Long Vũ Vân thân là đảo chủ của Long Kiếm Đảo, quanh năm dẫn quân chinh chiến với Đại Vĩnh Vương Triều, còn cùng hải tặc chém giết, kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm võ học tích lũy vô cùng phong phú, chỉ điểm Cổ Trần Sa để cho hắn bớt đi không ít đường quanh co.
Bản thân của Cổ Trần Sa vốn thông minh, kinh, sử, tử, tập không ai không đọc, ở dưới suy luận, võ học tiến triển cực nhanh, tiến bộ đến ngay cả Long Vũ Vân cũng cảm thấy ngạc nhiên.
- Lực lượng của ngươi to lớn, hầu như có thể sánh bằng ta, thật không biết ngươi là dùng vật gì, hoặc bị lực lượng nào đó đắp nặn thân hình, chẳng lẽ huyết mạch Cự Linh bị kích hoạt, trong tối tăm đã nhận được lực lượng của Cự Linh Thần cải tạo?
Long Vũ Vân và Cổ Trần Sa đối chưởng, mỗi chưởng đều cảm thấy bên trong ẩn chứa lực lượng không thể kháng cự, kinh mạch cũng có chút run lên.
Phải biết nàng là cường giả Đạo cảnh, dù chỉ là nhất biến, cũng đã thoát thai hoán cốt, không phải Tông Sư có thể chống lại được, nàng tiện tay một quyền một chưởng, cũng có thể đánh gục Tông Sư, nhưng Cổ Trần Sa lại có thể ngăn cản ba bốn thành lực lượng của nàng mà không rơi vào hạ phong, còn có thể tùy thời phản kích, tốc độ nhanh như ma quỷ, khiếm khuyết duy nhất chỉ là nhuệ khí ở trên sa trường.
- Ta luôn cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó, không thể xuyên qua tầng bình chướng kia, thế giới trước mắt rất mơ hồ, ta xem không rõ.
Cổ Trần Sa đứng ở trong đống tuyết sầu mi khổ kiểm.
- Ngươi đã tiếp xúc đến bình chướng võ học, đây cũng là mấu chốt đột phá Đạo cảnh, nhất định phải dựa vào cảm ngộ.
Long Vũ Vân hít một hơi thật sâu, thương thế đã khá nhiều.
- Một nghìn Tông Sư, tối đa chỉ một người có thể đụng chạm đến bình chướng võ học, ngươi thật là kỳ tài ngút trời, hiện tại ta cũng không chỉ điểm được ngươi quá nhiều, ngươi nhất định phải ở trong sinh tử chém giết từng bước cảm ngộ, người ở bên bờ sinh tử, sẽ kích hoạt tiềm năng, tìm hiểu đại kinh và đại hỷ, mới có cơ duyên sờ được một tia đại đạo kia.
- Ta đã hiểu, đa tạ chỉ giáo.
Cổ Trần Sa thi lễ.
- Nếu chúng ta đã ước định, thì chuyện này không nên chậm trể, mấy ngày nay ngươi cũng học không sai biệt lắm, còn lại chỉ có thể dựa vào chính mình, kế tiếp ta sẽ ở kinh thành âm thầm bố trí phủ đệ, với tư cách là căn cơ của ngươi.
Long Vũ Vân nói:
- Nếu ngươi muốn nhân thủ, ta cũng có một chút.
- Vậy phiền ngươi hao tâm tổn trí.
Cổ Trần Sa gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì:
- Ta có đọc qua quyết sách gần đây của triều đình, nói Thiên Phù năm thứ nhất, hoàng thượng từng có ý chỉ sắc phong Long Kiếm Đảo Long gia các ngươi làm Vương, ý đồ để các ngươi quy thuận Đại Vĩnh Vương Triều, nhưng sau khi các ngươi thu được chiếu thư, lại chậm chạp kéo dài, không chịu tiến kinh, vì vậy Hoàng Đế tức giận.
- Là có chuyện này.
Long Vũ Vân cười lạnh:
- Một phong chiếu thư đã muốn trăm vạn quân dân của Long Kiếm Đảo ta biến thành thần tử dưới trướng của hắn, nào có sự tình đơn giản như vậy.
Ngươi hỏi cái này có tác dụng gì chứ?
- Ta là muốn hỏi, chiếu thư kia bây giờ còn không?
Cổ Trần Sa muốn chính là cái này.
Thiên Phù Đại Đế sắc phong Long Kiếm Đảo Long gia làm Vương, chiếu thư kia không phải chuyện đùa, chẳng khác gì quốc thư giữa nước và nước, sẽ sử dụng ngọc tỷ truyền quốc, Thiên Tử chi khí cũng cực kỳ nồng đậm, nếu mình có thể đạt được, hiến tế trời cao, như vậy có thể học tập được chiêu thức kế tiếp của Nhật Nguyệt Đồng Huy.
Đây mới là chính yếu nhất.
- Ngươi muốn chiếu thư này làm gì? Phế chỉ vô dụng mà thôi.
Long Vũ Vân nghi hoặc.
- Tự nhiên có ích, đây chính là vật chứng, tương lai đối phó Đại hoàng tử có thể sẽ hữu dụng, ta có thể thượng tấu nói không phải Long Kiếm Đảo không trả lời, mà là Đại hoàng tử từ bên trong quấy rối.
Cổ Trần Sa nói dối.
- Ngươi đã hữu dụng, vậy cho ngươi, bất quá ta không mang ở trên người, chờ về sau sẽ đưa tới.
Long Vũ Vân nói:
- Long Kiếm Đảo có rất nhiều sản nghiệp ở kinh thành, thời điểm ngươi liên lạc phải chú ý cẩn thận, đám hoàng tử kia đều không phải đèn cạn dầu.
- Cái này ngươi yên tâm, đã nhiều năm như vậy, ta ít nhiều gì cũng có chút tâm đắc.
Cổ Trần Sa suy nghĩ một chút:
- Đúng rồi, ta sẽ phái thái giám thiếp thân của ta là Tiểu Nghĩa Tử liên lạc với ngươi, người này là tử trung của ta, ngươi có thể chỉ điểm hắn một chút.
- Ngươi có thủ hạ gì, cứ giao cho ta dạy dỗ.
Long Vũ Vân mỉm cười, thân hình không gió mà bay, nhảy lên cây cao, tốc độ nhanh hơn Cổ Trần Sa gấp đôi.
- Tuy khinh công rất nhanh, nhưng vẫn chưa đến lăng không hư độ.
Cổ Trần Sa hồi tưởng Đạo cảnh biến hóa, chỉ có tu luyện tới thất biến, Ly Địa Đằng Không.
Khi đó coi bầu trời thành đại địa, mới được cho là “Tiên”.
Không đến thất biến, vô luận nhảy cao bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ rơi xuống đất.
Nhìn Long Vũ Vân rời đi, Cổ Trần Sa âm thầm gật đầu, lần này lên núi tu luyện lại tìm được cường viện, võ học cũng được ích lợi không nhỏ, trọng yếu nhất là có thể đạt được thánh chỉ, nếu học được thức thứ hai của Nhật Nguyệt Đồng Huy, đó mới là căn bản để sống yên phận.
Hắn đã sớm nhìn thấu, cái gì quyền mưu, thế lực, cũng chỉ là phụ trợ, chỉ có lực lượng bản thân mới là căn bản, nếu Thiên Phù Đại Đế không có thần công cái thế, làm sao trấn áp trăm nước? Thậm chí có ý đồ phế lập Chư Thần?.