Mỗi người lính đặc chủng tiêu chuẩn sẽ coi mỗi phút là phút cuối cùng của cuộc đời mình! Họ sẽ tuyệt đối nắm bât mọi cơ hội luyện tập để nâng cao thực lực của mình! Bởi họ hiểu rằng, đố thêm một giọt mồ hôi trên sân tập có thế giám bớt một giọt máu trên chiến trường và có thể sống lâu thêm một phút đồng hồ!
Bởi bộ đội đặc chủng là những chiến binh thực sự của đất nước, một nhóm người không bao giờ biết có ngày mai!
Môi lời nói của Tân Vũ vào lúc này như một mũi dao nhọn đâm sâu vào trái tim mọi người, khiến cho họ vô cùng cảm động.
Đến cả Long Vệ Quốc và Triệu Đào đều cảm thấy từ tận đáy lòng mình có sự sục sôi nhiệt huyết dâng trào.
Đồng thời cũng có cám giác kính sợ với lực lượng bộ đội đặc chủng thần bí.
Tại cảnh tuyến ở những nơi mà bạn có thể nhìn
thấy hoặc không thấy, hàng ngày những người đồng đội đặc công của chúng ta đang dang vòng tay quyết tử đế báo vệ quê hương đất nước!
“Họ đã trải qua quá trình huấn luyện cực kỳ tàn khốc, nghiêm ngặt và có hệ thống nhất trong nhiều sân huấn luyện khác nhau đầy rẫy nguy hiếm và những khu vực chiến tranh thực sự, nhưng họ vẳn không thể sống sót trên chiến trường! Mà cậu, chỉ mới tập luyện trên một sân tập bình thường, cậu nói cho tôi biết, cậu có đú tư cách không?”
Tân Vũ nói xong liền túm lấy cổ áo binh sĩ kia, giận dữ lớn tiếng hét: “Cậu nói cho tôi biết, cậu có tưcách đó không hả?”
‘Tư cách? Tư cách là thứ có thế hét ra sao? Mà phải dùng mồ hôi và máu tươi của các bạn để chứng minh”.
“Nhìn vào quá trình luyện tập vừa rồi của các bạn, có mấy ai có thể cố gắng hết sức, tận dụng đến từng chút sức lực trong cơ thể như ba người họ không?”
“Nếu ngay cả việc luyện tập để mạnh mẽ hơn cũng cần có người nhắc nhớ đôn đốc thì hãy thu dọn đồ đạc về nhà ngay! Quân đội không cần những kẻ hèn nhát như vậy!”
Với bộ đội đặc chủng điều họ phải làm là một
người lính trung thành, có thể chấp hành nhiệm vụ mà không máy may suy nghĩ cho dù có phái hy sinh, vẫn tuân theo lệnh của cấp trên!
Là một chiến binh coi việc huấn luyện hàng ngày như một trận chiến thực sự!
“Họ không quản ngại gian khố, không quản ngại sinh tử, dù là trên sân tập hay trên chiến trường, họ sẽ không ngần ngại dù chí còn một giọt máu cuối cùng! Các bạn có thế làm được không?”
Sau khi nói xong một hồi, Tan Vũ cùng mấy người Long Vệ Quốc rời đi.
Chỉ để lại nhóm người của liên đội ba ờ lại tự ngẫm.
“Nhân tiện vẫn còn thời gian, tham mưu Triệu có thế thông báo đến những liên đội khác cũng có thể đến sân tập, huấn luyện một hồi xem sao?”
Tân Vũ nói với Triệu Đào: ‘Tôi phát hiện đoàn quân cảnh vệ nơi này vẫn còn một số mầm non tốt có thể đào ra xem thử thế nào”.
“Cái này không thành vấn đề, anh nói xem nên có phương pháp huấn luyện thế nào?”
Triệu Đào nói với Tân Vũ, giọng điệu vỏ cùng tín nhiệm.
Không chỉ bởi những lời vừa rồi của Tân Vũ mà còn cả thể lực lần tố chất mạnh mẽ.
Điều này đế cho anh ta biết bộ đội đặc chủng có thể kinh khủng đến mức nào?
“Mang theo trọng lượng 20kg, đi việt dã 10km”.
Tân Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói.
10km đường việt dã đối với bộ đội đặc chủng mà nói là chuyện cơm bữa.
Nhưng đối với những binh lính dã chiến thông thường thì đây có thể xem là một bài huấn luyện thể lực cực kỳ cao.
Hầu hết trong huấn luyện thông thường của bọn họ chỉ là 5 km và tải trọng không quá nặng như
vậy.