Long Huyết Chiến Thần

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Triệu Đan Trần bày ra một bộ dạng không sao cả, thật sự làm cho người ta tức giận. Ở bên phía thành Vũ Đế, đã có người bảo hắn là khi sư diệt tổ, dù sao lời bọn họ nói, người thành Vũ Đế đều nghe rất rõ ràng!

Triệu Đan Trần uy hiếp nói: “Ta muốn như thế nào ư? Lúc trước ta đã đề cập tới rồi, ta muốn Vạn Niên Địa Tâm Nhũ, ngươi khi đó đưa cho ta sao? Hiện tại đưa ra đi, nếu như không đưa ra thì mạng của ngươi sẽ không còn.”

Mạng sẽ không còn ư?

Ý của hắn, người ta nghĩ rằng nếu Triệu Vô Cực ngay cả Vạn Niên Địa Tâm Nhũ không lấy ra, hắn rất có thể sẽ trực tiếp động thủ với Triệu Vô Cực, dù sao Triệu Vô Cực bây giờ cũng bị thương không nhẹ, tác dụng phụ của Vũ Đế phụ thể là tương đối lớn.

“Dĩ nhiên, còn có chiếc nhẫn Vũ Đế kia nữa, nhanh nhanh đưa cho ta, ta cũng muốn thử xem chiếm được lực lượng Vũ Đế là thế nào, ha ha…” Triệu Đan Trần không có ý kiêng sợ gì, cười nói.

Nếu như chỉ là Vạn Niên Địa Tâm Nhũ cũng thôi đi, Triệu Vô Cực có thể đáp ứng nhưng cộng thêm chiếc nhẫn Vũ Đế hắn liền do dự. Chiếc nhẫn Vũ Đế tượng trưng cho thân phận Vũ đế, là vật truyền thừa lịch địa Vũ đế, nếu như sau này Triệu Đan Trần lên làm Vũ đế, Triệu Vô Cực phải đưa chiếc nhẫn này cho hắn. Thế nhưng tình huống của Triệu Vô Cực lại bất đồng, hắn cần phải đưa chiếc nhẫn Vũ đế này vào trong Thái cổ bãi tha ma.

Cho nên, cho dù Triệu Đan Trần ngoan ngoãn hơn, sau này tiếp nhận vị trí Vũ đế, Triệu Vô Cực cũng không đưa cho hắn!

Nghe được yêu cầu của Triệu Đan Trần, chân mày Vũ đế sâu sâu nhíu lại. Triệu Đan Trần không chịu lui bước, chuyện này đã cỡi lên rồi, đợi Phong Tuyền khôi phục, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Đúng vào lúc này, Phong Tuyền lên tiếng: “Vị huynh đệ kia, ta còn nói ra một đề nghị tốt hơn nữa, ngươi nghe một chút được không?”

Lời Phong Tuyền đúng là lời của Triệu Đan Trần, trong thanh âm của nàng có một loại lực lượng mị hoặc ngứa lòng người.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Triệu Đan Trần gương mặt thân thiện nhìn Phong Tuyền, ánh mắt của hắn từ trên vóc dáng, thân thể Phong Tuyền xẹt qua, nhất thời khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi. Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn dừng trên bộ ngực cao cao của Phong Tuyền, nuốt một ngụm nước miếng.

Thấy Triệu Đan Trần thèm thuồng thân thể mình như vậy, Phong Tuyền liền nở nụ cười khanh khách, ánh mắt có một loại lực lượng dụ dỗ câu hồn, nũng nịu nhìn Triệu Đan Trần, khẽ cười nói: “Ta tới thành Vũ Đế cũng chỉ muốn lấy một vật Vạn Niên Địa Tâm Nhũ mà thôi, còn ngươi cũng muốn Vạn Niên Địa Tâm Nhũ, còn có chiếc nhẫn Vũ đế,… Những đồ vật này một người một nửa, không bằng chúng ta liên thủ giết hắn, ta chỉ muốn Vạn Niên Địa Tâm Nhũ, những thứ khác đều thuộc về ngươi, như thế nào?”

Phong Tuyền dùng thanh âm mềm mại của thiếu nữ nhưng lại nói ra lười độc ác như thế. Lời này vừa nói ra, thành Vũ Đế càng thêm chấn động.

“Triệu Đan Trần sẽ không đáp ứng nàng chứ?”

Trong mắt mọi người toát ra thần sắc khẩn trương, Tiêu Lâm đứng ở trong mọi người, ánh mắt thâm trầm nhìn một màn này. Hắn không có động tác gì, cấp độ giằng co đây hắn không xen vào được nhưng hắn lại biết, hôm nay sắp xảy ra đại sự rồi. Nếu quả thật như lời nói đó, hắn biết mình hẳn là nên tìm vị trí mà đứng.

Triệu Đan Trần cười, ngay từ đầu cũng không trả lời, ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại ở trên người Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực lúc này mục quang nhấp nháy nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy một loại lực lượng chèn ép, bị Triệu Vô Cực nhìn như vậy, Triệu Đan Trần cảm giác cả người không thoải mái, thậm chí có chút khó chịu. Hình như nội tâm hèn hạ của hắn cũng đều bại lộ trong mắt Triệu Vô Cực vậy.

Bỗng nhiên nhớ tới, hắn có một thân bản lĩnh đây, đều được Triệu Vô Cực từng chút bồi dưỡng nên.

“Không! Triệu Vô Cực chỉ là một người ích kỷ, ngay cả Vạn Niên Địa Tâm Nhũ mà hắn cũng không chịu đưa cho ta, hắn chỉ biết lo cho mình thôi, thậm chí vì muốn vào Thái cổ bãi tha ma hắn cũng không đưa chiếc nhẫn Vũ Đế giao cho ta. Người vì tư lợi như thế, Triệu Đan Trần ta tại sao lại thay hắn bán mạng? Hôm nay là cơ hội duy nhất mà ta có được Vạn Niên Địa Tâm Nhũ và chiếc nhẫn Vũ Đế!”

Về phần Phong Tuyền, Triệu Đan Trần hôm nay còn không sợ nàng, Phong Tuyền đã bị thương, nếu không nàng sẽ không tìm đến Triệu Đan Trần hắn liên thủ!

Tại trong vô số ánh mắt không thể tin của mọi người, Triệu Đan Trần cười, hắn hướng về Phong Tuyền gật đầu, cất cao giọng nói: “Mỹ nữ đã mời, Triệu Đan Trần ta dĩ nhiên từ chối thì bất kính! Nếu muốn động thủ hãy nhanh chóng đi!”

Nói xong, liền điều khiên Vạn Cổ mà kỳ trong tay, Cổ Ma thi hài phát ra một tiếng thét rung trời, xương cốt trên người phát ra vang răng rắc.

Phong Tuyền thật sự không nghĩ tới Triệu Đan Trần đáp ứng.

“Người này ngay cả ân sư của mình cũng dám giết, tuyệt đối là nhân trung chi hùng, thực lực của hắn cũng không mạnh, chẳng qua là có được thi hài này mà thôi. Đợi sau khi giết chết sư tôn hắn, thương thế ta hồi phục lại, ta diệt sạch hắn, tránh làm con cờ trong tay hắn…”

Đây là dự định của Phong Tuyền.

“Cùng nhau động thủ!”

Phong Tuyền chịu đựng thương thế ở trên người, thi triển cước bộ quỷ dị, một trận gió lớn dũng mãnh lao tới phía Triệu Vô Cực. Mà Cổ Ma thi hài dưới sự khống chế của Triệu Đan Trần cũng công kích về phía Triệu Vô Cực.

“Chết đi, Triệu Vô Cực!” Trên mặt Triệu Đan Trần toát ra nụ cười lạnh lẽo.

Trên thành Vũ Đế vang lên tiếng chửi rủa ngập trời, trên căn bản mỗi người đều phẫn nộ nhìn Vũ đế bị tấn công, sắc mặt giống như cục than vậy!

“Triệu Đan Trần, cái tên lang tâm cẩu phế, ta vốn sùng bái thiên phú của hắn, không nghĩ tới hắn lại là người như vậy. Vì Vạn Niên Địa Tâm Nhũ và chiếc nhẫn Vũ Đế, hắn lại muốn giết sư diệt tổ!”

“Súc sinh này! Súc sinh! Thiên lý khó dung!”

Một số lão gia hòa giận dữ đến mặt cũng đỏ bừng, thiếu chút bị giận mà tức chết.

Tiếng chửi rủa ngất trời, một lớp chồng lên một lớp, mắng tổ tông mười tám đời của Triệu Đan Trần cho đến đoạn tử tuyệt tôn.

Ở nơi này, chỉ còn lại một người Vũ hoàng Tiêu Lâm là người trọng yếu, lúc này phần lớn Vũ vương đều tụ tập ở bên cạnh Tiêu Lâm, để Tiêu Lâm cuối cùng có đại cục.

“Tiêu Vũ hoàng, chúng ta nhanh đi trợ giúp Vũ đế, cứ tiếp tục như vậy, Vũ đế sẽ mất mạng!”

“Đúng vậy, nếu như Triệu Đan Trần nắm Vũ Minh trong tay, lấy tính cách ác độc của hắn, trong Vũ Minh còn là nơi đặt chân của chúng ta nữa sao? Vũ Minh chúng ta sớm muộn gì cũng bị mất ở trong tay hắn!”

Mỗi người đều rưng rưng nói với Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm mắt không chớp nhìn về hướng Triệu Vô Cực, dưới hai đại cao thủ vây quanh cộng thêm bị thương, hơn nữa cũng rất khó vận dụng lực lượng chiếc nhẫn Vũ Đế, đã cực kỳ chật vật. Theo tình huống phát triển như vậy, Triệu Vô Cực tử vong là điều không thể tránh khỏi, mà lúc này, Triệu Vô Cực cũng chỉ là giãy giụa cuối cùng mà thôi.

Vũ Đế ấn liều chết lúc nãy đã bị Triệu Đan Trần phá hư, hiện tại cơ hội đã mất đi, Triệu Vô Cực cũng không phải là đối thủ của Phong Tuyền, đừng nói chi thêm một Cổ Ma thi hài công kích kinh khủng, hơn nữa còn không sợ chết.

Tiêu Lâm hiểu rõ, coi như là tất cả Vũ vương cùng với bản thân hắn liên thủ, cũng không cứu được Triệu Vô Cực bây giờ. Sợ rằng Triệu Vô Cực đến chết cũng không nghĩ tới, mình thế nhưng lại chết ở trong tay đệ tử của mình.

Hắn không phục!

Triệu Vô Cực lúc này giống như một con dã thú, lực lượng chiếc nhẫn Vũ Đế điên cuồng tràn vào trong thân thể hắn, lực lượng khổng lồ làm vỡ rất nhiều kinh mạch trong cơ thể của hắn lại bị hắn mạnh mẽ áp chế. Tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa hắn sẽ ngã xuống.

Dưới vây công của Phong Tuyền và Cổ Ma thi hài, Triệu Vô Cực giống như một dã thú lâu năm, hắn điên cuồng rống giận, bộc phát toàn bộ lực lượng của chiếc nhẫn Vũ Đế. Những lực lượng này có thế khiến hắn miễn cưỡng kháng trụ vây công của hai người, còn thân thể của mình dưới lực lượng các đời trước, phá hư từng chút một.

Máu tươi từ từ nhuộm thành một huyết nhân.

Nhìn thấy Vũ đế đang giãy giụa cuối cùng như thế, người thành Vũ Đế hô hào, mắng mỏ, nguyền rủa Triệu Đan Trần nhưng ngay cả bản thân Tiêu Lâm cũng không dám đi lên hỗ trợ. Bởi vì, bọn họ biết, dù bọn họ đi lên dường như kết cục cũng phải chết.

“Đại ca, cứ tiếp tục như vậy thì Vũ đế chết chắc, chúng ta giúp đỡ không? Ta cảm giác Triệu Đan Trần và nữ nhân này chính là địch nhân của chúng ta, là địch nhân so với Triệu Vô Cực còn phiền toái hơn nhiều.” Mạc Tiểu Lang nhíu chân mày lại, trưng cầu ý kiến Long Thần.

Long Thần suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu nói: “Lấy chuyện Kỳ Kỳ làm chủ.”

Nếu bây giờ xuất thủ, không nói trước được là căn bản làm gì được họ, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch cứu viện Hoàng Phủ Kỳ, mà Long Thần thì đã cam đoan với Hoàng Phủ Phong Trần, đã nói nhất định phải làm được, đây mới là nam nhân!

Mạc Tiểu Lang hiểu rõ ý của Long Thần.

Vũ đế lúc này mặc dù đáng thương, bị thân đồ đệ của mình phản bội, chỉ là hắn cùng đám người Long Thần không đứng cùng một lập trường, cho tới bây giờ khi Long Thần bắt đầu đến thánh triều Thần Vũ, Long Thần đã nhất định từ địch đối đầu với Triệu Vô Cực. Nếu như bây giờ đám người Triệu Đan Trần không xuất thủ đối với Triệu Vô Cực, cuối cùng liên quan đến chuyện tranh đoạt Cổ Phần lệnh, Triệu Vô Cực cũng sẽ là đại địch Long Thần!

Mạc Tiểu Lang đối với Triệu Vô Cực cũng không có cảm tình gì, chẳng qua hắn thấy Triệu Đan Trần và Phong Tuyền đối phó hơi khó khăn thêm một chút mà thôi.

Đây là trận chiến cao nhất tại thánh triều Thần Vũ, cả thánh triều Thần Vũ ngoài trừ Long Sơn đang ở Chiến tộc dưỡng thương ra, căn bản là không tìm được bất cứ người nào cứu được Vũ đế!

“Đi chết đi, lão quỷ…” Triệu Đan Trần cười dữ tợn.

Triệu Vô Cực cũng không già lắm, thậm chí trên tu luyện chi lộ, hắn vẫn còn trẻ tuổi, còn đối với bản thân Triệu Đan Trần mà nói, hắn vẫn cần loại bỏ.

“Tặc tử, sớm biết ngươi là người độc ác như vậy, ta trước đây không nên đưa ngươi tới Vũ Minh, dạy ngươi tu luyện!” Ánh mắt Triệu Vô Cực tràn đầy tia máu, thanh âm khàn khan quát lên, ánh mắt lạnh như băng kia huyễn hóa ra sát cơ ngất trời.

Triệu Đan Trần điên cuồng cười toáng lên: “Hiện tại biết thì đã chậm rồi, ha ha, sợ rằng ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày này. Đã đến lúc chết, Vũ Minh đây, liền do Triệu Đan Trần ta làm chủ!”

“Ngươi…” Sắc mặt tiểu nhân của Triệu Đan Trần khiến Triệu Vô Cực giận dữ đến nỗi người cũng muốn điên lên.

“Lịch đại Vũ Minh! Triệu Vô Cực năm đó vô ý, thu nhận đồ đệ lòng dạ như rắn rết đây, hôm nay, ta dù chết đi, cũng muốn thanh lý môn hộ!”

Triệu Vô Cực phát ra một tiếng gầm thét, ở trên người hắn phù văn màu vàng thiêu đốt, đại lực lượng trong chiếc nhẫn Vũ Đế tưới vào trong thân thể hắn. Triệu Vô Cực cả người cũng vì loại năng lượng này mà như muốn nổ tung, chẳng qua hắn một chút cũng không để ý, lạnh lùng cười!

Vào lúc này, Triệu Vô Cực bỏ qua Cổ Ma thi hài và Phong Tuyền, một đạo bóng ảnh kim sắc hướng về Triệu Đan Trần giết tới!

“Chịu chết đi, súc sinh!”

Bóng ảnh màu vàng chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Triệu Đan Trần. Triệu Đan Trần không nghĩ tới Vũ đế trước khi chết lại có thể bộc phát ra công kích như vậy, bởi vì cần phải khống chế Cổ Ma thi hài cho nên chỗ hắn đứng cách chiến trường cũng không xa!

Sắc mặt Triệu Đan Trần trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Thiên toán vạn toán, không nghĩ tới Triệu Vô Cực ngay cả mạng cũng chẳng cần, muốn cùng hắn đồng quy vu tận, Triệu Vô Cực cho dù có thể giết chết hắn, cuối cùng cũng bị Cổ Ma thi hài và Phong Tuyền đuổi theo giết chết. Phong Tuyền ước gì Triệu Đan Trần và Triệu Vô Cực đều chết sạch, cho nên nàng thả tốc độ chậm lại, cười âm hiểm nhìn một màn này, mà Cổ Ma thi hài lực lượng có thừa nhưng tốc độ cũng không nhanh.

Chỉ cần Triệu Vô Cực giết chết Triệu Đan Trần, Phong Tuyền lập tức lướt qua Cổ Ma thi hài, giết chết Triệu Vô Cực. Cứ như vậy, Phong Tuyền liền trở thành người thắng lợi lớn nhất!

“Không!”

Triệu Đan Trần quấn quít lui về phía sau, dùng cánh tay duy nhất còn lại đánh ra một đạo Hoàng Kim trọng quyền, muốn dùng lực lượng xung phản thổi bay đi. Chẳng qua là đối với lực lượng của Triệu Vô Cực trước khi chết vồ tới mà nói, thực sự quá mức nhỏ yếu.

Mắt thấy công kích Triệu Vô Cực càng lúc càng tới gần, trên mặt Triệu Đan Trần tràn đầy thần sắc tuyệt vọng!

“Đây chính là báo ứng của ta sao?”

Một khắc kia, toàn bộ thế giới của Triệu Đan Trần như sụp đổ, bóng ma tử vong bao trùm lấy hắn, công kích Triệu Đan Trần là một đạo quyền ảnh màu vàng, trong nháy mắt nhào tới trước mặt hắn, đồng thời đến còn có đôi mắt tức giận và lạnh như băng của Triệu Vô Cực.

Đúng vào lúc này, chuyện mà Triệu Đam Trần không tưởng đã xảy ra!

Ngay khi công kích của Triệu Vô Cực sắp tới thế nhưng thân thể hắn vào lúc này lại ầm ầm nổ tung, lực lượng của chiếc nhẫn Vũ Đế thật sự quá lớn, Triệu Vô Cực tại thời điểm cuối cùng không còn một tí lực lượng đề kháng nào, rốt cuộc vô cùng tiếc nuối hóa thành một đống thịt vụn. Toàn bộ chúng đều nhào tới trên người Triệu Đan Trần, trực tiếp biến hắn thành một huyết nhân!

Những thịt vụn và toái cốt, toàn bộ đọng lại trên người Triệu Đan Trần. Trong lúc nhất thời, hiện trường yên lặng như tờ.

Cổ Ma thi hài dừng lại ở trước mặt Triệu Đan Trần, quay đầu cảnh giác nhìn Phong Tuyền, hướng về phía Phong Tuyền gầm thét, hình như muốn tỏ ý Phong Tuyền không nên đến gần, nếu không nghe lời hắn liền không khách khí.

Không thể không nói, vận khí của Triệu Đan Trần thật sự quá tốt. Khi còn ở Cổ Ma vực, hắn bị Long Thần đánh bại, đại nạn không chết, cuối cùng lại chiếm được Cổ Ma thi hài cường đại. Tại thành Vũ Đế này, hắn vốn sẽ bị Vũ đế liều mạng đánh chết, lại không nghĩ rằng tới thời điểm cuối cùng, Vũ đế thế nhưng không có lực lượng chống cự, trực tiếp nổ tung!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui