Long Huyết Chiến Thần

"Không, không có đâu." Cửa Sát Thần điện bị mở ra, rối gỗ A Phúc trông giống máy móc kia đi tới từng bước một, khoảng cách một trăm mét phải nói là vô cùng dễ dàng với nó. Chỉ chốc lát, nó đã đứng trước tượng Sát thần, chỉ vào màn sương máu chỉ còn lại chu vi chừng mười mét, nói: "Ba kẻ cuối cùng này đang quyết định cái danh cuối cùng. Mà các ngươi thì không có tư cách được thưởng."

Những lời này khiến Tô Dương và Diệp Tích Chi không thể tin được.

"Long Thần." Hai người bọn họ thét lên một tiếng kinh hãi. Kẻ tranh đoạt ba vị trí đầu tiên với Tô Chân và Diệp Huyên lại là Long Thần, đây đúng là nói nhảm mà. Nhưng bọn họ quả thật nhớ tới lúc trước Long Thần đúng là có đi qua người bọn họ, mà khi đó bọn họ lại tưởng là ảo giác...

Tuy không cùng một phe cánh, hai người đều liếc nhau, rồi thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt người kia.

"Tích Chi..." Lúc này Đằng Long đỡ Diệp Tích Chi lên, ánh mắt hắn cũng đầy khiếp sợ. Mặc dù biết Long Thần là kẻ khá yêu nghiệt rồi, nhưng hắn không ngờ Long Thần lại có thể đi tới cuối cùng của cuộc đấu.

"Thật là hắn." Diệp Tích Chi gần như không tin vào hai mắt mình.

"Đúng vậy, đúng vậy. Tô Mặc trở lại giết hắn mà bị hắn chém mất một cánh tay." Đằng Long tỏ ra kinh hồn bạt vía mà nói.

Diệp Tích Chi và Tô Dương khó khăn lắm mới quay đầu lại được. Lúc này Tô Mặc đã ngã ở cửa Sát Thần điện, từ trung tâm tới hơn năm mươi mét, một vết máu kéo dài tới tận cửa Sát Thần điện. Tô Mặc tái nhợt tựa vào vách tường, mặt không chút màu máu, cánh tay bị chặt tới tận bả vai, máu tươi vẫn còn đang chảy ra.

"Tô Mặc." Tô Dương lắp bắp kinh hãi, loạng choạng lao tới chỗ Tô Mặc. Lúc này Tô Mặc đã mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh. Nếu không phải hắn kiên trì bò tới cửa Sát Thần điện, nơi đó có không ít ý chí Sát thần, sợ là hắn sống không được.

"Không ngờ lại bị... Long Thần chém đứt..."

Phải nói là Tô Dương đã cực kỳ bất ngờ về người thiếu niên kia. Nếu hắn mà biết kẻ này khủng bố như vậy từ trước, có lẽ đã cẩn thận hơn rồi. Giờ mới ý thức được thì đã chậm, bởi vì hành trình của hai người đã tới đoạn kết.

Rơi vào đường cùng, Tô Dương chỉ có thể dùng đan dược quý giá cầm máu cho Tô Mặc.

"Chờ trở về rồi mới có thể sử dụng Tục Cốt Sinh Cơ đan để cánh tay này của ngươi mọc lại. Chỉ là cánh tay mới này sẽ không tiện sử dụng được như cái cũ, thực lực của ngươi cũng sẽ giảm đi rất nhiều."

Tô Dương lòng đầy cảm khái.

"Thật không ngờ với thực lực và năng lực của mình mà ngươi lại bị một tên tiểu tử vô danh đánh bại, trò đùa này cũng hơi quá rồi... Nhưng đám đụng vào người của Tô gia ta, chắc chắn không có kết cục tốt." Ánh mắt Tô Dương lạnh lẽo như băng đá.

Ở phía xa, Diệp Tích Chi và Đằng Long liếc bọn họ một cái.

"Nếu muốn ra tay thì đây là thời cơ tốt." Đằng Long liếc mắt. "Ngươi khống chế Tô Dương, ta giết chết Tô Mặc."

Diệp Tích Chi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, nói: "Tô Mặc có chết nhưng nền móng của Tô gia vẫn chưa sụp. Còn có lão quỷ khủng bố Tô Chân kia nữa, chỉ có Diệp Huyên mới ngăn cản được. Diệp Huyên lại không phải người chung đường với chúng ta. Nếu chúng ta giết Tô Mặc, lão ma này chắc chắn sẽ một mình xử lý chúng ta, không ổn."

"Là ngươi nghĩ chu đáo." Đằng Long gật đầu.

Hai người đều dồn lực chú ý tới ba bóng người trong màn sương máu.

Long Thần và mấy người khác đều chú ý tới chuyện bên ngoài.

"Từ giờ trở đi, ai kiên trì càng lâu thì vị trí càng cao." Rối gỗ nói, không chút cảm tình.

Cứ như vậy thì Long Thần là kẻ được lợi nhất, dù sao Tô Chân và Diệp Huyên ở đây đã một lúc rồi. Nhưng Tô Chân dù có oán hận gì trong lòng đều không thể nói ra ở đây ngay lúc này được, nếu nói thì có lẽ lão cũng xong luôn. Lão chỉ có thể giấu oán hận trong lòng. Hơn nữa chẳng phải Diệp Huyên cũng không được lợi gì sao, chỉ bằng tên nhóc Long Thần này, tuy vào cuối là được lợi nhất, nhưng chắc chắn sẽ không kiên trì nổi.

Trong lòng Tô Chân cũng có tín niệm.

"Rốt cuộc là vẫn thiên vị Diệp gia, hay là thiên vị ta." Kết quả này phải nói là chuyện vô cùng tốt cho Long Thần. Tuy rối gỗ không có biểu cảm, nhưng có thể nghĩ ra quả thật lúc này như có ý định giúp Long Thần...

Có tiền đề này, Long Thần càng thêm tò mò.

Hắn phát hiện rằng cho dù bọn họ đứng im tại chỗ, không hề cử động, uy lực ý chí giết chóc của hắn vẫn đang tăng lên. Mỗi người phải nhận lấy áp lực vô cùng rất, không thể cử động. Một lượng lớn ảo giác xuất hiện bên người Long Thần, có những người ở Bạch Dương trấn, những kẻ từng xuất hiện trên đường đi tới đây, giờ lại tiếp tục xuất hiện...

"Thật lòng cảm ơn ngươi vì đã để ta được gặp lại bọn họ..."

Bằng hữu Thiên Ma cung, bằng hữu Long tộc, còn cả bằng hữu Ma tộc, tất cả đều xuất hiện trước mắt Long Thần, nhưng sắc mặt đều thảm thiết.

"Thần Nhi."

Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến toàn thân Long Thần chấn động, suýt thì hắn không kiên trì được nữa. Riêng một tiếng gọi này đã khiến miệng Long Thần chảy ra máu tươi, là do nội tạng hắn bị chấn động.

Hắn mở mắt a, thấy một người đàn ông vốn đã biến mất từ lâu nay đứng cách hắn chừng một mét, mà vì người đàn ông ấy mà hắn mới đi lên con đường này.

"Cha."

Nhìn người đàn ông này, đúng vậy, đây chính là Long Thanh Lan, Long Thần cảm thấy linh hồn mình như cũng đang nghẹn ngào.

"Nhớ lấy, cha ở nơi xa xôi chờ con. Vinh quang của cha cần con tìm về giúp." Nói xong câu này, bóng dáng Long Thanh Lan dần nhạt đi. Long Thần rất muốn đi cùng ông, nhưng chỉ trong giây lát, bóng ông đã hoàn toàn biến mất.

"Đó chỉ là ảo giác, đừng coi là thật." Long Thần lập tức ý thức được sai lầm của mình. Đây chỉ là áp lực từ ý chí Sát thần khiến ý chí mình rối loạn mà sinh ra ảo giác, là điểm cực đoan của ký ức của mình. Nhưng kỳ quái rằng việc Long Thanh Lan xuất hiện lại không phải quá cực đoan.

Chỉ ngơ ngẩn vậy mà nửa canh giờ đã trôi qua. Cả ba người đều đã tới cực hạn, nhất là Long Thần, hắn có nền tảng quá mỏng, chỉ dựa vào ý chí kiên cường mà cố gắng tới bây giờ.

"Hình như Long Thần sắp thua rồi." Diệp Tích Chi đã nhận ra thân thể Long Thần đang run rẩy.

"Có thể đến được "Thí Thần kiếm trận" đã là không đệ. Đây là thứ của Diệp gia ta, không biết Diệp Huyên định xử lý như nào." Đằng Long chép miệng, nói.

"Diệp Huyên chắc chắn sẽ không lấy thứ mà hắn đạt được." Diệp Tích Chi xụ mặt xuống, nói.

"Chúng ta..."

"Ừ."

"Hắn sắp ra rồi." Đằng Long khẽ hô.

Nhưng hắn phải thất vọng rồi. Trong cơ thể Long Thần, hàng tỉ thần long đang gầm thét, nội tạng khổng lồ ầm ầm động. Máu tươi đang chảy trong mạch máu kia chính là thứ mang theo một phần mười huyết mạch của tổ long vốn là hàng chí tôn nhất, đây là một loại kiêu ngạo. Cũng chính loại kiêu ngạo này làm cho Long Thần kiên trì được.

"Ở trước mặt Thái Cổ Huyết Linh long, cái ý chí giết chóc ở trình độ này có là gì."

Long Thần mỉm cười. Trải qua một lần cực hạn, thần võ hồn của hắn lại lột xác, trở nên càng cứng cỏi hơn. Thần hồn và võ hồn càng hoà hợp hoàn mỹ hơn.

"A..."

Ngay đúng lúc này, một chuyện khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra. Tô Chân bị hất ra ngoài, phun máu tươi ra.

Bản thân lão đã lớn tuổi, ý chí không bằng hai tiểu bối. Hơn nữa lòng lão có oán khí với rối gỗ, khiến tinh thần lão thất thủ nên bị đẩy ra ngoài. Nhìn Tô Chân ngã nhào dưới đất, mọi người đều ngơ ngác. Kết quả này, không phải là nói... Hai thầy trò Long Thần và Diệp Huyên sẽ đứng ở hai vị trí đầu sao.

Tên thực tế, Long Thần và Diệp Huyên cũng cách cái tình trạng giống Tô Chân không xa. Trong lòng Diệp Huyên còn mang theo vinh quang của Diệp gia. Đây là đồ của Diệp gia, không thể để rơi vào tay kẻ khác, chính niềm tin ấy khiến nàng đã kiên trì đến mức này.

Khi cảm giác được Tô Chân bị đẩy ra ngoài, Diệp Huyên không còn do dự. Nàng lùi ra sau mấy bước, rất là thoải mái. Nhưng khi nàng đi ra khỏi khu vực màu đỏ thì lảo đảo một cái, cũng suýt thì ngã lăn quay ra đất. Người đỡ lấy nàng không ngờ lại là Long Thần.

Lúc này người Diệp Huyên đã ướt nhẹp mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, thậm trí bờ môi cũng không còn màu máu. Bộ y phục ướt ấy dán lên người nàng để lộ thân mình đẹp đẽ tuyệt vời cùng làn da trắng nõn mơ màng.

"Lại để ngươi nhanh hơn một bước rồi." Long Thần khá bất đắc dĩ. Kỳ thật hắn đang đối chọi với Tô Chân mà thôi. Tô Chân vừa ra, hắn cũng định đi ra. Nhưng không ngờ Diệp Huyên lại nhanh hơn. Cứ như vậy hắn bỗng dưng trở thành kẻ đứng đầu.

Diệp Huyên lắc đầu, vịn Long Thần mà đứng vững người. Nàng cũng ý thức được toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi, dáng người như ẩn như hiện, rất là mê người, nên ngại ngùng, bèn dùng thần nguyên làm mồ hôi bốc hơi. Mùi hương vẫn kéo tới, khiến lòng người say mê.

"Chảy nhiều mồ hôi như vậy đúng là xấu quá, về phải tắm rửa thật kỹ mới được." Diệp Huyên cười nói.

Long Thần gật đầu, nói: "Diệp Hiên không sao. Ra ngoài rồi ta sẽ đưa hắn ra."

Diệp Huyên không gặp đệ đệ chắc chắn sẽ rất lo lắng. Hiện tại nàng biết Long Thần có một loại pháp bảo có thể gửi người vào trong ở trên người. Long Thần nói vậy, nàng không còn lo lắng nữa.

Nhìn qua thì thấy ánh mắt lão ma Tô Chân đang oán hận chằm chằm nhìn bọn họ, rồi đứng lên lên. Mà ở phía xa, Tô Mặc hôn mê bất tỉnh tựa vào tường, Tô Dương chăm sóc một bên. Rõ ràng nhất là cánh tay bị chặt đứt của Tô Mặc.

"Hắn định giết ta và Diệp Hiên để ngươi bị phân tâm, từ đó đạt được mục đích phá ngươi, nên bị ta chém đứt một cánh tay." Long Thần nhẹ nhàng nói qua chuyện xảy ra.

Diệp Huyên khẽ giật giật môi, sắc mặt đầy vẻ không đành lòng, mãi lâu sau nàng mới lắc đầu, kiên định nói: "Hắn thật là người như vậy. Thời gian đúng là ma quỷ, có thể khiến một người thay đổi thành như vậy. Ngươi chém hay lắm, hy vọng hắn đã nhận được bài học thích đáng cho mình."

Long Thần cười, Diệp Huyên là đàn bà, không cách nào hiểu được quyết định thiết huyết của Long Thần.

"Nói cho ngươi biết. Nếu không giết chết người này, với trạng thái đó hắn sẽ đeo bám ngươi cả đời, không chết không thôi, kẻ chịu thiệt cuối cùng chính là ngươi. Đừng hy vọng hắn sẽ hối cải, hắn không còn là Tô Mặc của ngươi rồi."

Hắn nói với ngữ khí đùa giỡn.

Diệp Huyên gật đầu, như có suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui