Long Hồn Hành Giả


Cũng coi như đã chọc giận anh Trương rồi.

“Mày còn nhìn cái mẹ mày à! Vãi, chị dâu, đuổi việc tên nhân viên này cho tôi, cái thứ không biết điều”.

Sắc mặt Vệ Lam sầm xuống.

“Trương Cuồng, đây là quán bar của tôi, chú đừng quá đáng quá”.

Tôi khinh!
Trương Cuồng nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Quán bar của chị? Chẳng phải là anh trai tôi mở cho chị à, di chúc của anh ấy, đến bây giờ chị cũng không cho tôi xem, tôi còn nghi ngờ rất có khả năng anh trai tôi đã chuyển quán bar này cho tôi rồi đấy”.

“Chú…”
Vệ Lam tức phát điên.

Chồng quá cố của cô ta nho nhã lịch sự, không biết tại sao lại có một em trai lưu manh nanh nọc như vậy.

Chỉ tính riêng mỗi năm hắn uống rượu miễn phí ở chỗ cô ta cũng lên đến mấy trăm ngàn.

Quan trọng là mỗi lần hắn không đến một mình, mà còn dẫn theo một đám người đến ăn không uống không.

Sợ việc gì thì việc đó xảy ra.

Chỉ thấy gần mười người ngồi rải rác ở mấy bàn bên cạnh cùng đứng lên.

Trong đó có một người bấm khuyên tai, cánh tay phải xăm hình rồng đi đến vỗ vai Trương Cuồng cười nói.

“Đây là chị dâu của cậu à, rất đẹp đấy”.

Khuôn mặt Trương Cuồng nở nụ cười.

“Hải Ca khách sáo rồi”.

Sau đó hắn quay đầu nhìn sang Vệ Lam.

“Chị dâu, đây là đại ca mới của tôi, mau chào Hải Ca đi”.

Tả Long dứt khoát đứng khoanh hai tay.

Hình như là một vở kịch hay, em chồng không biết xấu hổ như này cũng thật ít thấy.

Hải Ca nhìn Vệ Lam từ trên xuống dưới, chép miệng nói.

“Bà chủ, rất đẹp đấy, Thôn Hỏa mất một cánh tay, đã là phế nhân, chi bằng sau này tôi bảo kê địa bàn này? Yên tâm đi, điều kiện của anh đây chắc chắn tốt hơn Thôn Hỏa”.

Sở dĩ Hải Ca này dám chê bai Thôn Hỏa, là vì Thanh Châu sắp có biến lớn.

Các lão đại bị Trần Đào, anh trai của Trần Bì bắt đi, lúc đó sẽ nghiêm khắc thống nhất tình hình.

Cho nên ông chủ Khôi đã không còn đáng sợ, Thôn Hỏa, đàn em thuộc hạ của ông ta càng không còn đáng sợ nữa.

Bốp!
Hải Ca đang dương dương tự đắc, đột nhiên bị tát một cái.

Tả Long tát xong liền nhìn sang Vệ Lam một cách vô tội.

“Chị Lam, xin lỗi, chị có thể nhịn được, tôi không nhịn được”.

Lại nhìn sang Hải Ca đang trong cơn lửa giận, khuôn mặt Tả Long nở nụ cười tà dị.

Mẹ kiếp, mày còn dám trêu chọc cả người phụ nữ đang chơi trò ám muội với ông đây? Muốn chết hả!
Bất kỳ ai bị ăn một phát tát trước con mắt của mọi người đều sẽ nổi giận như sấm.

Đương nhiên Hải Ca cũng vậy, thuộc hạ của hắn cũng đều cầm chai rượu lên.

Trương Cuồng kinh ngạc một hồi rồi nhìn Tả Long như nhìn một người chết.

Lại dám chọc vào Hải Ca, hắn rất nổi tiếng đấy.

Đúng lúc này, một đoạn nhạc chuông đột nhiên vang lên, Hải Ca vội vàng xua tay.

Nhạc chuông này không đơn giản, đây là nhạc chuông mà hắn cài đặt dành riêng cho đại ca của hắn, chỉ sợ đến lúc không nhận được điện thoại thì sẽ bị đánh.

“Đại ca”.

“Ừm, trong vòng nửa tiếng phải quay về trụ sở, lão đại muốn mở cuộc họp, đừng đến muộn”.

“Biết rồi đại ca”.

Tắt máy, Hải Ca hằm hằm nhìn Tả Long một cái.

“Nhóc con, nhỡ kỹ tao đấy, mày chết chắc rồi”.

Trương Cuồng ngạc nhiên.

“Hải Ca, bỏ qua như vậy à?”
Hải Ca đánh một quyền vào lồng ngực Trương Cuồng.

“Không được chất vấn tôi, đi theo tôi, dẫn cậu đi gặp lão đại”.

Chỉ có nửa tiếng, hắn không dám đến muộn.

Tình huống xảy ra đột ngột khiến Tả Long thấy kỳ lạ, vốn tưởng rằng phải động chân động tay chứ.

“Hoàng Mạn, có sao không?”
Nghe thấy lời hỏi của Tả Long, Hoàng Mạn vẫn rất ấm ức.

Tả Long không nhịn được vỗ lên sau ót của Hoàng Mạn.

“Một người đàn ông như cậu có thể rộng lượng chút không, chút ấm ức vậy mà đã không chịu nổi rồi? Sau này làm sao xông pha xã hội”.

Sau anh đó khoác vai Hoàng Mạn, ngón tay chỉ về phía hội trường.

“Nhìn đi, thực ra quán bar nhỏ này cũng có thể coi là hình ảnh thu nhỏ của xã hội, ở đây có thể gặp được đủ mọi loại người, tự trải nghiệm đi, nếu ngay cả cửa ải này mà cậu cũng không vượt qua được, sau này cũng sẽ không có thành tựu lớn gì”.

Nói xong, Tả Long kéo Vệ Lam đi lên văn phòng tầng hai.

Chị Béo đang cắn hạt dưa xem tivi, nhìn thấy Tả Long nháy mắt với chị ta, liền trừng mắt nói.

“Làm gì?”
Tả Long cạn lời.

“Chị Béo, mượn chỗ quý báu của chị nói chuyện với chị Lam mấy câu được không?”
Chị Béo hừ một tiếng.

“Hừ! Đúng là được chị Lâm chiều hư rồi, thôi, nể tình cậu duy trì trị an quán bar, chiều ý cậu một lần”.

“Cảm ơn chị Béo”.

Đóng cửa lại, Tả Long đi thẳng vào vấn đề chính.

“Chị Lam, có cần tôi cảnh cáo em trai chồng quá cố của chị không”.

Vệ Lam vội xua tay.

“Không cần đâu, có lẽ quan niệm của chú ấy có hơi…”
Tả Long trực tiếp đứng lên.

“Tôi biết rồi”.

Không biết tại sao, lúc đó anh đã phát hiện ra.

Ánh mắt Trương Cuồng nhìn Vệ Lam chắc chắn không bình thường, gần giống với ánh mắt của Hải Ca đó.

Nhìn bóng dáng Tả Long bỏ đi, trong lòng Vệ Lam đột nhiên trống rỗng.

Ở bên khác, Hải Ca gần như đạp ga hết cỡ.

Quán bar CV cách trụ sở còn một đoạn đường nữa, cho nên nếu không tranh thủ thời gian, hậu quả của việc đến muộn sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Cũng coi như là đến kịp lúc, Hải Ca dẫn theo Trương Cuồng ngoan ngoãn đứng phía sau gã đàn ông ngồi đầu tiên sau vị trí thủ lĩnh.

“Đại ca”.

“Ừm, lại thu nhận đàn em à?”
Hải Ca cười nói.

“Vừa mới thu nhận hôm qua, có con mắt, con người cũng lanh lợi, có vài việc có thể giao cho cậu ta làm”.

Trương Cuồng vui mừng, vội vàng cung kính nói.

“Chào đại ca”.

“Theo Tiểu Hải làm việc cho tốt, tôi không bạc đãi bất kỳ anh em nào, được rồi, lão đại đến rồi”.

Cửa phòng được mở ra, một quả cầu thịt mập mạp đi ra, vết bầm tím trên mặt vẫn hơi rõ ràng, đó chính là Bàn Sơn.

Cái mông núng nính ngồi lên chiếc ghế thái sư trên bục, Trương Cuồng thực sự lo sợ chiếc ghế liệu có bị đè hỏng không.

Tất cả mọi người đứng lên.

“Lão đại!”
“Ngồi đi”.

Bàn Sơn nhìn quanh mọi người một lượt, trầm giọng lên tiếng.

“Trần Đào đã biến mắt, tình hình Thanh Châu không thay đổi, vẫn là ông chủ Khôi đứng đầu, các cậu đều khiêm nhường cho tôi”.

Lời vừa nói ra, đương nhiên những người phía dưới đều xì xào bàn tán.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui