Long Huyết Chiến Thần

Sau khi hắn nói xong, đám người A Đông nhất thời toát ra thần sắc do dự. Hắn nói quả thật không sai, nguy hiểm cực lớn trước mặt, bọn họ không đáng bán mạng. Hơn nữa dọc theo đường đi vì một ngàn năm trăng hoàng tinh, bọn họ liên tục bị giết chóc quả thật đã hết lòng rồi.

Chẳng qua là nếu đã làm hộ vệ cho bọn hắn, trong lòng vẫn còn có một phần trách nhiệm nên bọn họ mới không đi.

“Các ngươi đừng nghe bọn hắn nói, chúng ta làm sao thua bởi bọn chúng được. Sau khi giết chết hai người này ta cho thêm mỗi người các ngươi một ngàn hoàng tinh.”

Chín người này hoàn toàn có thể chế trụ bọn chúng, cho bên mình một chút thời gian cho nên đám người Kỹ Nhan mới không buông tha cho bọn họ.

Gần ba ngàn hoàng tinh, cơ hồ tương đương với tài sản trên người bọn họ.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, quả thật bị gần ba ngàn hoàng tinh và trách nhiệm trong lòng chế trụ.

“Mấy tên chết nhác các ngươi làm hộ vệ, bọn họ mang các ngươi tới U Linh chủ thành các ngươi lại vong ân bội nghĩa thì là anh hùng hảo hán gì chứ. Ta đã sớm nhìn ra được các ngươi chỉ là một đám rùa đen mà thôi.”

La Uy một thân khinh bỉ nói.

Hắn thoát không được nên cũng không muốn đám người Long Thần thoát thân.

“Ai nói muốn đi… Ai nói chúng ta chết nhát.”

Đám người A Đông không chịu nổi, hướng về phía La Uy mà gào thét.

Cửu đương gia và Tần Dương kia liền nhíu mày lại. Ban đầu bọn họ định cho mấy người này một con đường sống nhưng bọn họ lại không biết sống chết, vậy thì không có biện pháp.

Ngay khi bọn họ muốn động thủ, trong lòng Long Thần suy tư hướng về đám người A Đông nói: “Các vị đừng xúc động nhất thời hại đến tính mạng bản thân, đối với mấy người kia chúng ta sớm đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Chúng ta vì bọn họ quét địch nhân, bọn họ dẫn chúng ta đến nơi này song phương đã không ai nợ ai. Chúng ta không cần thiết đem tính mạng của mình ra đánh cược ba ngàn hoàng tinh, đây được coi như con rùa đen rút cổ và chết nhát. Nếu như liều mạng mới thực sự là ngu xuẩn, cho nên Long Thần huynh đệ mà nói vậy thì theo ta đi thôi.”

Long Thần là người vô cùng quyết đoán và dứt khoát. Sau khi nói xong hắn liền thúc dục chiến mã hướng hai hắc y nhân kia đi tới.

“Long Thần, ngươi…”

Kỷ Nhan kỳ thật cũng không coi trọng hắn nhưng không nghĩ tới người này lại là người dẫn đầu rời đi.

“Kỷ Nhan, ngươi còn có lời muốn nói sao? Bọn họ là huynh đệ của ta, cũng không phải là pháo hôi đừng tưởng rằng ba ngàn hoàng tinh có thể mua tính mạng của bọn họ. Không muốn chết hãy cùng ta rời đi.”

Long Thần quay đầu lại, ánh mắt như băng nhìn mọi người một cái.

“Long Thần huynh đệ, chiến mã chúng ta có hay không trả lại cho bọn bắn.”

Nghe lời nói của Long Thần, những người khác lập tức tỉnh ngộ, không bị những lời nói của La Uy mê hoặc.

“Tại sao trả lại, đây là thành quả lao động của chúng ta đạt được, ta còn không hướng bọn họ lấy một ngàn năm trăm hoàng tinh. Nếu như lấy hoàng tinh để đo lộ trình này, chúng ta đã đi được 99,99% lộ trình như vậy hoàng tinh chúng ta đạt được ít nhất cũng đến một ngàn bốn trăm viên.”

Long Thần cười to một tiếng rồi thúc dục chiến mã, còn tám người kia cũng vội vã đuổi theo hắn.

Ít nhất cũng là bằng hữu chung sống hai tháng, Long Thần nhất định vì bọn họ suy nghĩ. Cho nên hắn mới dẫn đầu rời đi trước.

Nếu không phải như thế, tại thời điểm động thủ hắn sẽ đem bọn họ thu vào trong Thái Hư cảnh. Dù sao Long Thần chắc chắn sẽ không để bọn họ biến thành pháo hôi cho đám người kia.

“Long Thần, ngươi đúng là tên khốn kiếp vong ân phụ nghĩa… Ngươi chết nhát, phế vật…”

Kỷ Nhan tâm tình vẫn luôn luôn tỉnh táo thì lúc này lại bị Long Thần chọc giận muốn điên lên.

“Nhan nhi, bọn họ chỉ là một đám phế vật thôi nên không đáng vì bọn họ tức giận. Còn có ta giúp ngươi mà.”

La Uy bên cạnh hăng hái nói.

“Ai cho ngươi gọi ta là Nhan nhi.”

Kỷ Nhan mắt lạnh đảo qua.

“Được rồi… Lão nương kia mau cút xuống xe ngựa của ngươi đi, đem bảo bối kia giao cho ta đi.

Thập đệ Vệ Chu kia, ngươi gắt gao ngăn chặn hắn cho ta. Ta đến làm thịt hai tiểu nhi này.”

Khi đám người Long Thần tuyệt tình rời đi, Cửu đương gia liền nhanh chóng động thủ.

Thiên Ưng hạp vốn là an bình, chỉ trong nháy mắt liền biến thành hiện trường kịch chiến.

Long Thần, chúng ta cứ như vậy mà đi sao… Thật không quay trở lại à?”

“Lúc nảy, ta không phải nói rõ ràng rồi hay sao?”

Long Thần bỗng nhiên dừng lại, thái độ cười mà như không cười nhìn hắn.

“Tại sao dừng lại?”

Mọi người nghi ngờ hỏi.

“Các ngươi chán ghét La Uy không?”

Long Thần nhìn xung quanh một hồi hỏi.

Mọi người đều trầm mặt, một người trong đó nói: “Nếu ta chiến thắng hắn, khẳng định không thể không làm thịt hắn. Chỉ là hôm nay hắn có thể ở lại, coi như là có chút cốt khí.”

Mọi người vội vàng gật đầu.

“Các ngươi đánh giá cao hắn quá đấy, hãy chờ coi.”

Long Thần thay đổi phương hướng nhìn về phương hướng Thiên Ưng hạp, lúc này bọn họ đã rời khỏi Thiên Ưng hạp rồi.

“Cái gì?”

Mọi người có chút ngạc nhiên nhìn Long Thần.

Chỉ chốc lát sau, tiếng chiến mã màu đen vang lên đến tiếng đát đát đát… Mọi người vội vàng đưa mắt nhìn lại chỗ sau Thiên Ưng hạp. Một lát sau, hình ảnh La Uy mặt lo lắng cỡi chiến mã màu đen xuất hiện. Trên quần áo của hắn mà nhìn có chút bụi đất, hẳn là trải qua chiến đấu trong chốc lát rồi bỏ trốn mất dạng.

Thấy bộ dáng của La Uy chật vật như vậy, mọi người cuồng tiếu lên.

“Long Thần huynh đệ không nghĩ tới ngươi hiểu rõ La Uy như vậy.”

“Nói chúng ta chết nhát, không nghĩ tới bản thân hắn cũng chạy trốn. Muốn đi thì đi sớm một chút, lúc nãy còn giáo huấn chúng ta. Người như vậy càng làm cho người ta nôn mửa.”

Mọi người chỉ nhỏ giọng bàn luận, mặc dù bất mãn La Uy nhưng thực lực của hắn còn đó nên bọn họ cũng không dám tiếp tục trêu chọc hắn.

Lúc này, La Uy đã vọt tới. Thấy hắn tức giận, mọi người cũng không dám nói lời nào.

Tên hung thần này vẫn là không nên trêu chọc mới thỏa đáng.

Ngay lúc này, La Uy dừng lại trước mặt bọn họ. Đôi mắt nhìn bọn họ rồi lạnh lùng nói: “Các ngươi có phải là đang nói xấu ta đúng không.”

“Ai nói xấu ngươi.”

A Đông cười một tiếng.

“Đều là chạy trốn, ai cũng không có tư cách nói người nào cả.”

“Tốt nhất miệng sạch sẽ một chút.”

La Uy hừ lạnh một tiếng, muốn tiếp tục thúc dục chiến mã rời khỏi chỗ thị phi này để đi U Linh chủ thành. Đúng vào lúc này, Long Thần lại chặn đường trước mặt của hắn nói: “Nghe nói ngươi muốn đi U Linh chủ thành gia nhập U Minh quân đúng không?”

“Có vấn đề gì sao?”

La Uy mắt lạnh nhìn hắn.

“Ngươi không đi được đâu.”

Thân thể Long Thần từ từ hướng chiến mã màu đen nhắm hướng La Uy đi tới.

Những người khác ngẩn người, thầm nghĩ Long Thần đang làm cái gì. La Uy là sát thần vẫn nên để hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Long Thần đáng lý ra không nên trêu chọc hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui