm khác với mình từ trước lúc đó.
Bữa trưa không thể tránh việc uống rượu, lôi kéo một chầu, lúc rời khỏi núi đã là buổi chiều.

Xe xóc nảy trên đường mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng trở về thành phố khi trời vừa tối.
Do công việc nên gần đây Vạn Nguyên đều đặt khách sạn.

Sau khi về khách sạn, hắn say rượu đến mức lười đi tắm, lười biếng nằm trên ghế sofa.

Mí mắt đánh nhau, hình ảnh Hứa Tấn Vân liên tục thoáng qua trước mắt.
Hắn chống lại cơn buồn ngủ lấy di động ra gọi điện cho Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân bên kia bắt máy rất nhanh.
“Alo? Vạn Nguyên? Sao gọi muộn thế?” Hứa Tấn Vân đang trong nhà máy hóa chất, nhà máy của họ có lợi nhuận tốt, nhà máy vẫn tồn tại sau khi cải cách kinh tế thị trường.
Vừa nghe tiếng Hứa Tấn Vân, toàn thân Vạn Nguyên thả lỏng ra.

Hắn đổi tư thế nằm thoải mái, miệng lẩm bẩm, quên trả lời câu hỏi của Hứa Tấn Vân.

Hứa Tấn Vân đang viết báo cáo công việc, cuộc gọi này của Vạn Nguyên khiến y gác bút lại, “Lại uống rượu?”
Xã giao khó tránh khỏi, đừng nói là Vạn Nguyên, ngay cả bản thân Hứa Tấn Vân cũng có lúc phải uống.
“Tấn Vân!” Vạn Nguyên đột nhiên gọi Hứa Tấn Vân một tiếng, bản thân hắn có tinh thần hẳn, đột nhiên mở mắt ra, giọng nói có vài phần vui vẻ, “Hôm nay anh đến trường em, có một học sinh rất giống em.”
Hứa Tấn Vân muốn trả lời Vạn Nguyên, nhưng Vạn Nguyên không cho y cơ hội nói, lập tức nói tiếp: “Bây giờ anh nhìn những đứa trẻ trên núi, anh luôn cảm thấy như nhìn thấy em trước kia… Hầy, suốt ngày lo sợ… Tự nghĩ nhiều, nếu hai chúng ta không gặp nhau, em phải làm sao…”
Vạn Nguyên nhớ rõ lời nói của Hứa Tấn Vân, nếu mình không xuất hiện, Hứa Tấn Vân đã nhảy giếng từ lâu, nhưng hắn không dám tưởng tượng như vậy.
“Em biết cậu bé đang đọc gì không?”
Cuối cùng Vạn Nguyên cũng cho Hứa Tấn Vân cơ hội nói chuyện, Hứa Tấn Vân bóp mũi, cố gắng xoa dịu mỏi mệt trong công việc, “Đọc gì?”
“Nó đọc Xích bích phú!” Tiếng Vạn Nguyên nâng cao mấy độ, “Em cũng đọc rồi, anh còn hỏi em… Thích nhất câu nào, em không nói cho anh, giờ anh biết rồi…”
Hứa Tấn Vân cụp mắt nhìn ghi chép công việc, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chữ viết cũng như đang chuyển động, có bóng chồng.
Vạn Nguyên, Vạn Nguyên tốt của y.
Hứa Tấn Vân biết rõ còn cố hỏi, “Nghĩa là gì?”
“Hứa Tấn Vân, em thích anh…” Vạn Nguyên như đang chơi xấu, “Sao em thích anh đến vậy…”
Hứa Tấn Vân cười khẽ một tiếng, vừa bực mình vừa buồn cười.

Chẳng lẽ bây giờ Vạn Nguyên mới biết mình thích anh ấy?
Y cố tình xụ mặt chất vấn Vạn Nguyên, “Trước kia anh không biết em thích anh à?”
Biết, sao lại không biết chứ.

Chỉ là mỗi lần Vạn Nguyên nghĩ rằng Hứa Tấn Vân đã thích hắn nhiều rồi thì tình cảm Hứa Tấn Vân dành cho hắn lại sâu hơn một tầng so với những gì hắn hiểu.
“Biết, tất nhiên là biết.” Giọng Vạn Nguyên ồm ồm, “Lúc đó em nghĩ gì?”
Hứa Tấn Vân cẩn thận nhớ lại, y không nhớ rõ, y chỉ cảm thấy y rất dè dặt, y sợ Vạn Nguyên sẽ bị y dọa chạy mất.
“Có lẽ sợ anh sẽ không để ý em.”

Vạn Nguyên không thể nghe được những lời này, “Em xong việc chưa? Có thể ra khỏi xưởng không? Anh nhớ em, anh lái xe đến đón em.”
“Anh uống say rồi, lái xe gì.” Hứa Tấn Vân đã dọn đồ trên bàn, đứng dậy ra khỏi ký túc xá.
Vạn Nguyên bất chấp ngồi dậy, “Vậy em ra kiểu gì?” Từ xưởng đến thành phố, đi xe phải mất hơn mười phút đồng hồ.
“Anh không cần quan tâm, nếu anh muốn đến đón em thì mười phút sau xuống dưới tầng khách sạn đón em.”
Sau khi cúp máy, Vạn Nguyên không chờ được khoảng mười phút, vội vàng đi xuống tầng.
Gió đêm nay hơi lớn, quán ăn vặt ven đường không có ai.

Vạn Nguyên ngồi xổm một mình bên đường, mắt nhìn về phía nhà máy hóa chất, vọng tưởng nhìn xuyên qua tòa nhà tầng tầng lớp lớp này, vọng tưởng nhìn thấy Hứa Tấn Vân ở ngoại thành xa xôi.
Khoảng hai mươi phút sau, gió thổi khiến thái dương Vạn Nguyên đau nhức, tiếng động cơ từ xa đến gần.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, một chiếc xe ba bánh tồi tàn đang lái về phía này, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn.
“Cảm ơn bác.” Hứa Tấn Vân trả tiền xong bước xuống xe.
Vạn Nguyên như đơ ra, vẫn ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn y.
“Sao em bắt được xe.”
“May mắn.” Hứa Tấn Vân giơ tay kéo Vạn Nguyên, “Em vẫn luôn may mắn, muốn gì có đó.”
Vạn Nguyên đứng dậy nhào vào lòng Hứa Tấn Vân, muốn gì có đó, cũng đúng, sao hắn nỡ để Hứa Tấn Vân thất vọng.
“Tấn Vân, anh của em sẽ không phớt lờ em, em đừng sợ.”
“Em biết.” Hứa Tấn Vân thích ý dựa trên vai Vạn Nguyên, “Có lẽ lúc đó em đang nghĩ… Đang nghĩ đến anh.”
Không giờ phút nào mình không nghĩ đến Vạn Nguyên.
Toàn văn hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận