Sau khi ba người nhóm Dận Tự rời khỏi Càn Thanh Cung thì bước chân mới chậm lại, Dận Nga quay đầu lại nhìn thoáng qua và vỗ ngực nói: "Cửu ca đệ nói cho ca biết, lần sau lúc đi cũng không thể dừng lại bằng không thì ca không thể rời đi được đâu."
Lời nói này hoàn toàn là kinh nghiệm của hắn, rốt cuộc mấy lần trước khi lại đây nếu động tác của hắn chậm lại một chút thì sẽ bị Thừa An dính chặt lấy, một lúc lâu mới có thể rời đi.
Lúc này Dận Đường còn cảm nhận được cảm xúc mềm mại ở trê đùi của mình nghe thấy lời Dận Nga nói nên thuận miệng hỏi: "Thừa An thường xuyên làm như vậy sao?"
Dận Nga gật đầu rồi nói: "Không có cách nào, Thừa An rất thích đệ, mỗi lần tới đều không cho đi."
"Đệ sao." Dận Đường nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dận Nga một cái, cảm thấy Thừa An đứa trẻ còn chưa cai sữa kia rõ ràng thích chính là hắn.
Nếu không thì tại sao vừa nhìn hắn thì lập tức kêu "Ca ca" còn muốn hắn ôm nữa, vừa rồi còn dính lấy hắn không cho hắn đi nữa.
"Đệ thì làm sao?" Dận Nga có lẽ là từ vẻ mặt của Dận Đường nhìn ra được suy nghĩ của hắn, lập tức nói ngay, "Đừng nghĩ rằng vừa rồi Thừa An ôm ca thì chính là thích ca.
Đó là tại vì Cửu ca đi quá chậm nên Thừa An mới chỉ có thể ôm lấy ca, lúc trước mỗi lần đệ phải rời đi thì lúc nào Thừa An chẳng kêu ' ca ca ca ca ' không ngừng, hận không thể đi cùng với đệ."
Nói thật, nếu Thừa An không phải được nuôi dưỡng ở Càn Thanh Cung, vậy thì hắn thật sự muốn mang một người đệ đệ vừa ngoan ngoan vừa dính người như vậy về phủ nuôi dưỡng một khoảng thời gian.
Dận Nga nói xong thấy vẻ mặt không cho là đúng của Dận Đường lập tức quay đầu nói: "Bát ca ca nói đi, Thừa An có phải thân nhất với đệ đúng không?"
Dận Tự tính tình tốt lên tiếng đồng ý, tuy nhiên ở trong lòng lại cảm thấy quan hệ của mình và Thừa An cũng không kém so với Dận Nga.
Huynh đệ ba người vừa nói vừa rời khỏi cung.
Bên kia, Ung Thân Vương phủ ——
"Nghe nói gần đây đệ và nhóm của Bát đệ thường xuyên đi Càn Thanh Cung, là có chuyện gì sao?" Tam a ca Dận Chỉ tới cửa chào hỏi vài câu với Dận Chân rồi trực tiếp vào chủ đề chính.
Từ sau khi Đại a ca và Thái Tử đều ngã ngựa, ở trong việc phế Thái Tử không chiếm được chuyện gì tốt Dận Chỉ có chút bị dọa.
Vốn dĩ có một chút dã tâm cũng đã phai nhạt không ít, từ hai năm trước bắt đầu chuyên tâm với việc biên soạn sách.
Gần đây Dận Chỉ nghe nói Dận Chân thường xuyên tới Càn Thanh Cung, sau đó lại nghe nói mấy người Dận Tự cũng bắt đầu chạy tới Càn Thanh Cung nên cảm thấy có chút tò mò.
Vừa lúc hôm nay không có việc gì nên tới ghé thăm Ung Thân Vương phủ.
Cũng không phải chuyện gì không thể để cho người khác biết, nên Dận Chân trực tiếp trả lời: "Đi gặp Thừa An."
"Thừa An?" Dận Chỉ đọc cái tên này một lần, một lúc sau mới phản ứng lại Dận Chân đang nói đến ai.
Hắn nhớ lại ngày diễn ra lễ tắm ba ngày lúc trước, xác định cái người đệ đệ Thùa An này còn chưa tròn một tuổi nữa nên vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Một đứa trẻ còn chưa cai sữa có gì đẹp chứ?"
Dận Chân nghĩ đến cái kia sẽ giọng điệu ngây thơ tràn ngập mùi sữa kêu hắn là "Ca ca", sẽ chăm chú nghe hắn đọc sách, còn sẽ ôm hắn làm nũng, có một nụ cười hơi thoáng qua ở trên mặt của hắn.
Dận Chỉ vẫn luôn nhìn Dận Chân, không chờ được câu trả lời của Dận Chân nhưng lại nhìn thấy được nụ cười này lập tức có chút hoài nghi ả thâ có phải đang hoa mắt không.
Nghĩ đến nhắc tới "Thừa An" thì Tứ đệ suốt ngày lạnh như băng của hắn thế nhưng sẽ cười, trong lòng hắn lập tức cảm thấy có chút tò mò.
"Lần sau đệ đi gặp Nhị Thập Tứ đệ thì nhớ kêu ta đi chung." Dận Chỉ cảm thấy có thể làm Tứ đệ nhà mình nhìn với con mắt khác thì không phải là người bình thường.
Lại nghĩ đến người đệ đệ kia còn rất được Hoàng A Mã sủng ái, từ sau khi sinh ra vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Càn Thanh cung nên cảm thấy cần phải đi nhìn một cái.
Dận Chân nghe vậy, lại nhớ đến hai ngày trước khi hắn tiến cung thì gặp cảnh đám người Dận Tự đang vây quanh Thừa An, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là từ chối.
Tuy nhiên hắn cuối cùng cũng không có lên tiếng nói ra lời từ chối, nhưng cũng không đồng ý.
Dận Chân không nói chuyện nên Dận Chỉ coi như là đồng ý, lại nói chuyện vài câu với hắn rồi mới đứng dậy rời đi.
Cùng lúc đó, trong cung.
Khi Thừa An phản ứng lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của nhóm Dận Tự, sau khi biết dù có kêu cũng không được gì y ủy khuất chớp mắt một cái.
Cuối cùng cầm lấy túi tiền mà Dận Đường cho y rồi quay trở lại trên giường.
Ngay từ đầu Thừa An chỉ nhéo nhéo túi tiền chơi, chờ không cẩn thận mở túi tiền ra thì hai mắt y lập tức sáng ngời.
Nếu nói ai là người có tiền nhất trong số các a ca, thì tuyệt đối phải nói đến Dận Đường.
Túi tiền mang theo bên người của Dận Đường có chứa một cái ngọc bội, ngoài ra còn có một chút hạt đậu bằng vàng dùng để thưởng cho hạ nhân.
Trước tiên không đề cập tới ngọc bội, những hạt đậu bằng vàng rực rỡ kia thật sự làm Thừa An rất thích.
Một cái tay nhỏ y bắt lấy mấy viên, sau đó mỉm cười rộ ra cái răng nhỏ vừa mới mọc ra.
"Ca ca tốt nha......"
Nghĩ rằng cái này là do ca ca đưa cho mình, Thừa An vui vẻ lăn ở trên giường một cái và cảm thấy ca ca rất tốt.
"Tiểu a ca ngài chậm một chút." Một bên tiểu thái giám nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của tiểu a ca trên mặt cũng mang theo một chút tươi cười.
Tuy nhiên thấy y cứ lăn lộn ở trên giường, nên vẫn nhanh chóng che ở bên ngoài giường đề phòng tiểu a ca té xuống.
Ở trước khi Thừa An còn chưa tới Càn Thanh Cung thì nơi này tuyệt đối là chỗ nghiêm túc nhất ở trong cung.
Ở chỗ này bọn thái giám cung nữ hầu hạ ngày thường cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Từ sau khi tiểu a ca tới, không khí trong Càn Thanh Cung đều nhẹ nhàng hơn một chút, người hầu tuy trên mặt không hiện vẻ gì nhưng trong lòng đều rất thích vị tiểu a ca vừa ngoan ngoãn vừa yêu cười này.
Khi Khang Hi trở về thì nhìn thấy tiểu nhi tử nhà mình đang vui sướng lăn lộn ở trên giường, không cần đoán cũng biết tất nhiên là vì lúc nãy mấy huynh trưởng lại đay thăm đứa nhỏ này.
Có đôi khi Khang Hi cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng đứa con trai này chưa bao giờ ở chung với những người huynh trưởng kia của mình, ngoài ra tuổi tác còn kém nhiều như vậy sao đứa nhỏ này có thể thân thiết với bọn họ như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui Khang Hi cũng nghĩ không ra, cuối cùng cũng chỉ có thể cho là đó là sự thân thiết của huyết thống.
Sau khi Khang Hi duỗi tay xách tiểu nhi tử đang hoạt bát ở trên giường ôm vào trong lòng ngực, liếc mắt nhìn thấy cái đĩa không ở cái bàn nhỏ bên cạnh và lập tức nhăn mày lại.
Người có thể làm việc ở Càn Thanh cung, thì bản lĩnh xem mặt đoán ý thì là tuyệt đối giỏi nhất, tiểu thái giám ở bên cạnh nhanh chóng nói: "Tiểu a ca chỉ ăn có ba cái bánh sữa, còn lại là do Đôn Quận Vương ăn."
Khang Hi nghe thấy là lão Thập đã lớn như vậy rồi mà còn thèm bánh sữa của tiểu nhi tử, giãn mày ra đồng thời nhịn không được nói: "Thật đúng là tiền đồ!"
Tuy nhiên biết được không phải là Thừa An một mình ăn hết nhiều bánh sữa như vậy nên ông cảm thấy yên tâm, lúc này mới rảnh cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực mình.
"A mã." Thừa An thích ca ca, cũng thích a mã, sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt của a mã thì lập tức cười rộ lên.
Tính tất cả các a ca ở trong cung cũng không có ai yêu cười như Thừa An vậy, sau khi Khang Hi giơ tay lên đụng nhẹ vào trán của Thừa An thì bỗng nhiên phát hiện đôi tay nhỏ của đứa nhỏ đang nắm chặt cái gì đó.
"Trong tay đang cầm cái gì?" Khang Hi thuận miệng hỏi.
"Ca ca cho." Thừa An vừa nói vừa mở cái tay nhỏ của mình ra cho a mã xem.
Khang Hi nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Thừa An còn tưởng rằng là bảo bối gì nhưng không ngờ chỉ là mấy hạt đậu bằng vàng.
Tay nhỏ của Thừa An thật sự rất mềm mại, nắm mấy viên hạt đậu bằng vàng này một lúc mà đã có dấu vết rồi.
Khang Hi lập tức duỗi tay muốn lấy ra ai nhờ đứa nhỏ này nắm chặt tay lại và né tránh ông.
Ngày thường đứa nhỏ này cũng không phải tính tình keo kiệt như vậy, Khang Hi thấy vậy theo bản năng kêu "Ohh" một tiếng, ngay sau đó nói: "Hoàng A Mã muốn, con có cho hay không?"
Thừa An thích hạt đậu bằng vàng rực rỡ trong tay, tuy nhiên y cũng thích a mã, sau khi do dự một chút y vươn tay nhỏ về phía: "A mã."
Mấy viên hạt đậu bằng vàng xác thật cũng không có gì đáng giá, nhưng thấy Thừa An thật sự thích mấy thứ này rồi lại thấy Thừa An nguyện ý đưa cho ông một nửa, Khang Hi lập tức xoa nhẹ đầu của Thừa An và cảm thấy không uổng công ngày thường ông thương đứa nhỏ này như vậy.
"Hoàng A Mã không cần mấy thứ này của con, để a mã cất giúp con." Khang Hi nói xong, thấy trên giường có sẵn một cái túi tiền, lập tức lấy lại đây mở ra và bỏ vào giuwsp Thừa An.
Thừa An nghe thấy a mã không cần, lộ ra một nụ cười thật tươi rồi bỏ từng cái từng cái hạt đậu bằng vàng vào trong túi tiền.
"Thật là tiền đồ." Khang Hi thấy đứa nhỏ này vì mấy hạt đậu bằng vàng mà vui vẻ như vậy thì lắc đầu nói một câu, ngay sau đó bỗng nhiên phát hiện túi tiền này có chút quen mắt.
Lương Cửu Công nhận ra đây là túi tiền lúc trước Cửu a ca đeo ở bên hông, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Khang Hi nghe vậy, nghĩ đến lúc trước rất nhiều ngọc bội của Dân Chân đều lọt vào trong tay của đứa nhỏ này, lập tức cười rộ lên.
Thừa An nghe thấy tiếng cười của a mã, ngửa đầu liếc nhìn a mã một cái sau đó cầm túi tiền ở trong tay rồi bẻ ngón tay bắt đầu đếm: "Y ca, nha ca, a ca......"
Thwufa An đang tính toán các a ca mà mình đã gặp, từ tứ ca bắt đầu đếm xuống, vừa đếm vừa cười.
Khang Hi lại nghe thành đứa nhỏ này đang đếm số, lập tức sửa đúng nói: "Là một cái, hai cái, ba cái......"
*
Hai ngày sau, Dận Chân ngồi xe ngựa tiến cung, mới vừa xuống xe ngựa thì phía sau truyền đến giọng nói của Dận Chỉ: "Lão tứ đệ không phúc hậu a! Lần trước không phải nói tốt là kêu ta đi cùng sao?"
Dận Chân nghe thấy tiếng quay đầu lại, thì thấy Dận Chỉ đang bước xuống từ xe ngựa ở phía sau rồi đang bước nhanh về phía hắn.
Dận Chân nhàn nhạt nói: "Đệ không có đồng ý."
Dận Chỉ nhớ tới lần trước Dận Chân thật sự không có lên tiếng đồng ý, cổ họng giống như bị nghẹn lại không nói nên lời.
"Được rồi được rồi, ta không so đo với đệ, chúng ta đi nhìn một cái Nhị Thập Tứ đệ, từ sau lễ tắm ba ngày ta cũng chưa gặp lại đệ ấy." Dận Chỉ khoác tay lên vai Dận Chân và nói.
Dận Chân quét mắt nhìn cái tay trên vai mình, lui một bước tránh đi sau đó nói: "Hôm nay đệ có việc muốn nhìn thấy Hoàng A Mã."
"Vậy ta sẽ cùng đi với đệ." Muốn gặp Thừa An không tránh được việc phải gặp Hoàng A Mã cái cửa kia nên Dận Chỉ nói như vậy.
Nói đến cũng thật trùng hợp, hai người vừa mới bước vào Càn Thanh Cung, thì ở phía sau Dận Tự, Dận Đường, Dận Nga ba người bọn họ cũng tới, chờ đến khi đến ngoài cửa của chính điện thù hai nhóm người cùng nhau tiến vào.
Dận Nga nhìn thấy Dận Chân, thì lập tức nhớ đến lần trước Dận Chân đoạt Thừa An với hắn nên lập tức hừ nhẹ một tiếng.
Hoàng A Mã ở bên trong, Dận Tự giơ tay vỗ vỗ cánh tay Dận Nga nhắc nhở hắn không cần ồn ào.
Lương Cửu Công thấy có nhiều a ca cùng nhau lại đây như vậy, sau khi kinh ngạc một giây rồi chạy nhanh vào trong thông báo.
Sau khi các a ca tiến vào chính điện, trăm miệng một lời hướng Khang Hi hành lễ thỉnh an.
Có lẽ gần đây bọn họ thường xuyên tới thăm Thừa An, sau khi Khang Hi kêu đứng dậy thì theo bản năng phất tay để bọn họ rời đi ai ngờ Dận Chân lại mở miệng nói: "Hoàng A Mã, nhi thần có việc muốn nói."
Đều đã chuẩn bị đi ra ngoài tìm Thừa An đám người Dận Tự bị chuyện này đánh gãy, cũng chỉ có thể tạm thời dừng bước chân lại.
Gần đây Khang Hi hưởng thụ được thiên luân chi nhạc cho nên tâm tình rất tốt, nhưng mà phần tâm tình tốt này lại bị phá hư dần dần khi Dận Chân mở miệng nói chuyện.
(thiên luân chi nhạc: tình cảm thân thiết của cha con, gia đình)
Dận Chân nhắc tới không phải chuyện gì khác, mà là một vụ án tham nhũng lớn cách đây vài ngày.
Hắn không hài lòng với cách xử phạt của vụ án này, cảm thấy mấy năm gần đây Hoàng A Mã càng ngày càng mềm lòng, thế nhưng loại án này nên giết chết tất cả quan lại tham ô lại lưu lại một mạng cho bọn họ và chỉ muốn hắn phạt nặng bọn họ thôi.
Dận Tự từ lâu đã biết đôi mắt của Tứ ca không chứa được hạt cát, lại không nghĩ rằng Hoàng A Mã đã kết luận án tử mà hắn còn dám lấy ra nói không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Làm càn!" Khang Hi đứng lên, vẻ mặt không giận tự uy, "Ngươi đây là đang chỉ trích trẫm?"
Đế vương giận dữ, tất cả mọi người ở đây đều quỳ xuống.
Dận Chỉ hối hận, cảm thấy sớm biết rằng Tứ đệ nhà mình nói chính là việc này thì đánh chết hắn cũng không đi theo cùng nhau tới đây.
Nhưng hiện tại hối hận cũng đã trễ, Dận Chỉ chỉ có thể cầu tình nói: "Hoàng A Mã, Tứ đệ không phải ý này......".