Long Thần bay thẳng ra ngoài xa, Đông Phương Huyền Tiêu vội vàng đỡ lấy, đặt nhẹ nhàng trên mặt đất. Trong tay của hắn xuất hiện một gốc linh dược, bàn tay vò nát rồi nhét vào trong miệng Long Thần, sau đó hắn mới vận chuyển chân khí trợ giúp Long Thần luyện hóa dược lực.
Lúc này ánh mắt Long Thần đã đóng chặt, khóe miệng toàn là máu đen. Từ đó có thể thấy hắn thương thế nặng nề, thoạt nhìn không khác gì một cỗ thi thể.
"Ca!"
Thấy bộ dạng Long Thần như vậy, đầu óc Dương Linh Thanh lập tức choáng váng, hai chân lảo đảo muốn xỉu. Nàng biết rằng Long Thần tám phần sống không nổi, cho dù có thể may mắn sống sót cũng khó tránh khỏi phế đi một thân tu vi.
Hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Địa đan cảnh, thành tựu bước đầu Thiên đan cảnh, chênh lệch thực lực quá xa. Cho dù khoảng cách trình độ cực lớn, Long Thần vẫn kiên trì ngăn cản một chưởng của Bắc Đường Mặc vì nàng, hắn làm sao sống nổi qua một đòn trí mạng như thế?
Coi như là Đông Phương Huyền Tiêu cũng không có nắm chắc cứu mạng Long Thần, nhưng mà kinh nghiệm nhiều năm vẫn nhắc nhở cho hắn biết hiện tại không phải là thời điểm nản chí. Nếu không kịp thời tiến hành cứu chữa, tính mạng Long Thần đúng là khó thể kéo về.
"Ca, ngươi nhất định phải chống đỡ, cô cô đang ở nhà chờ ngươi mà."
Dương Linh Thanh vô lực ngã xuống đất, cả người nàng không còn một chút khí lực. Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn chăm chú Long Thần, đầu óc trống rỗng tựa như thế giới đã sụp đổ triệt để.
Dương Linh Thanh nằm đó tự trách mình vô dụng, đến bây giờ vẫn không có cách nào trợ giúp Long Thần.
Thấy Long Thần vẫn nằm im bất động, Bắc Đường Mặc quay đầu lại nở nụ cười đắc ý với phụ thân của mình. Đúng lúc Bắc Đường Minh cũng đang mỉm cười khích lệ nhi tử.
"Mặc nhi đã trưởng thành rồi."
Bắc Đường Minh biết nhi tử của mình đánh Long Thần một chưởng quá nặng, kỳ này Long Thần xem như chết chắc rồi. Nếu đổi lại là Bắc Đường Mặc sẽ không chấp nhận vụ đánh cược này, nhưng mà Long Thần tâm cao khí ngạo dĩ nhiên đáp ứng.
Cho nên mới có kết quả hiện tại.
"Phụ thân, nghe nói tiểu tử này còn tham gia tranh đoạt chiến tại đại hội Thanh Long chiến kích. Ta và Đông Phương Thiên Tinh vốn là bạn tốt, mấy ngày hôm trước chúng ta có bàn luận về chuyện này, hình như đệ đệ Thiên Vũ của hắn muốn giết Long Thần trong cuộc chiến. Thế nhưng, bây giờ Long Thần đã trọng thương, cho dù không chết thì kinh mạch cũng hỗn loạn, thực lực suy giảm đáng kể. Đến lúc đó Thiên Vũ xử lý càng thêm dễ dàng. Phụ thân, ngươi nói Long Thần vừa chết, Linh Thanh có phải thuộc về ta rồi không?"
Bắc Đường Mặc đi tới gần dùng ngữ khí trầm thấp hỏi phụ thân mình.
"Có thể, ngươi hôm nay làm việc rất tốt."
Bắc Đường Minh gật đầu tán thành.
Sau đó hai người bọn họ quay đầu nhìn về phía Long Thần.
"Cái tên Long Thần này không còn thở, đã chết rồi sao?"
Bắc Đường Minh âm thầm cười lạnh.
Trong khi Đông Phương Huyền Tiêu dùng linh dược Huyền giai cao đẳng trị liệu Long Thần, nhưng trong lòng hắn không có một phần nắm chắc. Lúc này hắn đã bắt đầu hối hận, nghĩ thầm trong lòng:
"Hắn vẫn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ ta sai lầm rồi? Ta chỉ cảm thấy nam nhân tại thời khắc mấu chốt nên can đảm gánh chịu trách nhiệm, coi như là tan xương nát thịt cũng không được sợ hãi. Nhưng mà tình hình hiện tại quá xấu, thật sự sai lầm rồi sao?"
Đông Phương Huyền Tiêu thấy Dương Linh Thanh mờ mịt nằm gục dưới đất không nhịn được nghĩ tới chuyện cũ, trong lòng hắn cảm giác đau như đao cắt.
"Long Thần, ta xin lỗi ngươi!"
Hắn khẽ lắc đầu tự trách chính mình.
Trong khi thần sắc Đông Phương Huyền Tiêu ảm đạm xuống, bỗng nhiên cảm giác được có một cỗ năng lượng kỳ dị đột nhiên xuất hiện rồi nhẹ nhàng lưu chuyển trong cơ thể Long Thần. Mặc dù cỗ năng lượng này rất yếu ớt, nhưng lại có tác dụng trị liệu những bộ phận linh dược không thể chạm tới.
"Đây là Sinh Mệnh chiến kỹ trong truyền thuyết?"
Đông Phương Huyền Tiêu giật mình kinh hãi, không ngờ Long Thần lại luyện thành Sinh Mệnh chiến kỹ. Đây đúng là chuyện vui ngoài dự liệu, trong lúc nhất thời hắn mừng rỡ không thôi. Quan trọng nhất là Sinh Mệnh chiến kỹ lưu chuyển có tiết tấu và mục đích rõ ràng. Ít nhất điều này chứng minh Long Thần còn chưa có chết, thậm chí hắn còn có ý thức tự mình trị thương.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đông Phương Huyền Tiêu vô cùng vui mừng. Hắn lại lấy ra một gốc linh dược Huyền giai cao đẳng, đập nát để Long Thần trong miệng, sử dụng chân khí, tỉ mỉ là Long Thần chữa thương.
"Huyền Tiêu, hắn trúng con ta Âm Phong Độc Ma chưởng, ngươi đừng lại không công lang phí linh dược Huyền giai cao đẳng." Bắc Đường Minh ngoài cười nhưng trong không cười. Mới vừa rồi bị Đông Phương Huyền Tiêu uy hiếp, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, bây giờ có thể đủ như vậy châm chọc trở lại, thật sự là để cho hắn thoải mái tới cực điểm.
Dương Linh Thanh đã hoàn toàn bất lực, ánh mắt vô vọng nhìn lên bầu trời bao la. Đột nhiên lúc này nàng cảm giác ngón tay Long Thần nhúc nhích.
"Ca, ngươi còn sống?"
Dương Linh Thanh lập tức bò dậy, chạy vọt tới chỗ Long Thần. Ngay lúc này, Đông Phương Huyền Tiêu biết thời điểm đã đến, vội vàng đỡ Long Thần ngồi dậy, kiểm tra thương thế cho hắn. Ánh mắt Long Thần vẫn đóng chặt, nhưng đã có thể sử dụng chân khí luyện hóa dược lực, đồng thời điều động năng lượng Quy Nguyên chiến kỹ chạy khắp cơ thể.
Long Thần biết rõ mình bị thương chỗ nào, cho nên chính hắn trị liệu sẽ có hiệu quả tốt hơn.
"Chưa có chết?"
Hai người Bắc Đường Mặc và Bắc Đường Minh bốn mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc không dứt.
"Tiểu tử này mạng con gián đấy sao? Tính mạng ương ngạnh như thế đúng là hiếm thấy. Chỉ là võ giả mới tiến vào Địa đan cảnh trúng một chiêu Âm Phong Độc Ma của ta lại không chết."
Bắc Đường Mặc âm thầm suy nghĩ.
"Thế nhưng, cho dù hắn bất tử, đời này đoán chừng cũng muốn phế rồi."
Bên trong ánh mắt Dương Linh Thanh tràn đầy mong đợi, khí sắc Long Thần vốn đen xám dần dần thối lui. Một lát sau, hắn rốt cuộc mở mắt ra nhìn về phía Dương Linh Thanh đã khóc ướt nhẹp cả mặt.
"Trời mưa to ghê nhỉ?"
Long Thần cười khẽ một tiếng, cho dù là động tác đơn giản cũng khiến hắn mệt mỏi rã rời.
Dương Linh Thanh bị hắn trêu chọc liền ngẩn người ra, hồi lâu sau mới kịp thời phản ứng, khẩn trương nói:
"Ca ca, ngươi khỏe không?"
"Không sau cả, chỉ hơi đau lưng một tý. Hẳn là công phu trên giường vẫn tốt!"
Long Thần sợ cô nàng này lo lắng làm cho chuyện tình ngốc nghếch, vì thế hắn cưỡng chế đau nhức cười nói như thường.
"Ca ca bại hoại!"
Những lời này khiến cho Dương Linh Thanh dở khóc dở cười, rốt cuộc không còn khóc nữa.
Long Thần muốn an ủi nàng, nhưng mà trạng thái hắn bây giờ quá xấu, mỗi một động tác đều cố hết sức.
Lúc này Đông Phương Huyền Tiêu cười lên vui vẻ, lựa lời hỏi thăm:
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Không có chuyện gì, trước tiên xử lý chính sự rồi lại tính sau!"
Sau khi nói xong, Long Thần nhìn về phía Bắc Đường Mặc, nói:
"Ta đã chịu ngươi một chưởng nhưng không hoàn thủ. Bắc Đường Mặc, nhớ lời ngươi nói không?"
Long Thần còn sống đúng là nằm ngoài dự liệu của Bắc Đường Mặc, hắn biết Long Thần lấy trạng thái này đi tham gia Thanh Long chiến kích hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ cần Long Thần tử vong, Dương Linh Thanh sẽ không có cách nào rời khỏi Bắc Đường gia tộc, đến lúc đó chiếm lấy nàng không phải dễ như trở bàn tay sao?
Cho nên hắn mới cười nói:
"Bắc Đường Mặc ta đã nói hiển nhiên là giữ lời."
"Vậy sao?"
Đông Phương Huyền Tiêu trợn mắt nhìn sang Bắc Đường Minh, cười lạnh nói:
"Ta cũng không muốn nhiều lời, Long Thần đã chịu xong một chưởng. Nếu ngày nào đó ta phát hiện ngươi lật lọng, ta sẽ đích thân tính sổ với ngươi."
"Nếu mọi chuyện đã xong xuôi, Huyền Tiêu huynh đệ cứ tùy tiện."
Bắc Đường Minh không muốn tiếp tục nói chuyện này, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Đông Phương Huyền Tiêu biểu hiện rõ ràng là không muốn lưu lại nơi này.