Long Hồn Hành Giả


"Ha ha, đối với ghi-ta thì tôi cũng đã từng học qua một quãng thời gian, chỉ biết sơ bộ một chút thôi, tôi chơi trước một bài, thầy Tả, sau đó chúng ta cùng diễn tấu từ đầu một lượt được không?"
Anh đã bước lên đến bục giảng rồi còn hỏi tôi được không?
Việc này rõ ràng có mùi vị bức vua thoái vị.

Tả Long cười rồi chuyển ghi-ta cho Tần Phấn.

"Xin mời thầy Tần".

Tần Phấn ôm lấy ghi-ta, trong lòng cũng bắt đầu nở hoa.

Tả Long à Tả Long, ai bảo cậu hôm nay lại lựa chọn đúng loại nhạc cụ ghi-ta này chứ, kẻ hèn mọn này bất tài, từ nhỏ tôi đã bắt đầu học làm quen với ghi-ta rồi.

"Một ca khúc Dã Phong Phi Vũ xin gửi tặng mọi người".

Dã Phong Phi Vũ!
Đám học sinh không giữ được bình tĩnh nữa, ca khúc này nổi tiếng khó chơi, điểm khó thật sự nằm ở tốc độ.

Trên mạng có rất nhiều cao thủ ghi-ta dùng ca khúc này để so tài tốc độ tay, đã xuất hiện rất nhiều đại sư được tôn sùng là đại thần, thậm chí còn đã sản sinh ra cả kỷ lục Guinness thế giới.

Khi hai tay Tần Phấn bắt đầu gảy đàn thì những người không biết chơi ghi-ta cũng biết đây đúng là cao thủ.

Tốc độ của Tần Phấn rất nhanh, đã có thể sánh ngang với một vài đại thần ghi-ta trên mạng rồi, nhanh đến mức nhìn có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Chơi xong một bài, Trịnh Thu là người đầu tiên lên tiếng vỗ tay.

Không thể không nói, Tần Phấn đàn ca khúc Dã Phong Phi Vũ này rất vừa vặn.

Trả lại ghi-ta cho Tả Long, Tần Phấn hiếm có nở một nụ cười: "Chút tài mọn thôi, thầy Tả có lẽ có thể vượt qua tôi rất nhẹ nhàng, tiếp theo chúng ta cùng chào đón màn biểu diễn của thầy Tả nào!"
Ha ha, tôi xem cậu làm thế nào, tốc độ của tôi đã đạt đến sáu trăm phách, cậu chạy rẽ đất rồi.

Tả Long mỉm cười.

Mẹ kiếp, đọ tốc độ tay với ông đây, lẽ nào không biết ông đây độc thân nhiều năm đã luyện được đôi bàn tay không tầm thường sao?
"Được, vậy tôi cũng chơi ca khúc Dã Phong Phi Vũ đi".

Dứt lời, hai tay Tả Long cử động luôn.

Cái gì gọi là nhanh! Cái gì gọi là tốc độ!
Màn biểu diễn của Tả Long hoàn toàn có thể dùng ánh sáng của đá đánh lửa để hình dung, phối hợp với âm luật độc đáo của Dã Phong Phi Vũ, một vài học sinh không kiềm chế được mà há hốc miệng ra.

Tả Phấn là há miệng to nhất.

Việc này sao có thể!
Tốc độ của Tả Long ít nhất cũng phải vượt qua một ngàn phách, việc này không có tính khoa học.

Trước khi tới anh ta đã điều tra qua, Tả Long rất có trình độ về kèn xô na và đàn tranh, hai nhạc cụ này nếu không mất đến mười năm tám năm thì căn bản không thể chơi đến mức có chút trình độ được.

Đến giờ ghi-ta anh cũng biết chơi? Một người sao lại có nhiều thời gian để học thế, lại còn chơi xuất sắc như vậy.

Mục Lâm dùng hai tay nâng cằm lên.

Từ lúc bắt đầu Mục Lâm đã không hề lo lắng về việc bắt bí này của Tần Phấn, cô ta dường như đã có một niềm tin mơ hồ nhất định với Tả Long.

Chơi xong, tiếng vỗ tay gần như vang lên không ngớt.

Trịnh Thu ra sức vỗ hai bàn tay, hận nỗi không thể vỗ nát ra.

Thứ vô dụng.

Bỏ qua cơ hội lần này thì muốn trị Tả Long lần nữa đã không còn đơn giản như vậy, ít nhất là không thể thực hiện ở trường.

Dù sao đây cũng là địa bàn của nhà họ Lãnh, nhà họ Trịnh hắn ta tuy không phải là không thể so sánh với nhà họ Lãnh, nhưng cũng không thể tùy tiện lớn tiếng quát bảo một gia tộc cự phách như vậy được.

Lúc này chuông báo hết giờ vang lên, Tả Long nhìn về phía Tần Phấn sắc mặt đang hết sức khó coi nói: "Thầy Tần, cũng coi như khá hài lòng với tiết dạy của tôi hôm nay nhỉ".

Tần Phấn gạt gọng kính lên để giảm bớt sự tức giận trong lòng.

"Điểm số đánh giá sau này tập đoàn Giáo Dục sẽ gửi về cho trường cấp ba Thự Quang, tạm biệt!"
Sau khi Tần Phấn đi khỏi, Tả Long tuyên bố kết thúc buổi học.

"Học sinh Ngụy Tuyết Phi ở lại một lát".

Đợi tất cả mọi người rời khỏi, Ngụy Tuyết Phi vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn về phía Tả Long.

"Thầy Tả, được chưa?"
Tả Long gật đầu.

"Ừ, nhưng giá trị vị trí của thầy rất cao đó".

Ngụy Tuyết Phi mỉm cười.

"Không vấn đề, thầy Tả, thầy cứ việc ra giá".

"Đùa thôi, gửi địa chỉ cho thầy, sau khi tan làm thầy sẽ qua đó xem sao".

Lúc Ngụy Tuyết Phi đi ra, Điền Thư Ngữ đang đứng đợi ngoài cửa.

"Phi Phi, thầy Tả đồng ý chưa?"
Thấy bạn gật đầu, Điền Thư Ngữ lập tức nhảy cẫng lên tại chỗ.

"Tuyệt vời!"
Trở lại văn phòng, Vưu Mẫn Giai đã đang đợi ở trước cửa.

Đi vào bên trong, Vưu Mẫn Giai trực tiếp nói thẳng: "Thầy Tả, Tần Phấn đó không làm khó thầy đó chứ".

Tả Long vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời: "Cô thấy sao? Cũng may coi như tai qua nạn khỏi, có điều rốt cuộc là ai đang muốn đối phó với tôi vậy? Kỳ lạ".

Vốn dĩ Tả Long còn muốn nói kẻ địch của tôi đã được dọn dẹp kha khá rồi.

Người có khả năng này tạm thời đã nghĩ đến Trịnh Thu và Kỷ Minh, rốt cuộc là ai thì không chắc chắn được.

Thu dọn đồ đạc xong, Tả Long phát hiện ra Vưu Mẫn Giai vẫn chưa đi về.

"Chủ nhiệm Vưu, cô còn có chuyện gì sao?"
Vưu Mẫn Giai đột nhiên ngại ngùng, bộ dạng này khiến Tả Long không khỏi quan sát thêm.

"Thầy Tả, bố tôi muốn gặp mặt cảm ơn thầy, thầy xem hôm nào tiện thì có thể mời thầy tới nhà tôi ăn bữa cơm không".

Tả Long nghĩ ngợi.

"Ngày mai tôi sẽ trả lời cô nhé".

Nhìn thấy Tả Long không trực tiếp từ chối, lồng ngực đang đập nhanh của Vưu Mẫn Giai từ từ bình tĩnh lại.

"Được, vậy tạm biệt thầy Tả".

Trở lại ký túc xá, Tả Long gọi điện thoại cho Vệ Lam.

Nửa tiếng sau, Vệ Lam đã xuất hiện ở phòng 6002.

Nhìn thấy Tả Long đã thu dọn xong một ba lô, trong lòng Vệ Lam đột nhiên cảm thấy khó chịu.

"Phải đi rồi sao?"
Tả Long gật đầu.

"Ừ, tạm thời chị đã loại bỏ được nguy hiểm, tôi còn việc khác cần làm, cũng không tiếp tục đi làm ở quán bar được nữa, cảm ơn chị Lam đã ra tay cứu giúp trong lúc tôi khó khăn nhất".

Vệ Lam che miệng quay người đi, cô suýt chút nữa là không kiềm chế được mà bật khóc.

Vào lúc cô khó khăn, lúc bất lực nhất, sự xuất hiện của Tả Long đã khiến cuộc sống của cô ổn định lại, giờ Tả Long phải đi, nội tâm vốn bình tĩnh của cô lại lần nữa dậy sóng.

"Có...!có thể không đi không?"
Câu nói này nói ra, Tả Long hơi sửng sốt.

"Chị Lam, tôi thật sự có việc, có điều chị yên tâm, tôi sẽ mãi mãi để tâm đến quán bar CV, có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới đó nhanh nhất có thể.

Đúng rồi, tôi cũng mang cả Long Mộc đi, vẫn là câu nói đó, nếu như chị hối hận thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi để lấy lại"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui