Diệp Tích Chi hơi sững lại, bị một câu nói của Diệp Huyên chặn trở lại, chỉ có thể tức giận nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên không phải người thích so đo, nàng chỉ quan tâm tới an nguy của đệ đệ, cho nên cũng không tiếp tục làm ầm ĩ với Diệp Tích Chi, mà mang Long Thần rời đi. Tử Huyên điện rất lớn, đám người Diệp Tích Chi chiếm phần lớn, Long Thần và Diệp Huyên thì ở lại trong Diễn Võ Đường.
"Tiểu nha đầu này, thật là tức chết ta." Diệp Tích Chi mặt đầy tức giận ngồi xuống.
Đằng Long không thể làm gì đi tới, nói: "Đúng vậy, ai bảo nàng ta thiên tư mạnh như vậy chứ, cứ tiếp tục thế này, vị trí gia chủ này có phải ngươi ngồi hay không cũng chưa biết được."
Diệp gia, có hơn mười vạn người, vị trí gia chủ đại biểu cho rất nhiều lợi ích và địa vị.
Diệp Tích Chi lập tức biến sắc, cả giận nói: "Truyền thừa Sát Thần, ta nhất định phải lấy được đồ của tổ tiên, đến lúc đó, Diệp Huyên cũng không phải đối thủ của ta. Diệp gia ta không còn cần nàng ta nữa, ta xem nàng ta lúc đó làm sao ra oai trước mặt ta."
"Bớt giận, bớt giận." Đằng Long vung tay nói.
Trong lúc chờ đợi, thời gian nháy mắt trôi qua, sau khi sắp xếp không ít chuyện để thủ hạ ở lại xử lý công việc của U Linh chủ thành, Diệp Huyên và Long Thần, còn có đám cường giả của Diệp gia, chuẩn bị lên đường đi U Minh Huyết Hải.
"Tiểu tử này cũng phải đi?" Ở thời điểm tập hợp, Diệp Tích Chi lạnh giọng nói.
"Chỉ có hắn biết được vị trí của Yêu Huyết Hồng Liên, ngươi nói xem." Diệp Huyên không để ý tới nàng, trực tiếp đi cùng Long Thần ở phía trước.
"Hừ, vừa mới tới Thần Vũ cảnh cũng dám đi cùng, cũng chỉ là một con tốt thí mạng." Diệp Tích Chi mang một đám cường giả Diệp gia đi theo Diệp Huyên, bí mật đi vào trại huấn luyện của U Minh quân. Cường giả của Diệp gia, người người đều là Thần Vũ cảnh tầng ba trở lên, cũng là lão già sống mấy ngàn năm, thực lực từng người đều trải qua mấy ngàn năm tích lũy, đều đến cảnh giới cao thâm, chân nguyên không thấp hơn Long Thần. Nguyên một đám người này cũng là một cỗ lực lượng cường đại.
Trong trại huấn luyện U Minh quân, người U Minh quân đã sớm đứng đợi. Mặc dù không biết tại sao, nhưng lời của Mặc Soái, bọn họ đương nhiên không chút do dự mà thi hành.
"Thành chủ, bên này, mời."
Nhóm người Long Thần và Diệp Huyên đi vào Sinh Tử điện, thông qua Sinh Tử điện đi tới chiến trường U Minh. Cường giả của Diệp gia lúc trẻ chắc đã từng xông qua chiến trường U Minh, cho nên bọn họ hoàn toàn không cần tu luyện minh khí.
Hít thở sâu một lần, đám người Long Thần và Diệp Huyên đi về phía U Minh Huyết Hải.
"Ta mang ngươi đi." Bàn tay mềm mại của Diệp Huyên khoác lên bả vai Long Thần. Ý tứ của nàng rất rõ ràng, không muốn để cho thực lực của Long Thần tiết lộ ra ngoài.
Có thể nói, có rất ít người sau khi biết được bí mật to lớn của Long Thần, chẳng những không có mơ ước, còn muốn nhắc nhở chu đáo.
Một màn này, khiến cho đám người Diệp Tích Chi phía sau âm thầm phỉ báng.
"Phóng đãng với Tô Mặc nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng lại bị vứt bỏ. Bây giờ lại mắt đi mày lại với đồ đệ này. Tiểu tiện nhân này thật không biết xấu hổ mà."
Đây là lời trong lòng Diệp Tích Chi.
Năm đó, nàng cũng là một mỹ nhân, chỉ tiếc bây giờ nhan sắc phai tàn, nàng là nữ nhi của gia chủ đời trước, xuất thân cao quý, còn Diệp Huyên là xuất thân từ phân gia, vô cùng thấp kém, nhưng lại có dung nhan xinh đẹp như vậy, thiên tư tốt như vậy, khiến cho Diệp Tích Chi nhan sắc phai tàn vừa nhìn thấy Diệp Huyên, trong lòng chỉ còn cừu hận. Nhất là gia chủ đời trước còn truyền thừa ngọc bội Hồng Liên quan trọng như vậy cho Diệp Huyên.
Lấy tốc độ của bọn họ, đến U Minh Huyết Hải kia, chỉ mất khoảng bốn năm ngày, nếu để Long Thần tự mình đi, có lẽ tốc độ cũng không khác lắm so với tốc độ dùng Huyết Độn trở về lúc trước. Từ điểm này có thể thấy được hắn rốt cuộc cường đại hơn bao nhiêu.
Trong Thần Vũ cảnh, mới vào và viên mãn cũng có chênh lệch to lớn, thậm chí là chênh lệch gấp mười lần. Chân nguyên hiện giờ của Long Thần đã tương đương với Thần Vũ cảnh tầng ba, thật ra thì đã vượt qua bốn năm cấp bậc.
"Ngươi nói, bọn họ có thể ngoan ngoãn thả đệ đệ ta ra không." Trong quá trình đi đường, Diệp Huyên chợt hỏi.
Long Thần suy tư một chút nói: "Bọn họ nói, đây là hợp tác, mục đích của bọn họ chỉ là dùng Diệp Hiên khiến người mở ra truyền thừa Sát Thần trước mặt bọn họ. Còn nếu muốn dùng để lợi dụng điểm yếu uy hiếp những người khác, thì Diệp Hiên còn chưa đủ, dù sao có Diệp Tích Chi ở đây, tính mạng của Diệp Hiên không quá quan trọng."
Suy nghĩ lại thêm một chút, Long Thần tiếp tục nói: "Chỉ là, ai cũng không biết Sát Thần Diệp Vô Thương rốt cuộc là người như thế nào, cũng không biết sau khi người dùng ngọc bội Hồng Liên mở ra truyền thừa, sẽ là tình huống như thế nào. Tính không xác định trong chuyện này thực sự quá lớn, cho nên, lúc đầu bọn họ vẫn sẽ thủ rất kỹ, cho tới khi người mở truyền thừa Sát Thần ra, hơn nữa bọn họ có thể đi vào."
Diệp Huyên bừng tỉnh gật đầu một cái.
"Đến lúc đó, ngươi đi theo cạnh ta, không được đi loạn."
Long Thần là một tên to gan, có lúc sẽ làm ra một vài hành động kinh người, cho nên Diệp Huyên lo lắng hắn đột nhiên mạo hiểm. Bất kể là Long Thần hay Diệp Hiên, đều là đệ đệ mà nàng muốn bảo vệ.
Nhóm người Long Thần nhanh chóng đi tới U Minh Huyết Hải. Sau khi đi tới nơi này, bầu không khí bắt đầu trở nên trầm trọng.
U Minh Huyết Hải này mới chỉ nhìn thôi, đã cảm giác có một loại áp chế tinh thần tản ra, hạn chế hành động của mọi người. Sau khi đi tới nơi này, cho dù là Diệp Huyên cũng cảm giác có chút không thoải mái.
Thời điểm dùng Huyết Độn rời khỏi U Minh Huyết Hải lúc trước, Long Thần đã ghi nhớ vị trí của Yêu Huyết Hồng Liên, đồng thời có thần thức có thể điều tra mười dặm của Diệp Huyên hỗ trợ, bọn họ đã nhanh chóng tìm được vị trí của Yêu Huyết Hồng Liên. Mà cường giả Tô gia, đã tập hợp toàn bộ ở nơi đó chờ bọn họ rồi.
U Minh Huyết Hải này, hôm nay nghênh đón một đội hình siêu cấp cường đại. Gặp phải đội hình này, minh thú chỉ có thể lựa chọn chạy trốn thật xa, cho dù là bá chủ minh thú như Kim Giác Ngân Sa cũng phải chạy mất dạng. Nó cảm nhận được giữa hai đám người này đều có sức mạnh khiến nó run sợ.
Cái loại sức mạnh đó, có thể tùy tiện vẫy tay mà tiêu diệt nó.
"Đến."
Cảm giác được sự tồn tại của cường giả Tô gia, người Diệp gia đều vây lại một chỗ, còn Long Thần và Diệp Huyên thì bị cô lập phía ngoài. Trong mắt của người Diệp gia, tác dụng duy nhất của Diệp Huyên chính là kiềm chế Minh Hoàng - Tô Chân là được, những chuyện khác bọn họ sẽ xử lý.
Bọn họ cũng không suy nghĩ, muốn kiềm chế Tô Chân, ở đây chỉ có duy nhất một mình Diệp Huyên có thể làm được.
Sau khi trầm xuống U Minh Huyết Hải, tầm mắt trở nên nhỏ lại, nhưng đối với thân thể hiện tại của Long Thần, ánh sáng như vậy đã vô cùng đủ rồi, giống hệt ban ngày. Xét trên phương diện cơ năng của thân thể, không ai ở chỗ này có thể sánh bằng Long Thần, cho dù là người Tô gia mang trong mình huyết mạch Tử Hỏa phượng hoàng cũng chả là gì.
Trong đội ngũ người Tô gia, dẫn đầu chính là ba đại cường giả của Tô gia, lão ma nụ cười thân thiện Tô Chân, gia chủ Tô gia đứng đắn nghiêm túc Tô Dương, còn một người yên lặng cúi đầu Tô Mặc.
Ở sau lưng bọn họ, có gần hai mươi võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba, trong đó cũng có Tô Thiên. Lúc này, trong tay Tô Thiên đang nắm một sợi dây dài màu tím, dây dài vô cùng chắc bền, dường như thần kiếm cũng khó chém đứt, trên đó còn có phù văn màu tím. Đây chính là Tỏa Yêu thừng mà bọn họ dùng lúc trước.
Tỏa Yêu thừng, là pháp bảo U Minh quân sử dụng để bắt thú dữ minh thú siêu cấp lớn, vô cùng trân quý. Nên khi bị loại pháp bảo này quấn lấy, Diệp Hiên hoàn toàn không có cách thoát thân.
Một đầu khác của Tỏa Yêu thừng cuốn quanh trên người Diệp Hiên đứng trước mặt Tô Thiên.
Rốt cuộc thấy được Diệp Hiên, Long Thần kiểm tra một lần thở phào nhẹ nhõm. Đối phương không có làm gì Diệp Hiên cả, chỉ vây khốn hắn mà thôi, nhưng mà Độc Cô Quân thì khác. Năm đại Minh Tướng ở chỗ này lúc trước, Long Thần nhớ kỹ từng người, là bọn họ hại chết Độc Cô Quân, đương nhiên sau cùng vẫn là lão ma đầu Tô Chân.
Những người này, một người Long Thần cũng không bỏ qua.
Diệp Hiên vẫn là bộ dạng như trước, chỉ là hắn hiện giờ có chút mệt mỏi, hiển nhiên phương diện tinh thành gặp phải tổn thương nặng nề, đương nhiên cái chết của Độc Cô Quân cũng khiến cho hắn rất khó chịu. Hơn nữa, bây giờ toàn bộ người của gia tộc mình tới, lại vì hắn mà phải chia sẻ truyền thừa Sát Thần với Tô gia.
Trên thực tế, Diệp Hiên nghĩ lầm rồi.
Nếu Tô gia đã trước một bước phát hiện ra nơi này, cho dù không có Diệp Hiên, bọn họ ngày ngày thủ ở chỗ này, Diệp gia cũng phải tới hợp tác với bọn họ. Dù sao thì Diệp gia cũng muốn lấy được truyền thừa, lại cũng không muốn truyền thừa bị nhiều người biết tới.
Đội ngũ hai bên đứng yên.
Tô Chân đi thẳng vào vấn đề, cười nói: "Tiểu cô nương Diệp gia, mở cửa vào Yêu Huyết Hồng Liên này ra đi. Tô Chân ta lấy nhân cách mình ra thề, chỉ cần ngươi mở cửa, để cho chúng ta đi vào trước, ta sẽ trả lại Diệp Hiên cho các ngươi."
"Không được, các ngươi muốn đi vào trước là nằm mơ đi. Chỉ là một Diệp Hiên, cho các ngươi tới chia một chén canh đã coi như để mắt các ngươi rồi." Diệp Tích Chi cướp lời vội vàng nói.
Tô Chân híp mắt cười, không hề nhìn nàng ta, mà là xem quyết định của Diệp Huyên.
Ý tứ của lão ta rất rõ ràng, Diệp Huyên mới thực sự là người có quyền quyết định, dù sao thì ngọc bội Hồng Liên cũng nằm trong tay Diệp Huyên.
"Nghe lão ta, truyền thừa là của tổ tiên Diệp gia, ngọc bội Hồng Liên lại ở trong tay người. Loại truyền thừa này không phải cứ ai vào trước là người đó lấy được đồ, những tiền bối như thế này nhất định sẽ thiết lập vô số khảo nghiệm. Tô gia muốn đi vào trước, chỉ là muốn bảo đảm người của bọn họ có thể đi vào toàn bộ mà thôi." Long Thần suy nghĩ một hồi, nhắc nhở nói.
Thật ra thì Diệp Huyên cũng có ý này.
Vì vậy, nàng gật đầu một cái, nói: "Tô tiền bối là người đã thành danh mấy ngàn năm, đương nhiên sẽ không chơi xấu trên một chuyện nhỏ này. Nhưng ngươi phải đảm bảo, thời điểm đệ đệ trở lại chỗ ta, là hoàn hảo, không chịu một chút tổn thương. Nếu không, lấy thực lực của ta, không làm theo quy củ, thì tin tưởng Tô gia tổn thất cũng sẽ rất lớn."
Diệp Huyên và Tô Chân đều là người mạnh nhất trong đội ngũ, nếu bọn họ thật sự hạ sát thủ, cái gì cũng không quan tâm, có lẽ ngoại trừ hai bọn họ ra, toàn quân Diệp gia và Tô gia sẽ chết sạch, ít nhất cũng hơn nửa.
Một điểm này, người của hai bên đều biết lợi hại trong đó.
"Yên tâm đi, ta đã sớm nói, chúng ta hiện giờ là quan hệ hợp tác." Tô Chân vẻ mặt tươi cười nói.
Chợt, người Tô gia nhường đường để cho người Diệp gia đi tới một bên Yêu Huyết Hồng Liên, còn bọn họ thì đứng ở một bên khác.
"Tỷ..." Diệp Hiên bị Tô Thiên đẩy lên phía trước, hắn có chút áy náy nhìn Diệp Huyên nói: "Thật xin lỗi..."
"Không phải lỗi của ngươi." Diệp Huyên đau lòng nói. Nàng nhẹ nhàng bay tới, quần áo dài màu tím theo nước phấp phới, đi tới đài sen của Yêu Huyết Hồng Liên, ngay chính giữa đài sen quả nhiên có một vết lõm.
Diệp Huyên không nói hai lời, cầm Yêu Huyết Hồng Liên từ trong ngực ra, thả lên.
...