Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Tinh Tinh Nhi thấy sư huynh đến thì kinh hãi vô cùng, hắn không còn lòng dạ nào ham chiến, liền vội vàng nói:

“Bảo kiếm này tuy là vật của nhà ngươi nhưng lại do sư huynh ta lấy tặng cho ta, bây giờ sư huynh ta đã đến, ngươi muốn thu hồi thì có thể đến hỏi huynh ấy”.

Hắn hư hoảng một chiêu rồi chuyển thân bỏ chạy. Sở Bình Nguyên đuổi không kịp, nghĩ thầm: “Không sai, Không Không Nhi đã đến, cho dù hắn có chắp cánh cũng không thoát được. Ta chỉ cần đòi Không Không Nhi là được”.

Nguyên lai thanh đoản kiếm này của Sở gia, mười hai năm trước bị Không Không Nhi trộm mất, Không Không Nhi thương yêu sư đệ nên đã mang tặng cho Tinh Tinh Nhi. Sau khi Sở Bình Nguyên lớn lên, học thành võ nghệ, liền tìm Không Không Nhi đòi lại bảo kiếm. Lúc đó Không Không Nhi sớm đã cải tà quy chính, đối với mấy chuyện hoang đường thời niên thiếu thì đều có chút hối hận. Cho nên mặc dù có võ công cao hơn, nhưng y cũng không nguyện giao đấu với Sở Bình Nguyên, ngược lại còn hướng Sở Bình Nguyên bồi tội và đáp ứng sẽ thu hồi bảo kiếm trả lại cho gã. Sau đó, khi Sở Bình Nguyên hành tẩu giang hồ, Không Không Nhi lại có mấy lần ám trợ giúp đỡ gã, rồi hai người trở thành bạn vong niên. Nhưng Không Không Nhi có một khuyết điểm, đó là quá trọng tình cảm riêng tư, biết rõ Tinh Tinh Nhi hành vi bất chính, nhưng lại luôn che chở cho hắn. Mặc dù y phụng mệnh sư mẫu phải bắt Tinh Tinh Nhi về, nhưng hoàn toàn không có ý lùng bắt, đôi khi còn cố ý tiết lộ hành tung của mình để Tinh Tinh Nhi nghe phong thanh mà trốn trước. Tinh Tinh Nhi cũng biết chuyện Sở Bình Nguyên hướng sư huynh hắn đòi bảo kiếm, lần này Sở Bình Nguyên bị liệt vào danh sách “phản nghịch”, mặc dù còn có nguyên nhân khác, nhưng Tinh Tinh Nhi cố tình hãm hại y mới là nguyên nhân chính.

Tân Chỉ Cô nóng lòng muốn cùng Tinh Tinh Nhi hội diện, không để ý hết thảy, ngang nhiên xông thẳng ra, có ai ngăn cản đường đi của bà, thì bất kể là quan quân triều đình hay giang hồ hảo hán đều bị bà dùng phất trần đánh bay. Nhưng phía trước quan quân càng đến càng đông, trong lúc vội vàng nào có thể xông qua ngay. Sở Bình Nguyên theo sau đuổi tới, trong lòng chợt động, “Ta muốn Không Không Nhi giúp thu hồi bảo kiếm, ta cũng nên giúp y một chuyện, Không Không Nhi không muốn gặp nữ nhân này, ta cản trở bà ta một chút”.

Y liền gia tăng cước lực, đuổi đến sau lưng Tân Chỉ Cô rồi gọi xã giao:

“Tân lão tiền bối, hạnh hội, hạnh hội, vãn bối nơi đây xin có lễ”.

Tân Chỉ Cô không thích người khác gọi mình là “lão tiền bối”, nể mặt phụ thân Sở Bình Nguyên nên phất trần mới không đánh xuống, bà trừng mắt nhìn Sở Bình Nguyên rồi lạnh lùng nói:

“Không cần đa lễ, ta không rảnh!”

Sở Bình Nguyên “vèo” một cái, lướt qua bên thân bà, quay đầu lại rồi thong thả nói:

“Gia phụ thường đàm luận về các kiếm thuật của các danh gia trong thiên hạ, đối với kiếm thuật Tân lão tiền bối là tối bội phục, đáng tiếc năm đó khi Tân lão tiền bối ngang qua hàn xá, vãn bối vẫn còn niên ấu, không biết thỉnh giáo. Hôm nay may mắn tương phùng, lão tiền bối có thể chỉ điểm đôi chút được chăng? Lão tiền bối, hôm nay vì sao người dùng phất trần mà không dùng kiếm?”

Tân Chỉ Cô tức giận đến thất khiếu bốc khói, “hừ” một tiếng rồi nói:

“Ngươi muốn tỷ thí với ta à?”

Sở Bình Nguyên chắp tay thi lễ nói:

“Không dám, không dám. Vãn bối chỉ muốn thỉnh người giảng giải một chút về quyết khiếu của kiếm thuật thượng thừa, hoàn toàn không dám cùng người quá chiêu động thủ”.

Tân Chỉ Cô giận dữ nói:

“Ngươi hỏi ta vì sao không dụng kiếm, ngươi có biết rằng Vô Tình kiếm của ta một khi xuất ra sẽ lấy mạng người không?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Biết, biết! Vãn bối chính là muốn học loại kiếm thuật thượng thừa lợi hại vô song đó”.

Tân Chỉ Cô lạnh lùng cười nói:

“Muốn học kiếm thuật của ta, truyền miệng không thể được. Như ngươi đã muốn học, vậy thì xem kiếm đây! Hừm, ngươi còn không nhường đường?”

Sở Bình Nguyên sử chiêu “Trường Hà Lạc Nhật”, bảo đao vẽ lên một vòng tròn, “Choang” một tiếng đã đánh bật lưỡi kiếm của Tân Chỉ Cô ra ngoài, lại làm mặt cười nói:

“Lão tiền bối kiếm pháp hay quá, một chiêu này của vãn bối hóa giải có đúng cách không?”

Tân Chỉ Cô vì nể mặt cha y nên không dám tức thì hạ sát thủ, thế nhưng Sở Bình Nguyên biết bà ta ra tay tàn độc, cho nên một chiêu hóa giải dụng hết bình sinh sở học, hổ khẩu của Tân Chỉ Cô bị chấn động có chút ê ẩm.

Tân Chỉ Cô một hơi nộ khí trào ra, không tiếp tục kiềm chế được nữa, bà nghĩ bụng, “Tiểu tử nhà ngươi không biết đường tiến thối, bất kể ngươi là con ai, trước tiên cho ngươi nếm một kiếm rồi mới nói”.

Bà cười lạnh rồi nói:

“Hay lắm, xem ra nếu ta không xuất vài phần bản lĩnh thì ngươi sẽ coi thường kiếm pháp của ta, cho rằng ‘Vô tình kiếm’ của ta chỉ là thứ hư danh!”

Trong tiếng cười lạnh, kiếm pháp đã thoạt triển khai, kiếm quang bắn ra bốn phía, thực sự là biến hóa vạn trạng, không sao nắm bắt được! Vừa qua mấy chiêu, đã đánh cho Sở Bình Nguyên chỉ còn biết chống đỡ, không khỏi ngầm thở ra một hơi lãnh khí, “Thảo nào Tân Chỉ Cô được xưng danh Vô Tình Kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền. May mắn là ta đoạt được bảo đao của Đỗ Phục Uy, còn miễn cưỡng có thể đối phó được”. Tân Chỉ Cô cũng giật mình kinh ngạc, “Tiểu tử này tuổi còn trẻ, sao lại có bản lĩnh cao cường như vậy? Chiêu số tinh diệu, so với phụ thân hắn còn hơn mấy phần! Uy danh ‘Vô tình kiếm’ của ta không thể để gãy trong tay hắn!”

Tân Chỉ Cô quan tâm nhất là thể diện, một khi giao thủ thì bất kể đối phương là bạn hay địch, không thể không hạ nhục đối phương. Nộ khí bốc lên, bà xuất thủ càng lúc càng nhanh, chiêu số càng lúc càng hiểm ác.

Mắt thấy Sở Bình Nguyên sẽ liền không chống nổi, chợt có một âm thanh già nua cười ha hả nói:

“Tân Chỉ Cô, sao ‘Vô Tình kiếm’ của ngươi lại sử ra đánh tiểu bối như vậy, không sợ bị người ta cười cho sao? Lại đây, lại đây, đừng đánh nữa, lão khiếu hóa mời ngươi uống rượu!”

Người đến chính là Phong Cái Vệ Việt.

Lão tiện tay cầm lấy trúc trượng của Thạch Thanh Dương nhẹ nhàng gạt tới, chỉ nghe “canh canh” hai tiếng, nhất đao nhất kiếm tức thì phân khai. Đây thực ra chẳng phải vì võ công của Vệ Việt cao hơn hai người, mà bởi vì công lực của Sở Bình Nguyên và Tân Chỉ Cô không hơn kém bao nhiêu, Vệ Việt vận dụng kình lực khéo léo, cho nên nhất cử đã phân khai được đao kiếm, hai người không hề tổn thương gì.

Tân Chỉ Cô thấy Vệ Việt, dù bà ta kiêu ngạo thế nào cũng không thể không nể mặt lão vài phần, hơn nữa Vệ Việt tuy được xưng là “Phong Cái” nhưng lời lão nói lại hợp lý, nghe lão khuyên giải lại là nâng cao thân phận cho Tân Chỉ Cô. Tân Chỉ Cô trong lòng liền thoải mái, bực tức cũng tiêu hết, lập tức bà thu kiếm rồi nói:

“Không phải là ta khi phụ tiểu bối, là hắn muốn cản trở chánh sự của ta”.

Vệ Việt đẩy Sở Bình Nguyên đi rồi nói:

“Không sai, chánh sự của Tân Chỉ Cô chỉ có lão khiếu hóa ta có thể được nghe, tiểu tử nhà ngươi đừng có ở đây mà quấy nhiễu chúng ta nói chuyện”.

Lão một tay đẩy Sở Bình Nguyên, một tay giữ Tân Chỉ Cô. Sở Bình Nguyên biết Vệ Việt đã đến, Tân Chỉ Cô càng khó thoát khỏi, trong lòng thầm buồn cười, liền vái chào nói:

“Như vậy, tiểu điệt xin cáo tội”.

Nói đoạn tự đi hội họp với mấy người Đoàn Khắc Tà, việc này tạm thời không đề cập đến.

Tẩn Chỉ Cô bực dọc:

“Lão khiếu hóa, lão thế nào cũng dây dưa chẳng nói, ta không có rảnh cùng uống rượu với lão”.

Vệ Việt cười nói:

“Ngươi không uống rượu của ta, đó là ngươi mời ta uống rượu của ngươi!”

Tân Chỉ Cô xẵng giọng:

“Lão khiếu hóa, nói nói bậy bạ gì đó, ta thực sự không rảnh lôi thôi cùng lão, lão muốn uống rượu, thì lão tự mình đi uống liền đi, thứ cho ta không thể phụng bồi”.

Vệ Việt giữ tay bà lại, cười ha ha rồi nói:

“Ngươi còn không hiểu sao? Ta muốn ngươi mời chính là hỉ tửu, không cần ngươi đến phụng bồi. Ngươi phải biết, Không Không Nhi và ta có giao tình, ta với hắn khí vị tương đồng, người khác nói hắn không nghe nhưng lời lão khiếu hóa này nói thì, ha ha, hắn ít nhiều cũng nghe ta mấy câu. Chỉ Cô, chuyện ngươi và Không Không Nhi cứ để ta lo, lão khiếu hóa này thích nhất là làm mai cho người!”

Mặc dù Tân Chỉ Cô không giống nữ tử thông thường, bà ta thích một người tuyệt sẽ không sợ ai giễu cợt, thế nhưng lúc này nghe Vệ Việt nói toạc ra là sẽ giúp bà làm mai thì cũng không khỏi ửng hồng cả mặt, cúi đầu tư lự, “Không Không Nhi nhiều lần tránh né, muốn đuổi theo thì lại không đuổi được y. Nhưng ta biết huynh ấy cũng hoàn toàn không phải vô tâm đối với ta, chỉ là huynh ấy đã quen sống vô câu vô thúc, sợ một khi thành gia lập thất rồi sẽ không tránh khỏi bị trói buộc. Ôi, huynh ấy nào biết ta bây giờ suy nghĩ cũng đã thay đổi”.

Nguyên lai mười năm trước Không Không Nhi quen biết Tân Chỉ Cô, hai người tính tình đều khác với chúng nhân nên có điểm hợp nhau. Tân Chỉ Cô dĩ nhiên là đối với y cực kỳ ái mộ, Không Không Nhi cũng rất bội phục bản lĩnh của bà, vốn có thể kết thành một đôi ái lữ, thế nhưng Tân Chỉ Cô lại không thích Không Không Nhi là diệu thủ thần thâu, nói rằng thanh danh khó nghe. Không Không Nhi cũng sợ tính tình Tân Chỉ Cô mạnh mẽ, mọi việc bà đều muốn làm chủ, chỉ sợ sau khi thành thân rồi thì khó tránh khỏi bị quản thúc, cho nên thủy chung không dám đề cập đến hôn sự với bà.

Rồi đến sau này, Không Không Nhi quen sống vô câu vô thúc, chỉ cảm thấy độc lai độc vãng là lạc thú vô cùng, cho nên càng không muốn thành gia lập thất nữa. Nhưng Tân Chỉ Cô là kẻ đã phiêu linh cả nửa đời người, càng ngày càng muốn lập gia đình. Sau khi bà thất ý, tính tình càng trở nên cô độc, trên giang hồ làm ra danh tiếng tàn độc, khiến cho người người đều sợ, khiến bà càng cảm thấy nội tâm thêm tịch mịch, đối với Không Không Nhi cũng truy đuổi rất kíp. Như vậy qua đi, một kẻ muốn thành gia, một kẻ không muốn lập thất, vì vậy mà Không Không Không phải bó tay dùng biện pháp “Tị nhi bất kiến”, hễ nghe thấy phong thanh tin tức của Tân Chỉ Cô là bỏ chạy.

Tân Chỉ Cô lại nghĩ bụng, “Nghe nói mấy năm nay huynh ấy đã cải tà quy chính, không trộm loạn nữa. Kỳ thật, ngẫu nhiên huynh ấy thi triển tuyệt kỹ “Diệu thủ không không” thì cũng chẳng tính toán làm gì. Chỉ là ta đã thay đổi tâm ý, không biết huynh ấy có biết hay không? Xem ra đúng là cần một người làm mai cho”. Bà nghĩ đến đây thì trên mặt càng hồng vựng, nhỏ nhẹ nói:

“Vệ lão gia tử, nếu như lão đã biết chuyện của hai người chúng ta, ta đây cũng không giấu lão, trước tiên đa tạ lão đã thành toàn. Chỉ cần nửa đời sau này Tân Chỉ Cô có nơi ký thác, quyết sẽ không thiếu lão gia tử người một chung”.

Vệ Việt ha hả cười nói:

“Được, được, lão khiếu hóa biến thành lão gia tử rồi. Bằng vào một tiếng lão gia tử của ngươi, ta còn có thể không vì ngươi mà tận tâm tận sức hay sao? Được, bây giờ ta sẽ đi gặp Không Không Nhi. Ai chà, hắn bây giờ thực sự là đang lo chánh sự, chờ thêm một hồi nữa”.

Tân Chỉ Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Không Không Nhi đương nhảy vào trong đội thân quân của Vũ Duy Dương, thân pháp nhanh đến khó thể tưởng tượng nổi, thực sự như nước chảy nơi đất dốc, không khe nào không vào được, chỉ cần có khe hở là luồn vào! Y tiến vào trong đại quân như vào chỗ không người, đao thương kiếm kích xối xả chém xuống, nhưng cũng chẳng làm thương đến một cọng lông nào của y. Nói thì chậm, nhưng khi đó rất nhanh, y đã như tia chớp lướt đến bên người Vũ Duy Dương.

Không Không Nhi tướng mạo kỳ lạ, Vũ Duy Dương sớm đã hỏi ra kẻ đến chính là y, mặc dù kinh hãi nhưng vẫn nghĩ rằng, “Không Không Nhi thì sao, trong chốn thiên quân vạn mã này, xem hắn có thể làm gì được ta?”

Tâm niệm chưa qua, thì đột nhiên thấy một bóng đen tựa như tên bắn đến, Vũ Duy Dương thân là thống lĩnh túc vệ, võ công quả thật không yếu, song câu dựng lên, một chiêu “Long Xà Tật Tẩu” hướng bóng đen kia phi tới, đây chính là đường câu tối lợi hại trong mười hai đường hộ thủ câu của hắn. Chỉ nghe “ái ôi” một tiếng, huyết quang tung tóe, hán tử kia đã bị hộ thủ câu phá nát lồng ngực, thân hình nhuyễn ra gục xuống, da thịt còn một khối lớn bị móc lại trên hộ thủ câu.

Việc xảy ra rất ngoài ý liệu của Vũ Duy Dương, vừa mới nghĩ thầm, “Không Không Nhi sao lại yếu kém như vậy?” hai mắt chợt trợn tròn, hắn bỗng dưng thốt lên: “Không hay!”, song câu vẫn còn chưa kịp kéo về.

Nói thì chậm, nhưng khi đó rất nhanh, Không Không Nhi đã một trảo chụp được hổ khẩu hắn, tam chỉ cầm nã, chớ nói là công lực của Vũ Duy Dương vốn không bằng Không Không Nhi, cho dù hắn có bản lĩnh lớn hơn, một khi đã bị chế ngự hổ khẩu thì cũng không thể nhúc nhích được.

Nguyên lai Không Không Nhi muốn tốc chiến tốc thắng, khi y xông đến, đột nhiên dùng thủ pháp nhanh nhẹn vô luân chụp lấy một tên quan quân, rồi nhào đến phía Vũ Duy Dương. Không Không Nhi thân mình thấp bé, lại tóm viên quan quân chắn ở trước mặt, Vũ Duy Dương nhìn cũng không thấy rõ ràng. Trong lúc thờ ơ bất phòng hắn mới chịu phép như vậy.

Không Không Nhi động tác cực nhanh, một trảo chụp lấy Vũ Duy Dương, lập tức hét:

“Đi!”

Y rung cánh tay ném Vũ Duy Dương lên không, quăng hắn bay ra khỏi đội quân. Không Không Nhi cũng lập tức phi thân bay lên, theo đỉnh đầu của các binh sĩ mà lướt qua. Y tính toán không hề sai lệch một ly, Vũ Duy Dương vừa rơi xuống thì Không Không Nhi đúng lúc tiếp ngay được hắn rồi lại điểm huyệt đạo hắn. Lúc này Không Không Nhi đã ở bên ngoài viên trận do thân quân của Vũ Duy Dương bày bố.

Dương Mục Lao quát:

“Không Không Nhi, ngươi đã không phải nhân vật lục lâm, cùng với phản nghịch chẳng có liên quan gì, độc lai độc vãng, tự tại biết bao, hà tất phải chuốc lấy phiền toái như vậy? Mau mau thả Vũ đại nhân ra!”

Dương Mục Lao vốn cùng một phe với Vũ Duy Dương, thấy Vũ Duy Dương bị bắt, thì hốt hoảng vội vàng đuổi đến, nhưng đã chậm mất một bước, Vũ Duy Dương lại rơi vào trong tay Không Không Nhi. Bất quá, Dương Mục Lao được xưng danh “Thất Bộ Truy Hồn”, khinh công tuy không kịp Không Không Nhi, nhưng trong cự ly ngắn thì cũng không thua kém bao nhiêu. Khi Không Không Nhi chụp lại Vũ Duy Dương thì Dương Mục Lao cũng đến phía sau cách y không đầy ba trượng.

Không Không Nhi cười lạnh nói:

“Ta thực sự muốn xem có gì phiền toái đây?”

Y cũng không quay đầu lại, vừa giữ Vũ Duy Dương vừa bước đi. Dương Mục Lao mặc dù đối với Không Không Nhi có điều cố kỵ, nhưng lúc này vì cứu Vũ Duy Dương nên cũng chẳng quản được nhiều, thấy Không Không Nhi vừa cất bước, chỉ sợ không theo kịp y cho nên hắn tức tốc vỗ ra một phách không chưởng đánh tới bối tâm Không Không Nhi. Đúng lúc này chợt nghe có người quát:

“Lão tặc, chạy đi đâu? Ta với ngươi không chết không rời, mau mau tiếp chiêu!”

Người đến chính là Thiết Ma Lặc.

Không Không Nhi ha hả cười rằng:

“Dương Mục Lao, phiền toái của ta chưa đến, phiền toái của ngươi đã đến trước. Mối cừu một chưởng có người sẽ báo thay ta, ta cũng chẳng thèm cùng ngươi động thủ”.

Một chưởng của Dương Mục Lao mặc dù đã tận dụng toàn lực, nhưng đánh trúng Không Không Nhi lại chẳng gây thương tổn gì, Không Không Nhi còn mượn lực đẩy của chưởng gia tăng thêm cước lực, lao đi càng nhanh, trong tiếng cười vang dội, chớp mắt đã lướt qua giữa giáo trường.

Vũ Duy Dương bị giữ, Tinh Tinh Nhi lại sợ sư huynh hắn nên không dám lộ diện, sớm đã không biết trốn nơi nào rồi. Dương Mục Lao một mình trơ trọi, thập phần sợ hãi, may mà Thiết Ma Lặc không chịu đánh lén, đã quát lên một tiếng trước. Dương Mục Lao không dám đáp lại, liền vung chân bỏ chạy, ý muốn chạy lại vào trong trận của quan quân.

Nhóm người Vệ Việt, Đoàn Khắc Tà, Độc Cô huynh muội cũng đã đánh giết đến. Vệ Việt suất lĩnh Cái bang đệ tử chặn đứng cuộc chém giết của quan quân. Dương Mục Lao vừa mới thấy Vệ Việt thì hoảng hốt ba chân bốn cẳng chuyển hướng quay đầu bỏ chạy.

Thiết Ma Lặc quát:

“Lão tặc, ngươi còn muốn nương nhờ quan quân bảo hộ ngươi sao? Uy phong của ngươi đâu hết rồi?”

Dương Mục Lao đang lúc chạy chối chết thì lại có một người lướt đến ngăn cản đường đi của hắn, người đó án kiếm căm hận, cười lạnh nói:

“Dương lão tặc, Đoàn Khắc Tà ta đợi ở chỗ này”.

Dương Mục Lao phía trước không đường tới, phía sau có truy binh, chợt hắn quay mình lại, hô hố cười rằng:

“Thiết Ma Lặc, ngươi muốn ỷ đông mà thắng sao?”

Thiết Ma Lặc nói:

“Khắc Tà, đệ không được động thủ”.

Nói thì chậm, nhưng diễn biến rất nhanh, y đã lướt đến trước mặt Dương Mục Lao, cất giọng sang sảng nói:

“Lão tặc, hôm nay Thiết mỗ vì phụ thân báo cừu, cùng ngươi tính sổ, không ai được cho người khác giúp đỡ! Ngươi có đảm lược lại đây đấu với ta, nếu không có đảm lược thì ta cũng phải đấu với ngươi”

Đoàn Khắc Tà hoành kiếm ngang ngực, ngăn trở đường lui của Dương Mục Lao, chàng nói:

“Ai tới nhúng tay, ta sẽ cho hắn một kiếm, ai muốn bỏ chạy, ta cũng cho hắn một kiếm! Dương lão tặc, chỉ cần ngươi giữ được cái đầu dưới kiếm của Thiết đại ca ta, Đoàn Khắc Tà ta quyết không dây dưa với ngươi”.

Dương Mục Lao nói:

“Được, ta sẽ lĩnh giáo kiếm pháp thiên hạ vô song của ngươi!”

Thiết Ma Lặc chợt tra kiếm lại bao, lớn tiếng nói:

“Năm đó ngươi ám toán phụ thân ta, chỉ dùng có chưởng lực đả thương người. Hôm nay ta cũng y như vậy báo cừu, để ngươi chết mà tâm phục!”

Lời y có nghĩa y cũng phải bằng vào một đôi nhục chưởng mà giao đấu với Dương Mục Lao.

Dương Mục Lao vốn đối với Thiết Ma Lặc rất e ngại, nghe xong lời này, trong lòng mừng rỡ, “Nếu như ngươi dùng kiếm, ta đánh không lại ngươi. Bây giờ ngươi bỏ sở trường dùng sở đoản, muốn so tài chưởng pháp với ta, thật quá cuồng vọng rồi!”

Hắn vẫn còn chưa yên tâm, lại hỏi lại một câu:

“Chúng ta đơn đả độc đấu, dùng chưởng để tranh thư hùng phải không?”

Thiết Ma Lặc đáp:

“Chính là dùng chưởng để phán sinh tử!”

Dương Mục Lao nói:

“Được, ta chỉ cần một câu nói này của ngươi, quân tử nhất ngôn...”

Thiết Ma Lặc nói tiếp:

“Khoái mã nan truy!”

Đoàn Khắc Tà cằn nhằn:

“Hắn thì tính là quân tử thứ gì?”

Dương Mục Lao lại cười lớn bảo:

“Các ngươi đừng ếch ngồi đáy giếng, coi thường người khác. Thiết Ma Lặc, hôm nay Diêm La Vương thỉnh khách, không phải thỉnh ta mà là thỉnh ngươi, xem chưởng!”

Hắn ra vẻ nói cứng, để tự tăng thêm dũng khí cho mình, nhưng tiếng cười lại run rẩy đã không thể che giấu được nỗi khiếp sợ trong lòng. Bât quá mặc dù hắn khiếp sợ nhưng chưởng này cũng vẫn hung hãn phi thường!

Thiết Ma Lặc trở tay một chưởng, chỉ nghe “bùng” một tiếng, song chưởng chưa chạm nhau nhưng chưởng phong giao kích, vang như sấm rền. Dương Mục Lao thân hình bật lên, tả chưởng xỉa song chỉ ra như kích, trực điểm vào song nhãn của Thiết Ma Lặc, hữu chưởng lại hoành chưởng như đao, cuộn chém xuống hai chân Thiết Ma Lặc. Hai tay một trên một dưới, hình thành thế “Xanh Chuyên thủ” tựa như trong Thiếu Lâm Phục Hổ chưởng, nhưng lực mạnh thế nhanh, so với “Xanh Chuyên thủ” của Thiếu Lâm chính tông còn lợi hại hơn nhiều.

Nguyên lai Dương Mục Lao tự biết lực không bằng đối phương nên không dám ngạnh tiếp chưởng lực của Thiết Ma Lặc, hắn lại dùng chiêu số ngoan độc kỳ hiểm, ý đồ muốn nhất cử liền móc được nhãn châu của Thiết Ma Lặc.

Thiết Ma Lặc chưởng đã phát ra, triệt chiêu không kịp, liền trầm mạnh thân mình xuống ra chiêu “Kim Châm Độ Kiếp”, ngón giữa cất lên, nhằm chuẩn “Lao Cung huyệt” trên chưởng tâm Dương Mục Lao điểm tới. Nếu như một chưởng này của Dương Mục Lao đánh xuống, nhiều nhất cũng chỉ đánh nát xương bả vai của Thiết Ma Lặc, nhưng “Lao Cung huyệt” nếu bị điểm trúng thì lại là nhát thương trí mệnh. Dương Mục Lao được xưng “Thất Bộ Truy Hồn”, ứng biến cực kỳ linh hoạt cơ cảnh, chân chưa chạm đất, giữa không trung đảo người một cái, tức thì di hình hoán vị chuyển tới phía sau lưng Thiết Ma Lặc, chưởng lại kích đến “Thiên Xu huyệt” trên bối tâm y.

Thiết Ma Lặc mặc dù không có sở trường ám khí, nhưng thuật “Thính phong biện khí” cũng đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, vừa mới phát giác ra kình phong táp tới sau lưng, liền chớp nhoáng chuyển thân, song chưởng tề xuất, kích tới yếu huyệt “Mệnh môn” của Dương Mục Lao. Dương Mục Lao thân hình khẽ lay động, tả chưởng luồn theo chưởng xuyên ra, một chiêu “Đảo Đả Kim Chung” như mũi khoan phản kích lại Thiết Ma Lặc tức thì.

Thiết Ma Lặc tựa hồ cũng đã liệu hắn sẽ sử ra chiêu này, liền tranh lên một bước, ngũ chỉ hợp lại, chưởng phong tựa như lợi kiếm, đột ngột theo cạnh sườn Dương Mục Lao mà xuyên qua, mặc dù không đâm trúng nhưng Dương Mục Lao cũng sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Nói thì chậm nhưng khi đó rất nhanh, Thiết Ma Lặc hét lớn một tiếng, chợt biến chưởng thành quyền, một chiêu “Hoành Thân Đả Hổ” mãnh liệt đánh ra, thế như cử phủ khai sơn, thiết chuy phá thạch. Dương Mục Lao nào dám tiếp chiêu, hắn búng mình bay lên thật cao rồi tà tà hạ xuống. Thiết Ma Lặc quát:

“Chạy đi đâu?”

Y lao mình dũng mãnh đánh tới. Dương Mục Lao đạp cước theo “Khảm vị”, chuyển qua “Ly” phương, trở tay chụp lại, thân pháp thủ pháp khéo léo vô cùng, quả nhiên là phá giải được một chiêu cương mãnh vô luân của Thiết Ma Lặc kích đến.

Đoàn Khắc Tà xem đến hô hấp cũng khẩn trương, nghĩ bụng: “Thiết đại ca bỏ sở trường dùng sở đoản, cùng hắn đấu chưởng, đây đúng là thất sách”. Tâm niệm còn chưa qua, thì đã thấy Thiết Ma Lặc và Dương Mục Lao giành giật công thế, mỗi chiêu mỗi thức đều không lơi lỏng, chỉ khoảnh khắc đó, hai bên tranh nhau ra tay trước. Chưởng pháp của Dương Mục Lao dĩ nhiên là biến ảo khó lường, nhưng Thiết Ma Lặc xuất thủ mạnh như sấm sét, nhanh như bão tố, trong chưởng pháp còn ẩn chứa chiêu số của đao kiếm, trầm hùng linh hoạt kiêm cả hai phần, chưởng pháp cao minh không kém Dương Mục Lao. Đoàn Khắc Tà ngầm thấy kỳ quái: “Thiết đại ca luyện thành bộ chưởng pháp này khi nào?”

Nguyên lai Thiết Ma Lặc là người biết mình biết ta, đã chuẩn bị kỹ một bộ chưởng pháp dành đối phó với Dương Mục Lao. Đây là bộ chưởng pháp do y tự sáng chế ra, mang cả hai môn kiếm pháp thượng thừa được Ma Kính lão nhân và Đoàn Khuê Chương truyền thụ hòa nhập vào chưởng pháp. Hôm nay là lần đầu tiên y mang ra sử dụng, chưa một ai thấy qua. Chớ nói là Đoàn Khắc Tà kinh ngạc mà ngay cả Dương Mục Lao là một danh gia chưởng pháp đỡ qua mấy chiêu cũng không khỏi ngầm khiếp sợ.

Dương Mục Lao tuy bị rơi xuống hạ phong, nhưng thân pháp bộ pháp vẫn án theo phương vị “Ngũ hành bát quái”, không chút rối loạn. “Bát quái” là tám phương vị chỉ, khảm, ly, đoái, chấn, càn, khôn, côn, tức là bốn hướng chính và bốn hướng nghiêng, “Ngũ hành” là chỉ năm vị trí đặt chân tiền, hậu, tả, hữu, trung, trong thuật ngữ võ học được gọi là “ngũ môn phương vị” kim mộc thủy hỏa thổ, ngoài ra còn có rất nhiều biến hóa “sanh khắc biến vị”, điều đó cũng không cần thiết giảng tỉ mỉ.

Dương Mục Lao dưới sự công kích của bộ chưởng pháp này, hắn sử dụng bộ pháp thân pháp khổ luyện mấy mươi năm phối hợp khéo léo đến kỳ ảo, nhất thời Thiết Ma Lặc cũng thực sự không thể làm gì hắn được.

Nhưng Thiết Ma Lặc trời sanh thần lực, lại đang tuổi tráng niên, đối với loại thân pháp bộ pháp “Ngũ hành bát quái” mặc dù không tinh tường, song công lực cao thâm lại vượt xa Dương Mục Lao. Qua mười chiêu có dư, song phương ưu nhược càng ngày càng lộ rõ, dưới chưởng lực bao phủ của Thiết Ma Lặc, thân pháp bộ pháp của Dương Mục Lao cũng dần dần không thi triển nổi.

Dương Mục Lao chưởng biến theo thân, mỗi một biến vị, chiêu thức lại thay đổi, nhưng hắn sử hết bộ chưởng pháp bảy thức này, chẳng những không truy được “hồn” của đối phương mà ngược lại bản thân còn bị đối phương truy sát sợ đến hồn phi phách tán. Thiết Ma Lặc lạnh lùng cười nói:

“Ngươi được xưng là ‘Thất Bộ Truy Hồn’. Bây giờ cũng đã chạy hết bảy mươi bước rồi, ngươi không truy hồn của ta, ta truy hồn ngươi vậy!”

Y hét lên một tiếng chấn động, song chưởng tề xuất, chưởng lực như bài sơn đảo hải cuốn tới. Dương Mục Lao hắt một hơi lãnh khí, hắn làm gân nói:

“Cũng được, ta sẽ liều mạng với ngươi!”

Song chưởng hợp lại, tức thì tả hữu phân ra, hắn sử chiêu sát thủ tối hậu - “Âm Dương Song Chàng chưởng”.

Thiết Ma Lặc hoành chưởng chém ngang, ngón giữa duỗi ra, sử ra kiếm thức “Hoành Giang Phi Độ”, trong chưởng pháp tức thì ẩn chứa đao pháp kiếm pháp, chưởng đánh chỉ điểm, thật không thể đương nổi.

Dương Mục Lao sử chiêu “Âm Dương Song Chàng chưởng” vốn dĩ cước đạp “Khảm” vị chuyển đến “Ly” phương, cùng phối hợp với chưởng lực, lấy công làm thủ, nào ngờ Thiết Ma Lặc lại tận hết sức phát chưởng, Dương Mục Lao đã lực bất tòng tâm, cước đạp “Khảm” vị không chuẩn, lại rời sang “Ly” vị sai mất một bước, tựa như từ “sanh môn” lại bước đến “tử môn”, vừa vặn chuyển đến trước mặt Thiết Ma Lặc, chẳng khác mang thân cho Thiết Ma Lặc chưởng đánh chỉ điểm. Thiết Ma Lặc một chỉ điểm tới phá hủy khí công của hắn, tiện tay một chưởng đánh Dương Mục Lao bắn ra ngoài mấy trượng.

Dương Mục Lao xương cốt đều gãy nát, hắn còn muốn giãy giụa đứng lên, Thiết Ma Lặc đã sớm bước đến, chụp hắn dậy, mắt hổ rưng rưng:

“Cha, hôm nay hài nhi báo cừu cho người”.

Y rút kiếm cắt đầu Dương Mục Lao xuống rồi cho vào trong tay nải.

Đoàn Khắc Tà bước lên chúc mừng:

“Cung hỉ đại ca, cuối cùng đã giết chết lão tặc!”

Thiết Ma Lặc nói:

“Đại cừu của chúng ta tuy đã báo, nhưng muốn xông ra khỏi giáo trường lại thật không dễ. Hôm nay chỉ bởi vì ta mà làm liên lụy đến chúng gia huynh đệ, lòng ta thật chẳng an”.

Đoàn Khắc Tà chợt thốt:

“Uy, đại ca, huynh nhìn xem!”

Đúng lúc này thì nghe đám quan quân hò hét ầm ĩ, chỉ thấy Không Không Nhi tóm giữ Vũ Duy Dương đã đi đến dưới đài duyệt binh, từ dưới giáo trường nhảy một cái mang theo cả Vũ Duy Dương lên trên đài.

Vũ Duy Dương hổn hển nói:

“Đại tướng có thể chết chứ không thể nhục, Không Không Nhi, ngươi có gan thì giết ta đi!”

Không Không Nhi thả hắn xuống rồi đáp:

“Ngu gì giết ngươi, ta đến mang thánh chỉ cho ngươi!”

Vũ Duy Dương ngạc nhiên hỏi:

“Thánh chỉ gì?”

Không Không Nhi đáp:

“Đương nhiên là mệnh lệnh do Hoàng đế lão nhi ban xuống, nên mới có thể gọi là thánh chỉ, cái này còn phải hỏi nhiều sao?”

Vũ Duy Dương há hốc mồm, ấp úng hỏi:

“Cái gì, ngươi có thánh chỉ à?”

Không Không Nhi đột nhiên thu lại thần thái tươi cười, y móc ra một trương chỉ rồi quát:

“Vũ Duy Dương, còn không quỳ xuống nghênh tiếp!”

Y mang trương chỉ mở ra trước mặt Vũ Duy Dương, hắn thấy quả nhiên là có dấu bảo chương của đương kim Hoàng đế Lý Hanh ngự dụng, cái đó quyết không thể giả mạo được, Vũ Duy Dương lấy làm kỳ quái vô cùng, y ngẫm nghĩ, “Hoàng thượng sao lại giao phó thánh chỉ cho Không Không Nhi? Vô luận giải thích thế nào, đều không thông tình lý, việc này thật khiến người ta khó mà tin tưởng được!”

Thế nhưng trước mắt hắn đích xác là thánh chỉ có bảo ấn của Hoàng đế, cho nên không thể làm gì khác hơn là đành quỳ xuống, hai tay tiếp lấy thánh chỉ cẩn thận xem xét.

Trên thánh chỉ viết rằng: “Đám mười người Thiết Ma Lặc, Mưu Thế Kiệt, Đỗ Bách Anh... Đoàn Khắc Tà, Sở Bình Nguyên, hành vi bất chánh, thường vi phạm pháp kỷ, vốn nên bắt giữ, xử phạt thích đáng, nhưng niệm tình có lòng nghe lời hiệu triệu của triều đình mà đến tham dự đại hội anh hùng luận võ tuyển nhân tài, có thể miễn truy cứu. Nhưng quốc gia dùng người cũng có pháp độ, những kẻ chưa lập công chuộc tội cũng không nên có được may mắn tiến thân. Vậy trục xuất đám mười người Thiết Ma Lặc ra khỏi giáo trường, không cho tham gia tỷ võ, kỳ dư người khác đến lui tùy ý. Khâm thử”.

Trên “thánh chỉ” này, tuy rằng cho nhóm người Thiết Ma Lặc vào hạng điêu dân “hành vi bất chính, thường vi phạm pháp kỷ”, nhưng khẩu khí lại khoan dung rất nhiều, hơn nữa một điểm tối trọng yếu là không khép bọn họ thành “phản nghịch”.

“Trừng phạt” của “thánh chỉ” chỉ là muốn trục xuất bọn họ ra khỏi giáo trường. Vũ Duy Dương nghĩ bụng, “Thế này không phải tiện nghi cho bọn Thiết Ma Lặc quá sao?”

Vũ Duy Dương là kẻ tỉ mỉ, càng xem càng thấy hoài nghi, hắn ngầm tư lự, “Hoàng thượng đã xuất lệnh xong, sao lại xuất lệnh ngược lại như vậy? Hơn nữa một chiếu thư trọng yếu như vậy, vì sao không dùng dấu ấn ngọc bảo lại dùng dấu ấn bảo chương ‘Chí Đức Ngự Dụng Chi Bảo’?”

Nguyên lai dấu đóng trên thánh chỉ này là “Chí Đức Ngự Dụng Chi Bảo”, chính là một “tư chương” mà Lý Hanh thường dùng, “Chí Đức” là tên niên hiệu của Lý Hanh, Lý Hanh rất thích thú vui văn chương, trong các thư họa mà y cất giữ đều rất thích đóng dấu đồ chương này lên trên, nhưng chiếu thư chính thức thì rất ít dùng, thỉnh thoảng khi y phát mật chiếu cho kẻ thân tín mới ngẫu nhiên dùng qua cái đồ chương này.

Vũ Duy Dương chần chừ nghi hoặc hỏi:

“Thánh chỉ này của ngươi là thật hay là giả?”

Không Không Nhi ghé lỗ tai hắn thấp giọng cười nói:

“Tóm lại, đồ chương mà Hoàng đế lão nhi sử dụng là thật! Ngươi cứ phụng chỉ mà làm, như thế mới bảo toàn lộc vị, nếu không tánh mạng cũng khó bảo toàn, ngươi hiểu hay không?”

Vũ Duy Dương nhất thời trong lòng sáng tỏ, hắn biết đạo thánh chỉ này là giả, nhưng ngự ấn thì là thật, hắn nghĩ bụng, “Không Không Nhi được xưng là Diệu Thủ Thần Thâu, đi trộm đồ chương của Hoàng thượng, người khác làm không được nhưng với hắn thì lại rất dễ dàng. Bất kể thánh chỉ này là thật hay giả, lời của Không Không Nhi nói cũng hữu lý! Cứ cho thánh chỉ là giả đi, nhưng lại có ngự ấn làm bằng, ngày sau truy cứu, ta cũng có thể trả lời được. Tối đa là bị tội danh sơ suất, cũng bất quá chỉ bị phạt chút lương bổng mà thôi. Nhưng nếu như ta giữa đương tràng nói phá ra, không tiếp chiếu chỉ, Không Không Nhi gan lớn che trời, điều gì hắn chẳng dám làm, ta sao có thể đào thoát khỏi tay hắn được?”

Vũ Duy Dương tức tốc mấy lần chuyển ý niệm trong đầu, rốt cuộc tánh mạng là khẩn yếu, lập tức tâm ý đã quyết, hắn bất kể “thánh chỉ” là giả hay thật, tự mình nhận lấy rồi nâng lên cao, còn hướng về phía cung khuyết dập đầu ba lượt. Quan quân dưới đài thấy động tác của hắn như vậy thì đều kinh ngạc vô cùng.

Vũ Duy Dương hành qua đại lễ quỳ tiếp thánh chỉ xong xuôi, tức thì bước đến trước đài, mở thánh chỉ ra cao giọng hô:

“Dừng tay lại hết cho ta, nghe ta tuyên đọc thánh chỉ!”

Đọc đến mấy câu “Vậy trục xuất đám mười người Thiết Ma Lặc ra khỏi giáo trường, không cho tham gia tỷ võ, kỳ dư người khác đến lui tùy ý”, tức thì quần hùng dưới đài hoan hô như sấm động, Thiết Ma Lặc và Đoàn Khắc Tà nhìn nhau cười ngất, thấp giọng nói:

“Vị sư huynh của đệ bản lĩnh thực sự không nhỏ, ngay cả thánh chỉ mà cũng thỉnh đến được. Giờ không đi, còn chờ gì nữa?”

Quan quân và quần hùng tương đấu, song phương đều có thương tổn. Người bên phía Thiết Ma Lặc dĩ nhiên là ra mong cầu thoát hiểm. Người bên phía Vũ Duy Dương, tính ngay cả đám người mà Tinh Tinh Nhi mời đến, tên nào chẳng âm thầm khiếp sợ, sao không muốn sớm kết thúc cuộc chiến?

Thiết Ma Lặc sang sảng nói:

“Không nhọc sức các ngươi khu trục, tự ta sẽ đi!”

Trải qua một trường đại hỗn chiến, chúng nhân tham gia anh hùng đại hội, chín phần chán nản, hứng thú đều mất, huống hồ Tần Tương lại đã bị bắt, mọi người càng không có tâm tình tiếp tục tiến hành tỷ võ, liền sau đó Thiết Ma Lặc dẫn đầu bỏ đi.

Quần hùng dự hội, chín phần đều theo y đi. Anh hùng đại hội trù bị đã lâu, huy hoàng là vậy, thế mà trong phút chốc tan rã như băng tiêu.

Nào ngờ, cơn sóng này vừa lặng, cơn sóng khác lại nổi lên. Quan quân trong tràng cũng đã đình chiến, nhưng vũ lâm quân canh giữ sáu cửa đại môn lại không chịu ra. Nguyên lai vũ lâm quân tự lập thành hệ thống, Vũ Duy Dương cũng không chỉ huy nổi. Trong vũ lâm quân người có tư cách nhất chính là “Hổ Nha đô úy” An Định Viễn, vô hình chung lại do y đứng ra làm thủ lĩnh. An Định Viễn này là người lão luyện từng trải, y mới nhìn là thấy ngay sơ hở, y nói:

“Không đúng, xem tình hình này, Vũ đại nhân rõ ràng là bị uy hiếp, ai biết được thánh chỉ của hắn là thật hay giả? Các ngươi còn nhớ kỹ Vũ đại nhân vừa mới nói gì với chúng ta không? Hắn muốn chúng ta giữ chặt đại môn, không cho người ra, bằng không sẽ gia tăng thêm tội danh cho Tần thống lĩnh. Hắn vừa rồi nhân vì Đỗ Phục Uy muốn thả tặc nhân mà đã bắn chết Đỗ Phục Uy. Bây giờ tình hình của hắn lại không giống Đỗ Phục Uy hay sao? Theo như ta thấy, không nên mở cửa, phái một người đến triều đình nghe ngóng, hỏi rõ “trung thư tỉnh chấp sứ” (chức quan chưởng quản ban các chiếu thư của Hoàng Đế), đích xác là Hoàng thượng ban thánh chỉ xuống, khi đó mở cửa cũng chưa muộn”.

Vũ lâm quân vốn chia thành hai phái, một phái chủ trương tuân theo nguyên lai ý chỉ của Tần Tương, không cùng quần hùng đối địch, một phái lại vì muốn chuộc tội cho Tần Tương nên muốn ra sức vì triều đình truy bắt khâm phạm. Hai phái đều là vì Tần Tương, nhưng chủ trương lại bất đồng. Lúc này thánh chỉ còn chưa rõ ràng, hai bên lại tranh luận xôn xao, nhưng sau đó một phái có An Định Viễn cầm đầu, lời nói y lại rất sắc bén lão luyện, cho nên nhân số đông hơn, chiếm được thượng phong. Bất quá phái chủ trương mở cửa cũng có lý do rất trọng yếu, “Nếu như thánh chỉ này là thật, chúng ta mở cửa khi đã muộn, thế tất sẽ có rất nhiều huynh đệ bị hại chết, như vậy chẳng phải là oan uổng hay sao?”

Hai phái nghị luận chưa quyết định được, không ai dám làm chủ. Vũ lâm quân vẫn trong tình thế đao rút khỏi vỏ, cung đã lên dây, không chịu mở cửa. Có vài tên quan quân tâm phúc của Đỗ Phục Uy hận Vũ Duy Dương đã bắn chết chủ soái bọn chúng, liền trà trộn vào trong đám người hô lên:

“Vũ Duy Dương rõ ràng để tặc nhân uy hiếp, giả truyền thánh chỉ, hắn nếu dám đến mở cửa, chúng ta một tiễn bắn chết hắn!”

Vũ Duy Dương sợ đến mặt xanh hóa trắng, cuống quít nói:

“Đây là thánh chỉ thực, đây là thánh chỉ thực!”

Quân sĩ nào chịu tin hắn, tiếng hò hét vẫn hỗn loạn vỡ ra. Đồ chương của Hoàng thượng trên thánh chỉ này tuy là thực, nhưng trong vũ lâm quân, trừ Tần Tương và Uất Trì Bắc ra, chưa ai từng nhìn qua đồ chương mà biết nó là thật hay giả? Huống hồ Vũ Duy Dương dưới tình huống hỗn loạn như vậy cũng không thể mang cho đám quan quân có lòng nghi ngờ kiểm tra.

Vũ Duy Dương đang tiến thối lương nan, trong lúc thúc thủ vô sách, Không Không Nhi đột nhiên buông lỏng hắn, tựa như một cơn gió lốc lướt qua bên thân hắn phóng đến trước đám vũ lâm quân, y kêu lớn:

“Còn có một đạo thánh chỉ cấp cho vũ lâm quân. Các ngươi muốn biết tin tức Tần thống lĩnh không? Mau yên lặng mà nghe!”

Trong vũ lâm quân có nhiều người biết y là thiên hạ đệ nhất thần thâu, đối với lời nói của y đương nhiên là càng không tin tưởng. Bất quá, vũ lâm quân người người đều kính mến Tần Tương, nghe y nói có tin tức của Tần Tương thì lại đúng là “Nhân đồng thử tâm, tâm đồng thử ý” (người cùng một lòng, lòng cùng một ý). Mọi người đều mang thái độ “cô vọng ngôn chi, cô vọng thính chi” (nghe chơi vậy thôi chứ chẳng hy vọng là thật), muốn nghe xem Không Không Nhi nói gì. Bởi có tâm lý này nên lời nói của Không Không Nhi quả nhiên hữu hiệu, vũ lâm quân dần dần yên lặng lại.

Không Không Nhi vang giọng nói:

“Tần Tương, Uất Trì Bắc hai người sớm đã được Hoàng thượng xóa tội, anh hùng đại hội này vẫn do Tần Tương chủ trì. Thánh chỉ truyền xuống rồi, bất quá, Tần đại nhân bây giờ đang ở trong cung cận kiến, không thể tức thì trở lại. Thánh chỉ muốn các ngươi tuân theo mệnh lệnh của Tần đại nhân”.

Trong vũ lâm quân có nhiều người không biết Không Không Nhi thì đều hoan hô như sấm dậy, kêu lên:

“Như vậy mới phải, như vậy mới phải!”

Những người nhận biết y thì lại kêu:

“Chúng ta không tin thánh chỉ gì hết, cho dù có thánh chỉ, thì ngự ấn trên thánh chỉ sao biết không phải là do ngươi trộm đến?”

Vũ Duy Dương càng kinh hãi, nghĩ bụng, “Vũ lâm quân kiến thức rộng rãi, quả nhiên lợi hại, điều ta nghĩ đến thì bọn họ cũng sớm đã nghĩ đến rồi. Trời ơi, xem ra hôm nay ta không chết trong tay Không Không Nhi thì cũng chết dưới loạn tiễn của vũ lâm quân”.

Nhưng lòng người vẫn luôn thích nghe tin tốt hơn, mặc dù người người đều không khỏi có điểm hoài nghi nhưng lại đều hy vọng đó là sự thật. Có người hỏi:

“Trừ thánh chỉ ra ngươi còn có bằng cứ gì nữa không? Nghe khẩu khí của ngươi thì đã gặp qua Tần thống lĩnh của chúng ta rồi, nếu ngài có thư tín bảo ngươi đưa đến thì chúng ta có thể nhận ra bút tích của ngài”.

Không Không Nhi ha hả cười:

“Ta sớm đã liệu các ngươi không tin thánh chỉ, cho nên ta cũng bất tất phải lấy cho các ngươi xem. Nói đến thư tín của Tần thống lĩnh ư, ta thực sự lại không có, bất quá....”

Vũ lâm quân nhao nhao hỏi:

“Bất quá cái gì?”

Không Không Nhi đột nhiên lấy ra một cây kim giản rồi nói:

“Các ngươi định thần nhìn xem, có nhận ra đây là binh khí của ai không?”

Tần Tương có hai món bảo bối, món thứ nhất chính là con tuấn mã hoàng phiêu, món thứ hai chính là kim giản dùng trong tay. Hoàng phiêu mã thỉnh thoảng còn ly khai, chứ kim giản lại luôn tùy thân mang theo, chẳng rời một ly một tấc. Không Không Nhi vừa mới lấy kim giản ra, vũ lâm quân còn ai lại không nhận ra, liền thi nhau ầm ầm hỏi:

“A, đúng là kim giản tổ truyền của Tần thống lĩnh đây rồi!”

Không Không Nhi ha hả cười một tràng rồi nói:

“Các ngươi xem đã rõ ràng chưa? Có cái này thì tin lời ta rồi chứ, các ngươi nghĩ xem, Tần đại nhân của các ngươi chờ cận kiến Hoàng thượng, sao có thể rảnh rỗi thời gian mà viết thư tín gì giao cho ta mang đi? Khi ta gặp mặt Tần đại nhân thì y kéo ta lại mà nói: ‘Tốt rồi, Không Không Nhi, ngươi đến thật đúng lúc, ngươi chạy rất nhanh, vậy nhanh nhanh mang kim giản của ta đi làm bằng. Hoàng thượng đã xá tử tội cho bọn Thiết Ma Lặc, ngươi bảo thủ hạ của ta nên tuân theo thánh chỉ, nhất thiết không thể làm khó bằng hữu lâu năm của ta được’. Ngự ấn của Hoàng thượng, có thể Không Không Nhi ta lớn mật dám trộm, chứ kim giản của Tần đại nhân các người thì ta sao dám ra tay? Lại nói, ta có muốn trộm, cũng quyết không có bản lĩnh này. Thế nào, các ngươi tin chưa, mở cửa hay không mở cửa?”

Vũ lâm quân coi chủ soái Tần Tương của bọn họ như thiên thần, luôn luôn cực kỳ sùng bái.

Không Không Nhi nói chuyện lại lựa đúng tâm lý tự cao tự đại của vũ lâm quân, chín phần đều nghĩ, “Không sai, Tần thống lĩnh thiên hạ vô địch, mặc dù Không Không Nhi là thiên hạ đệ nhất thần thâu cũng quyết không thể lấy trộm được kim giản tùy thân của ngài”. Huống hồ Thiết Ma Lặc và Tần Tương có giao tình, việc này vũ lâm quân có rất nhiều người biết, vũ lâm quân còn có vài người là đồng liêu ngày trước của Thiết Ma Lặc. Không Không Nhi nói hợp tình hợp lý, một số quan quân khá cẩn thận cũng không khỏi nghĩ rằng, “Tần thống lĩnh trọng nhất là nghĩa khí, nói không chừng đây là sự thật”. Vừa nghĩ như vậy, đối với mấy chỗ sơ hở trong lời nói của Không Không Nhi cũng không nghĩ thêm nữa.

Đám binh sĩ hợp thành một tập thể, tâm tình rất dễ rung động. Vũ lâm quân nghe thấy “hảo tin tức” của Tần Tương, lại thấy kim giản của Tần Tương, tức thì hoan hô reo hò, có người nói:

“Không sai, Tần thống lĩnh vốn thích kết giao với anh hùng thiên hạ cho nên mới mở thịnh hội này. Đều là lời sàm tấu của mấy tên gian thần, tự dưng gây ra cái án phản nghịch gì đó chứ!”

Có người lại nói:

“Thiết đô úy (Thiết Ma Lặc từng làm hổ nha đô úy) ngày trước đối với chúng ta không bạc, chúng ta nên phụng thánh chỉ, không nên gây khó ngài, huống hồ ngài còn là hảo hữu của thống lĩnh chúng ta!”

Thế là mấy miệng đồng thanh hô:

“Lần này quyết không sai được, mở cửa, mở cửa!”

An Định Viễn là người khá thận trọng, cũng tương đối tỉnh táo, đương nhiên cũng nghĩ đến trong lời nói của Không Không Nhi có rất nhiều sơ hở, nhưng mọi người đang hồ hởi, sôi sục như vậy thì y làm sao dám ngăn trở? Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, vũ lâm quân sớm đã không chờ được liền thấy thiết chùy nện vỡ khóa sắt, mở hết sáu cửa đại môn!

Đoàn Khắc Tà mừng rỡ, vội vàng chạy đến bên cạnh Thiết Ma Lặc nói:

“Đi thôi!”

Thiết Ma Lặc nghiêm mặt bảo:

“Không, chúng ta nên để mọi người đi trước, sao mình lại có thể chạy đầu được? ‘Tiên cố biệt nhân, hậu cố tự kỷ’ là giáo huấn của phụ thân đệ khi sanh tiền, đệ quên rồi sao?”

Đoàn Khắc Tà đỏ bừng cả mặt, cúi đầu nói:

“Đúng! Chúng ta chờ Đỗ thúc thúc bọn họ, rồi cả nhóm sẽ ra sau cùng”.

Lúc này quần hùng trong giáo tràng đã tranh giành nhau tràn ra khỏi đại môn.

Không Không Nhi đưa mắt lướt qua, thấy Tân Chỉ Cô và Vệ Việt đang hướng chỗ y chạy lại, liền những muốn trà trộn giữa rừng người bỏ chạy. Chợt có một cánh tay duỗi đến kéo y lại, người đó là Thiết Ma Lặc.

Thiết Ma Lặc cười nói:

“Không Không tiền bối, người còn sợ chạy không được sao? Sư đệ người cũng đang ở đây. Chuyện hôm nay, thực tạ ơn tiền bối”.

Nói đến đó thì Đoàn Khắc Tà đã bước đến vấn an sư huynh. Không Không Nhi cùng với Thiết Ma Lặc giao tình không tầm thường, huống hồ Đoàn Khắc Tà lại là sư đệ mà y yêu thương nhất, đến lúc này, đương nhiên y cũng không thể bỏ chạy được nữa.

Thiết Ma Lặc cười nói:

“Không Không tiền bối, cây kim giản này người làm thế nào mà mang được đến đây? Rốt cuộc hai người Tần Tương và Uất Trì Bắc ra sao?”

Không Không Nhi nói khẽ bên tai y:

“Chuyện này giấu người khác, không giấu được ngươi, là ta trộm đó”.

Thiết Ma Lặc hỏi:

“Tiền bối đã gặp Tần đại ca rồi sao?”

Không Không Nhi đáp:

“Có người báo tin cho ta, chiếc tù xa đó chưa tiến đến hoàng thành thì đã bị ta đuổi kịp”.

Thiết Ma Lặc lại hỏi:

“Tiền bối cướp tù xa sao? Tần đại ca cũng chịu theo à?”

Không Không Nhi cười đáp:

“Ta bức tù xa đó thay đổi lộ trình, bây giờ Tần Tương sớm đã ở trong nhà mình rồi. Vì cướp chiếc kim giản này mà ta phải chịu hai quyền của Tần Tương đó! Cũng may ta da thô thịt dầy, chớ không hai quyền kia thực sự là không chịu nổi!”

Nguyên lai Không Không Nhi từ miệng Long Thành Hương biết được tin tức. Không Không Nhi tuy luôn tránh né Tân Chỉ Cô, nhưng y đối với Tân Chỉ Cô dù sao cũng có với nhau một đoạn giao tình chẳng tầm thường, hơn nữa trong lòng cũng thật chẳng thể nào quên được, gặp được đồ đệ Tân Chỉ Cô, y lại lôi đến nơi vắng vẻ để trò chuyện, hỏi tình hình gần đây của sư phụ bọn họ, nào ngờ lần này lại nghe được tin tức kinh nhân như vậy.

Trong danh sách mười tên “phản nghịch” có một sư đệ và hai hảo hữu (Thiết Ma Lặc và Sở Bình Nguyên) của Không Không Nhi. Không Không Nhi đương nhiên là không thể không quản, thế nhưng sáu cửa đại môn của giáo trường đều đóng kín, cho dù Không Không Nhi có thần thông quảng đại cũng chẳng thể biến thành con muỗi bay vào. Đang lúc trù trừ không kế sách, vừa hay tù xa áp giải Tần Tương và Uất Trì Bắc đẩy ra, ngang qua bên cạnh y mà đi.

Không Không Nhi cơ trí vô cùng, vừa thấy tình hình này là đoán ngay ra nguyên cớ Tần Tương bị bắt, nhất thời chau mày, trong lòng nảy ra một kế, y bám theo tù xa đó, chờ đến một nơi vắng vẻ liền nhảy lên tù xa, nhất cử đã chế phục hai tên quan quân áp giải Tần Tương.

Không Không Nhi nói rõ lai lịch, lại vỗ ngực đảm bảo có thể khiến Tần Tương thoát họa. Tần Tương đâu chịu tin tưởng, ngay trên tù xa đã cùng Không Không Nhi giao đấu, may mắn là Uất Trì Bắc đang đầy bụng oán khí, oán hận triều đình bất công nên không liên thủ cùng Tần Tương. Tần Tương đeo cùm tay cả nửa ngày, động tác không linh hoạt bằng Không Không Nhi, y vừa chấn gãy còng tay liền bị Không Không Nhi sấn đến như sấm giật điểm huyệt đạo, mặc dù vậy, Không Không Nhi vẫn bị trúng hai quyền của Tần Tương mới có thể chế phục được y, rồi thuận tay điểm luôn huyệt của Uất Trì Bắc.

Không Không Nhi dùng trọng thủ pháp điểm huyệt đạo hai người bọn họ, đoán chừng với bản lĩnh của Tần Tương và Uất Trì Bắc thì sau hai thời thần là có thể tự giải được. Liền sau đó không dám đợi lâu, y một mặt đoạt cây kim giản của Tần Tương, một mặt gọi Long Thành Hương và nghĩa phụ nàng lên xe, kêu bọn họ mang tù xa đi về nhà Tần Tương, còn y lại vội vội vàng vàng phi thẳng đến hoàng cung.

Khinh công của Không Không Nhi đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, giữa thanh thiên bạch nhật, tiềm nhập vương cung vậy mà không ai phát giác ra, cuối cùng y tìm được Hoàng đế Lý Hanh trong phòng một quý phi.

Không Không Nhi nguyên ý muốn uy hiếp Lý Hanh, bắt y phải đích thân viết chiếu thư, thứ nhất, xóa bỏ tội danh phản nghịch cho nhóm mười người Thiết Ma Lặc, thứ hai, phục hồi quan chức cho hai người Tần Tương, Uất Trì Bắc, không được gia tội bọn họ. Nào ngờ Lý Hanh quá mức bị thịt, Không Không Nhi lại là người tướng mạo rất dị thường. Đột nhiên y xông vào trong phòng, Lý Hanh mới bị y tóm được thì chỉ “ớ” một tiếng rồi liền ngất đi.

Không Không Nhi không còn cách nào, chỉ đành lục soát trên thân y, moi ra một khối đồ chương, cũng chẳng cần biết thể chế của chiếu thư ra sao, phải ấn ngọc tỷ hay chỉ cần cái đồ chương của Hoàng đế cũng có thể kiếm hiệu. Rồi y lại vội vội vàng vàng tìm được một người viết thư tín, một tay cầm đao, một tay cầm một đĩnh hoàng kim, y dùng ống tay áo che giấu lưỡi đao rồi ấn vào bối tâm của người kia, vừa uy hiếp vừa dụ lợi, muốn người kia viết một đạo chiếu thư, đó chính là đạo chiếu thư mà Vũ Duy Dương khởi nghi nhưng lại không dám không tuân.

Không Không Nhi mang sự tình thuật lược một lượt cho Thiết Ma Lặc nghe. Thiết Ma Lặc vừa buồn cười lại vừa lo lắng, y nói:

“Chuyện này chỉ có thể ngăn cản tạm thời, cuối cùng sẽ phát tác, không phải càng hại đến hai người Tần Tương và Uất Trì Bắc hay sao?”

Không Không Nhi cười nói:

“Không đâu, Hoàng đế lão nhi sợ chết, hắn không lo lắng ta lại tìm hắn cho nếm mùi đau khổ sao?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Thiết đại ca, bọn họ đều đến rồi. Uy, lại không thấy Đỗ thúc thúc đâu”.

Thiết Ma Lặc nói:

“Vậy đệ nhanh đi tìm đi, rồi cùng đi một lượt”.

Không Không Nhi đột nhiên thốt:

“Ái chà, Tinh Tinh Nhi cũng ở đây, thiếu bồi, thiếu bồi, ta phải đi trừng phạt cái tên sư đệ không ra gì này”.

Nguyên lai Vệ Việt cùng Tân Chỉ Cô đã đến nơi, Không Không Nhi lấy cớ là đi bắt Tinh Tinh Nhi nhưng kỳ thật là muốn tránh né Tân Chỉ Cô. Vệ Việt ha hả cười nói:

“Không Không Nhi, lão bằng hữu đến rồi, ngươi còn muốn trốn ư?”

Không Không Nhi bị Vệ Việt cản đường đi, Tân Chỉ Cô đã lướt đến bên cạnh y, bật cười rồi nói:

“Ta đã thay huynh đánh Tinh Tinh Nhi một bạt tai rồi, huynh không cần trừng phạt hắn thêm nữa”.

Không Không Nhi bị kẹp giữa hai người, tránh cũng không thoát, chỉ đành cùng Tân Chỉ Cô tương kiến. Tân Chỉ Cô giận dỗi nói:

“Không Không Nhi, huynh đối với bằng hữu thật nhiệt tâm đó!”

Không Không Nhi song nhãn đảo tròn:

“Thế nào, muội nói ta không nên vì bằng hữu tận lực hay sao?”

Tân Chỉ Cô cười nói:

“Tính khí của huynh vẫn còn hấp tấp như ngày xưa, lời ta nói còn chưa hết. Huynh đối với bằng hưu nhiệt tâm là chỗ tốt của huynh, ta cao hứng còn không hết ấy, sao mà trách huynh được. Ta chỉ không hiểu, huynh vì sao lại quên vỏn vẹn đúng một bằng hữu vậy?”

Không Không Nhi hỏi:

“Ai?”

Tân Chỉ Cô u oán nói:

“Muội không phải bằng hữu của huynh ư? Nhiều năm như vậy, huynh vào nam ra bắc, không có chuyện gì cũng muốn kiếm chuyện, vậy mà lại không kiếm muội! Huynh phải biết, muội tìm huynh thật đến khổ”.

Bà dùng nội công thượng thừa, ngưng kết âm thanh lại thành một sợi rồi truyền đến tai của Không Không Nhi, do vậy chỉ có Không Không Nhi nghe thấy. Không Không Nhi không khỏi trên mặt cũng đỏ hồng, bất tri bất giác lại cùng bà sánh vai bước đi, ly khai nhóm người Thiết Ma Lặc. Vệ Việt ngầm khoái chí, “Xem ra ta bây giờ làm mai cho ai là nhất định sẽ thành”.

Không Không Nhi đối với thần thái u oán của Tân Chỉ Cô thì bất giác trong lòng cũng xấu hổ, y miễn cưỡng cười nói:

“Chúng ta cách biệt đã nhiều năm, nhưng muội vẫn chẳng khác gì hồi năm đó”.

Tân Chỉ Cô đáp:

“Muội đã gần bốn mươi rồi, nhớ đến khi cùng huynh lần đầu quen biết, lúc đó muội mới vừa tròn mười tám, chỉ chớp mắt hai mươi năm đã qua đi”.

Không Không Nhi cười nói:

“Đúng vậy, cuộc đời trôi thật nhanh. Khi đó muội còn là cô gái tinh nghịch tóc bện thành hai dải, hình dáng bây giờ của muội quả thực không thay đổi nhiều lắm, trong mắt ta muội vẫn là tiểu cô nương tinh nghịch năm đó. Chỉ Cô, ta cũng không quên muội, chỉ là cơ duyên không tốt nên không gặp nhau”.

Lời này của y, một nửa là thật một nửa là giả, đối với Tân Chỉ Cô, y chưa từng quên thì đó là thật, thế nhưng nói “cơ duyên không tốt” lại là không phải thật tâm nói ra. Tân Chỉ Cô đáp:

“Đời người có được mấy cái chục năm, chờ khi muội đã già nua thì huynh mới đến gặp muội ư?”

Không Không Nhi nghĩ đến một tấm khổ tâm của bà chờ đợi mình thì bất giác cảm động, nhưng mới nghĩ đến sau khi thành gia sẽ khó tránh bị quản thúc thì trong lòng không khỏi trù trừ. Tân Chỉ Cô chợt bật cười rồi nói:

“Không Không Nhi, muội cứ nghĩ huynh trời không sợ, đất không sợ, nguyên lai huynh cũng sợ thứ này”.

Không Không Nhi hỏi:

“Ta sợ cái gì?”

Tân Chỉ Cô đáp:

“Huynh tự mình minh bạch, còn phải để muội nói thẳng ra ư. Kỳ thật thứ huynh sợ hãi cũng vị tất giống như huynh đã nghĩ!”

Nói đến chỗ này, thì hai gò má của bà ửng đỏ, thu ba lóng lánh, tình ý vô hạn, không lời nào nói hết được. Đương nhiên Không Không Nhi cũng hiểu bà nói đến là ám chỉ điều gì.

Không nói đến hai người bọn họ tình thoại miên miên ra sao, lại nói về Thiết Ma Lặc bên giáo trường chờ người, Vệ Việt, Độc Cô huynh muội, Lữ gia huynh muội, Niếp Ẩn Nương, Sử Nhược Mai, Phương Ích Phù mấy người đều đã về đến, chỉ không thấy Đỗ Bách Anh đâu. Không lâu sau Đoàn Khắc Tà cũng đã vòng một vòng quanh giáo trường, nhưng cũng không phát hiện ra tung tích Đỗ Bách Anh.

Thiết Ma Lặc đang lúc sốt ruột, chợt thấy một khoái mã phóng đến như bay, trên lưng ngựa là một tên thái giám, hắn xông đến chỗ An Định Viễn quát:

“Ai kêu các ngươi mở cửa? Nhanh nhanh đóng cửa!”

An Định Viễn thất kinh nói:

“Có, có thánh chỉ....”

Tên thái giám kia quát:

“Đồ ngu, đó là giả!”

Đúng là

Sắp thành lại bại phong ba dậy

Vượt biển che trời kế chửa xong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui