Cái này kêu là chuyện gì......!
Dận Trinh nhìn đệ đệ trong lòng ngực và nhìn chén canh trứng ở trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hối hận tại sao vừa rồi không rời đi sớm một chút.
Nhưng mà Thừa An lại không biết suy nghĩ trong lòng Thập Tứ ca nhà mình, ngược lại còn rất vui a, ngẩng gương mặt tràn đầy tươi cười nhìn ca ca và há mồm: "A......"
Đứa trẻ nhỏ phấn điêu ngọc trác hé miệng chờ được đút trông rất đáng yêu, đây cũng là lý do ngay từ đầu Khang Hi chỉ xem người khác đút rồi sau đó lại dứt khoát tự mình tiếp nhận việc này.
(Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn)
Tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng Dận Trinh còn rất thích người đệ đệ này.
Nhìn dáng vẻ này của Thừa An, hắn thở dài ở trong lòng rồi một tay ôm chắc đứa nhỏ một tay khác thì cầm lấy cái muỗng.
Nhìn ra được hắn thật sự không có kinh nghiệm, cầm lấy cái muỗng rồi múc một muỗng lớn canh trứng, vừa đưa tới bên miệng Thừa An vừa làm đổ.
Nhìn thấy canh trứng từ trên cái muỗng đổ ra ngoài, Thừa An vốn dĩ đang há mồm chờ ăn nhanh chóng chủ động thò lại gần và "A ô" một ngụm.
Canh trứng trong muỗng quá nhiều, Thừa An người nhỏ miệng cũng nhỏ nên một ngụm không thể ăn hết nó được.
Còn Dận Trinh cái người không có kinh nghiệm này, nhìn thấy Thừa An đã ăn được rồi không chờ đứa nhỏ nuốt xong thì lập tức nâng cái muỗng lên rồi đút hết phần còn lại vào.
Cung may là Thừa An không phải là một đứa nhỏ bình thường, y há to mồm nuốt hết mới không bị mắc nghẹn.
Chuyện này còn chưa tính, kế tiếp Dận Trinh tiếp tục đút khi thì đút quá nhanh làm Thừa An ăn khó khăn, khi thì không nắm chắc được lực đạo nên đã đập thẳng vào miệng Thừa An, canh trứng vừa đút vừa đổ ra ngoài là chuyện không thể tránh khỏi.
Thừa An lần đầu tiên phát hiện ra, thì ra ăn một bữa cơm cũng có thể khó khăn như vậy.
Khó khăn có ca ca cùng ăn cơm với y, y còn rất vui vẻ, vốn muốn nhịn một chút nhưng chờ khi cái muỗng đụng vào hàm răng thì Thừa An thật sự không nhịn được nữa rồi.
"A mã......"
Khang Hi nhìn thì giống như đang chuyên tâm dùng bữa nhưng trên thực tế vẫn âm thầm chú ý hai cái nhi tử, khi nhìn thấy Dận Trinh đút muỗng đầu tiên ông thiếu chút nữa là mở miệng nhắc nhở, tuy nhiên cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Lúc này nhìn thấy tiểu nhi tử vươn tay nhỏ kêu chính mình, Khang Hi hừ nhẹ một tiếng ở trong lòng và thầm nghĩ: Mới vừa rồi còn đầy miệng kêu ca ca, lúc này thì thật ra nhớ tới a mã......!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy tiểu nhi tử được mình nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp lại bị đút thành cái gương mặt mèo, Khang Hi vẫn không thờ ơ được nữa.
"Người lớn như vậy, ngay cả một đứa nhỏ đều đút cũng không tốt." Khang Hi vừa nói xong thì duỗi tay ôm tiểu nhi tử trở về.
Lương Cửu Công chờ ở bên cạnh nhìn thấy vậy, rất có ánh mắt mà đưa một cái khă ướt đã được vắt khô qua.
Sau khi Khang Hi cầm lấy khăn ướt và lau khô miệng cho tiểu nhi tử, thuận tiện lau lau trên người tiểu nhi tử luôn.
Rốt cuộc nhận thấy được việc đút cơm này vẫn là a mã tương đối tin cậy hơn nên Thừa An ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen long lanh lộ ra vẻ ỷ lại, khiến Khang Hi vốn có chút bực bội lập tức cảm thấy mềm lòng.
Dận Trinh nghe được lời nói lộ ra vẻ ghét bỏ của Hoàng A Mã nhà mình, cảm giác chính mình rất vô tội, rốt cuộc trước kia hắn cũng chưa từng đút qua cho trẻ con.
Tuy nhiên nhìn thấy động tác này của Hoàng A Mã, nghĩ đến mới vừa rồi đệ đệ sạch sẽ lại bị mình đút thành như vậy, hắn lại cảm thấy có chút chột dạ.
"Con có phải da ngứa rồi không?" Khang Hi vừa mới đem khăn ướt dùng xong ném cho Lương Cửu Công, quay đầu nhìn lại thì không biết từ khi nào nhóc con trong lòng ngực đã cầm lấy một miếng thịt trong chén của ông và chuẩn bị đưa vào trong miệng của mình.
Ăn vụng bị phát hiện Thừa An chớp chớp mắt lộ ra vẻ mặt vô tội, ngay sau đó giơ tay nhỏ lên nói: "A mã ăn......"
Dận Trinh nhìn thấy Thừa An dùng tay cầm miếng thịt đưa tới trước mặt Hoàng A Mã nhà mình, cảm thấy lá gan của đứa nhỏ này rất lớn đồng thời còn có một chút buồn cười, đồng thời có chút tò mò không biết Hoàng A Mã có ăn nó nữa không.
Tay của Thừa An trắng trẻo mềm mại, nhìn thì rất sạch sẽ nhưng sạch sẽ đến đâu thì cũng là dùng tay cầm, Khang Hi làm sao có thể ăn được.
Ông nhìn thấy một nhi tử khác đang nhìn trộm về phía bên này nên mở miệng nói: "Hoàng A Mã không thích ăn, cho ca ca của con đi."
Khang Hi vừa dứt lời, trực tiếp đem người đặt ở trên mặt đất.
Thừa An nghe thấy lời a mã nói, trực tiếp chạy đến bên người Dận Trinh: "Ca ca ăn......"
Thịt trong tay thơm ngào ngạt và khi Thừa An lại lần nữa đưa miếng thịt ra bên ngoài, thiếu chút nữa là nước miếng đã chảy ra.
Nhìn thấy Thừa An thèm đến nuốt nước miếng mà vẫn phải đem miếng thịt đưa cho mình, Dận Trinh có thể làm sao bây giờ đương nhiên là cầm lấy chiếc đũa cầm lấy nó và đặt vào trong chén.
Sau khi trong tay không có thịt, nhóc con thèm ăn nào đó nhìn cái tay nhỏ còn bóng nhẫy và mang theo mùi hương, nhịn không được đưa lên miệng và liếm một ngụm.
Thừa An còn nhỏ, có thể ăn được một số thức ăn phụ nhưng cũng phải thanh đạm giống như canh trứng vậy.
Lúc này nếm được vị mặn ngọt thơm ngon của nước thịt nên đôi mắt lập tức sáng lên.
Dận Trinh còn chưa quyết định xong có nên ăn miếng thịt kia hay không thì nhìn thấy bộ dáng thèm đến liếm tay của Thừa An, nên mở miệng hỏi: "Hoàng A Mã, Thừa An không thể ăn thịt được sao?"
Bởi vì bộ dáng nhỏ đáng thương của Thừa An, nên miếng thịt trong chén vốn dĩ bình thường đều trở thành quý giá lên.
Nghĩ đến tay đứa nhỏ cũng không dơ, Dận Trinh quyết định vẫn là không nên lãng phí miếng thịt này.
"Thừa A còn nhỏ, không thể ăn những thứ này." Khang Hi cũng nhìn đến động tác không tiền đồ của tiểu nhi tử, trong lúc nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy rất đáng thương.
Khang Hi ra lệnh cho người hầu rửa tay cho Thừa An một lần nữa, sau đó đem người ôm vào trong lòng ngực vừa bưng chén canh trứng lúc nãy lên và tiếp tục đút vừa ra lệnh: "Kêu Ngự Thiện Phòng làm một chén hoành thánh mà tiểu a ca có thể tiêu hoá mang lên đây."
Chỉ một câu nói của Khang Hi, Ngự Thiện Phòng lập tức công việc lu bù, rất nhanh một chén nhỏ hoành thánh được bưng lên tới.
Biết là cho tiểu a ca ăn, nên hoàn thánh được làm rất nhỏ và tinh xảo, vừa lúc có thể để tiểu a ca một ngụm ăn một cái.
Nước canh được dùng bằng canh gà được nấu tới trong trẻo, da hoành thánh được cán rất mỏng và nhân được làm bằng thịt cá.
Chỉnh thể thì tương đối thanh đạm, nhưng ăn lên lại rất tươi ngon.
Rốt cuộc ngoài uống sữa, canh trứng, canh cá và bánh sữa thì đây là một món mới mà Thừa An được phép ăn, nên y biểu hiện vô cùng hưng phấn.
Cái muỗng Khang Hi cầm còn chưa tới đây thì Thừa An đã chủ động thò lại gần và ăn lên.
Da hoành thánh trơn mềm chỉ cần nhai nhẹ một chút thì đã tan chảy, nhân vừa ngon vừa tinh tế, ăn ngon đến mức đôi mắt của Thừa An đều cong lên.
Răng còn chưa mọc hết mà đã thèm thịt như vậy, Khang Hi vốn đang lo lắng Thừa An ăn không được thì thấy đứa nhỏ ăn rất ngon bằng mấy cái răng nhỏ mới mọc lúc trước, lúc này ông mới hoàn toàn yên tâm.
"A......" Vừa mới nuốt xuống một cái hoành thánh, Thừa An lập tức mở miệng.
"Ăn từ từ." Khang Hi nói xong, lại mở miệng làm Dận Trinh đang ngồi nhìn ở bên cạnh cũng nhanh chóng dùng bữa đi.
Sau khi Dận Trinh gật đầu thì ưng chén đũa ở trước mặt lên và còn âm thầm chú ý phía bên kia, trong lòng không thể không thừa nhận rằng Hoàng A Mã quả nhiên lợi hại, vậy mà còn biết đút trẻ con ăn và còn đút tốt như vậy nữa.
"A mã ăn......" Sau khi Thừa An ăn mấy cái hoành thánh nhỏ, cảm thấy quả thật ăn quá ngon.
Chờ Khang Hi lại lần nữa đút thì đem cái muỗng đẩy đến trước mặt ông, muốn cho ông cũng nếm thử.
Khang Hi có chút kinh ngạc, tuy nhiên nhi tử mới lớn một chút như vậy thì đã biết hiếu thuận chính mình, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy đây là một chuyện rất vui vẻ.
Nhìn thấy tay nhỏ của Thừa An đặt ở trên tay của mình và cẩn thận đẩy cái muỗng lại đây, Khang Hi cuối cùng vẫn há mồm ăn luôn cái hoành thánh hơi nhỏ đối với ông.
Thân là đế vương, Khang Hi nhiều ít cũng có chút thói ở sạch, lúc này vậy mà nguyện ý ăn cái muỗng mà tiểu nhi tử đã dùng qua.
Không thể không nói cho dùng là Lương Cửu Công người vẫn luôn hầu hạ ở bên người Khang Hi cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Hương vị không tồi." Sau khi Khang Hi khen một câu hoành thánh ở trong miệng, tâm trạng rất tốt mà tiếp tục đút cho tiểu nhi tử ăn.
Sau khi Thừa An lại ăn thêm hai cái, nhớ đến còn có ca ca, vì vậy chờ Khang Hi lại lần nữa đút lại đây và quay đầu lại kêu: "Ca ca ăn!"
Dận Trinh thấy Thừa An còn nhớ thương chính mình, trong lúc nhất thời không biết là nên cảm thấy cao hứng hay là nên cảm thấy bất đắc dĩ.
Vừa rồi miếng thịt mà THừa An dùng tay cầm hắn cũng ăn rồi nên không có gì ghét bỏ khi phải ăn chung một chén hoành thánh, vấn đề là cái muỗng ở trong tay Hoàng A Mã nên gan hắn lớn đến đâu cũng không dám thò lại gần để ăn nó.
Hoàng gia còn không có nghèo túng đến mức cả ba phụ tử đều ăn chung một chén hoành thánh, Khang Hi nghe thấy lời nói của tiểu nhi tử thì vừa đút cái muỗng hoành thành vào trong miệng Thừa An vừa nói: "Ăn của con đi, Dận Trinh muốn ăn thì có cái khác."
Khang Hi vừa dứt lời, Lương Cửu Công không cần Khang Hi ra lệnh thì đã bưng một chén hoành thánh nhỏ và đặt ở trước mặt Thập Tứ a ca.
Tuy rằng đây là món ăn của trẻ con, nhưng có lẽ là thấy Thừa An ăn ngon như vậy nên Dận Trinh cũng muốn ăn một chút, vì vậy bưng chén hoành thánh lên và ăn.
Nhìn thấy ca ca cũng có tiểu hoành thánh để ăn, Thừa An vô cùng vui vẻ vừa ăn vừa vỗ tay.
Một chén hoành thánh rất nhanh thì đã vào trong bụng nhỏ của Thừa An, ngay cả canh cũng không dư lại chút nào.
Khang Hi buông chén thì duỗi tay sờ sờ cái bụng hơi phồng lên của Thừa An, cầm lấy khăn và lau miệng cho Thừa An rồi đem người đặt trên mặt đất.
Thừa An ăn uống no đủ xong thì xuống đất và đi tới bên cạnh tự chơi một mình, phụ tử trên bàn thì còn đang tiếp tục dùng bữa.
Ngay từ đầu Thừa An vẫn vây quanh bên người Khang Hi chơi, chơi được một lúc thì chạy tới bên người Dận Trinh.
Dận Trinh đang bưng chén và dùng bữa một cách nghiêm túc, thẳng đến khi phát hiện bên hông bị lôi kéo thì mới không biết từ khi nào Thừa An đã đi đến chỗ của hắn.
"Ca ca." Thấy Dận Trinh cúi đầu nhìn qua, Thừa An đang nắm lấy ngọc bội bên hông của Dận TRinh và kêu lên một tiếng.
Dận Trinh nhìn lướt qua ngọc bội đang bị Thừa An nắm lấy, thấy đứa nhỏ giống như rất thích cái này nên hắn dứt khoát vươn một bàn tay gỡ ngọc bội xuống và đưa cho Thừa An.
"Ca ca tốt nha." Thấy ca ca trực tiếp đem ngọc bội đưa cho chính mình, Thừa An dựa vào người ca ca và nói.
Dận Trinh khẽ nhếch khóe môi lên khi nghe thấy lời Thừa An nói, thuận tay xoa nhẹ đầu nhỏ của Thừa An rồi tiếp tục dùng bữa.
Bên cạnh, Khang Hi âm thầm chú ý đến tiểu nhi tử lại hống tới được một cái ngọc bội và đang chơi ở trong tay, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Sau khi kết thúc bữa trưa Dận Trinh trực tiếp hành lễ cáo lui, khi hắn rời đi Thừa An hô lên vài tiếng, tuy nhiên có Khang Hi ở đây nên đứa nhỏ cũng không có ồn ào quá mức.
Sau khi Dận Trinh từ trong cung ra tới cũng không có hồi phủ, mà là đi đến phủ của Dận Tự.
Khi Dận Trinh đến đó, Dận Nga và Dận Đường vừa lúc cũng ở đó.
"Mới từ trong cung ra tới?" Nhìn thấy quần áo trên người Dận Trinh nên Dận Đường thuận miệng hỏi một câu.
Sau khi Dận Trinh gật đầu rồi nói: "Đi thỉnh an với ngạch nương của đệ, thuận tiện thăm Thừa An."
"Đệ đi thăm Thừa An? Tại sao không gọi ta đi cùng, ta mua cho Thừa An rất nhiều món đồ chơi, còn nói là lần sau khi vào cung sẽ mang mấy thứ đó theo." Dận Nga nói.
Dận Trinh bưng chén trà trong tay lên uống một ngụm rồi mới nói: "Sao Thập ca không chịu nói sớm."
"Thừa An thế nào?" Dận Tự còn rất thích Thừa An cái người đệ đệ này, nghe Dận Trinh nói hôm nay nhìn thấy y nên vẫn hỏi thăm một câu.
"So với lần đầu khi đệ nhìn thấy thì giống như lớn lên một chút, đệ dẫn Thừa An chơi trò ném thẻ vào bình rượu, kết quả quên thời gian......" Nhắc tới cái này, Dận Trinh nhịn không được nói lên chuyện khi dùng bữa, "Hoàng A Mã cũng thật sủng Thừa An, ôm đệ ấy thì thôi đi, vậy mà còn tự tay đút đệ ấy ăn......"
Tuổi tác Thừa An vẫn còn nhỏ, Dận Trinh còn không đến mức đi ghen ghét với y.
Nói lên chuyện này cũng để biểu đạt một chút kinh ngạc của hắn, thuận tiện còn khoe ra chuyện Thừa An ăn hoành thánh mà vẫn còn nhớ đến chia sẻ với hắn.
Đến nỗi chuyện Hoàng A Mã làm hắn đút cho Thừa An ăn thì không có nhắc tới, rốt cuộc thì hắn đút không tốt và cảm thấy hơi mất mặt khi nói ra..