Editor: ࿐????̷????̷????̷????̷????̷????̷â????̷????̷à࿐
Tuy Khang Hi đem Thừa An ôm trở về, nhưng ngay từ đầu ông thật sự không chuẩn bị nuôi nấng Thừa An lâu dài ở Càn Thanh Cung.
Rốt cuộc cho dù gần đây triều chính không chuyện gì quan trọng, nhưng thân là hoàng đế mỗi ngày vẫn có không ít chuyện phải làm làm gì có công phu nào để nuôi dưỡng đứa trẻ.
Ông nguyên bản nghĩ chờ sau lễ tắm ba ngày sẽ tìm một chỗ ở cho Thừa An, nhưng bất tri bất giác lễ đầy tháng của đứa nhỏ đều đã qua nhưng Thừa An vẫn ở tại Càn Thanh Cung như cũ.
So với trẻ con bình thường hay khóc nháo mà nói, đứa nhỏ này thật sự quá ngoan đặc biệt là khi ở bên người Khang Hi, đứa nhỏ cười nhiều hơn là khóc nháo.
Vốn dĩ Thừa An sinh ra là đã trắng nõn, hơn một tháng này ăn ngon ngủ tốt lại mọc ra thêm một lớp mỡ mềm mụp mũm mĩm, khi cười rộ lên hai mắt đen long lanh giống như ngôi sao vậy, thật sự làm người ta yêu thích không thôi.
Khi Khang Hi mỗi lần xử lý xong chính vụ nhìn thấy gương mặt tươi cười của đứa nhỏ, cảm giác mệt mỏi đều biến mất vài phần vì vậy trực tiếp đem ý nghĩ tiễn đứa nhỏ đi vứt ra sau đầu.
So với khi tuổi trẻ, hiện tại Khang Hi có thể nói là vô cùng độc đoán, cũng có tử bản để tùy hứng, muốn nuôi nấng một tiểu a ca ở trong cung của mình cũng không tính là chuyện gì lớn thậm chí không cần thương lượng với người khác.
Yêu thích của hắn đối với tiểu a ca từ từ tăng lên, đồng dạng tiểu a ca cũng rất thích Hoàng A Mã này.
Điều duy nhất là tiểu a ca không vui chính là mỗi lẫn khi y hỏi về ca ca Hoàng A Mã luôn hiểu sai ý của y.
Đây cũng là nguyên nhân mà ngoan ngoãn Thừa An ngẫu nhiên sẽ nháo, ví dụ nhưu sẽ ——
Sau bữa tối, sau khi Khang Hi xử lý xong dư lại một chút sổ con và ngồi xuống tấm nệm mà Thừa An đang nằm.
Trong nội bộ là long nhóc con nên tiểu Thừa An phát dục nhanh hơn so với những đứa trẻ bình thường, lúc này mới được hơn một tháng đã có thể linh hoạt nâng đầu và tay chân lên.
Y vốn dĩ nâng chân nhỏ lên và dùng tay nắm lấy vớ để chơi, nhưng sau khi phát hiện Khang Hi lại đây thì lập tức kêu lên: "Ê a......"
"Không phải mới uống xong sữa không được bao lâu, đợi lát nữa lại cho con uống." Khang Hi vừa nghe đứa nhỏ kêu thì lập tức cảm thấy chắc là đang đói bụng, thuận miệng nói một câu đồng thời duỗi tay kéo trở về chiếc vớ mà đứa nhỏ sắp túm xuống dưới.
Rõ ràng Thừa An là đang hỏi về ca ca của mình nên khi nghe được lời này, giọng nói có chút gấp: "Ê a a......"
Khang Hi còn nghĩ rằng đứa nhỏ không vui khi hắn kéo chiếc vớ trở về khi đứa nhỏ sắp túm nó xuống dưới, nhéo cẳng chân thịt mum múp của Thừa An và nói: "Trẫm tự tay mang vớ cho con rồi còn chưa biết đủ à."
"Nha a......"
Thừa An lại kêu vài tiếng, cuối cùng cảm thấy tay chân có chút mệt.
Thấy đứa nhỏ chơi đùa mệt mỏi, Khang Hi duỗi tay nhéo cánh tay nhỏ thịt mum múp của đứa nhỏ, cảm giác này thật sự rất tốt.
Cách đó không xa Lương Cửu Công thấy Hoàng Thượng liên tục nhéo nhéo tiểu a ca, khóe miệng hơi co giật một chút và cảm thấy cũng may là tính tình tiểu a ca tốt, chứ đổi đứa trẻ khác thì sợ đã sớm khóc từ lâu.
"Kêu Hoàng A Mã." Khang Hi nhéo hết tay chân rất có lực của Thừa An một lầ và bắt đầu dạy đứa nhỏ gọi người.
"A a a."
Đối với tiểu Thừa An chỉ mới hơn một tháng mà nói, phát âm dễ dàng nhất chính là "A".
"A, mã." Thấy đứa nhỏ còn phát âm không được chữ "Hoàng", Khang Hi gằn từng chữ một nói.
"A a."
Tiểu Thừa An thật ra rất phối hợp, nhưng rốt cuộc y vẫn còn quá nhỏ.
Khang Hi cũng không thất vọng, thuận miệng dạy mấy lần rồi sau đó ôm đứa nhỏ đi đọc sách, ngẫu nhiên còn đọc một lúc cho đứa nhỏ nghe, cũng mặc kệ đứa nhỏ có nghe hiểu hay không hiểu.
*
Những đứa nhỏ trong cung được nuôi dưỡng rất tinh tế, tiểu Thừa An vài tháng tuổi mỗi ngày hoặc ở trong tẩm điện hoặc là ở thiên điện.
Ngẫu nhiên thời tiết hảo mới có thể bị ôm ra ngoài nhìn thấy mắt trời, còn về địa phương khác? Không ai mang đi, y còn không có năng tự chủ nên đi không được.
Đứa nhỏ bình thường là sáu ngồi bảy lăn tám bò, nhưng tiểu Thừa An mới hơn sáu tháng đã bò rất lưu loát.
Khang Hi đã rất kinh ngạc khi lần đầu tiên chứng kiến đứa nhỏ xoay người, trong lòng lại có loại cảm xúc không thể diễn tả được vừa ê ẩm vừa mềm mại.
Vì kỷ niệm, Khang Hi còn tự tay vẽ mấy bức họa cho đứa nhỏ.
Lại một ngày buổi sáng, ngày mới tờ mờ sáng tiểu Thừa An tinh lực vô cùng tràn đầy đã tỉnh dậy.
Sau khi nhóc con nâng cánh tay nhỏ thịt mum múp lên dụi dụi mắt và quay đầu nhìn người đang nằm bên cạnh.
Nhìn một hồi, y đột nhiên linh hoạt xoay người, ngay sau đó sử dụng tay chân mà bò đến trước ngực của Khang Hi và nằm sấp xuống.
Đương nhiên là Càn Thanh Cung không thiếu nhà ở, Khang Hi đã cho người chuẩn bị một phòng cho Thừa An.
Nhưng bàn ngày thì còn ổn đến buổi tối thì như thế nào cũng không chịu quay trở về phòng của mình để ngủ.
Nếu là buổi sáng một hai năm trước Khang Hi sẽ không nuông chiều Thừa An, tuy nhiên Khang Hi đã lâu không vào hậu cung và xem vào buổi tối đứa nhỏ này không nháo hắn, cuối cùng vẫn không bắt đứa nhỏ rời khỏi tẩm cung của mình.
Từ sau khi đứa nhỏ xoay người và bò, Khang Hi thường thường sẽ được thể nghiệm đãi ngộ đánh thức bằng "Áp lực", hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khi Khang Hi mở mắt ra nhìn thẳng vào gương mặt tươi cười ngây thơ trong lòng cũng không có một chút kinh ngạc nào, duỗi tay nhéo mặt đứa nhỏ một cái rồi ôm đứa nhỏ đứng dậy.
Một lát sau, Khang Hi thua thập xong và chuẩn bị đi vào triều sớm, trước khi đi ông đi đến trước mặt Thừa An nói một tiếng ai ngờ đối phương trực tiếp giang hai tay ra lao vào người ông.
Ông đứng bên cạnh giường, sợ đứa nhỏ ngã xuống Khang Hi duỗi tay bến đứa nhỏ lên và nói: "Hoàng A Mã muốn đi lâm triều, con ngoan ngoãn ở yên chỗ này."
"A nha!"
Tiểu Thừa An đã sớm chán ở trong phòng, rốt cuộc sau khi học được bò y chỉ muốn đi tìm các ca ca của mình.
"Không được, Hoàng A Mã không có thời gian để chậm trễ với con." Nghe ra ý tứ không muốn trong giọng nói trẻ con của Thừa An, Khang Hi lắc đầu và đưa đứa nhỏ cho Lương Cửu Công.
Lương Cửu Công làm thái giám bên người của Khang Hi, Thừa An hiện giờ còn tính quen thuộc đối với người này.
Ngẫu nhiên cũng nguyện ý để Lương Cửu Công ôm một chút, nhưng hiển nhiên không phải hiện tại.
Thừa An xoay mông về phía Lương Cửu Công, một bàn tay nắm lấy vạt áo của Khang Hi không chịu buông tay một cái tay khác thì chỉ ra phía bên ngoài: "A......"
Thời gian không còn sớm, thấy đứa nhỏ hôm nay nháo người như vậy Khang Hi xụ mặt trách mắng: "Nháo cái gì!"
Thừa An bị dọa khi nghe KHang Hi lớn tiếng và theo bản năng buông tay ra.
Khang Hi mắng xong nhìn thấy vẻ mặt muốn khóc của đứa nhỏ, trái tim nháy mắt lại mềm mại xuống, cảm thấy bản thân không nên hung dữ như vậy.
Đã mấy tháng qua Khang Hi chưa bao giờ thấy đứa nhỏ thật sự khóc, khi phát hiện vành mắt đứa nhỏ đã bắt đầu đỏ hồng và giọng điệu tuy rằng nghiêm túc nhưng âm lượng lại từ từ nhỏ xuống: "Không được khóc, trẫm mang con đi là được."
Dứt lời, ông trực tiếp ôm Thừa An ra khỏi tẩm diện, ngồi trên ngự liễn và đi về phía Kim Loan Điện.
Cảm xúc của Thừa An tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chờ đến sau khi ngồi trên ngự liễn đã bị các đồ vật màu vàng kim hấp dẫn, xoay đầu nhìn trái nhìn phải.
Khang Hi thấy đứa nhỏ không có khóc, thờ phào nhẹ nhõm một hơi và chuyển đầu của đứa nhỏ nhìn về phía ông: "Đợi lát nữa Hoàng A Mã vào triều sớm là không thể mang theo con, có khóc cũng vô dụng ngoan ngoãn cùng Lương Cửu Công chơi ở thiên điện, có nghe hiểu không?"
"A......"
Thừa An lên tiếng, cũng không biết rốt cuộc là có nghe hiểu hay không hiểu.
Chờ đến Kim Loan Điện, Khang Hi đưa đứa nhỏ cho Lương Cửu Công, đáng được ăn mừng chính là lúc này đứa nhỏ không có nháo nữa.
Khi Khang Hi đi vào triều sớm, Lương Cửu Công chuẩn bị ôm tiểu a ca đi thiên điện, ai ngờ đối phương lại không chịu, vừa kêu vừa chỉ ra bên ngoài.
Hoàng Thượng đều luyến tiếc tiểu a ca khóc, Lương Cửu Công nào dám làm tiểu a ca khóc ở trong tay mình.
Nhưng mà phạm vi chung quanh Kim Loan Điện đều là chỗ nghiêm túc, đương nhiên là không thích hợp để đi dạo vòng vòng.
Tuy cuối cùng Lương Cửu Công không ôm tiểu a ca bước vào thiên điện nhưng cũng không dám ôm đi xa lắm, mà chỉ đi vòng vòng gần đây.
Lương Cửu Công cố gắng bước chậm hết mức có thể, thẳng đến khi trong lòng ngực tiểu a ca chỉ về phía trước và phát ra tiếng thúc giục "A" thì ông mới bước nhanh vài bước.
Thị vệ với thân hình cao lớn đang canh giữ ở gần đó, vẻ mặt nghiêm nghị đứng đúng vị trí của mình.
Nhưng mà khi trộm liếc mắt nhìn thấy vật nho nhỏ trong lòng ngực của Lương Cửu Công thì lại âm thầm kinh ngạc ở trong lòng.
Kim Loan Điện, khi thượng triều Khang Hi không thể tránh khỏi nghĩ đến đứa nhi tử đặc biệt dính người hôm nay.
Không biết có phải vì nhi tử đang chờ ở bên ngoài hay không, hôm nay khi lâm triều một chuyện nào đó có thể sử dụng hai câu để nói hết, nhưng vị đại thần nào đó một hai phải ca ngợi công đức một lúc chọc Khang Hi không kiên nhẫn mà răn dạy hai câu.
Các vị đại thần quan hệ không tồi ở phía dưới liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hôm nay tâm tình Hoàng Thượng không được tốt, cho nên đem một ít chuyện không quan trọng nuốt trở về và chuẩn bị ngày khác lại tấu.
Vì thế, hôm nay lâm triều kết thúc đặc biệt sớm.
Sau khi xác định văn võ bá quan không có chuyện gì khác để khởi tấu, Khang Hi trực tiếp đứng dậy và bước nhanh rời đi.
Lương Cửu Công, người đã ôm tiểu a ca ở tại chỗ không biết đã vòng đi vòng lại mấy vòng.
Sau khi nhìn thấy Khang Hi quả thật giống như nhìn thấy được cứu tinh.
Thừa An đã sớm ngại Lương Cửu Công đi chậm rì rì, so với chính mình bò còn muốn chậm, khi nhìn thấy bóng dáng của Khang Hi thì lập tức vươn tay về phía ông.
"Không phải ta kêu con chờ ở thiên điện sao." Khang Hi nói chuyện đồng thời duỗi tay ôm lấy Thừa An.
Lương Cửu Công thỉnh tội nói: "Hoàng Thượng thứ tội, tiểu a ca không chịu tiến vào trong điện, nô tài lúc này mới dẫn tiểu a ca ra bên ngoài......"
Không cần Lương Cửu Công nói Khang Hi cũng đoán được, xua tay làm Lương Cửu Công đứng dậy.
Nếu đã mang đứa nhỏ ra tới, Khang Hi cũng không lại cho người đưa đứa nhỏ trở về, cho nên dứt khoát dẫn đứa nhỏ đi Ngự Thư Phòng.
Gần nhất Thừa An rất thích bò khắp nơi, Khang Hi dứt khoát làm người xung quanh gần long án trải thảm để đứa nhỏ chơi.
Ngự Thư Phòng đối với Thừa An mà nói là một hoàn cảnh mới, y tò đánh giá xung quanh đầu nhỏ nhìn bên này một lúc rồi chuyển sang nhìn bên kia một lúc.
Sau khi Khang Hi quan sát đứa nhỏ một lúc, ông bắt đầu xử lý chính vụ với một nụ cười nhẹ.
Mà Thừa An, sau khi xem xong thì bắt đầu thăm dò, phạm vi nho nhỏ của cái thảm căn bản không đủ để y bò.
Lương Cửu Công và tiểu thái giám ở trong điện canh giữ xung quanh y, đề phòng y bị va chạm đồng thời còn muốn đề phòng y chạy ra phía cửa.
Đừng nhìn cơ thể nho nhỏ này, động tác còn rất linh hoạt, tốc độ khi bò cũng không hề chậm.
Ở y vài lần lộc cộc bò tới cửa rồi lại ôm về trên thảm, Khang Hi bớt thời giờ nhìn qua nói: "Lấy cho tiểu a ca vài thứ để chơi."
"Tuân lệnh."
Rất nhanh, trên thảm có không ít đồ chơi mà ngày thường Thừa An thường chơi.
Có lẽ do vừa mới bò mệt mỏi, tiểu Thừa An rốt cuộc ngừng nghỉ mà ghé vào trên thảm và bắt đầu chơi.
Trong điện yên tĩnh một lúc, Khang Hi xem xong một quyển sổ con ra lệnh cho người truyền Ung Thân Vương Dận Chân và Hộ Bộ thượng thư lại đây.
Dận Chân và Hộ Bộ thượng thư rất nhanh đã đến Ngự Thư Phòng, sau khi hành lễ xong thì trước tiên đã bị đứa trẻ con trên thảm hấp dẫn sự chú ý.
Ở tuổi này có thể xuất hiện ở Ngự Thư Phòng, không cần đoán đều biết là nhị thập tứ a ca Dận Bí, hai người thu hồi tầm mắt rồi sau đó mới đưa lực chú ý về chuyện mà Khang Hi căn dặn bọn họ khi cho gọi bọn họ lại đây.
Trê thảm, tiểu Thừa An nghe giọng nói của mấy người, một lúc sau đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua.
Tầm mắt của y đảo qua hai người, cuối cùng dừng ở trên người Dận Chân..