Tu vi của Cổ Trần Sa càng ngày càng tinh thâm, Nhật Nguyệt Luyện trong Thiên Tử Phong Thần Thuật dần dần có giải thích hoàn toàn mới, hắn bây giờ là Phàm cảnh tứ trọng Tông Sư cảnh, nhưng Tông Sư bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Võ học của Thiên Tử Phong Thần Thuật quá ảo diệu, phương pháp luyện thần câu thông trời xanh, linh hồn xuyên qua nhật nguyệt, cho dù chỉ luyện tập được da lông, cũng vượt xa thần công khác.
Huống hồ hiện tại hắn luyện công không cần lén lút, mà quang minh chính đại, trên tâm lý ít đi chướng ngại, tiến triển càng thêm mạnh mẽ.
Phốc!
Hắn đứng dậy, hơi chút run run, tuyết đọng bắn đi, đánh vào trên vách tường đùng đùng, trên tường rõ ràng xuất hiện vô số cái lỗ thật nhỏ.
Sau đó hắn há miệng thổi hơi, tuyết rơi trên không tiểu viện bị thổi sạch sẽ.
- Không tệ, tu vi lại tinh tiến.
Thân hình của Cổ Trần Sa lập loè, người đã trở lại dưới mái hiên, tốc độ cực nhanh, trong tuyết rõ ràng không có lưu lại dấu vết.
Cái này là thủ đoạn đạp tuyết vô ngân.
Mà tu vi của Tiểu Nghĩa Tử cũng tăng lên nhanh chóng, ánh mắt sáng ngời, tay chân nhanh nhẹn, chiêu đại lực trầm, nhanh như tên bắn.
Cố Bản Đan, Bồi Nguyên Đan, Tẩy Tủy Đan của Lâu Bái Nguyệt, hắn đã dùng non nửa, thể chất được cải thiện, phát huy ra dược lực của Hổ Lang Đan, trước mắt đã tiếp cận cảnh giới xuất thần nhập hóa, đáng tiếc không có công pháp thượng thừa tu luyện.
Tiểu Nghĩa Tử không thích hợp tu luyện Cự Linh Thần Công, còn Thiên Tử Phong Thần Thuật thì càng không thể.
Nhưng lực lượng của hắn đã có thể sánh vai với Đại Sư.
- Điện hạ, hôm nay không có ai đến dòm ngó chúng ta luyện công.
Tiểu Nghĩa Tử đi ra ngoài tra xét, chỉ có tuyết rơi nhiều, hàn khí lạnh thấu xương, gió bắc gào thét, không có một người?
- Hôm nay bọn họ rút lui rồi, dù sao trời đông giá rét, ai cũng muốn trốn ở trong phòng sưởi ấm, đi ra theo dõi chịu tội làm gì?
Cổ Trần Sa yên lặng cảm ứng, bất luận gió thổi cỏ lay gì cũng chạy không khỏi linh giác của hắn:
- Nghe đồn sau khi đến Đạo cảnh, trong đó có một biến gọi là Thiên Nhãn Huyền Không, phạm vi vài ngàn dặm, cho dù là con kiến cũng chạy không khỏi tinh thần cảm ứng, không biết ta lúc nào mới có thể đến cảnh giới như vậy.
- Điện hạ, hôm nay tuyết tạnh, có muốn đi ra ngoài dạo một chút không?
Võ công của Tiểu Nghĩa Tử có thành tựu, cũng không sợ lạnh.
- Cũng được, ngươi ở trong nhà nhìn xem, ta ra ngoài dạo một chút, vừa vặn đi Nam Sơn xem.
Cổ Trần Sa cũng thích tuyết, huống hồ gần đây hắn bế quan lâu ngày, cực tĩnh thì động, lại muốn đi Nam Sơn săn bắt hổ lang tế tự, xem có thể tạo thêm vài viên Hổ Lang Đan hay không.
Hổ Lang Đan chính là đan dược thượng cổ, mỗi viên giá trị xa xỉ, nếu có thể thông qua thị trường bán đi, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không thiếu tiền.
- Điện hạ cứ việc ra ngoài thưởng thức cảnh tuyết, trong nhà có ta.
Tiểu Nghĩa Tử biết Cổ Trần Sa võ công cao cường, thân pháp cực nhanh, mình theo không kịp, đi ra ngoài ngược lại sẽ liên lụy.
Cổ Trần Sa gật đầu, thân hình lập loè đi ra tiểu viện, mấy cái lên xuống đã biến mất ở trong trời tuyết mênh mông.
Ngoài kinh thành, phía nam có một phủ đệ, chiếm diện tích bốn năm trăm mẫu, tường vây cao lớn, cây cối tĩnh mịch, nước chảy róc rách, dựa vào một ngọn núi giống như nguyên bảo, có thể nói đầu gối núi vàng thuý ngọc, phong thủy cực giai, thế gian hiếm thấy.
Phủ đệ này ở khu trọng yếu nhất, lại xây một đồng điện.
Không sai, toàn bộ đại điện được đúc bằng đồng, ở trên mái hiên khảm nạm hoàng kim, bạch ngân, từ trên cao nhìn xuống, vàng son lộng lẫy, như miếu thờ của Chư Thần.
Đại điện này chiếm diện tích mấy chục mẫu, ở trên quảng trường có thật nhiều trụ đồng, dựa theo vị trí ngôi sao trên bầu trời xếp đặt, mơ hồ hợp thành một trận pháp khổng lồ.
Dựa theo đạo lý, dùng nhiều kim loại như vậy kiến tạo đại điện là không thể cho người ở, gặp thời tiết dông tố, rất dễ hấp dẫn lôi điện, chỉ có một con đường chết, huống hồ đồng điện to lớn như thế, tiêu hao tài lực chỉ sợ là thiên văn sổ tự.
Trên tấm biển đại điện có hai chữ to Lôi Điện.
Trong đại điện ngồi một người, tuổi hơn hai mươi, dáng người cường tráng, tướng mạo chứa sát khí đậm đặc, mặc gấm vóc viền vàng thêu vân văn, bàn tay rộng.
Hắn đi như ưng lướt qua, có khí thế đoạt tâm phách người, hơi chút động tác, khí diễm rừng rực, làm cho người không rét mà run.
- Thập gia.
Đột nhiên có một người chạy vội đến cửa đại điện quỳ xuống.
- Hả? Lôi Mãnh, ta bảo ngươi điều tra sự tình tới đâu rồi?
Thập gia đứng ở chính giữa đồng điện trống trải, nói chuyện mang theo thanh âm kim loại.
Hắn chính là Thập hoàng tử, Cổ Chấn Sa.
Chấn vi lôi.
Trảm Lôi Thần Công ở trong Lôi Điện tu luyện, sẽ có hiệu quả ma luyện cực lớn, khí tràng cũng sẽ dần dần bị cải biến.
Mẫu thân của Thập hoàng tử xuất thân từ cổ thế gia Lôi gia.
Dùng tài lực của Lôi gia, thay Thập hoàng tử chế tạo một phủ đệ như vậy là rất dễ dàng.
Lôi Mãnh mặc áo giáp đen kịt, cường tráng dũng mãnh, trên người có sát khí, là dũng sĩ thân kinh bách chiến, nhìn thân pháp đã biết rõ còn am hiểu ẩn núp, ám sát.
- Thập gia, chúng ta mua được thái giám trong nội cung, biết Thập Cửu hoàng tử mỗi ngày cần luyện võ công, có chút thành tựu, đắc chí vừa lòng, hôm nay lại đi đến Nam Sơn, tựa hồ muốn săn bắn.
Lôi Mãnh rõ ràng nắm giữ nhất cử nhất động của Cổ Trần Sa.
- Cho rằng được bản Cự Linh Thần Công là có thể trở nên nổi bật?
Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa mặt không biểu tình.
- Dù ngươi kích hoạt được huyết mạch Cự Linh Thần, cũng không phải đối thủ của huyết mạch Lôi Thần.
- Thập gia, ngài đã kích hoạt được huyết mạch Lôi Thần?.