Từ trong núi trở về, tuyết vẫn còn rơi nhiều, khắp nơi trắng noãn không tỳ vết, lúc này coi như là lục bộ cũng nghỉ, quan viên vây quanh lò sưởi ấm, Cổ Trần Sa từ trong núi trở về không gặp trở ngại, đóng cửa suy nghĩ võ học, đồng thời để cho Tiểu Nghĩa Tử xuất cung liên lạc với người của Long Vũ Vân.
Tiểu Nghĩa Tử tuân lệnh xuất cung, hắn một mình ngồi xếp bằng, nghe âm thanh của tuyết và hô hấp của mình, cảm giác thiên địa đột nhiên an tĩnh, lần nữa tiến vào cảnh giới huyền diệu khó giải thích.
Hô hấp thúc đẩy, cảm thụ trong cơ thể có từng tia khí đang xoay tròn, lưu chuyển ở trong bách huyệt.
Hắn dùng phương pháp nội tức của Nhật Nguyệt Luyện, ngao luyện thân thể, quan sát kinh mạch, phát hiện rất nhiều địa phương ở trong kinh mạch tích tụ dược lực cường đại.
- Nguyên lai ta hiến tế đạt được lực lượng, còn có dùng Long Tân Đan, dược lực còn sót lại ở trong kinh mạch nhiều như thế, nếu không phải Nhật Nguyệt Luyện thần kỳ, chỉ sợ những lực lượng này sẽ tiêu tán.
Cổ Trần Sa hấp khí, những dược lực kia đều hội tụ ở trong đan điền.
Thời gian dần trôi qua, bụng dưới của hắn hơi mập ra.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn mở mắt, cảm thấy bụng dưới cứng rắn như sắt, xốc y phục lên nhìn, phía trên rõ ràng mọc ra lân phiến rậm rạp chằng chịt.
- Nhật Nguyệt Long Lân!
Cổ Trần Sa vui mừng quá đỗi:
- Nhật Nguyệt Luyện quả nhiên kỳ diệu, tu luyện tới chỗ cao minh, có thể biến năng lượng dư thừa thành Nhật Nguyệt Long Lân, đến lúc đó coi như lâm vào tuyệt địa, cũng có thể mượn Nhật Nguyệt Long Lân phân giải, cung cấp lực lượng cho thân thể.
Gấu ở mùa thu ăn uống thả cửa, dinh dưỡng hóa thành mỡ, sau đó ngủ đông, toàn bộ mùa đông có thể bằng vào mỡ cung cấp năng lượng, không ăn không uống.
Mà Nhật Nguyệt Luyện lại tụ tập năng lượng dư thừa trong cơ thể, hóa thành Nhật Nguyệt Long Lân không biết cao cấp hơn mỡ bao nhiêu, mỗi mảnh Nhật Nguyệt Long Lân có thể duy trì sinh mệnh một tháng.
Trước mắt bụng dưới của Cổ Trần Sa có mấy chục miếng Nhật Nguyệt Long Lân, nói cách khác hắn có thể vài năm không ăn không uống, vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, tiêu sái tự nhiên.
Hơn nữa những Nhật Nguyệt Long Lân này phòng ngự mạnh mẽ, có thể chống cự đao kiếm búa bổ, thậm chí nội kình tổn thương, nếu giăng đầy toàn thân, có thể so sánh với Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt.
Đương nhiên, nếu Nhật Nguyệt Long Lân trải rộng toàn thân, cái kia thoạt nhìn không giống người rồi, ở thời đại thái cổ thì không coi vào đâu, rất nhiều Thiên Tử đầu rồng thân người, đầu người thân rồng, thậm chí ba đầu sáu tay cũng có, nhưng bây giờ lại không được.
Cho nên Cổ Trần Sa tối đa chỉ tụ ở bụng dưới, còn có một chút huyệt đạo trọng yếu không lộ ra ngoài, mới dùng dinh dưỡng dư thừa luyện thành Nhật Nguyệt Long Lân.
Bây giờ võ công của hắn đã đến cực hạn, coi như dùng nhiều đan dược hơn nữa, hiến tế nhiều mãnh thú hơn nữa, cũng sẽ tích ở trong kinh mạch, ngược lại tạo thành trở ngại, cuối cùng thành bệnh kín, lực lượng dư thừa hóa thành Nhật Nguyệt Long Lân chứa đựng, như vậy có thể không ăn nhân gian khói lửa, hấp thu quá nhiều tạp chất, đó là tốt nhất.
Sau khi dược lực dư thừa trong kinh mạch biến thành Nhật Nguyệt Long Lân, hắn cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu, công lực lại tiến một tầng.
- Đáng tiếc, thân thể của ta là đủ rồi, nhưng tinh thần còn kém xa lắm.
Xem ra thật phải đi lên chiến trường sinh tử chém giết, ở trong sinh tử lĩnh ngộ đại đạo.
Cổ Trần Sa biết điểm yếu của mình, cái kia chính là thực chiến quá ít, nhất là sinh tử thực chiến.
Hắn nghe được tiếng bước chân, đẩy cửa ra, thấy Tiểu Nghĩa Tử vừa mới vào.
Thời điểm Tiểu Nghĩa Tử đi đường, bước chân phiêu hốt bất định, như nhảy múa trên lá sen, nhẹ nhàng đẹp mắt, như khói như liễu, hiển nhiên là đã học được một môn tuyệt học.
- Điện hạ, hai ngày nay ta đã liên lạc được Long Vũ Vân, nàng vì điện hạ ở ngoài thành sớm chuẩn bị xong một trang viên, còn bồi dưỡng một nhóm cao thủ để ngài sử dụng, chính nàng tọa trấn trong đó, bắt tay thu thập tin tức.
Mặt khác còn dạy ra một bộ võ công, tên Thiếu Âm Hàn Băng Công, nói rất thích hợp ta học tập.
- Ngươi diễn luyện thử xem?
- Điện hạ, chờ ta lấy đồ vật cho ngài đã.
Long Vũ Vân nói đồ vật ngài muốn ở trong đó.
Tiểu Nghĩa Tử lấy túi vải đưa tới.
Cổ Trần Sa mở ra, lại là thánh chỉ, Thiên Tử chi khí nồng đậm lưu chuyển, người bên ngoài cảm ứng không thấy, nhưng đối với hắn tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật mà nói, lại có cảm giác trùng kích mạnh mẽ.
Đây là Thiên Phù Đại Đế ban bố, hiệu quả càng thêm tốt.
- Hay quá.
Cổ Trần Sa cầm thánh chỉ đi vào phòng.
- Tiểu Nghĩa Tử, ngươi ở bên ngoài, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.
- Vâng!
Trong phòng.
Cổ Trần Sa lấy ra Tế Thiên Phù Chiếu, thiêu đốt thánh chỉ, nhỏ máu tươi của mình lên, dùng Thiên Tử chi khí trong thánh chỉ hiến tế trời xanh.
Ô...ô...n...g...
Đầy phòng đều là thanh quang lóng lánh, lần này ở trong đầu hắn xuất hiện quang ảnh càng thêm mãnh liệt, vô số ý niệm huyền ảo theo nhau mà đến.
Ý chí mênh mông quán triệt nội tâm.
- Nhật Nguyệt Đồng Huy thức thứ hai, Nhật Nguyệt Biến.
Nhật nguyệt chi biến, bất xuất kỳ trung, âm dương lưu chuyển, bất xuất kỳ lý...
Thức thứ hai chính là Nhật Nguyệt Biến.
Nhật Nguyệt Đồng Huy có mười thức, Cổ Trần Sa quen thuộc thức thứ nhất Nhật Nguyệt Luyện là luyện thần, thức thứ hai Nhật Nguyệt Biến là thân pháp phù hợp nhật nguyệt, khí huyết, huyệt khiếu, kinh mạch lấy nhật nguyệt làm quỹ tích, từ đó để cho hồn và phách của mình giống như ánh sáng nhật nguyệt.
Diễn sinh ngàn vạn võ học, mô phỏng biến hóa vô tận.
Nhật nguyệt chi biến, tất cả đều ở trong đó.
Nhất là thức này, có thể che giấu tu vi, biến hóa thủ đoạn, mô phỏng võ công thiên hạ cho mình sử dụng.
Hồn là nguyệt, phách là nhật.
Hồn phách hợp nhất, nhật nguyệt là minh, phổ chiếu đại thiên, không gì không làm được.
Quang huy của mình và huy hoàng của nhật nguyệt giống nhau, đó là vĩ đại như thế nào?
Không có nhật nguyệt, làm sao có thể có vạn vật? Không có nhật nguyệt chi biến, làm sao có thể có vạn loại võ học?
- Tốt!.