Tạ Tư Hành nhìn cái bát không thể gọi là "cháo", lại nhìn đôi mắt nảy lửa của Ngự Hàn một lát, im lặng hồi lâu, trái lương tâm khen: "Chén cháo này...!khá ổn."
Đây là lần đầu Ngự Hàn xuống bếp vì mình, dù Tạ Tư Hành không nói nhưng trong lòng không giấu nổi vui vẻ.
Tuy thành quả xuống bếp không ưng ý lắm, Tạ Tư Hành vẫn không muốn đả kích lòng tin của y.
Ngự Hàn nhìn chằm chằm mặt hắn, dường như đang xác nhận hắn có nói láo hay không, đôi con người màu hổ phách lấp lánh, giọng nói cũng hàm chứa nghi ngờ: "Thật?"
Bị Ngự Hàn nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như thế, yết hầu Tạ Tư Hành trượt đi, cảm xúc đêm qua bị hắn đè xuống như được Ngự Hàn dễ dàng gọi lên, quanh quẩn trong tim không thể xua tan.
Tạ Tư Hành nuốt ực, cảm giác cuống họng lại bắt đầu khô khốc: "Thật."
"Tạ Tư Hành." Ngự Hàn híp mắt, chậm rãi nói: "Không được nói dối với tôi."
"..."
Vẫn bị phát hiện à?
Tạ Tư Hành bất đắc dĩ: "Muốn tôi nói thật?"
Ngự Hàn ừ một tiếng, hờ hững nói: "Tôi nghe mấy câu nịnh nọt nhiều rồi, nhưng anh không được như thế."
Dù những lời mọi người nịnh y đều là thật, thế nhưng y không phải kiểu không chịu nhận ý tốt.
Nếu là ý kiến của Tạ Tư Hành, Ngự Hàn ngẫm nghĩ, thỉnh thoảng có thể nghe một ít.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Tạ Tư Hành nao nao, dường như hơi bất ngờ.
Một lát sau, hắn nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể hiểu đây là đặc quyền em dành cho tôi không?"
Âm cuối rất nhẹ, lại cực kỳ mập mờ.
"..." Ngự Hàn nhìn hắn một lát, quay mặt đi, lẩm bẩm trong miệng: "Nếu anh cứ nhất quyết nghĩ vậy, tôi đây cũng chịu."
Có lẽ là biểu cảm của y quá đáng yêu, Tạ Tư Hành lại có xúc động muốn vươn tay ra chạm vào, độc chiếm y, nhưng vào thời khắc sống còn cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hắn không muốn phá vỡ khoảnh khắc hài hòa hiếm có.
"Vậy tôi nói nhé?"
"Ừ, nhanh lên."
Tạ Tư Hành nhìn chằm chằm cái bát trước mặt bằng thái độ chuyên nghiệp lúc làm việc, nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng nhận xét dưới cái nhìn chăm chú của Ngự Hàn: "Nếu nói là cháo, cả mùi lẫn vị đều dở."
Ngự Hàn vẫn giữ nguyên nụ cười lịch thiệp: "Thế à, ha ha, thật là một ý kiến đúng trọng tâm."
"Ừ." Tạ Tư Hành cười khẽ, làm lơ nắm đấm siết chặt của Ngự Hàn, mỉm cười nói tiếp: "Nhưng nếu nói nó là cơm cháy thì hoàn hảo."
Ngự Hàn: "..."
Đáng ghét, từ khi nào mà Tạ Tư Hành học được mánh cao cấp như vậy, khiến y không biết Tạ Tư Hành đang khen hay đang chê mình.
Ngự Hàn nhìn hắn chằm chằm, Tạ Tư Hành chợt vươn tay, đầu ngón tay nhón lên ấn đường nhăn chặt của y, cười nói: "Cho nên thật ra em rất có tài."
Ngự Hàn sửng sốt, nhưng dường như vẫn chấp nhận cách nói này: "Được rồi, vậy tôi tạm tin anh."
Không nhận không được, bởi vì y cũng nghĩ mình rất có tài.
Dù từ trước tới nay y chỉ nấu cho riêng mình ăn, nhưng y vẫn giữ nguyên quan điểm trên đời này không có gì y không làm được, Ngự Hàn chính là thiên tài chân chính!
Chỉ là nấu cơm thôi mà, có gì khó.
Ngự Hàn vui vẻ không thôi, quên đi chuyện vừa rồi Tạ Tư Hành còn nói cháo y nấu dở tệ, nói: "Anh là người đầu tiên được nếm thử tay nghề của tôi, nếu đã thích thế thì ăn cho hết đi!"
Bằng không lại phí công y bận rộn cả sáng trong bếp.
Tạ Tư Hành: "..."
Thấy hắn không nói gì, Ngự Hàn hỏi: "Sao, anh có lời nào quan trọng muốn phát biểu à?"
Tạ Tư Hành im lặng một lát, hỏi: "Tôi là người đầu tiên được nếm thử tay nghề của em?"
"Tất nhiên rồi." Ngự Hàn đắc ý nói: "Quân tử không tới gần nhà bếp, sao tôi có thể tùy tiện để lộ thực lực của mình được, lần này xem như anh hời."
Nếu không phải Tạ Tư Hành bị bệnh, còn lâu y mới đi nấu.
Tạ Tư Hành ngẫm nghĩ, sức hấp dẫn của "Người đầu tiên" đã thắng hàng ngàn hàng vạn câu từ khác.
***
Có lẽ vì quá hấp dẫn nên Tạ Tư Hành đã ăn hết sạch, nhưng Ngự Hàn cứ thấy vẻ mặt của hắn sai sai.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ vì trạng thái cơ thể Tạ Tư Hành không ổn định, cho nên mới đánh mất khả năng điều chỉnh cảm xúc, y tha thứ cho hắn.
Nghĩ đến đây, Ngự Hàn quay qua hỏi: "Vậy hôm nay anh định lên công ty à?"
Tạ Tư Hành ừ một tiếng: "Có ít việc phải xử lý."
Dù công ty tạm thời không có hắn vẫn có thể vận hành bình thường, nhưng Tạ Tư Hành đã quen với cuộc sống hàng ngày như vậy, không vì bị bệnh mà khác đi, công ty vẫn phải đến như thường lệ.
Nhưng Tạ Tư Hành đột nhiên nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn Ngự Hàn.
Ngự Hàn đang chỉnh lại quần áo cho mình.
Nói là chỉnh lại cũng không phải, vừa rồi y chỉ mặc bừa một bộ quần áo, vì là mặc bừa nên mặc trái mặt, nhờ có Tạ Tư Hành nhắc nhở, bây giờ y đang cởi ra mặc lại.
Tạ Tư Hành kiên nhẫn chờ y thò đầu ra khỏi cổ áo, còn vươn tay vuốt phẳng lại nếp nhăn trên ống tay.
Chờ Ngự Hàn xuất phát, hắn làm như vô ý hỏi: "Em không muốn nói gì với tôi à?"
Ngự Hàn nhíu mày, ý gì đây?
Y nghĩ một lát, nói: "Làm việc chăm chỉ?"
Mặt Tạ Tư Hành vẫn bình tĩnh, đôi mắt lại tối đi: "Trừ cái này ra?"
Ngự Hàn nghĩ thêm một chút, vẫn không hiểu nổi: "Còn nói được gì nữa?"
"..."
Tạ Tư Hành bất đắc dĩ: "Không phải bây giờ em nên quan tâm tôi, bảo tôi đừng tới công ty sao?"
Ngự Hàn bỗng sực tỉnh, lập tức trách móc: "Sao có thể không đến công ty chỉ vì sinh bệnh được!"
Y nói đạo lý với Tạ Tư Hành: "Dù trời có sập, đàn ông vẫn không thể không cứng cỏi chèo lái sự nghiệp được, tôi hi vọng anh hiểu đạo lý này."
Tạ Tư Hành há miệng, cuối cùng im lặng: "..."
Suýt nữa thì hắn quên, Ngự Hàn hẳn là người duy nhất trên thế giới này biến công việc thành con người để yêu thương.
Từ việc Ngự Hàn dẫn dắt Thịnh Cảnh lội ngược dòng cũng có thể thấy Ngự Hàn rất thích cảm giác công việc bao quanh, không phải chỉ là thói quen như Tạ Tư Hành.
Dù là Tạ Tư Hành cũng không thể không công nhận mình không thể làm được như Ngự Hàn.
Ngự Hàn nói xong còn nghiêm túc hỏi lại: "Biết chưa?"
Tạ Tư Hành: "...!Biết rồi."
Có lẽ vì đang bệnh nên ánh mắt của hắn hơi mệt mỏi, cụp mắt cúi đầu đứng trước mặt Ngự Hàn như học sinh tiểu học đang bị mắng.
Một lát sau, Ngự Hàn đột nhiên bật cười.
Tạ Tư Hành hoang mang nhướng mày, Ngự Hàn cười hì hì nói: "Đùa anh thôi, sao anh bì nổi thể chất sắt thép của anh đây? Tôi đã nói thư ký Phó sẽ tới công ty muộn một lát, tới bệnh viện với anh một chuyến."
Tạ Tư Hành cong môi: "Giám đốc Ngự nhà ta học được cách đi đường vòng rồi à?"
"Đương nhiên." Ngự Hàn cười ha ha: "Tạ Tư Hành, anh cũng có ngày hôm nay!"
Tạ Tư Hành chau mày: "...!Buồn cười vậy à?"
Ngự Hàn vừa cười vừa gật đầu: "Buồn cười."
Trước kia hoặc y bị Tạ Tư Hành cưỡng chế nhốt trong bệnh viện, hoặc bị Tạ Tư Hành đưa tới bệnh viện, bây giờ đến phiên y dẫn Tạ Tư Hành đi.
Đây không phải phong thủy luân chuyển, càng chuyển càng vui thì là gì.
Ngự Hàn ôm tâm trạng phấn khích ngồi lên xe Tạ Tư Hành đến bệnh viện tư nhân.
Ngự Hàn theo hắn gặp bác sĩ, toàn bộ quá trình đều rất tích cực, còn hỏi bác sĩ có cần giữ hắn lại theo dõi hay không.
Tạ Tư Hành nghe vậy, bất đắc dĩ nghiêng qua nhìn Ngự Hàn.
Người khám cho Tạ Tư Hành chính là phó viện trưởng của bệnh viện này, tất nhiên biết thân phận của hắn.
Chú ý tới biểu cảm của Tạ Tư Hành, phó viện trưởng cười nói: "Không cần, cậu Tạ chỉ bị cảm lạnh thôi, hơn nữa không nghỉ ngơi đầy đủ nên mới sốt, uống thuốc là được, tạm thời không cần nằm viện, chỉ là cần phải chú ý đừng để nhiễm lạnh thêm."
Ngự Hàn gật đầu: "Được rồi, nhất định tôi sẽ trông chừng anh ta, không cho anh ta nghịch nước."
Tạ Tư Hành: "..."
Đi ra khỏi phòng khám, Tạ Tư Hành nghẹn thật lâu mới quay lại hỏi: "Hình như em rất thất vọng vì tôi không nằm viện?"
Ngự Hàn liếc hắn, lười biếng nói: "Lần trước tôi bị bệnh, phải nằm trong viện một đêm."
Y đang nhắc tới lần đi giám sát trại rượu, Tạ Tư Hành cũng ở đó.
Nghe Ngự Hàn nói vậy, Tạ Tư Hành đứng lặng một lát, buồn cười hỏi: "Cái này cũng muốn so?"
Ngự Hàn hừ nhẹ: "Cũng tạm, chẳng qua không muốn thua thôi."
Tạ Tư Hành trầm mặc, hắn lại có thêm cái nhìn mới về tính háo thắng của Ngự Hàn.
Bọn họ sóng vai đi ra ngoài, cầm thuốc định rời khỏi viện, một y tá đi ngang qua đột nhiên bật thốt: "Không phải ngày đó các anh..."
Ngự Hàn quay đầu, chau mày nghĩ một hồi mới nhớ ra y tá này là người y hỏi đường đến chỗ nam khoa lúc đi viện lần trước.
Hiển nhiên Tạ Tư Hành cũng nhớ, sắc mặt lập tức trở nên vi diệu.
Có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên lời chất vấn trước kia của Ngự Hàn, đó là ranh giới cuối cùng đối với tôn nghiêm đàn ông.
Tạ Tư Hành choàng tỉnh, gật đầu với y tá, lập tức kéo Ngự Hàn định ôn chuyện với cô đi.
"Anh đi vội như vậy, có phải sợ tôi làm lộ chuyện không?" Ngự Hàn đi sau hắn non nửa bước, híp mắt nhìn bóng lưng rộng lớn của Tạ Tư Hành.
Bước chân Tạ Tư Hành khựng lại, nghiêng đầu nhìn y, bình thản nói: "Chẳng lẽ em còn không biết tôi có vấn đề hay không?"
Ngự Hàn trầm ngâm một hồi, có lẽ nhớ tới chuyện tối hôm qua, gật đầu tán thành: "Lâu quá cũng là có vấn đề."
Tạ Tư Hành: "..."
Hắn vô cảm xoay đi, có lẽ là muốn vươn tay véo mặt Ngự Hàn, đảo lộn biểu cảm khiến người ta dở khóc dở cười, thế nhưng cuối cùng vẫn bỏ tay xuống.
Thôi được rồi.
Tạ Tư Hành thầm nghĩ.
Sớm muộn gì Ngự Hàn cũng sẽ biết hắn có vấn đề hay không, chỉ là không phải bây giờ mà thôi.
Ngự Hàn không biết Tạ Tư Hành đang nghĩ gì, chỉ thấy ấn đường hắn giãn ra, cơ thể cũng thả lỏng theo.
Ngự Hàn: "?"
Không ngờ năng lực tự khuyên nhủ mình của Tạ Tư Hành mạnh như vậy.
Ngự Hàn thoáng dừng lại, hỏi: "Đúng rồi, anh đã nghĩ ra nên trả lời câu hỏi đêm qua tôi hỏi anh như thế nào chưa?"
Tối qua y bị Tạ Tư Hành dỗ ngọt, hôm nay cố ý dậy sớm ngồi chờ Tạ Tư Hành là vì muốn nghe đáp án từ hắn.
Tạ Tư Hành nghi ngờ nhìn y, con ngươi đảo qua mặt y: "Biết điều này quan trọng với em lắm à?"
"Tất nhiên." Ngự Hàn chau mày: "Anh chưa nghĩ ra?"
Vậy chẳng phải một đêm chờ đợi của y thành công cốc ư?!
Tạ Tư Hành im lặng một lát: "Không phải, chỉ là không biết hình dung ra sao."
Ngự Hàn chủ động tiếp cận đã nằm ngoài dự liệu của hắn, tất nhiên cũng khiến tim hắn đập thình thịch, nhưng cảm giác này quá phức tạp.
Tạ Tư Hành không biết nên nói thế nào về xúc động muốn tìm tòi nhiều hơn nhưng lại sợ dọa đến đối phương và cả khát vọng độc chiếm từng giây từng phút giấu kín trong lòng mình cho người xuyên sách ngây thơ này hiểu.
Tròng mắt Tạ Tư Hành cất giấu tình cảm cuồn cuộn, đang định lên tiếng thì bị Ngự Hàn ngắt lời: "Thôi vậy, đừng nói nữa, chúng ta làm lại đi!"
So với nghe người khác nói, Ngự Hàn vẫn tin tưởng vào năng lực cảm thụ của mình hơn.
Chỉ cần để y và Tạ Tư Hành làm lại lần nữa, y nghĩ chắc chắn bản thân có thể hiểu rõ!
Tạ Tư Hành trầm ngâm, nói: "Hôm nay không được."
Ngự Hàn khó hiểu: "Sao lại không?"
"Ngự Hàn, cảm sẽ truyền nhiễm." Tạ Tư Hành nghĩ mình cần phải phổ cập kiến thức khoa học sức khỏe cho y: "Tôi không có sở thích phát tán virus."
Ngự Hàn mất kiên nhẫn nói: "Tôi có, được chưa!"
Tạ Tư Hành: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngự Hàn: Xấu hổ thế cơ à, thế tôi thừa nhận là tôi được chưa?
Tạ Tư Hành:....!*Cố gắng nói lý* *Nói không nổi*.