Dận Trinh ngồi ở trên giường thở phào một hơi rồi sau đó cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng ngực: "Còn nhớ rõ ta là ai không?"
"Ca ca!" Thừa An ngưỡng đầu nhỏ nói.
Trẻ con thường lớn nhanh như gió, so với lần gặp mặt trước thì đứa nhỏ giống như cao một chút, lớp mỡ sữa trên mặt càng thêm rõ ràng.
Là ca ca không sai, nhưng Dận Trinh muốn hỏi chính là càng cụ thể hơn một chút.
Dận Trinh duỗi tay nhéo một chút lên trên khuôn mặt nhỏ mềm mại của đứa nhỏ rồi nói: "Nhớ kỹ, ta là Thập Tứ ca của đệ."
"Ê a ca ca!" Thừa An ngoan ngoãn học lại câu đó, nhưng mà vẫn như cũ chỉ có thể nghe ra được hai chữ "Ca ca".
Dận Trinh không phải là người có nhiều kiên nhẫn, dạy đứa nhỏ hai lần rồi lập tức từ bỏ.
Sau khi Thừa An đem Dận Trinh là "Thập Tứ ca" ghi tạc trong lòng xong, thì chỉ vào đầu mình và nói: "Ca ca xem ê a a......"
"Nhìn cái gì? Đầu của đệ làm sao vậy?" Dận Trinh duỗi tay sờ đầu của Thừa An, đứa trẻ còn chưa có cạo đầu nên tóc sờ lên vừa ngắn vừa mềm, xúc cảm còn khá tốt.
Hắn sờ hai cái rồi cúi đầu nhìn kỹ, nhưng thật ra không có phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Tay nhỏ của Thừa An khoa tay múa chân ở trên đỉnh đầu của mình, rồi lại chỉ chỉ chân nhỏ của mình, trong miệng còn "Ê ê a a" muốn biểu đạt là sừng rồng và móng vuốt của mình đều biến mất không thấy.
Dận Trinh không hiểu Thừa An muốn nói cái gì, nhưng cảm thấy rất thú vị khi nghe giọng điệu trẻ con đầy mùi sữa của đứa nhỏ này.
Trước kia tại sao hắn không phát hiện ra trẻ con thú vị như vậy chứ......!
Hắn suy nghĩ ở trong lòng như vậy, rồi sau nhẹ một cái ở trên đầu của Thừa An: "Chờ đệ có thể nói chuyện rõ ràng thì lại nói cho Thập Tứ ca biết, hiện tại ca mang đệ đi chơi bắn tên!"
Bắn tên?
Thừa An nghe được lời Dận Trinh nói, nghiêng dầu nhìn hắn và tạm thời quên chuyện móng vuốt linh tinh.
Thái giám chờ ở bên cạnh nghe được lời Dận Trinh nói thì cảm giác có chút đau đầu, rốt cuộc tiểu a ca mới lớn có một chút như vậy thì làm sao có thể chơi được đồ vật nguy hiểm như vậy chứ.
Thái giám đang suy nghĩ này đó thì thấy Dận Trinh đã ôm tiểu a ca lên và đi ra ngoài, hắn không thể không tiến lên nhắc nhở: "Thập Tứ Bối Tử, bên ngoài trời giá rét, vạn tuế gia không cho tiểu a ca ra ngoài."
Khang Hi năm 48 khi sắc phong cho các vị a ca, Dận Trinh đã được phong làm Bối Tử, hiện tại đã không phải là một đầu trọc a ca.
Dận Trinh nghe thái giám nói, lúc này mới nhớ tới đệ đệ trong lòng ngực còn quá nhỏ, không thể tùy ý mang đi ra ngoài.
Diện tích của noãn các cũng không nhỏ, nếu đây là ở trong phủ của mình thì trước đây hắn cũng từng chơi bắn tên ở trong phòng.
Nhưng dù sao thì nơi đây cũng là Càn Thanh Cung, hắn còn không dám quá làm càn nên cuối cùng chỉ có thể đánh mất suy nghĩ này.
Dận Trinh ôm đệ đệ trong lòng ngực và lại một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ coi còn có cái gì có thể dẫn đệ đệ chơi cùng.
Lần trước đến đây hắn thấy Dận Chân đọc sách cho Thừa An nghe, tuy nhiên so với văn thì hắn càng thích võ hơn.
Cho nên hoàn toàn không có suy nghĩ này.
"Ca ca ra nha!" Thừa An thấy ca ca lại mang theo chính mình ngồi xuống, nên Thừa An đã sớm muốn ra ngoài chơi lập tức chỉ về phía cửa.
"Lúc này vậy mà có thể nói chuyện trôi chảy." Dận Trinh búng nhẹ một chút lên trên trán của Thừa An rồi nói, "Hoàng A Mã không cho, đừng nghĩ nữa."
Thừa An nghe hiểu lời ca ca nói, thở dài giống như một tiểu đại nhân.
"Đệ còn nhỏ tuổi như vậy mà học được thở dài rồi sao." Dận Trinh cười rộ lên vì bị chọc cười bởi bộ dáng nhỏ của Thừa An, cảm thấy lúc này mới thật sự là "Chuyện đáng buồn".
Nghe thấy tiếng cười của Dận Trinh, Thừa An nhịn không được kêu hắn: "Ca ca."
"Được rồi, không thể bắn tên thì ca mang đệ chơi trò ném thẻ vào bình." Dận Trinh miễn cưỡng nghĩ đến một trò chơi có thể chơi ở trong phòng, cũng không có suy xét xem tuổi tác của Thừa An có thích hợp để chơi không, trực tiếp ra lệnh cho người đem đồ vật lại đây.
Ném thẻ vào bình rượu là một trò chơi rất đơn giản, chính là ở khoảng cách nhất định đem mũi tên ném vào trong bình.
Chờ sau khi đồ vật được đưa lên tới, Thừa An lập tức tò mò mà cầm mũi tên ở trong tay.
Cũng may ném thẻ vào bình rượu dùng mũi tên không đầu mũi tên, cho nên cũng không sợ làm bị thương Thừa An, Dận Trinh mới không ngăn cản mà để đứa nhỏ cầm lấy và để hắn ngồi ở trên giường rồi mới nói: "Xem kỹ."
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp cầm lấy một mũi tên và vững vàng quăng vào trong bình.
Ngay từ đầu Thừa An không kịp phản ứng lại, chờ khi Dận Trinh quăng mũi tên thứ hai rồi thấy nó lọt vào trong cái bình ở cách đó không xa, thì lập tức vươn đôi tay nhỏ vỗ tay bạch bạch.
Dận Trinh nghe thấy tiếng vỗ tay thì quay đầu lại, nhìn đến vẻ mặt hưng phấn của Thừa An và vỗ vỗ bàn tay nhỏ, Dận Trinh hơi cong khóe miệng lên và ngay sau đó cũng không thèm nhìn mà trực tiếp ném mũi tên thứ ba đi.
Mũi tên vẽ ra một độ cung ở trên không trung, loảng xoảng một tiếng rồi hoàn mỹ rơi vào trong bình.
"Oa ——"
Ông vua cổ vũ nhỏ phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc, sau đó vỗ vỗ tay nhỏ càng thêm lớn tiếng.
Thừa An cổ vũ như vậy khiến Dận Trinh lập tức trở nên phấn khích, kế tiếp lại quăng ra mấy cái mũi tên và tất cả đều ở trong bình.
Chờ sau khi chơi hết toàn bộ mũi tên trong ống, Dận Trinh xoay người đi về phía giường: "Xem có hiểu không?"
Nhóc con ngồi ở trên giường không có trả lời, mà là vươn đôi tay ra với hắn tỏ vẻ muốn ôm một cái.
Dận Trinh duỗi tay đem hắn bế lên tới, sau đó lại ra lệnh kêu người đặt cái bình ở cách bọn họ không xa: "Đệ thử một cái xem."
Thái giám ở bên cạnh nhìn mũi tên trong tay tiểu a ca sắp lớn hơn cả tay của tiểu a ca, thì cảm thấy Thập Tứ a ca quả thật làm bậy.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, chứ không dám lộ ra ở trên mặt dù chỉ là nửa phần.
Năng lực bắt chước của Thừa An vẫn rất không tồi, lập tức học động tác giơ mũi tên lên vừa rồi của Dận TRinh rồi ném về phía trước.
Rốt cuộc tuổi tác của Thừa An còn quá nhỏ, ngoài ra cái bình kia cũng không hề thấp nên tùy ý ném một cái cũng không có khả năng ném trúng.
"Không phải loạn ném như vậy." Dận Trinh nhìn thấy động tác của Thừa An, nên ngồi xổm xuống và làm mẫu cho y xem.
Thừa An nhìn động tác của ca ca rồi học theo, nhưng trước sau lại không hề ném trúng.
Thừa An cũng không hề cảm thấy thất vọng, ngược lại còn cảm thấy khá tốt chơi.
Sau đó cầm từng cái từng cái mũi tên bắt đầu ném lung tung, một lúc sau chung quanh cái bình đều là mấy cái mũi tên nằm ngang dọc.
"Ha ha ha......" Ném lung tung mấy cái mũi tên xong Thừa An vỗ vỗ tay nhỏ cười rộ lên, cảm thấy rất vui vẻ.
Thấy Thừa An quăng mấy cái mũi tên ra ngoài nhưng không có cái nào trúng hết nhưng đứa nhỏ này còn vui như vậy, Dận Trinh âm thầm lắc đầu ở trong lòng, duỗi tay bế đứa nhỏ lên từ sau lưng và cầm lấy tay của đứa nhỏ.
Lần đầu tiên khi, Dận Trinh nhắm trúng mục tiêu nhưng tay nhỏ của Thừa An không quăng kịp thời, vì vậy trước khi làm lại lần nữa hắn mở miệng nhắc nhở trước: "Ta nói quăng thì phải nhanh chóng buông tay ra nha."
"Ca ca!" Rốt cuộc quăng trúng một mũi tên, Thừa An vui vẻ quay đầu nhìn Dận Trinh và kêu lên.
Dận Trinh cười nói: "Lại làm lần nữa."
Hắn cầm tay dạy như vậy, tuy rằng không bách phát bách trúng nhưng mười mũi tên thì cũng có thể trúng mấy cái.
Sau khi dạy xong, Dận Trinh thu tay về và nói: "Chính đệ quăng một cái thử xem."
Thừa An được Dận Trinh nên vị trí đứng cao hơn, tốt hơn so với khi y tự đứng trên mặt đất, nhưng chỉ dựa vào chính mình thì vẫn không dễ dàng quăng trúng được.
Chuyện này cũng rất bình thường, rốt cuộc thì bộ ném thẻ vào bình rượu này là cho người trưởng thành dùng, kích cỡ không hợp với Thừa An nên căn bản không dễ phát lực được.
Nhưng Dận Trinh lại không tin tà, ôm Thừa An đi từng bước về phía cái bình, nhất định phải làm Thừa An quăng trúng một cái.
"Lại làm lần nữa."
Dận Trinh vừa dứt lời, Thừa An quay đầu nhìn hắn rồi trực tiếp buông tay ra, chỉ nghe thấy tiếng "Loảng xoảng" và mũi tên bay thẳng vào trong bình.
"Tốt!" Thấy Thừa An quăng trúng, Dận Trinh kêu lên một tiếng.
Khang Hi vừa bước vào cửa thì thấy Thập Tứ nhi tử đang ôm tiểu nhi tử đứng bên cạnh cái bình, cái này còn chưa tính Khang Hi còn thấy Dận Trinh hơi hơi khom lưng để cái mũi tên trong tay tiểu nhi tử chỉ cách miệng bình mấy tấc và chỉ cần buông lỏng tay thì trực tiếp rơi vào trong bình.
Thấy Dận Trinh còn không biết xấu hổ mà kêu "Tốt", trong lúc nhất thời Khang Hi không biết nên bày ra cái vẻ mặt gì.
Lực chú ý của hai huynh đệ đều tập trung vào trò ném thẻ vào bình, nên cho đến khi các người hầu ở trong noãn các đều quỳ xuống hành lễ họ mới phát hiện ra là Khang Hi đã trở lại.
Dận Trinh buông đệ đệ trong lòng ngực xuống và hành lễ thì mới phát hiện ra thời gian đã trôi nhanh như vậy, thế nhưng đã đến giữa trưa rồi!
"A mã!" Bị buông xuống Thừa An trực tiếp chạy tới ôm lấy chân Khang Hi, ngay sau đó chỉ vào trò ném thẻ vào bình ở phía sau rồi nói "Ê ê a a".
"Cái đó mà con cũng là ném thẻ vào bình rượu, chỉ kém một chút là được kêu là trực tiếp đem mũi tên bỏ vào bình." Khang Hi trêu ghẹo tiểu nhi tử đứng trước mặt mình một câu, duỗi tay ra lệnh cho thái giám cầm mũi tên lại đây sau đó tùy tay quăng đi.
Loảng xoảng —— chuang ——
Sau khi mũi tên rơi vào bình sau đó lại bắn ngược lên lần nữa, rồi lại một lần nữa rơi vào trong bình.
Dận Trinh nghe thấy lời nói của Hoàng A Mã, nghĩ đến chính mình vậy mà mang đệ đệ ném thẻ vào bình rượu theo cách đó nên trong lòng có chút ngượng ngùng, chờ nhìn thấy Hoàng A Mã ném thì lập tức kêu một tiếng "Tốt".
Thừa An nghe thấy giọng nói của ca ca, đi theo nói: "Tốt ~"
So với giọng nói trong trẻo của Dận Trinh, thì giọng nói của Thừa An vừa mềm vừa ngọt.
Tâm trạng của Khang Hi rất tốt khi nghe thấy tiếng khen ngợi trầm trồ của hai nhi tử, duỗi tay bế tiểu nhi tử lên rồi lại ra lệnh cho thái giám cầm một mũi tên đưa cho tiểu nhi tử.
Thừa An cầm lấy mũi tên rồi quăng ra ngoài theo bản năng, tự nhiên vẫn là không trúng.
Dận Trinh đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này nên mở miệng nói: "Lực tay của Thừa An không nhỏ, nhưng mũi tên này không thích hợp để đệ ấy chơi nên có chút không phát lực tốt được."
Khang Hi gật đầu, chính mình lại tùy ý ném ra mấy cái mũi tên để đổi lấy tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi của tiểu nhi tử, rồi sau đó mới ra lệnh đem đồ vật dọn xuống.
Lúc này thời gian đã không còn sớm, sau khi Dận Trinh nhìn đệ đệ được Hoàng A Mã ôm vào trong lòng ngực, đang muốn hành lễ cáo lui thì được Khang Hi tâm trạng rất tốt mở miệng giữ lại dùng bữa.
"Tạ ơn Hoàng A Mã." Dận Trinh không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này, sau khi tạ ơn thì ở lại dùng bữa.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thừa An nhìn thấy ca ca ở trên bàn cơm, cảm xúc lập tức có chút kích động.
Khang Hi thấy Thừa An không chịu ngồi yên giống như mọc gai ở trên người beeb duỗi tay vỗ cái mông nhỏ của Thừa An: "Ngồi yên."
Khang Hi vừa dứt lời, Thừa An lập tức thành thật ngồi ở trong lòng ngực ông một lúc, sau đó tiếp tục quay đầu nhìn về phía Dận Trinh và kêu lên: "Ca ca."
Sau khi Khang Hi trở về, Dận Trinh không còn tùy ý giống như lúc trước vậy nên khi nghe được Thừa An kêu chính mình thì cũng chỉ khẽ gật đầu một cái.
KHi phụ tử ba người đã ngồi xuống, cơm trưa trên bàn cũng được mở ra và mùi hương lập tức tràn ngập khắp nơi.
Một chén canh trứng chuyên chúc của Thừa An được đưa đến trong tầm tay của Khang Hi, ôm cầm lấy cái muỗng và trực tiếp đút một muỗng cho nhi tử.
Dận Trinh ở bên cạnh nhìn thấy Hoàng A Mã chẳng những "Ôm tử", mà còn tự mình đút cho Thừa An ăn, âm thầm líu lưỡi ở trong lòng.
Đừng nhìn đây chỉ là một chén canh trứng đơn giản, thật ra trong đó có rất nhiều nguyên liệu tốt, ăn lên vừa ngon vừa mềm, ngon đến mức có thể nuốt luôn cả lưỡi của mình.
Thừa An vẫn rất thích ăn món canh trứng này, nhưng gần đây ăn nhiều nên lực hấp dẫn không bằng lúc trước.
Bởi vậy vừa ăn vừa nhìn phía Dận Trinh, có lẽ là cảm thấy rất mới mẻ khi được ăn cơm cùng với ca ca.
Khang Hi thấy chính mình ở đây vất vả đút cho Thừa Anăn, nhưng đứa nhỏ này khen ngược một lòng chỉ có ca ca ở bên cạnh.
Cảm thấy nếu Thừa An thích ca ca đến như vậy, thì để cho ca ca đút cho đứa nhỏ ăn là được rồi, chính mình còn có thể tận hưởng bữa trưa.
Nghĩ như vậy Khang Hi trực tiếp đem người nhét vào trong lòng ngực của Dận Trinh, đồng thời còn ra lệnh cho Lương Cửu Công đem canh trứng bưng qua đó.
"Hoàng A Mã......"
Sau khi Dận Trinh xem hiểu ý tứ của Hoàng A Mã, nhưng chưa bao giờ đút người khác ăn cơm nên hắn có chút không biết làm sao.
"Hiếm khi Thừa An thân thiết với con, con cái người làm huynh trưởng này nên đút cho Thừa An ăn." Khang Hi vừa dứt lời thì trực tiếp cầm chén đũa lên và bắt đầu dùng bữa..