[Long Lưu] Cố Nhân Thán Chi Long Phi Phương Thệ Thán Cố Nhân

Ánh trăng tối nay lạnh lẽo như băng, Long Dương cùng Lưu Phương theo Đoạn Nhật đến Tử Tiêu Điện dự tiệc, Thương Kiếm theo sát phía sau. Xung quanh họ có vài tên hộ vệ của Dương vương, sắc mặt người nào cũng ngưng trọng, không nói một lời, không gian yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập.

Đi tới bên ngoài Tử Tiêu Điện, Long Dương không khỏi âm thầm kinh hãi, nơi này rõ ràng đã được tăng cường phòng bị, hộ vệ canh giữ nhiều hơn hôm qua, hơn nữa, họ đều được trang bị vũ trang đầy đủ. Long Dương nghĩ ngợi, nếu lúc này kiên quyết phải đi, sợ rằng đối phương người đông thế mạnh, khó có thể thành công, Lưu Phương lại không biết võ công, nơi này cách cửa cung rất xa, hắn nhất định phải tìm một cơ hội vẹn toàn để cho y rời khỏi trước.

Long Dương còn đang suy nghĩ lương sách thì đã nghe giọng Thương Kiếm vang lên từ phía sau, có phần gấp gáp, “Bệ hạ! Bệ hạ khi nào lên đường?”

Long Dương dừng bước, qua câu hỏi của Thương Kiếm, hắn đã hiểu được tám chín phần tình cảnh hiện giờ. Thương Kiếm nói như vậy là xem ra hắn đã rất lo lắng. Giờ đây, nếu như Long Dương hạ lệnh thì dù có phải liều chết thì Thương Kiếm cũng sẽ hết lòng hộ giá.

Long Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh sáng của trăng đã bắt đầu bị che mờ, trong lòng không khỏi dâng lên hoài niệm, Vân Đình thật sự muốn phản bội hắn sao? Hai người bọn họ từng cùng nhau ở trong núi học nghệ, luôn khâm phục lẫn nhau, những tưởng có thể làm tri kỷ trọn đời. Ngày cùng Vân Đình kết tình huynh đệ, cả hai đã nguyện không cầu sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm mà chỉ cầu được tử cùng ngày, cùng năm, cùng tháng. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã đi theo hướng nào, Vân Đình sẽ thật vì Lưu Phương mà giết hắn?

Long Dương lại nghĩ tới chuyện lúc chiều, vì lời của Dương hậu mà hắn đã chất vấn Vân Đình, Vân Đình đã nói, “Đại ca, huynh xem Vân Đình là người thế nào?” Nếu như Vân Đình thật không coi hắn là đại ca thì hôm nay cần gì phải đứng trước mặt hắn khổ cầu Lưu Phương? Buổi chiều ở vườn thuốc, Vân Đình đại khái có thể giữ Lưu Phương lại, khi ấy Long Dương có thể làm gì? Vân Đình nói thiết yến bồi tội, phải chăng đã có lòng buông tha cho Lưu Phương, xem trọng tình huynh đệ và muốn hóa giải hiểu lầm? Hôm nay hắn cùng Vân Đình đã có chuyện tranh cãi, nếu Đoạn Nhật vì lo lắng cho an nguy của Vân Đình mà tăng cường thêm hộ vệ thì cũng là hợp tình hợp lý.

Tất cả những nghi vấn trong đầu, Long Dương đều không thể tự mình tìm ra câu trả lời, nhưng hắn nguyện ý cho Vân Đình một cơ hội, dù sao cả hai cũng là huynh đệ. Nếu Vân Đình không có ý gia hại thì cuộc chạy trốn tối nay sẽ khiến hắn phải bồi tội ở ngày sau. Còn nếu Vân Đình thật sự cố ý gia hại… Long Dương nhìn sang Lưu Phương, chẳng qua là Vân Đình chỉ muốn cái mạng của hắn.

Long Dương đỡ Thương Kiếm đứng lên, nói, “Sau trưa mai chúng ta sẽ lên đường. Tướng quân khổ cực rồi, tối nay giúp ta chăm sóc Kỳ Lân.”

“Thưa vâng, bệ hạ yên tâm, thần nhất định làm theo!”

Đoạn Nhật đứng phía trước nhìn Long Dương và Thương Kiếm, nét mặt tựa hồ hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Thương Kiếm đợi một chút!” Long Dương thấy sắc mặt Đoạn Nhật khác thường, vội gọi Thương Kiếm đang muốn cáo lui quay lại. Hắn tháo thanh kiếm trên người ném cho Thương Kiếm, nói, “Ta hôm nay muốn cùng Vân Đình nói lời từ biệt, chỉ sợ uống quá nhiều lại dẫn đến những chuyện không hay, thế nên vật này ngươi hãy giữ giúp ta.” Đoạn Nhật thấy Long Dương cư nhiên không mang kiếm vào, hiển nhiên là không có ác ý với Vân Đình. Họ dự định sẽ lên đường vào ngày mai, mà sau giờ ngọ ngày mai thì viện binh của quốc sư đã đến, đây thật sự là một cơ hội. Nghĩ thế, Đoạn Nhật liền bỏ đi phòng bị.

Thương Kiếm nhận lấy bảo kiếm của Long Dương, chân mày liền cau lại, cả người đứng lặng yên. Đoạn Nhật thấy thế liền nói, “Thương tướng quân không cần phải lo lắng, nếu Khương vương bệ hạ uống say, Đoàn mỗ tự sẽ chiếu cố.” Thương Kiếm thấy Long Dương hiện nay không muốn động thủ, hắn cũng  chẳng thể làm gì khác hơn là tạm thời lui ra, đợi đến nửa đêm sẽ tìm Long Dương tính kế.

“Bệ hạ, Khương vương cùng Cố đạo trưởng đến.”

“Mau cho mời!”

Tử Tiêu Điện đèn đuốc sáng trưng, trên bàn phủ kín thức ăn, quỳnh tương ngọc lộ, thịnh soạn đợi chờ. Những cung nữ đứng cạnh bên đã không còn vận y phục xanh như lúc đầu, họ cư nhiên thay tử y bằng gấm, trang điểm vô cùng xinh đẹp. Có thể nhìn ra, Vân Đình đã chuẩn bị bữa tiệc này một cách tỉ mỉ.  “Đại ca, Lưu Phương, hai người để Vân Đình đợi quá lâu rồi, mời ngồi.”

Long Dương cùng Lưu Phương nhập tọa, Vân Đình sai người rót đầy rượu, hắn nâng chén rượu về hướng Long Dương, nói:

“Đại ca, chuyện hôm nay là Vân Đình không đúng, mong rằng đại ca thứ lỗi.”

“Đâu nào, chuyện Vân Đình sở cầu, Long Dương cũng không có đáp ứng, Long Dương mới là người mong Vân Đình thứ lỗi.” Long Dương vừa nói vừa giơ rượu lên trước mặt, uống một hơi cạn sạch.

Vân Đình thấy Long Dương đối với mình không có phòng bị, vẫn là có lời nói thẳng, có rượu liền uống, trong bụng không khỏi có chút ấm áp, tiếp tục nói:

“Vân Đình vừa rồi đã suy nghĩ lại những lời dạy bảo đại ca, thật có đạo lý. Đại ca nói rất đúng, đệ mặc dù cảm niệm với mẫu thân, nhưng cũng không nên bỏ mặc Vương hậu, hữu vi hiếu đạo, mẫu thân trên trời có linh thiêng, tất sẽ bất an. Vân Đình đã nghĩ xong, bắt đầu từ ngày mai sẽ dán thông báo công bố thiên hạ, đưa Vương hậu trở thành Thái hậu, sẽ vì Thái hậu lần mời danh y, chữa trị bệnh điên. Đại ca cảm thấy như vậy tốt không?”

“Đệ nếu thật có thể làm thế, chính là quốc chi đại hiếu, trăm họ nhất định tôn kính yêu mến đệ.” Long Dương thấy lời nói của Vân Đình khẩn thiết, không giống như cố tình tư thái, trong bụng cũng nhẹ lòng một chút, không còn nổi giận như lúc nãy.

“Vậy… Lưu Phương cảm thấy thế nào?” Vân Đình nhìn sang Lưu Phương, trông thấy y đã đổi lại trang phục, vậy là Long Dương đã nói với y tâm ý của hắn, cho nên y không muốn mặc xiêm áo của mẫu thân hắn nữa. Long Dương mặc dù không chịu để cho Lưu Phương lưu lại nhưng còn Lưu Phương thì sao, không biết y đang nghĩ điều gì, nhất là khi hắn ám chỉ với Long Dương rằng Lưu Phương có ý với hắn, tại sao hiện giờ không thấy hai người có hiềm khích? Chẳng lẽ Lưu Phương vì vậy mà chán ghét hắn? Hôm nay hắn đã vì cái gì mà phải bố trí bữa tiệc này? Không chỉ là vì để ổn định Long Dương, điều hắn mong muốn nhất là có thể để cho Lưu Phương nhìn thấy hắn đang cố gắng sửa đổi, hi vọng y có thể cho hắn một vị trí ở trong lòng y.

Lưu Phương đúng là không ghi hận Vân Đình. Mặc dù y đã nghe Long Dương nói rõ, biết Vân Đình đối với mình có tâm ý, nhưng y nghĩ, đây chẳng qua là chỉ là Vân Đình nhất tương tình nguyện. Nếu không có những câu nói của Vân Đình… Long Dương cũng sẽ không hiểu được chân tâm của y, thậm chí cùng y nguyện thề, muốn cùng y sinh tử có nhau. Hiện nay hiểu lầm đã được giải trừ, cần gì phải so đo. Huống chi nguyên là do y không đúng, chính y đã nhiều lần tiếp nhận tâm ý của Vân Đình, không nói rõ cho hắn hiểu, mới để cho tình cảm của hắn đi đến sai lầm.

Lưu Phương nghĩ tới đây, liền bưng chén rượu lên trước mặt, hướng Vân Đình nói:

“Lưu Phương cảm thấy khó có được người nào như Vân Đình. Vân Đình đối với mẫu thân tình cảm thâm hậu, làm người ta xúc động, mà nay có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, lấy hiếu làm đầu, thật là một người rộng lượng. Người như vậy quân lâm thiên hạ chính là dân chúng chi phúc. Lưu Phương kính Vân Đình một chén!” Nói xong, Lưu Phương uống cạn rượu trong chén.

Rượu này vừa ngọt vừa mạnh, Lưu Phương không nhịn được liền ho khan một cái, Long Dương vội cầm lấy chén rượu của y, cười nói:

“Mặt trời mọc từ hướng tây, ngươi cư nhiên cũng phạm giới mà uống rượu?”

Vân Đình không nghĩ tới Lưu Phương sẽ khích lệ hắn như thế, còn vì hắn uống cả rượu, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Vân Đình rót đầy chén rượu của mình, nâng chén đối diện Lưu Phương.

Ba người đều nở nụ cười. Mới vừa rồi, tưởng chừng như mỗi người đều bị nhốt trong chiếc hộp của những cảm xúc khẩn trương, lo lắng, thì giờ đây, tựa hồ như tất cả đã hòa tan theo chén rượu của Lưu Phương.

Lưu Phương đẩy tay Long Dương ra, y lại châm cho mình thêm một chén rượu, hướng về phía Vân Đình, nói:

“Lưu Phương còn phải xin Vân Đình đáp ứng một chuyện.”

“Lưu Phương cứ nói, Vân Đình nhất định đáp ứng!”

Trong lòng Vân Đình mừng rỡ, Long Dương ngồi bên cạnh thì kinh ngạc nhìn Lưu Phương, không biết y còn muốn nói điều gì.

“Hôm qua Lưu Phương thấy Vân Đình cùng với Long Dương nâng cốc ngôn hoan, trong lòng rất ngưỡng mộ. Lưu Phương thuở nhỏ không có huynh đệ tỷ muội, không biết tình nghĩa đó là như thế nào, nhưng Lưu Phương cảm thấy Vân Đình và Long Dương là huynh đệ tốt nhất mà Lưu Phương đã gặp. Nhưng hôm nay, Vân Đình cùng Long Dương đã có hiểu lầm, đều là bởi vì Lưu Phương mà ra, là Lưu Phương không đúng, là Lưu Phương khiến cho huynh đệ hai người bất hòa! Lưu Phương không nên nhận nhiều sự giúp đỡ của Vân Đình như vậy, để cho Vân Đình hiểu lầm. Cho nên, Lưu Phương hy vọng Vân Đình rộng lượng, nhất định phải tha thứ Lưu Phương, tha thứ Long Dương, mọi người vẫn là huynh đệ, được không?”

Lưu Phương nói xong, lại uống hết rượu trong chén, mắt nhìn Vân Đình chờ đợi.

Vân Đình cùng Long Dương đều bị những lời nói của Lưu Phương làm cho sửng sốt. Hai người bọn họ không nghĩ tới việc Lưu Phương sẽ có những lời như vậy. Y phá giới uống rượu là kỳ vọng hai người bọn họ có thể trở lại làm hảo huynh đệ ư? Mỗi người bọn họ vốn đều đang có tính toán riêng, một muốn đem người kia vây khốn, một muốn không từ mà biệt, tình huynh đệ đúng là quan trọng nhưng đến giờ phút này thì trong lòng bọn họ đều chỉ có duy nhất mỗi Lưu Phương. Giờ đây, nghe được những lời này của Lưu Phương, thật giống như trăng sáng giữa bầu trời đem, khiết bạch vô hạ, tốt đẹp vô ngần, cách xa hoàn toàn với họ.

Vân Đình cười khổ một cái, hắn uống cạn chén rượu trong tay mà không nói một lời với Lưu Phương,.

Những lời này so với tình huynh đệ xem ra càng làm Vân Đình thương tâm hơn, Lưu Phương nói không nên nhận sự giúp đỡ của hắn, để cho hắn hiểu lầm. Thì ra là toàn bộ đều là hiểu lầm mà thôi, thậm chí Lưu Phương cho rằng hắn ngây thơ đến mức chỉ qua hai ba câu nói của y thì sẽ xem như tất cả chưa từng xảy ra, tình thâm huynh đệ vẫn còn như ngày hôm qua? Nói như vậy, không phải Lưu Phương không ghi hận hắn mà chính là trong lòng y căn bản không có hắn, ngay cả những gì hắn đã làm cho y, y cũng đều muốn xóa sạch.

“Hảo, Lưu Phương, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần đại ca xứng đáng làm huynh đệ với ta thì chúng ta chính là huynh đệ!” Vân Đình nói xong, lại tự mình uống hai chén.

Lưu Phương không biết những lời chân thành của mình vì sao đưa tới phản ứng như thế của Vân Đình.

Long Dương nhìn Lưu Phương, tràn đầy cảm kích. Mặc dù theo như lời vân Đình nói thì hắn khó có thể quên được, nhưng dù là chỉ có một chút cơ hội, Long Dương nguyện ý theo lời Lưu Phương, cùng Vân Đình thân thiện hữu hảo. Long Dương rót đầy rượu, nói, “Lưu Phương, đa tạ ngươi.”

Sau đó chuyển sang Vân Đình, chân thành nói, “Vân Đình, huynh cũng đa tạ đệ! Long Dương thật… Là một ích kỷ người, Long Dương hy vọng Vân Đình có thể tha thứ cho sự ích kỷ của ta, đợi ngày sau gặp lại nhau, chúng ta vẫn còn là huynh đệ.”

Nghe Long Dương nói như thế, Vân Đình dừng lại chén rượu của mình, hỏi trong men say,

“Đại ca có ý gì? Vậy là muốn đi sao? Khi nào lên đường?”

“Phải… Sau giờ ngọ ngày mai.”

“Cần gì vội vả như thế, ở lại thêm vài ngày, chúng ta còn có rất nhiều lời chưa nói…”

“Huynh cùng với Lưu Phương đi tuần đã hơn mấy tháng, vốn là nên về triều, bây giờ gặp lại Vân Đình, trò chuyện cũng đã xong, quấy nhiễu cũng đã nhiều, huynh nghĩ đến lúc phải trở về.”

“Đại ca!” Vân Đình lảo đảo đứng dậy, đi tới trước mặt Long Dương, “Nếu đại ca khăng khăng phải đi, Vân Đình cũng không ép huynh, huynh yên tâm, đợi sau giờ ngọ ngày mai, Vân Đình sẽ đích thân đưa đại ca lên đường, huynh thấy thế nào?”

Long Dương thấy Vân Đình không ngăn cản nữa, trong lòng ngỡ ngàng, có thật Vân Đình nguyện ý để cho Lưu Phương theo hắn bình an rời đi?

Vân Đình bước đi xiêu vẹo đến trước mặt Lưu Phương, y liền vội vàng dùng tay đỡ lấy hắn, nhưng ánh mắt không tự chủ nhìn về Long Dương. Vân Đình không để ý tới những chuyện khác, một tay hắn nắm lấy Lưu Phương, một tay cởi vạt trước của áo bào, làm lộ ra một vết sẹo tựa hồ đám mây trên đầu vai phải.

“Lưu Phương, ngươi có còn nhớ, đây là vết thương hôm đó ta bị rắn độc cắn, ngươi chính là như vậy, giúp ta rịt thuốc.”

Vừa nói, Vân Đình vừa kéo chặt tay Lưu Phương đặt lên vết sẹo của mình.

“Vân Đình?” Lưu phương hoảng sợ muốn rút tay về, nhưng lực đạo Vân Đình quá mạnh, Lưu Phương cố gắng thế nào cũng không rút tay ra được, toàn bộ thân thể cũng ngả hẳn vào lòng Vân Đình. Y vội vàng nhìn qua Long Dương, mong muốn sự giúp đỡ từ hắn. Long Dương xông về phía trước một bước, nắm lấy cổ tay Vân Đình, dùng sức vặn một cái, Vân Đình liền buông lỏng tay của Lưu Phương ra.

“Vân Đình! Đệ uống say rồi!” Long Dương kéo Lưu Phương ra phía sau mình.

“Không có, đệ không uống say!” Vân Đình dựa vào cạnh bàn, tay vẫn bưng chén rượu, nghiêng mắt nói, “Đại ca cũng quá hẹp hòi, đệ bất quá là cùng Lưu Phương ôn chuyện mà thôi. Ấn ký của vết thương này là do Lưu Phương để lại cho đệ, đệ chỉ là cho y nhìn qua một chút, Vân Đình tôn kính Lưu Phương như thế, há lại làm tổn thương đến y? Đại ca, huynh có biết Lưu Phương thật sự muốn gì không? Những người trong cung Khương Quốc, đệ cùng đại ca đều đã nhìn thấy, họ có thể cả đời này tuân thủ theo lời huynh, dung nạp Lưu Phương sao? Hừ! Đại ca đừng tưởng rằng mình là người vạn thiên sủng ái, cái gì cũng muốn làm chủ. Vân Đình tuy chỉ có một mình nhưng so với đại ca thì tự do sung sướng hơn! Ha ha ” Nói tới chỗ này, Vân Đình đột nhiên phá lên cười, tựa hồ đang nhìn thấy Long Dương cuối cùng sẽ có một ngày phải bất lực thờ dài ngồi trên vương vị.

Long Dương không bị những lời nói của Vân Đình chọc giận, căn bản hắn thật ra không chú ý đến những lời hồ ngôn loạn ngữ của Vân Đình. Suy nghĩ duy nhất của Long Dương hiện giờ, chính là vô luận như thế nào, đêm nay nhất định phải cùng Lưu Phương chạy trốn khỏi đây. Vân Đình nói muốn buông tay nhưng vẫn không ngừng tỏ ý với Lưu Phương, hành động phản phục lại nói nói. Long Dương bây giờ tuyệt không thể tin hắn được nữa.

Long Dương suy nghĩ một chút, liền thừa dịp lúc Vân Đình đang lẩm bẩm, thời điểm ánh mắt du ly, nhanh chóng đè thấp thanh âm nói với Lưu Phương, “Ta giả vờ say rượu, ngươi đỡ ta trở về Yên Hà Cung, không nên để cho người khác theo vào.” Sau đó, Long Dương khoác tay lên người Lưu Phương, lớn tiếng kêu lên, “Ha ha, Vân Đình! Vân Đình, đệ nói cái gì? Huynh nghe không hiểu!” Vừa nói, Long Dương dùng chân đá vào bàn tiệc, làm rượu và thức ăn nghiêng ngả.

Trong Tử Tiêu Điện vốn có mấy cung nữ đang quỳ ở sau tấm bình phong, họ nghe không rõ những lời nói của Vân Đình và Long Dương, chỉ cảm thấy hai người đã say. Các cung nữ thấy bệ hạ té ở một bên, rượu và thức ăn cũng đổ, vội vàng chạy đến cửa bẩm báo Đoạn Nhật. Đoạn Nhật vọt ngay vào cửa, cảnh tượng trước mắt cùng những lời miêu tả của cung nữ khiến hắn tin tưởng Long Dương cùng Vân Đình không đánh nhau, chẳng qua là say rượu mà thôi, hắn bèn phân phó người đỡ Vân Đình vào nghỉ ngơi. Bản thân mình hộ tống Long Dương trở về Yên Hà Cung.

Đến cửa cung, Đoạn Nhật còn muốn theo vào, Lưu Phương liền nói với hắn, “Đoạn tướng quân đã cực khổ, Khương vương không thích ngoại nhân chiếu cố, nơi này đã có ta, xin Đoạn tướng quân hãy sớm nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, Lưu Phương đỡ Long Dương tiến vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại. Đoạn Nhật biết Lưu Phương chính là người Vân Đình coi trọng nhất, thấy y đã nói như vậy, cũng không tiện ngang ngược đi theo, cho nên đành đứng ở ngoài cửa.

Đợi vào đến cung, Long Dương liền không say nữa. Long Dương nhìn qua cửa sổ, vẫn thấy Đoạn Nhật đứng ở bên ngoài, trước sau đều có hộ vệ canh giữ, nếu muốn đi ra ngoài không bị phát hiện, hẳn rất khó. Đoạn Nhật võ công cao cường, nếu hắn cùng Đoạn Nhật động thủ, không phải vài ba chiêu là có thể thoát khỏi. Long Dương ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, nhanh đến nửa đêm rồi, hy vọng Thương Kiếm có thể tập họp hộ vệ của mình, theo như hẹn mà hành động,. Chỉ cần nghĩ ra biện pháp để Đoạn Nhật rời khỏi, hắn liền có thể mang Lưu Phương đến hội hợp cùng Thương Kiếm.

Đoạn Nhật phòng thủ bên ngoài Yên Hà Cung, chỉ chốc lát sau, đèn trong cung nội tắt hết, hắn đoán là Long Dương và Lưu Phương đã ngủ. Đoạn Nhật biết đêm nay rất quan trọng, mặc dù bây giờ không thấy động tĩnh gì, nhưng nhất định phải tăng cường phòng bị, không thể có sơ suất.

Thương Kiếm lúc này đã cùng tất cả hộ vệ trang bị đầy đủ. Mọi người trong đoàn hộ vệ đều đã theo Thương Kiếm vào sanh ra tử nhiều năm, là những võ sĩ tinh luyện. Ai cũng biết tối nay muốn phá vòng vây thì chắc chắn phải có một cuộc ác chiến, tất cả đều thề, dù có chết cũng phải bảo vệ được Khương vương cùng Cố đạo trưởng xuất cung.

Điều Thương Kiếm lo lắng hiện giờ chính là người của hắn không nhiều, lại ở cách xa Yên Hà Cung của Long Dương và Lưu Phương. Vừa rồi hắn có nhìn về Tử Tiêu Điện, tựa hồ yến tiệc đã kết thúc, nếu Long Dương bình an thì phải trở về Yên Hà Cung rồi, chẳng qua là do Đoạn Nhật canh giữ bên ngoài, nếu như cứng rắn xông vào, sợ rằng Long Dương sẽ có nguy hiểm.

Mắt thấy đã đến nửa đêm, Thương Kiếm suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định làm liều. Hắn để cho bọn hộ vệ mai phục ở hai bên hành lang, chờ đợi có lệnh sẽ đánh vào cửa cung, bản thân mình thì kéo hai con ngựa Kỳ Lân cùng Ánh Tuyết, nghênh ngang đi đến Yên Hà Cung.

Đoạn Nhật đang dò xét trước cửa cung, chợt thấy có bóng người xuất hiện dưới bậc thang bên ngoài cung, phía sau còn dắt theo hai con ngựa nhất hồng nhất bạch, đang ầm ĩ cùng bọn hộ vệ.

Đoạn Nhật cẩn thận nhìn người nọ, dường như là Thương Kiếm, còn hai con ngựa kia chính tuấn mã của Long Dương cùng Lưu Phương. Thương Kiếm lúc này đưa ngựa đến Yên Hà Cung để làm gì?

Đoạn Nhật không khỏi cảnh giác, đi xuống gọi một hộ vệ để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

“Hồi bẩm tướng quân, là Thương tướng quân, hắn nói bọn họ ngày mai phải lên đường, cho nên Khương vương phân phó hắn thả ngựa lên trên núi phía sau vườn thuốc ăn cỏ. Hộ vệ ngăn không để hắn qua, cho nên mới xảy ra ầm ĩ.”

“Thả ngựa?” Đoạn Nhật chợt nhớ, đúng là Long Dương đã phân phó Thương Kiếm cho Kỳ Lân ăn, chỉ là là trước cung cũng có chuồng ngựa, vì sao hết lần này tới lần khác phải ra phía sau núi thả ngựa. Để đến vườn thuốc, nhất định phải đi qua mấy nội cung tẩm điện, hơn nữa giờ cũng đã hơn nửa đêm, Thương Kiếm làm vậy là có dụng ý gì? Đoạn Nhật liền nói, “Nói cho Thương tướng quân, chuồng ngựa trước cung có cỏ khô thượng hạng, hãy bảo hắn đưa ngựa đến đó. Ở hậu cung, Khương vương cùng bệ hạ đều đã nghỉ ngơi, hắn gây tiếng động lớn, làm ồn ào như thế, không sợ quấy rầy thánh giá?”

Hộ vệ kia chạy đi truyền lời, sau đó lại chạy về nói với Đoạn Nhật, “Hồi bẩm tướng quân, mặc dù đã nói nhưng Thương tướng quân nhất định không chịu, hắn nói tuấn mã của Khương vương bệ hạ là bảo bối, không thể ăn những thứ cỏ khô vào ban đêm, nhất định phải ăn cỏ tươi, nếu như không cho hắn lên núi, hắn sẽ xuất cung.”

“Vớ vẩn!” Đoạn Nhật vừa nghe xong, cơn giận lập tức nổi lên. Thương Kiếm xem Dương Vương Cung là nơi nuôi ngựa của hắn sao? Nghĩ chỗ nào có thể cho ngựa ăn, liền đến nơi đó thả ngựa, còn phải xuất cung, hừ, chỉ sợ cho ngựa ăn là giả, nghĩ cách ra cung báo tin là thật! Không phải là hắn đã nghe được điều gì phong phanh chứ? Cẩn thận vẫn tốt hơn.

Đoạn Nhật nghĩ tới đây, liền vội vàng bước xuống, đích thân giải thích với Thương Kiếm. Thương Kiếm thấy Đoạn Nhật, càng thêm tức giận, mắng hắn không hiểu quy cũ, người tới là khách, có thể nào bạc đãi lương câu của bệ hạ. Hai người cứ như vậy, ngươi một câu nói, ta một câu cãi, Đoạn Nhật nắm lấy mã cương của Thương Kiếm, mặc cho hắn nói thế nào cũng không để hắn xông loạn. Thanh âm Thương Kiếm càng lúc càng lớn, một vài tên hộ vệ không biết chuyện gì xảy ra, liền rối rít ghé đầu quan sát, cũng không biết có nên tiến lên giúp một tay hay không.

Giờ phút này, Long Dương ở Yên Hà Cung đã nhìn thấy tất cả, hắn âm thầm khen ngợi Thương Kiếm đã suy nghĩ ra biện pháp tốt, kéo Đoạn Nhật rời khỏi đây. Hắn vội vàng gọi Lưu Phương, cả hai đi tới sau một cánh cửa sổ, Long Dương bảo Lưu Phương chờ ở đây, sau đó hắn mở cửa sổ, tung người nhảy một cái ra ngoài. Một tên thị vệ đứng ngoài cửa sổ, đang ghé đầu nhìn xem động tĩnh trước cung, liền bị Long Dương đánh một cái vào phía sau, hôn mê bất tỉnh. Long Dương vội trở lại trước cửa sổ, kéo Lưu Phương ra ngoài, hai người cúi thấp lưng, bước thật nhẹ dọc theo bên phải bức tường, đi thẳng về phía trước. Trên người Lưu Phương sớm đã khoác áo choàng của Long Dương, kim sắc bên trong, hắc sắc bên ngoài, phủ lên bạch y của Lưu Phương. Long Dương vẫn vận hồng bào như cũ, ánh trăng mặc dù sáng tỏ, cũng không thể dễ dàng phát hiện ra hai người.

Đoạn Nhật đang cùng Thương Kiếm lý luận, chợt cảm thấy mắt Thương Kiếm liếc về hướng Yên Hà Cung, dường như đang tìm kiếm điều gì. Đoạn Nhật là hộ vệ thân tín của lão Dương vương, trải qua bao nhiêu tranh đấu, cơ mẫn vô cùng. Trực giác hắn cho thấy Thương Kiếm căn bản không phải muốn thả ngựa, chỉ sợ là muốn thả người! Không ổn, đây là kế điệu hổ ly sơn! Hắn rời đi, chỉ sợ Long Dương đã chạy mất. Hắn kinh hãi buông dây cương ra, xoay người lui bước, xông thật nhanh lên những nấc thang, không chờ được cho phép, một cước đá văng cửa Yên Hà Cung. Đoạn Nhật chạy thẳng tới giường, vén màn che lên, trên giường quả nhiên không có người. Đoạn Nhật liền sai thuộc hạ đốt lên đèn, lục soát bên ngoài cung nội.

Long Dương cùng Lưu Phương xem chừng đã đi đến hậu cung, đi tới một nửa hành lang, chợt chạm mặt mấy tên hộ vệ chạy tới, giơ cây đuốc lên cao, hô to bốn phía, “Không thấy Khương vương! Mau tìm!”

Long Dương hít vào miệng một luồng khí lãnh, không nghĩ tới việc Đoạn Nhật lại thần tốc như thế, hắn và Lưu Phương chỉ mới đi tới nơi này thì đã bị phát hiện! Bây giờ có muốn lui cũng không còn kịp, Yên Hà Cung tất nhiên cũng đã bị vây rồi, đã đứng ở chỗ này, cũng chỉ có cách liều mạng thôi.

“Mau theo ta tới đây!” Long Dương đột nhiên cảm thấy Lưu Phương kéo tay của hắn chạy ngược trở lại, không tới hai mươi bước thì rẽ ngoặt sang hướng bên phải, đi vào một cửa hông, nơi này chính là Từ Ân Các. Hai người vào trong các, thấy nội đường có hai cây nến đã gần tàn, trên bàn có một bức họa Thanh y nữ tử, hình như có bóng người nằm dưới bức họa.

Long Dương cùng Lưu Phương giật nảy mình, không ngờ rằng nơi này sẽ có người. Mượn ánh sáng yếu ớt của nến, Long Dương loáng thoáng nhận ra, người đang nằm ấy chính là Vân Đình. Vân Đình nằm ở trên nệm quỳ, dường như đã ngủ say và không phát hiện hai người đã vào phòng. Bên ngoài các có vài ánh lửa thoáng qua, bóng người chuyển động, có lẽ là muốn vào đây tìm kiếm Long Dương và Lưu Phương. Lưu Phương vỗ vai Long Dương, ra hiệu cho hắn theo mình đi vòng qua phía sau giường, bước xuống bậc thang dẫn vào suối.

Hai người vừa mới tránh đi không bao lâu thì Đoạn Nhật đã vào các, hắn một phen kinh hãi khi thấy Vân Đình nằm dưới đất. Đoạn Nhật vội vàng đỡ Vân Đình dậy, lớn tiếng gọi hắn tỉnh lại. Một lát sau, Vân Đình mới bị Đoạn Nhật dao động, hắn mở mắt, hai tay đỡ lấy đầu. Trong mơ hồ, Vần Đình nhìn thấy vẻ mặt dường như có nét lo lắng, gấp gáp vô cùng của Đoạn Nhật, chẳng lẽ đã có đại sự xảy ra?

“Thế nào?”

“Bệ hạ! Thần có tội! Thần không canh giữ tốt Khương vương cùng Cố đạo trưởng, đã để cho bọn họ chạy ra khỏi Yên Hà Cung!”

“Cái gì?” Vân Đình vừa nghe xong, bỗng nhiên rùng mình, vốn là đầu còn mơ màng do say rượu, nhưng giờ cũng đã thanh tỉnh hơn phân nửa.

Vân Đình vội ngồi dậy, nắm lấy tay Đoạn Nhật hỏi:

“Chạy lúc nào?”

“Chỉ mới vừa rồi, thần trúng kế của Thương Kiếm, đến khi hiểu ra, thần vội vàng chạy vào nội cung thì người đã không có.”

“Nói như vậy có nghĩa là ngươi cũng mới vừa phát hiện?”

“Dạ! Nhưng thần có thể khẳng định là họ vừa chạy mất từ chỗ này, Thương Kiếm hẳn là cùng Khương vương trong ứng ngoài hợp!”

Vân Đình hừ một tiếng, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Đoạn Nhật.

“Không cần sợ! Long Dương nhất định là muốn thừa dịp ban đêm rời đi thôi, chỉ là huynh ấy đang mang theo Lưu Phương, chạy không xa đâu. Ngươi bảo hộ vệ không cần tìm kiếm náo loạn như thế, người của chúng ta không nhiều lắm, toàn bộ hãy đến cửa cung đi, chỉ cần bảo vệ cửa cung, sáng sớm ngày mai quốc sư trở lại thì bọn họ có chắp cánh cũng không trốn thoát!”

“Tuân lệnh! Bệ hạ nói rất đúng!” Đoạn Nhật chắp tay cáo lui với Vân Đình.

“Quay lại! Truyền lệnh xuống, tất cả hộ vệ không được bắn tên vào Khương vương cùng Cố đạo trưởng, chỉ có thể bắt sống, không được đả thương bọn họ, hiểu chưa?”

“Điều này…”

“Điều này cái gì! Ngươi nghe kỹ cho ta! Nếu như các ngươi dám đả thương đến một cọng lông tơ của Lưu Phương thì ta sẽ tiêu diệt cả nhà các ngươi!”

Đoạn Nhật nhìn vào ánh mắt của Vân Đình, không thể dùng lời để diễn tả sự khủng khiếp đang toát ra từ mâu quang ấy. Xưa nay Đoạn Nhật chưa từng nghĩ đến việc vị bạch y đạo sĩ kia lại có thể làm Vân Đình trở nên đáng sợ như thế, nộ khí tỏa ra từ hắn không khác nào một ác quỷ.

“Tuân lệnh!”

Đoạn Nhật lập tức kêu tất cả thị vệ chạy về phía cửa cung.

Vân Đình đợi cho tất cả mọi người đi khỏi, liền tiến lại quỳ gối trước bức họa của mẫu thân, hạ xá sâu xuống, chậm rãi nói, “Mẫu thân, xin phù hộ hài nhi có thể giữ Lưu Phương ở lại.” Hắn mặc niệm trông giây lát, sau đó bước nhanh ra khỏi Từ Ân Các, đi thẳng về tẩm cung của mình.

Long Dương cùng Lưu Phương ở dưới bậc thang, cho nên cuộc đối thoại vừa rồi giữa Vân Đình và Đoạn Nhật đã được họ nghe không bỏ sót một từ. Thì ra Vân Đình thật đã cùng quốc sư an bài mọi chuyện, xem ra nếu như phải đi thì tối nay chính là cơ hội duy nhất, hơn nữa nhất định phải trước lúc trời tờ mờ sáng.

Trời đã qua canh hai, Long Dương nhanh chóng nhớ lại. Hắn vốn cùng Thương Kiếm hẹn nhau ở trước cửa cung, Dương Vương Cung mặc dù thị vệ nhiều gấp đôi người của hắn nhưng phân tán tuần tra canh giữ ở khắp nơi, nếu như hắn tập hợp toàn bộ lực lượng thị vệ của mình đánh vào cửa cung thì sẽ có cơ hội thành công, đây cũng là phương án mà bọn họ nắm chắc phần thắng nhất. Thương Kiếm bây giờ nhất định là chờ hắn cùng Lưu Phương xuất hiện thì sẽ lập tức hành động. Chỉ là Vân Đình cũng tinh thông binh pháp, hiển nhiên nghĩ tới điểm này, cho nên đã phái người đến canh giữ cửa cung, nếu cứ như vậy, dù có dốc sức chiến đấu thì thắng bại cũng vô phương định liệu. Nhưng bây giờ, hắn và Lưu Phương đã bị vây ở nơi đây, không có biện pháp thông báo để cho Thương Kiếm phòng bị, chỉ sợ bọn họ sẽ đánh nhau ở nơi đó. Thôi được, dù sao cũng đều là đánh, thay vì ở chỗ này ngồi chờ chết, không bằng liều chết đánh một trận!

Long Dương nắm chặt tay của Lưu Phương, ánh mắt kiên định, hỏi, “Sợ sao?”

Lưu Phương mỉm cười, lắc đầu một cái.

“Hảo! Thương Kiếm đang chờ chúng ta ở cửa cung, chúng ta cùng đi.”

Dứt lời, Long Dương đứng dậy kéo Lưu Phương rời khỏi Từ Ân Các, dọc theo hành lang, một đường hướng cửa cung chạy đi.

Bên trong cửa Cung Dương Vương lúc này đã trở thành một ngọn đuốc sáng rực, binh khí loáng bóng. Đoạn Nhật mang theo đội giáp vệ vận áo xanh xếp thành một hàng ngang. Ở hàng người đối diện, tất cả đều mặc lam giáp, dù không có nhiều người như Đoạn Nhật nhưng họ đều là những người uy vũ phi phàm, đứng đầu chính là Thương Kiếm. Hai đội nhân mã giằng co cùng nhau, không nói một lời, mặc cho gió đêm lẫm lẫm, ánh trăng thê thê, đại chiến hết sức căng thẳng.

Một tiếng tu huýt vang lên, xé rách bầu trời đêm yên tĩnh, tiếp theo đó là một trận hí của tuấn mã. Kỳ Lân nghe được tiếng gọi của chủ nhân, hưng phấn tăng lên, vó trước phóng tới, chạy như bay vào trong cung, Ánh Tuyệt bên cạnh dường như cũng có điều cảm ứng, vội vàng theo sát Kỳ Lân. Mọi người thấy con ngựa như thế, biết là Long Dương sắp tới, không khỏi nắm chặt binh khí trong tay, ngưng thần đợi lệnh.

Chỉ nghe tiếng chân như đạp trên đá, vang dội hàng hàng, theo sau là một tầng sương mù bao phủ. Một hồng y kim giáp xuất hiện như rồng lặn trên nước, xuyên sương mù đi ra, phía sau là một bạch y thiếu niên, chính là Long Dương cùng Lưu Phương. Đoàn quân lam giáp nhất thời đồng loạt hoan hô, “Bệ hạ!” Thương Kiếm thấy hai người bình yên vô sự, càng phấn chấn hơn, vội vàng phi thân đem bảo kiếm của Long Dương đưa cho hắn.

Long Dương phóng ngựa đến đầu trận, Đoạn Nhật thấy rõ hình dạng người vừa đến, vội chắp tay thi lễ, “Tham kiến Khương vương bệ hạ! Không biết bệ hạ đêm khuya đến chỗ này là có ý gì?”

“Xin Đoàn tướng quân chuyển lời cho Vân Đình, bọn ta giờ đây phải xuất cung hồi triều, không nhọc đệ ấy đưa tiễn.”

“Dương vương có lệnh, tối nay ai cũng không thể xuất cung! Xin bệ hạ quay về, ngày mai rời đi cũng không muộn!”

“Ta chính là muốn đi ngay bây đây.”

“Vậy cũng chớ trách Đoạn mỗ đắc tội!” Đoạn Nhật nói xong, đã lấy Thất Liên Đao để ngang trước ngực.

“Hừ! Muốn đánh thì đánh, Long Dương ta sợ ngươi sao?”

Vừa nói, Long Dương nâng bảo kiếm lên, ra lệnh tướng sĩ, “Cùng ta bày trận, xông ra!”

“Giết!”

Hai đội nhân mã như hồng lưu thắt lại với nhau, tiếng khí giới va chạm, tiếng ngựa hí rền trời, tiếng kêu giết khoáy động cả đêm đen.

Lam giáp hộ vệ lấy Long Dương cùng Thương Kiếm ở phía trước làm tiên phong, những người khác đem Lưu Phương bảo vệ ở giữa, tạo thành một tâm vòng tròn, che chắn y khỏi trận đấu. Thanh giáp hộ vệ dựa vào số đông, đem người vây quanh lam giáp hộ vệ. Viên Tâm Trận này vốn đã được Long Dương cùng Thương Kiếm diễn luyện nhiều lần, không có chuyện chiến đấu riêng lẻ, chỉ có cùng tiến cùng lui, cho nên bọn họ tuy ít người nhưng lại không khác một quả đấm mạnh mẽ, không gì có thể phá nổi. Long Dương cùng Thương Kiếm dốc sức đánh với Đoạn Nhật, Đoạn Nhật mặc dù võ công cao cường cũng không cách nào ngăn cản hai người này hợp lực. Hắn dần dần chống đỡ không nổi, thối lui đến cửa cung. Bọn hộ vệ áo xanh thấy chủ tướng không địch lại, cũng đều có khiếp sợ, trong lúc nhất thời, đã bị đoàn quân lam giáp đứng thượng phong.

Long Dương thấy phe mình chiếm ưu thế, liền nháy mắt cho Thương Kiếm, Thương Kiếm hiểu ý, lập tức tung người lên cao, phóng qua Đoạn Nhật, đến trước cửa cung, phấn chấn dốc hết toàn lực chống giữ ngang chốt cửa. Đoạn Nhật trông thấy hành động của Thương Kiếm, vội vàng muốn quay đầu lại chế trụ Thương Kiếm, nhưng không ngờ Long Dương liên tiếp đâm ba kiếm tới, Đoạn Nhật vượt qua những chiêu thức tấn công, căn bản không cách nào thoát thân. Thương Kiếm lực đại, rất nhanh sau đó đã tháo được chốt cửa, hắn đem cửa cung đẩy ra một đạo kẽ hở, ước chừng rộng mười trượng.

Long Dương thấy Thương Kiếm thành công, liền hạ lệnh thay đổi thế trận, đoàn quân lam giáp lập tức tách ra, tạo thành một con đường dẫn đến cửa cung. Nhanh như cắt, Lưu Phương giục Ánh Tuyết chạy thẳng ra ngoài.

Long Dương đã sớm dặn dò Lưu Phương, khi cửa cung được mở ra thì y phải nhanh chóng phóng ngựa rời khỏi, hắn và Thương Kiếm sẽ chống đỡ phía sau. Lưu Phương tự biết bản thân mình không có võ công, nếu ở lại chỉ làm liên lụy mọi người, cho nên dù không đành lòng bỏ mặc Long Dương nhưng Lưu Phương cũng phải giục Ánh Tuyết vọt tới trước.

Mắt thấy đầu ngựa đã qua, thành công sắp tới, ngờ đâu Lưu Phương bỗng cảm thấy lưng y bị kéo lại, dường như có thứ gì chốt ở đó, không thể tiến về phía trước. Trong nháy mắt, cả người Lưu Phương bị ném về phía sau, rơi thẳng xuống mặt đất, chỉ có Ánh Tuyết rời khỏi cửa cung.

“Lưu Phương!” Long Dương hoảng hốt khi thấy Lưu Phương ngã xuống. Đáng lẽ y đã phải ra khỏi cửa cung, ngờ đâu có một tia ngân quang lóe lên, nhanh như chớp cuốn Lưu Phương khỏi Ánh Tuyết.

Long Dương rất là lo lắng, không biết Lưu Phương có bị thương không, hắn nóng lòng tiến đến chỗ Lưu Phương. Đoạn Nhật nghe Long Dương hô to tên Lưu Phương, sau đó có biểu lộ khác thường, liền đoán được y không thể rời khỏi. Trong lòng Đoạn Nhật dâng lên mừng rỡ, hắn đã nắm được hai sơ hở của Long Dương nên vội vàng tấn công vào. Long Dương lòng dạ rối bời, hắn miễn cưỡng đỡ kiếm chiêu của Đoạn Nhật, mắt vẫn nhìn về phía Lưu Phương.

Người ra chiêu này chính là Vân Đình. Hắn hồi cung thay đổi y phục, sau đó đi thẳng đến cửa cung, chỉ là hắn không ngờ rằng động tác của Long Dương nhanh hơn hắn, chưa gì đã bố trận liều chết. Hắn thấy đoàn người lam giáp bày Viên Tâm Trận hết sức chặt chẽ, đám người Đoạn Nhật khó có thể chống đỡ, trong lòng không khỏi thầm khen Long Dương, đại ca của hắn quả nhiên tinh thông chiến thuật trận pháp, nếu hắn ra sức tấn công cũng không cách nào giành chiến thắng, cho nên Vân Đình chọn cách án binh bất động, chờ đợi thời cơ phá trận.

Rất nhanh sau đó, Vân Đình trông thấy cửa cung bị Thương Kiếm mở ra, liền đoán được Long Dương chắc chắn sẽ để cho Lưu Phương đi trước. Nhắm thấy thời cơ đã đến, Vân Đình nhanh chóng phóng ngựa đuổi kịp đến cửa, cánh tay phải run lên, xuất ra Lãm Tinh Tỏa bắt lấy Lưu Phương, kéo y ngã khỏi ngựa. Lãm Tinh Tỏa là ám khí độc môn do Vân Đình chế tạo ra, thường ngày được hắn giấu trong tay áo, dài chừng hai trượng, dây xích làm bằng loại thép nhẹ mềm, lót trong bằng bạc, trên đầu có một cái khóa, chỉ cần đem vật này vây quanh thì nó sẽ tự động móc lại với dây xích, cho dù dùng cách nào cũng không tháo ra được.

Vân Đình vốn là chỉ muốn Lưu Phương, đối với những người khác chẳng màng lưu tâm, cho nên hắn không quản trận đấu của đám hộ vệ. Vân Đình cưỡi ngựa đến trước mặt Lưu Phương, toan khom người đỡ y lên ngựa.

Ai ngờ Lưu Phương đang nằm trên đất thì bất chợt ngồi dậy. Vân Đình chỉ cảm thấy trước mặt hắn vừa hiện hàn quang, như có kiếm khí, hắn vội vàng giục ngựa lùi về sau hai bước. Khi định thần nhìn lại, hắn đã thấy Lưu Phương đứng ở trước mặt, thanh đoản kiếm trên tay hướng thẳng vào hắn.

“Lưu Phương, ngươi… Ngươi muốn giết ta?”

Lưu Phương lúc này mới thấy rõ, thì ra chính Vân Đình đã dùng liệm tỏa kéo y lại. Hắn quả thật muốn cùng Long Dương từ huynh đệ trở thành kẻ thù sao? Tất cả đều chỉ vì y? Lưu Phương không dám tin rằng mình đang dùng kiếm hướng vào Vân Đình, y thật sự không hề muốn giết hắn, chẳng qua là  y nhất định phải cùng Long Dương rời khỏi nơi này! Lưu Phương nhìn thấy Long Dương bởi vì quan tâm y mà tâm thần đại loạn, bị Đoạn Nhật thừa cơ tấn công liên tiếp, trận pháp bị phá, một vài hộ vệ đã ngã xuống.

Lưu Phương không trả lời Vân Đình, y vung kiếm lên, dùng sức bổ về phía ngân tỏa, chỉ thấy tia lửa văng khắp nơi, kiếm đã có tổn hại nhưng liệm tỏa không hề có dấu hiệu suy chuyển.

“Ngươi không cần phí sức, đây là thép tinh luyện, lực đạo của ngươi không thể làm gãy được đâu. Lưu Phương, ta chỉ là muốn ngươi lưu lại, nếu ngươi đáp ứng, ta lập tức bảo Đoạn Nhật dừng tay, để bọn người Long Dương rời khỏi, ngươi thấy thế nào?” Vân Đình vừa nói vừa thu lại tinh tỏa, hòng kéo Lưu Phương đến gần hơn.

“Không! Ta sẽ không đi cùng ngươi!” Lưu Phương nói xong thì đã không còn chém ngân tỏa nữa. Y đem kiếm kề vào cổ của mình, ép ra một dòng máu đỏ, “Nếu ngươi không thả chúng ta đi, ta sẽ chết ở chỗ này!”

Long Dương từ xa nhìn thấy Lưu Phương đưa kiếm lên cổ, lòng lo lắng muốn chạy đến bên y nhưng khoảng cách của cả hai đến mấy trượng, xung quanh hắn còn bị bao vây. Nhìn dòng máu đỏ tuôn ra trên cổ y, Long Dương thật sự rất muốn nổi điên, hắn nhanh chóng kêu to, “Cố Lưu Phương! Ngươi là tên khốn kiếp! Ta còn ở đây! Không cho ngươi làm chuyện điên rồ!”

Vân Đình lúc này cũng cảm thấy kinh hãi, hắn không hiểu vì sao Lưu Phương nhất định phải như vậy, hắn không có ý định gia hại bọn họ, nhưng Lưu Phương tình nguyện chết cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn, chẳng lẽ trong tâm Lưu Phương, Vân Đình hắn chính là một ma đầu, y thật hận hắn như thế sao? Vân Đình không nhúc nhích, cũng không để Lãm Tinh Tỏa xuống, hắn cứ như vậy, ngẩn ngơ nhìn Lưu Phương.

Trong lúc này, bất chợt bay qua một đạo ngân quang, kiếm khí cực mạnh, keng một tiếng chặt đứt ống khóa, Vân Đình chỉ cảm thấy cánh tay bị đè xuống, tê dại, suýt nữa đã rơi khỏi ngựa. Hắn còn chưa thấy rõ là người phương nào ra chiêu thì lại có người ôm lấy hắn từ phía sau, hai tay siết chặt trước ngực hắn, đem hai canh tay của hắn đặt bên trong, lực đạo to lớn, Vân Đình căn bản không thể động đậy.

“Thương Kiếm!”

“Bệ hạ!”

Long Dương cùng Đoạn Nhật gần như đồng thời hô lên, hai người lúc này đã không còn tâm trạng ham chiến, nhất loạt phóng ngựa chạy tới.

Thương Kiếm vốn ở cửa cung cùng chiến đấu với mấy tên hộ vệ áo xanh, mong muốn bảo vệ cửa cung để Long Dương cùng Lưu Phương chạy khỏi. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã thấy tình thế nghịch chuyển, Lưu Phương bị bắt, Long Dương bị dồn đến mức phải thối lui, trong lòng nôn nóng, không biết nên giúp bên nào trước, hơn nữa, hắn còn phải tiếp tục bảo vệ cửa cung. Lúc này, nhìn thấy Lưu Phương lấy cái chết bức bách Vân Đình, khiến Vấn Đình thẫn thờ, Long Dương cũng đã gần như mất kiên nhẫn. Thương Kiếm cuối cùng không thể cố gắng được nhiều, hắn dùng hết lực đạo phát ra trường kiếm chặt đứt ống khóa, sau đó liều chết ôm lấy Vân Đình, làm Vân Đình không thể nhúc nhích. Thương Kiếm biết, Vân Đình có võ công cao cường hơn người, phương pháp này chỉ tạm thời vây hãm hắn chứ không thể gây được thương tổn. Bây giờ Thương Kiếm đã không còn vũ khí, cứ như vậy sợ rằng khó thể tái chiến, sinh tử của bản thân hắn chẳng là gì, chỉ sợ cửa cung khép lại thì Long Dương cùng Lưu Phương sẽ không thể thoát ra.

“Bệ hạ, các người đi mau!” Thương Kiếm lập tức hô to.

Long Dương đã phóng đến bên cạnh, hắn nghe được Thương Kiếm la lên, trước cửa cung chỉ còn hai ba lam giáp hộ vệ liều chết chống cự, Long Dương biết nếu giờ đây không đi thì sẽ không còn cơ hội rời khỏi. Trong lòng Long Dương đã có quyết định, dù hắn biết đó là tàn nhẫn. Long Dương xông đến trước ngựa của Vân Đình, cúi người ôm lấy Lưu Phương, sau đó giục ngựa ra khỏi cung, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Chỉ nghe sau lưng vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, Lưu Phương vội quay đầu lại nhìn, xuyên qua khe hở của cửa cung, y trông thấy một lam giáp hán tử hét lớn một tiếng, hai cánh tay mở ra, đẩy dần cửa cung lên, phía sau hắn là vô số đao kiếm đâm vào, máu loang ướt đẫm.

Cuối cùng, cửa cung nặng nề cũng khép lại, Lưu Phương tựa hồ nhìn thấy ánh mắt hán tử kia lộ ra mãn nguyện, một dòng máu đỏ chậm rãi chảy ra từ dưới cửa cung.

“Thương tướng quân!” Lưu Phương hét lên, y biết Thương Kiếm cùng tất cả thị vệ sẽ phải bỏ mạng sau cánh cửa cung băng lãnh này, đây không phải là điều y nghĩ tới! Tại sao có thể như vậy! Những người này đã cùng y chung sống suốt mấy tháng qua, cùng nhau đi đến rất nhiều nơi, y đã xem họ là bằng hữu thân nhân từ lâu. Thế mà còn chưa tới một canh giờ, tất cả đều chết thảm dưới đao! Lưu Phương lớn tiếng khóc, y không thể nào đối mặt với chuyện này. Chẳng lẽ chỉ bởi vì y không muốn lưu lại mà phải hi sinh tánh mạng của bọn họ sao?

Kỳ Lân chạy như điên giữa đêm đen, nước mắt Long Dương vừa rơi xuống đã nhanh chóng hòa theo gió phiêu tán ra sau lưng. Hắn nghe được tiếng khóc của Lưu Phương, nghe được âm thanh đao kiếm va vào nhau kịch liệt, tiếng la hét, kêu gào… Tất cả những thanh âm ấy từ từ phai đi… Hắn biết ngoại trừ hắn và Lưu Phương, tất cả những người còn lại đều không thoát được. Nhưng bây giờ, hắn không thể quay đầu lại, không thể dừng lại để khóc lóc, Thương Kiếm đã dùng mạng sống để đánh đổi cho hắn là Lưu Phương sự bình an, bằng mọi giá, hắn và Lưu Phương phải trở về Khương Quốc. Hôm đó ở biên thành, chính hắn đã bắt Thương Kiếm phải thề sẽ bảo vệ Lưu Phương như bảo vệ hắn, hôm nay, Thương Kiếm đã làm được. Long Dương lặng lẽ hoài niệm: Thương Kiếm, bằng hữu, hảo huynh đệ, người ơn của ta, cả đời Long Dương sẽ ghi nhớ trong lòng, kiếp này không thể còn gặp lại, chỉ cầu kiếp sau, kiếp sau nhất định chúng ta vẫn sẽ là huynh đệ.

Màn đêm dần dần tan biến, ánh trăng chìm dần xuống phía tây, phương đông dâng lên những tia nắng sớm mờ nhạt, sương mù trong suốt bao phủ quanh Dương Vương Cung.

Vân Đình từ từ đi lên cửa cung lâu, mắt nhìn về hướng Lưu Phương đã rời đi, không thể dùng lời để nói lên tâm trạng của hắn hiện giờ. Nỗi buồn, cảm giác hoang vắng, sự trống trải, nguội lạnh… Vân Đình đang phải một mình chịu đựng tất cả.

Qua hồi lâu, Thương Cổ mang theo một đội quân sĩ đến bên ngoài cửa cung. Lão nhìn thấy trước cửa có nhiều xác người nằm trên máu, liền biết đêm qua đã xảy ra một cuộc ác chiến. Thương Cổ nhìn lên lầu, thoáng thấy bóng dáng Vân Đình buồn bã, nhuệ khí tiêu tan, vậy là Khương vương cùng Cố Lưu Phương đã trốn khỏi Dương Vương Cung.

“Bệ hạ, lão thần xin chuộc tội, là thần đã tới chậm.”

“Quốc sư chưa có tới muộn, là Vân Đình không thể giữ họ ở lại.”

“Bệ hạ, thần lập tức cho người đuổi theo, phong tỏa cứ điểm quan trọng ở biên quan, toàn lực truy bắt, nhất định làm cho Khương vương cùng Cố đạo trưởng không thể về được!”

“Không cần. Kỳ Lân câu của Long Dương ngày đi ngàn dặm, các ngươi không đuổi kịp đâu. Huống chi… Huống chi y thà chết, cũng không nguyện ý ở lại bên cạnh ta.” Vân Đình nói đến đây, trong đầu lại thoáng qua hình ảnh Lưu Phương lấy đoản kiếm kề lên cổ, ánh mắt nhìn hắn lạnh như băng, vô cùng phẫn hận. Lưu Phương, ngươi hiểu lầm ta, không cho ta một cơ hội giải thích. Ta cũng không muốn giết bọn họ, tại sao những người này cứ muốn cùng ta liều mạng? Ta chỉ là muốn cho ngươi lưu lại mà thôi, tại sao ngươi thà chết cũng không chịu?

Vân Đình cảm thấy quá mệt mỏi, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn đã dùng hết tất cả khí lực, bây giờ không có cách nào suy nghĩ nữa, hắn chỉ muốn một mình an tĩnh.

Vân Đình chậm rãi đi xuống lâu, chợt nhìn thấy binh sĩ đang mang thi thể huyết nhục của Thương Kiếm đi qua. Hắn gọi binh sĩ lại, cởi áo bào của mình trùm lên thân thể Thương Kiếm, sau đó nói:

“Hắn là vì Lưu Phương mà chết, là một trung nghĩa chi thần, hãy an táng hắn thật chu đáo.”

“Tuân lệnh! Bệ hạ!”

Mọi người thấy tâm thần Vân Đình mệt mỏi, muốn đi lên đỡ hắn nhưng hắn nhanh chóng khoát tay áo một cái. Vân Đình chậm rãi bước đi, chẳng mấy chốc, thân ảnh lặng lẽ của hắn đã biến mất phía sau cung.

Dương Vương Cung trải qua trận đánh ác liệt, Khương Dương hai nước trở mặt thành thù, Long Dương cùng Vân Đình cũng không thể tiếp tục làm huynh đệ. Rồi đây, không biết số phận sẽ lại đưa đẩy tai họa nào đến với những người trong cuộc?

oOo

Cảm niệm: cảm động và nhớ nhung

Tư thái: dáng dấp, điệu bộ. Cố tình tư thái có thể hiểu là đang cố ý tạo ra biểu hiện như thế, chỉ giả vờ chứ không thật tâm.

Nhất tương tình nguyện: chỉ theo ý mình

Ngôn hoan: vui vẻ cười nói

Lương câu: ngựa tốt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui