Long Mặc

Tóc của Long Mặc tựa hồ bị mưa làm ướt, có mấy sợi mất trật tự mà tán lạc trên trán, lộ ra bộ dáng vừa cô đơn vừa đáng thương. Kỷ Tiêu thấy hắn như vậy, lập tức cũng bình tĩnh lại, ngồi xuống, khẩu khí trầm thấp than thở: “Ngươi nói đi.”

“Ta vốn là một con hắc thuồng luồng ở bên trong nhánh sông Mân Giang (*Sông Mân của tỉnh Tứ Xuyên), tu luyện đắc đạo, hóa thân long.” Giọng hắn trầm thấp, nói xong lai lịch của mình, lại không có chút tinh thần, nằm bên giường tựa đầu áp vào trong ngực Kỷ Tiêu,”Chỗ đó không có người của Long tộc, một mình ta xưng Vương, tiêu dao khoái hoạt, cứ như vậy ước chừng đã qua hơn 100 năm. Đột nhiên xuất hiện một tên tiểu tử đáng ghét.”

Long Mặc nói đến người này, sắc mặt có chút phức tạp: “Tên đó mới là Long Tử Long tôn chính thống, Động Đình hồ Long Vương gia Bạch Long Thái tử. Ta đánh giá hắn chỉ là một tên nhóc con phú quý không rành thế sự, không có tài mọn nào khác, luôn dựa vào gia thế đi khắp nơi la lối om sòm. Hắn đến thuỷ vực của ta, nói ta tự tung tự tác đảo loạn thiên thời khí hậu, lung tung gây sóng gió, kêu ta cút ra khỏi vùng thuỷ vực này. Ta tự nhiên không để ý đến hắn, dẫn đến hai bên đánh nhau tàn nhẫn, chúng ta đều hóa thân long, đánh trọn vẹn ba tháng. Kết quả địa phương đó liền có ba tháng mưa to gió lớn, thành hoạ hồng thủy, trực tiếp đem một cái thành trì náo nhiệt biến trở thành một mảnh hồ nước.”

Kỷ Tiêu khó có thể tưởng tượng tai nạn to lớn như vậy, kinh ngạc mà tiếp lời nói: “Vậy sau này ngươi…”

“Thiên đình trách chúng ta xúc phạm luật trời, phán hai người bọn ta cùng tiến lên Long đài xử lăng trì.” Long Mặc nói đến đây, đôi má có chút co rúm, đơn giản chỉ hừ lên tiếng cười lạnh, “Ta còn tưởng rằng cái tên Long Thái tử kia gia thế nhiều hiển hách thế nào, chẳng phải lúc đó hắn cũng bị phụ thân nhà mình tự tay cột đưa lên Thiên đình sao. Mạng của hắn bất quá cũng cùng loại với ta – một con dã long bình thường ti tiện do trời đất sinh ra mà thôi.”

Từ bên trong lời nói của hắn cũng không khó nghe ra, hắn đối với vị Long Thái tử kia rất khinh thường, xem thường đến cực điểm. Nhưng Kỷ Tiêu cũng không bất chấp để ý cái này, y giật mạnh nắm tay Long Mặc thật chặt: “Ngươi nói… Ngươi lên Long đài…lăng trì?”

Long Mặc biết rõ y muốn hỏi cái gì, ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mắt y chỉ chốc lát:”Đúng vậy, ta trên Long đài bị cạo đi hồn phách. May mà có vị Tiên Nhân đem nguyên thần của ta phong vào bên trong một phiến tiên mực, đem thẩm nhập trong Kính hồ năm đó lúc chúng ta lao ra đánh nhau tạo thành. Ta ở trong hồ hơn 100 năm sau, không biết nhân gian tuế nguyệt. Vị Tiên Nhân kia nói ta cần đợi một người trong định mệnh của ta, chỉ ở bên cạnh hắn mới có thể khôi phục thân thể hình rồng.” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Kỷ Tiêu thấp giọng nói, “Ngọc Nghiễn, ngươi chính là người trong định mệnh của ta.”

Kỷ Tiêu ngẩn ngơ, lại hỏi: “Cái người năm đó cùng ngươi tranh đấu …cái vị Long Thái tử kia cũng không có chết?”

Sắc mặt Long Mặc ngưng trọng mà lắc đầu: “Ta không biết hắn dùng cái phương pháp gì để sống tạm bợ, nhưng khi mới giao thủ, tu vi của hắn đã ở phía trên ta rồi.”

“Các ngươi đã…đã giao thủ rồi hả?”

Long Mặc chỉ hướng ngoài cửa sổ: “Ngọc Nghiễn không thấy là trận Lôi Điện mưa to mới tới kia cổ quái sao? Tuy pháp lực của bọn ta đều không mạnh như năm  đó nhưng đánh một trận như thế này cũng coi như thống khoái.”

Kỷ Tiêu giờ mới hiểu được, trận mưa lớn kinh thiên động địa mới nãy là vì hai cái con rồng kia đánh nhau trên đỉnh đầu. Y hơi trì hoãn, mới nói: “Ta có đọc trong sách loài rồng đều là thần vật ngao du cửu thiên, tung hoành tứ hải. Tại sao phải vì một việc mà chất chứa oán hận tranh đấu mấy trăm năm? Chẳng lẽ đến hôm nay các ngươi vẫn không thể buông người kia ra sao?”

“Ngọc Nghiễn nói nghe thật nhẹ nhàng. Mệnh của ta và hắn giống như bên trong có đại kiếp, luôn phải đối nghịch với nhau. Không phải hắn chết thì là ta mất mạng, không có một ngày hoà giải.” Long Mặc quả quyết nói ra,”Bất quá theo như mới nãy ta thấy, pháp lực hắn xuất ra rất mạnh, giống như đã có kế hoạch giết chết ta.”

Kỷ Tiêu khẩn trương lên: “Hắn… Hắn sẽ giết ngươi sao?”

Long Mặc lắc đầu: “Cũng không hẳn. Bởi vì thời điểm trước đó ta ly khai khỏi thân tiên mực đi Duyện Châu làm mưa xuống hao phí nguyên khí quá nhiều, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Cho nên đêm nay ta không thể chiếm được thượng phong.”

Kỷ Tiêu nghe xong lời này, áy náy đến cực điểm: “Đều do ta…”

“Ngọc Nghiễn đừng tự trách mình,” Long Mặc dùng trán mình chống đỡ lấy trán của y, nhẹ giọng cười cười, “Ta vì ngươi làm bất cứ cái gì đều là nguyện ý cả.”

Kỷ Tiêu nhưng lại không biết an ủi, dắt ống tay áo của hắn vội la lên: “Tu vi của ngươi đã bị tổn hại, ngươi có thể tự bảo vệ mình như thế nào?”

Long Mặc cũng lộ ra thần sắc buồn rầu một chút, nhéo nhéo lông mày: “Đúng vậy! Nếu hắn tìm được địa phương ta ẩn thân, đến phiền toái, ta không khẳng định có thể ứng phó được, trước mắt chỉ có thể nghĩ biện pháp khôi phục nguyên khí rồi nói sau.”

“Có biện pháp gì có thể giúp ngươi không?” Kỷ Tiêu lo lắng mà suy tư một lát, “Ta biết rõ Pháp Hoa Tự có một cao tăng, còn có mấy năm trước một người tên Thanh Huyền đạo trưởng vân du tứ hải, đều là thế ngoại cao nhân…”

Long Mặc rũ mắt xuống nhìn y: “Ngươi có từng nghe nói qua, năm đó Oa Hoàng tạo người, đều từng đối với trên người mỗi người chém ra một ngụm tiên khí. Đối với người đánh mất hồn phách, thứ cực kỳ có lợi chính là cổ thanh khí bẩm sinh của phàm nhân. Nhưng cũng không phải khí của tất cả mọi người đều có thể dùng, mệnh bàn tương hợp mới là yếu tố rất quan trọng. Cho nên chỉ có ngươi mới có thể giúp ta thôi.” Hắn nói đến đây, con ngươi nhìn chằm chằm vào Kỷ Tiêu:”Ngọc Nghiễn có nguyện ý đem khí cấp cho ta không?”

Kỷ Tiêu vội vàng gật đầu: “Vậy ta nên giúp cho ngươi như thế nào?”

“Hiển nhiên là… dùng miệng cấp cho ta.” Khóe môi Long Mặc nhếch lên, lộ ra dáng cười lười biếng.

Kỷ Tiêu ngây ngẩn cả người, có chút do dự mà nói khẽ: “Thật sự phải làm như thế sao?”

“Nếu Ngọc Nghiễn không nguyện ý, ta tự nhiên không miễn cưỡng.” Long Mặc thập phần dứt khoát mà đứng lên, “Không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi.”

“Đợi một chút…” Kỷ Tiêu lật đật kéo hắn lại, nhưng vẫn đỏ mặt không dám nhìn tới hắn. Do dự nửa ngày, y mới bưng lấy mặt của Long Mặc chậm rãi dán môi của mình lên môi hắn.

Cánh môi vén xúc cảm ấm áp lưu luyến. Đây là lần đầu tiên Kỷ Tiêu chủ động thực hiện một nụ hôn với người khác như vậy ra. Y rất mắc cỡ, trên sống lưng đều ứa ra mồ hôi, Long Mặc cũng tựa như không có phản ứng, im lặng đứng ở đó, tựa hồ thật sự chờ y vì chính mình cấp khí. Sau khi hơi cọ xát môi dưới Long Mặc, Kỷ Tiêu kiên trì mở ra cánh môi, đợi đến lúc đầu lưỡi chạm đến lưỡi Long Mặc, cái vỏ ngụy trang trầm ổn lập tức bị bóc đi. Long Mặc nắm vai Kỷ Tiêu, làm y nghiêng thân dưới lên, không chút nào khách khí mà cướp lấy khí tức trong miệng y.

Kỷ Tiêu bị môi của hắn công phu hôn lấy khiến cho y choáng váng, nước bọt quấn giao nửa ngày cuối cùng nhịn không được đẩy hắn ra. Long Mặc vẫn như cũ giữ lấy y không thả ra: “Khó khan lắm mới có dịp Ngọc Nghiễn chủ động hôn ta, có thể nào làm lại một lần nữa không a.”

Kỷ Tiêu che môi kinh ngạc nói: “Ngươi… Ngươi nói như vậy chả lẽ lời nói mới nãy cũng là lừa gạt ta thân ngươi?”

Long Mặc khẽ cười nói: “Cố nguyên sự tình đâu có đơn giản như vậy, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn mới đúng. Bất quá ta chỉ muốn lừa gạt Ngọc Nghiễn cùng ta tận hưởng lạc thú trước mắt mà thôi.”

Kỷ Tiêu khẽ giật mình, cơ hồ muốn giơ tay đánh hắn.

Long Mặc thu lại dáng tươi cười, nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Tối nay Thiên Địa linh bao hàm phong vận nhuần nhị (*có nhiều âm dương khí, dồi dào khí thịnh), ta còn phải đi tu luyện.” Hắn có chút đáng tiếc liếc nhìn Kỷ Tiêu, “Lần này ghi nhớ, đợi ta thu thập chân khí, khôi phục Long dung, ta sẽ đền bù tổn thất cho Ngọc Nghiễn.”

Kỷ Tiêu nhìn hắn, đột nhiên thân ảnh biến mất. Y nhất thời im lặng, thầm nghĩ Long Mặc cho tới bây giờ khi nói chuyện đều là thuận miệng bịa chuyện, cũng không biết nào là thực nào là giả. Bất quá, khi nghe hắn nói về người trong mệnh định, chính mình chỉ là người bình thường, nào có đức có tài gì mà cùng Thần Long chống lại mệnh bàn (*vòng xoay số phận:)))). Chắc hẳn vô luận là ai có được hắn, đều có thể nghe hắn nói ra cái lí do thoái thác phiên động lòng người này.

Hai tháng sau khi án Thuỷ vận được thẩm tra hết thảy kết thúc, nguyên Hộ bộ Lý thượng thư gặp đầu thu sau xử trảm. Nhưng ngoài ý định, nguyên bản nên tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội Lý phủ lại bị xử lý khá nhẹ, chỉ phán quyết lưu vong. Lý do trong đó nội tâm chúng thần tử đều đã hiểu rõ. Bệnh cũ Minh Đế lúc tốt lúc xấu, năm phần hết ba phần là không thể buổi sáng thượng triều, hắn bây giờ lớn tuổi, lòng nghi ngờ quá nặng, tín nhiệm duy nhất là Diên Tương Thái tử. Lý phủ cao thấp hơn trăm mạng người, chính là do Diên Tương ở dưới mở miệng cầu tình.

Mùng mười tháng bảy, Kỷ Tiêu ở ngoại ô kinh thành tống biệt hai đứa con nhỏ của Lý Kiến Sơ sắp bị đày đi biên cương, trong đó hiển nhiên cũng không thiếu được ngân lượng hoa hồng chuẩn bị cho bọn nha dịch áp giải, thẳng đến gần buổi trưa mới từ ngoại ô kinh thành trở về.

Tuy kết quả so với trước đã tốt hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn tận mắt ân sư cửa nát nhà tan vẫn tạo cho Kỷ Tiêu xúc động lớn lao. Y ngồi một mình xuất thần ở trong xe ngựa lão bộc lái, không đề phòng thân xe lung lay mạnh một cái, cơ hồ sắp đẩy y té ra khỏi xe.

“Lão Triệu, phát sinh chuyện gì rồi hả?” Kỷ Tiêu hoảng sợ mà nắm lấy lan can trong xe, giọng hỏi gấp gáp.

Bên ngoài lại không có một tia đáp lại. Một lúc lâu sau, ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng gió điên cuồng y hệt đang gào thét, thân xe đột nhiên lay nhẹ, ngay sau đó kịch liệt sáng ngời lên, như bị gió cuốn lên, không biết bị cuốn đến nơi nào.

Kỷ Tiêu bị biến cố bất thình lình này làm cho mơ màng, gắt gao nắm lấy lan can bằng gỗ trong xe, trong nội tâm một mảnh mờ mịt. Đã qua không biết bao lâu, xung quanh cuối cùng yên ổn xuống dưới, nhưng trong cuồng phong chiếc xe ngựa nguyên bản cơ hồ đã trở thành một đống mảnh vỡ. Kỷ Tiêu run rẩy đi ra, phát giác chính mình đang ở bên trong một mảnh rừng rậm. Chung quanh không có lão bộc, không có ngựa, trước mặt chỉ có một bóng người thập phần khôi ngô.

Người này so với tất cả mọi người Kỷ Tiêu từng bái kiến lộ ra cao lớn, không thấy rõ diện mục cùng lai lịch. Cả người đều khóa ở bên trong áo choàng màu đen, trên đầu đội mũ, đem cả khuôn mặt che khuất.

Người nọ chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm thấp, giống như lầm bầm lầu bầu: “Không đúng… Không đúng, đúng là tên phàm nhân.”

Kỷ Tiêu khó hiểu, cả gan đứng người lên hỏi thăm: “Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh. Tại sao lại ở chỗ này? Mới nãy giống như có trận cuồng phong quái dị…”

“Tiểu tử, ngươi lai lịch ra sao?” Cái tên hắc y cắt lời y, lập tức đem thân dồn đến trước mặt Kỷ Tiêu. Cánh tay đầy gân xanh duỗi ra dễ dàng kéo y lên, trong mũi không ngừng ngửi ngửi cái gì,”Ngươi chỉ là một người phàm tục, tại sao lại có mùi Long khí đậm đặc.”

Nội tâm Kỷ Tiêu cả kinh, giãy dụa muốn thoát ra: “Ta… Ta không biết ngươi đang nói cái gì…”

“Tiểu tử, đừng dấu diếm ta!” Người nọ tăng khí lực cánh tay trảo vai Kỷ Tiêu, xương cốt y khanh khách rung động, “Nếu chọc giận ta, một tay này có thể đem ngươi bóp nát. Nói cho ta biết, cái tên phế Long giả mạo kia đang núp ở chỗ nào?”

Kỷ Tiêu đột nhiên minh bạch: “Ngươi… Ngươi là…”

“Nói mau, hắn đến tột cùng ở nơi nào?” Tên hắc y thập phần thiếu tính nhẫn nại, tay trái nhẹ buông, trực tiếp nắm cổ Kỷ Tiêu lên.

Đúng lúc này, một mũi tên lông vũ phá theo gió mà đến, bắn thẳng về phía đầu của tên hắc y. Hắn đột nhiên buông lỏng Kỷ Tiêu ra, hóa thành một trận gió, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

“Khục khục…” Kỷ Tiêu nghẹt thở quá sức, lại bị kinh hãi. Y trở nên thẫn thờ cả buổi.

Có tiếng vó ngựa từ xa đến, cuối cùng ngừng lại ở gần đây. Một thân ảnh phi xuống ngựa, rất nhanh đã đỡ y dậy, cả kinh nói: “Thanh Lan, ngươi sao vậy!?”

Kỷ Tiêu thu hồi ánh mắt thất thần, bình tĩnh nhìn ân nhân cứu mạng, y kinh sợ nói: “Thái tử Điện hạ.”

Diên Tương cẩn thận đỡ y lên, lại quét mắt một vòng chung quanh, ngạc nhiên nói: “Hắc ảnh mới nãy kia là ai!? Dưới chân thiên tử còn có kẻ dám cướp đường hay sao? Đáng hận, mũi tên kia của ta không bắn trúng hắn.”

Mặc dù trong lòng Kỷ Tiêu đã suy đoán ra, nhưng y không muốn nói thẳng ra với Diên Tương, chỉ có thể thấp giọng nói: “Thần cũng không biết. Mới vừa rồi thần đã gặp một trận cuồng phong, sau đó lại đột nhiên bị tập kích. Thần không có phòng bị.”

Diên Tương nhìn y một cái, nhẹ nhàng dùng ống tay áo chà lau bụi bặm dính trên mặt y đi, nói khẽ: “Hôm nay nếu không phải Thất Hoàng đệ muốn ta cùng đi đến ngoại ô săn bắn, chỉ sợ lúc này Thanh Lan đã bị kẻ xấu làm hại rồi. Nếu như ngươi thật sự gặp bất trắc, ta thực không biết là ta sẽ hối hận nhiều như thế nào, rồi sẽ trở thành cái dạng gì nữa đây.”

Kỷ Tiêu liền vội vàng khom người: “Liên tiếp được Điện hạ hai lần cứu giúp, Kỷ Tiêu xấu hổ không dám nhận.”

Diên Tương kéo y lại, chần trừ chốc lát, mới nói: “Thanh Lan cứ như vậy, bảo sao ta có thể yên tâm đây. Còn chuyện lần trước thỉnh ngươi nhậm chức trong phủ đệ, không biết ngươi cân nhắc đến đâu rồi?”

“Cái này…” Kỷ Tiêu thấy hắn hỏi thăm về cái này, lập tức do dự, không biết nên đáp lại như thế nào.

“Ai, tiểu vương là thật tâm muốn để Thanh Lan ở bên người mà.” Hắn dừng một chút, mí mắt buông xuống, “Nếu Thanh Lan đáp ứng, cũng không uổng công…cũng không uổng công ta vì Lý Thượng Thư làm một chuyện, ở trước mặt phụ hoàng quỳ một canh giờ.”

Kỷ Tiêu nghe xong lời này, càng giật mình, chính mình hiển nhiên đã thiếu vị Thái tử Điện hạ này một cái nhân tình lớn lao. Vừa nghĩ như thế, y liền càng không thể nói ra lời cự tuyệt. Kỷ Tiêu ấp úng:” Vi thần tạ ơn Điện hạ nâng đỡ. Chỉ là vi thần ngu dốt, nếu sau này lỡ không thể làm chu toàn toàn bộ mọi việc, kính xin Điện hạ rộng lòng tha thứ.”

“Thanh Lan thật đúng là đã đáp ứng ta?” Diên Tương lập tức lộ vẻ hạnh phúc, đưa tay ra nắm kéo tay Kỷ Tiêu,”Dã ngoại gió lớn (*ngoại ô hoang dã), không nên ở lâu. Đợi khi trở về bên trong thành, chúng ta tìm nơi nào đó uống một chén.”

Kỷ Tiêu quay đầu lại nhìn nhìn một đống mảnh xe ngựa bừa bộn, xấu hổ gật gật đầu: “Làm phiền Điện hạ.”

Đây là lần đầu Kỷ Tiêu cưỡi ngựa, ngồi phía sau y chính là quý nhân hiển hách số một đương triều, trong nội tâm thấp thỏm không yên là điều tất nhiên, không cần nói tỉ mỉ. Diên Tương tựa như sợ y té xuống, hắn phía sau dắt lấy dây cương, đem Kỷ Tiêu nhốt trong vòng khuỷu tay chặt chẽ, câu được câu không cùng y lời ong tiếng ve.

Lúc đi ngang qua một mảnh rừng trúc, Diên Tương thả chậm tốc độ, thấp giọng nói bên tai Kỷ Tiêu: “Nếu ta nhớ không lầm, danh tự Thanh Lan là ý chỉ tế trúc (*cây trúc nhỏ bé, tinh xảo:))))) phải không? Quả nhiên người cũng như tên, đạo đức tốt, có phong thái quân tử.” 

Lỗ tai Kỷ Tiêu có chút đỏ lên, thấp đầu: “Điện hạ quá khen.”

“Chêm bỉ kỳ úc, (Nhìn xem uốn khúc sông Kỳ)

Lục Trúc y y. (Trúc xanh mượt mà)

Hữu phỉ quân tử, (Có người quân tử)

Như thiết như tha, (Như được cắt, được đục)

Như trác như ma. (Như được mài, được dũa)

Sắt hề! Hạn hề! (Trang trọng, uy nghiêm)

Hách hề! Hoán hề! (Lẫy lừng, oai nghi)

Hữu phỉ quân tử, (có người quân tử)

Chung bất khả huyến (huyên) hề.” (Không thể nào quên)

Diên Tương chậm rãi ngâm thơ, cuối cùng ý vị thâm trường mà lặp lại câu thơ, “Cuối cùng không thể quên (người) này…”

Kỷ Tiêu âm thầm kinh hãi, hắn nguyên lai tưởng rằng ngoại trừ cái tên gia khỏa Long Mặc không hiểu ngoại sự, không có người nào khác có loại hứng thú này. Nhưng mà hôm nay vị Điện hạ này làm cho Kỷ Tiêu đối với suy nghĩ của mình bắt đầu càng thêm mập mờ…, y không tự giác rùng mình một cái. May mà kế tiếp trên đường, Diên Tương không có nói thêm lời nào, càng không có ý tứ khinh bạc trêu chọc, ra khỏi rừng trúc liền phóng mã như bay quay về trong thành.

Chú thích:

Bài thơ trên của Thái tử ca ca là nằm trong tập thơ Thi kinh của Khổng Tử.

Cụ thể là nằm trong phần Quốc Phong chương Vệ phong, phần đầu tiên của bài thơ Kỳ úc.

Theo như phần chú thích của Chu Hy:

Quân tử: chỉ Vệ Vũ Công. Người làm đồ bằng xương bằng sừng, sau khi chặt ra bằng dao búa, thì lại mài dũa bằng bào bằng dũa. Người làm đồ ngọc, đá, khi đã đẽo cắt bằng dùi đục, thì lại mài trau bằng cát, đá. Ở đây nói đức hạnh của Vệ Vũ Công đã trau dồi đẹp đẽ, cứ tiến mãi không thôi.

sắt: dáng trang trọng.

hạn: dáng trang nghiêm.

hoán: dáng rực rỡ.

huyên (đọc huyến cho hợp vận): quên.

Người nước Vệ khen tặng đức hạnh của Vệ Vũ Công, lấy cây tre mới mọc xanh um để khởi hứng sự tiến ích về học vấn và tu thân.

Truyện Đại học nói rằng: như thiết như tha là nói việc học đạo lý, như trác như ma là nói việc tu thân, sắt hề hạn hề là nói dung mạo nghiêm chỉnh, hách hề oán hề là nói uy nghi, hữu phỉ quân tử,

chung bất khả huyên hề là nói đạo đã thịnh. đức đã trọn lành, cho nên dân chúng rốt cùng không thể quên được.

Trong câu cuối, ý của Khổng Tử là dân chúng không thể quên người tài đức như Vệ Vũ Công.

Còn qua Long miệng của Thái tử ca ca lại biến thành câu tỏ tình:))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui