Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Sở Bình Nguyên cân bì lực kiệt, lại bị thương nặng, thật sự đã mệt mỏi không thể tri trì nổi, bởi vậy sau khi căng thẳng qua đi, thì liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Sở Bình Nguyên dần dần khôi phục tri giác, y thấy mình ngủ trên một chiếc giường êm ái, thập phần thoải mái. Trong phòng có người đang nói chuyện, nỉ nỉ non non, âm thanh nhu mì thanh thúy, chính là giọng của nữ hài tử đêm qua, cô bé nói:

“Thừa đệ, đáng tiếc đêm qua đệ không đi cùng, cha đệ ở trên mỏm núi thòng dây chão dài, cứu vị Sở tướng công này lên, khi ấy thực sự là chơi vui lắm! Đánh nhau với người là hai tên, có một tên giống hệt con khỉ, nhảy nhót còn nhanh hơn cả khỉ, hình dạng rất hoạt kê, sau đó hắn bị cha đệ ném cho một viên đá ngã chổng bốn vó lên trời”.

Một âm thanh non choẹt của một bé trai vang lên:

“Chử tỷ tỷ, đêm qua tỷ không nói giúp đệ, mẹ đệ không cho đệ đi, đệ làm gì còn biện pháp nào. Người giống con khỉ đó, đệ biết tên lão gọi là Tinh Tinh Nhi, là người rất xấu”.

Nữ hài tử kia hỏi:

“Đệ sao lại biết được?”

Nam hài tử đáp:

“Ngoại công của đệ từng còn xem trọng hắn, mẹ đệ bảo vậy”.

Sở Bình Nguyên nghĩ thầm: “Nguyên lai bọn họ đã biết ta là ai. Nghe đứa nhỏ này nói, thì vị ân công cứu ta tựa hồ cũng có chút hiềm khích với Tinh Tinh Nhi, không biết là vị võ lâm tiền bối nào?” Y chậm rãi mở mắt ra nhìn, thì thấy một nữ hài tử ước chừng mười năm mười sáu tuổi, trông thập phần thanh tú, nam hài tử kia tựa hồ khoảng chừng mười hai tuổi, nước da ngăm đen chắc nịch, cùng với nữ hài tử suýt soát cao như nhau.

Nam hài tử kêu lên:

“Phụ thân, khách nhân tỉnh lại rồi!”

Nữ hài tử kia cười bảo:

“Ngài cứ nằm yên đừng nhúc nhíc, để tôi đi xem gia gia tôi thức dậy hay chưa”.

Mặt trời mới mọc,vừa mới chiếu lên rèm cửa sổ, đúng là lúc sáng sớm. Sở Bình Nguyên rất lấy làm áy náy, liền bảo:

“Ta rất tốt, không có chuyện gì đâu, không cần đánh thức gia gia cô”.

Lời còn chưa dứt thì một trung niên hán tử thân hình cao lớn đã bước vào, Sở Bình Nguyên dựa vào tường, vội vàng cúi mình nói:

“Đa tạ ân công cứu mạng, xin thỉnh giáo cao tính đại danh của ân công”.

Lần này y vừa mới cử động thì cảm thấy cả người đau đớn, nhưng Sở Bình Nguyên vẫn ráng nhịn nói xong hai câu.

Hán tử kia cười bảo rằng:

“Không cần khách khí, ngươi cứ nằm xuống đã, chúng ta không phải người ngoài”. Sở Bình Nguyên ngẩn người ra, nghĩ bụng, “Chẳng lẽ y là bạn cũ của phụ thân?” Hán tử kia tiếp theo bảo:

“Ta là bằng hữu của Thiết Ma Lặc, họ Triển tên Nguyên Tu, ngươi có lẽ cũng nghe qua tên của ta?”

Sử Bình Nguyên “ai da” kêu lên một tiếng rồi nói:

“Thì ra là Triển, Triển đại hiệp!”

Nguyên lai bốn mươi năm về trước phụ thân của Triển Nguyên Tu là đại ma đầu Triển Long Phi người mà giang hồ nghe danh là khiếp đảm, mẫu thân của y là nữ ma đầu Triển đại nương cũng có bản lĩnh cực kỳ cao cường, Triển Long Phi bị giang hồ hiệp nghĩa đạo vây công mà chết, mẫu thân thì muốn vì chồng mà báo thù. Nhưng y lại là người nhân hậu, cùng với mấy người Thiết Ma Lặc kết giao thành bằng hữu, hành vi hoàn toàn trái ngược với phụ mẫu, chẳng những không có báo cừu mà bản thân y cũng trở thành một vị du hiệp lừng danh trên giang hồ.

Triển Long Phi một đời là đại ma đầu, Triển Nguyên Tu thì lại là đại hiệp đương thời, sự tích về phụ tử hai người bọn họ, trong võ lâm ai nấy đều hay biết. Sở Bình Nguyên mặc dù là vãn sinh hậu bối, khi Triển Long Phi chết, y còn chưa ra đời, nhưng cũng đã được nghe từ không ít vị võ lâm tiền bối luận bàn về cố sự của cha con bọn họ.

Triển Nguyên Tu cười bảo:

“Hai từ đại hiệp, thật không dám nhận. Sở công tử, ngươi đã từng cùng với mấy người Thiết Ma Lặc, Đoàn Khắc Tà đều bị liệt danh vào mười đại phản nghịch, chuyện đại náo giáo trường ở Trường An năm đó, ai mà chẳng biết, ai mà không hiểu, ta cũng đã ngưỡng mộ từ lâu”.

Nói đến đây thì chợt thấy một mỹ phụ vén rèm bước vào, cười nói:

“Các người nói về Đoàn Khắc Tà à, đã mấy năm nay rồi ta chưa thấy nó, Sở công tử, nghe nói ngươi và nó giao tình rất tốt, lần này sao không cùng đi với nó?”

Người đến chính là Vương Yến Vũ, thê tử của Triển Nguyên Tu. Phu thê bọn họ với Thiết Ma Lặc là bằng hữu vô cùng thân thiết, yêu cây thì yêu cả cành, cho nên đối với Đoàn Khắc Tà cũng rất quan tâm, Sở Bình Nguyên lại là bằng hữu của Đoàn Khắc Tà, như vậy cũng có dây dưa.

Sở Bình Nguyên đáp:

“Đoàn thiếu hiệp không cùng đi với vãn bối, nhưng đêm qua lại may nhờ gặp được y, bằng không trước khi gặp Tinh Tinh Nhi và Mưu Thế Kiệt vãn bối đã bị nguy hiểm, trước khi bị Mưu Thế Kiệt vây công, thì tính mạng cũng khó bảo toàn rồi”.

Nói rồi y mang nhưng tao ngộ đêm qua thuật lại một lượt, Vương Yến Vũ bảo:

“Khắc Tà không biết nơi này, nhất định là nó đã thẳng đường đến đại trại của Phục Ngưu sơn rồi. Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, trong sơn trại thường thường có người đến đây, ta có thể bảo bọn họ mang tin tức của ngươi chuyển đi”.

Sở Bình Nguyên nói:

“Hết thảy đều xin đa tạ tiền bối phí tâm. Nhưng không biết vì sao tiền bối lại biết chuyện đêm qua mà đến cứu tính mạng vãn bối?”

Triển Nguyên Tu ha hả cười bảo:

“Thiết Ma Lặc và chúng ta bình bối, Đoàn Khắc Tà là biểu đệ của Thiết Ma Lặc, tính ra cũng là cùng bối với chúng ta. Ngươi có thể nào cứ gọi ta là tiền bối được? Ta nhiều tuổi hơn ngươi, nếu ngươi không chê ta với cao vậy thì cứ gọi ta một tiếng đại ca đi”.

Sở Bình Nguyên cũng là người hào sảng, chối từ không được, liền chỉ đành tòng mệnh, sửa miệng gọi y là “đại ca”.

Triển Nguyên Tu nói:

“Chuyện đêm qua thực sự cũng là rất trùng hợp. Đợi lát nữa Chử lão gia tử đến đây, chúng ta sẽ kể tỉ mỉ lại cho đệ. Đệ bất tất phải đa tạ ta, đệ nên đa tạ Chử lão gia tử, đệ bị thương thật sự không nhẹ, làm tốn không ít kim sang bí chế của người”.

Sở Bình Nguyên vừa muốn hỏi “Chử lão gia tử” là ai thì một lão nhân đầu bạc trắng như cước đã ha hả cười lớn bước vào nhà.

Lão nhân cười bảo rằng:

“Tiểu Triển, ngươi lại thay ta bán cao dược đó”.

Triển Nguyên Tu là một đại hán cao lớn đã bốn mươi tuổi, vậy mà lão nhân kia còn gọi y là “Tiểu Triển”, trước mặt khách nhân cũng không chịu sửa. Vương Yến Vũ phì cười một tiếng, lão nhân kia hỏi:

“Ngươi cười cái gì? Trượng phu của ngươi trước mặt người khác thì là đại hiệp, nhưng trong mắt ta vẫn là Tiểu Triển”.

Vương Yến Vũ bảo:

“Ta không cười chuyện đó, ta cười là lão nhân gia thế nào mà lại đột nhiên khiêm tốn như vậy? Lão không phải thường thường khoa trương ‘Bổ thiên cao’ là hàng cực phẩm trong kim sang dược ư?Lần này thì không phải Tiểu Triển đã thổi phồng giúp người rồi”.

Lão nhân kia bảo:

“Xem ra ngươi còn không biết đó. Nói ra còn là nhờ Sở tướng công có nội công thâm hậu, Đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi đã tẩm độc. Bổ thiên cao của ta tuy có công năng chỉ huyết sanh cơ, kiêm cả khả năng chống độc, nhưng nếu như không có nội công của Sở tướng công tương trợ dược lực, thì sao có thể nhanh có hiệu lực như vậy được?”

Nói đến đây lão lại thở dài bảo:

“Tên Tinh Tinh Nhi này thích nhất là gây chuyện thị phi, đổ dầu vào lửa, thừa cơ thủ lợi. Năm đó, chúa công phải lụy hắn, cùng tranh đoạt chức Lục lâm Minh chủ với Đậu gia, hại chết vô số người, tuy đoạt được đến tay, nhưng cũng bị Tinh Tinh Nhi xúi giục nhầm đường, cuối cùng là thân bại danh liệt. Bây giờ, nghe nói hắn lại nương nhờ vào Lục lâm Minh chủ Mưu Thế Kiệt, nhất định cũng không có chuyện gì tốt đẹp”.

Lão nhân này đối với Tinh Tinh Nhi thật rất căm hận, nhưng lại không biết Mưu Thế Kiệt cũng âm trầm độc hiểm còn hơn cả Tinh Tinh Nhi.

Sở Bình Nguyên thỉnh giáo tính danh, lúc ấy mới biết lão nhân này chính chính là phó thủ Chử Toại của Lục lâm Minh chủ Vương Bá Thông khi xưa, thê tử Vương Yến Vũ của Triển Nguyên Tu thì là con gái của Vương Bá Thông.

Nguyên lai phu thê Triển Nguyên Tu nhận được thiệp mời của Thiết Ma Lặc đến Phục Ngưu sơn tham gia đại hội lục lâm. Phục Ngưu sơn trải dài mấy trăm dặm, Chử Toại trú ở đầu núi, cách đại trại không quá hai ngày đường. Vợ chồng Triển Nguyên Tu cùng đến nhà Chử Toại làm khách. Nam hài tử đó tên gọi là Triển Bá Thừa, là con trai của bọn họ. Nữ hài tử kia tên gọi Bảo Linh là tôn nữ của Chử Toại. Con trai của Chử Toại là Chử Lương ở Phục Ngưu sơn làm đại đầu mục thuộc hạ của Hùng lão Trại chủ. Cho nên Chử gia của bọn họ cũng là một trạm truyền tin mật của đại trại, cùng với các trại nhỏ thường thường trao đổi tin tức.

Hai ngày nay Chử lão đầu phát hiện có rất nhiều người lạ liên tục qua lại, một mặt thông tri về cho sơn trại, một mặt âm thầm lưu tâm. Đêm qua, trong lúc mưa gió, mơ hồ nghe thấy tiếng chém giết, Chử Toại vốn muốn tự mình đi khám xét, nhưng Triển Nguyên Tu vì lão tuổi đã cao, nên thay lão đi. Chử Toại sợ y không thuộc sơn lộ, liền bảo tôn nữ dẫn đường cho y, đúng lúc gặp phải Sở Bình Nguyên đang bị Mưu Thế Kiệt với Tinh Tinh Nhi vây công. Triển Nguyên Tu phục trên mỏm núi, sau khi từ trong lời của bọn họ thì biết được người bị vậy công là Sở Bình Nguyên, tức thì liền cứu y cuốn lên trên.

Sở Bình Nguyên sau khi biết được quan hệ của bọn họ với Thiết Ma Lặc cũng như với sơn trại, thì vô cùng mừng rỡ, nói:

“Vãn bối tuy không phải là người trong lục lâm, nhưng cũng nhận được thiệp mời của Thiết Ma Lặc đến đây tham dự đại hội. Giờ lại không biết có thể tham gia được hay không?”

Chử Toại cười an ủi:

“Ngươi yên tâm, ta đảm bảo không quá ba ngày, ngươi có thể cử động được. Sau bảy ngày thì khôi phục như xưa. Nhất định là có thể kịp đến xem náo nhiệt”.

Quả nhiên đến ngày thứ ba thì tinh thần của Sở Bình Nguyên đã dần dần khôi phục, có thể chống quải trượng đi lại. Ngày hôm đó, vợ chồng Triển Nguyên Tu mới sớm đã đi, đến giữa trưa, Sở Bình Nguyên thấy sắc trời rất đẹp, y tinh thần đã tốt lên nhiều, liền bỏ quải trượng, ra ngoài nhà hứng nắng, thử hoạt động gân cốt. Bên ngoài cửa hai đứa nhỏ Triển Bá Thừa và Chử Bảo Linh đang chơi đùa.

Chỉ nghe hai tiếng “bộp bộp”, trên không đang có hai con chim bay qua thì bị Chử Bảo Linh dùng liên châu tiêu pháp, lấy đá làm tiêu, đánh rơi xuống. Sở Bình Nguyên khen:

“Công phu ám khí khá lắm!”

Chử Bảo Linh hai má hồng hồng, cô bé bảo:

“Sở đại ca, trò chơi của hài tử ta khiến đại ca chê cười rồi. Sở đại ca, ta thật sự rất bội phục công phu của huynh đó. Nghe nói họ Mưu kia là Lục lâm Minh chủ, huynh một mình đấu với hắn lại còn cả cái lão khỉ già kia, vậy mà vẫn công nhiều thủ ít, ta đều thấy hết. Lúc ấy trông thấy vậy, ta thật sự kinh tâm động phách, lại tiếc không nỡ không nhìn”.

Sở Bình Nguyên cười hỏi:

“Muội năm nay bao nhiêu tuổi?”

Chử Bảo Linh đáp:

“Mười sáu tuổi rồi, huynh hỏi ta tuổi để làm gì?”

Triển Bá Thừa ở một bên hì hì cười bảo:

“Sở thúc thúc là muốn hỏi chồng cho tỷ”.

Chử Bảo Linh làm ra vẻ người lớn, cô nói:

“Tiểu Thừa Tử, đệ bé con mà thật xấu quá, nói nhăng nói quậy, coi chừng ta xé miệng đệ ra đấy”.

Sở Bình Nguyên bảo:

“Ta cũng lớn hơn muội tròn mười tuổi. Bây giờ muội đã được như vậy rồi, qua mười năm nữa, nhất định bản lĩnh sẽ hơn ta”.

Chử Bảo Linh giận dỗi:

“Sở đại ca, huynh cũng nói giỡn với ta”.

Sở Bình Nguyên cười nói:

“Ta không phải như Tiểu Thừa Tử, ta nói là thật đó”.

Triển Bá Thừa tựa hồ có chút đố kỵ, chú nhóc nói:

“Được rồi, Sở thúc thúc đã khen ngợi tỷ như vậy, tỷ có thể đắc ý rồi”.

Chử Bảo Lĩnh cười nói:

“Ngươi muốn người khác khen, đó chẳng phải rất dễ dàng sao? Sở đại ca, huynh còn chưa nhìn qua công phu của nó đó, nó năm nay mới có mười tuổi, so với ta kém đúng sáu tuổi, vậy mà công phu còn cao hơn cả ta! Ta vừa rồi đang muốn thỉnh giáo Ngũ Cầm chưởng pháp của nó”.

Sở Bình Nguyên nói:

“Vậy ư? Như thế là ta đã làm cụt hứng của các ngươi rồi. Ta cũng muốn được khai nhãn giới, tiểu huynh đệ, đệ đi một vài đường đi”.

Triển Bá Thừa tỏ vẻ đắc ý, nhưng lại có điểm xấu hổ, nó bảo:

“Sở thúc thúc người đừng nghe tỷ ấy nói lung tung”.

Chử Bảo Linh làm ra bộ dáng trang nghiêm, học theo khẩu khí của Sở Bình Nguyên mà bảo rằng:

“Ta nói là thật đó, đệ muốn Sở đại ca khen đệ, thì đệ cũng đừng xấu hổ e ấp như đại cô nương nữa, cứ chối từ mãi”.

Triển Bá Thừa có tâm tình háo thắng của trẻ con, bị hai người bọn họ thúc giục, cuối cùng cũng nói:

“Được, ta sẽ luyện để cho Sở thúc thúc xem, luyện không hay, Sở thúc thúc đừng buồn cười”.

Sở Bình Nguyên bảo:

“Ngũ Cầm chưởng pháp của Triển gia nổi danh thiên hạ, nhất định là tuyệt diệu rồi”.

Triển Bá Thừa lại càng đắc ý, cố ý gục gặc đầu, lẩm bà lẩm bẩm nói:

“Luyện như thế nào đây? À, có rồi, có rồi. Chử tỷ tỷ, tỷ vừa rồi đả chết hai con chim, đáng tiếc là đả xuống thì nó đã bị chết. Bây giờ đệ bắt một con chim sống tặng cho tỷ chơi!”

Trước mặt bọn họ có một cây đại thụ, trên cây có một tổ chim, Triển Bá Thừa vừa nói xong chữ “Chơi” thì thân hình đã bốc lên, nhẩy cao đến một trượng thì đơn chưởng ấn nhẹ vào thân cây, lần này thì bay lên cao quá cả tổ chim. Trong tổ chim có một con chim nhỏ mới ra ràng bị chú nhóc làm kinh động liền ráo rác bay ra. Triển Bá Thừa trong không chung lật mình một cái, tư thế tựa như đại ưng giương cánh, nghênh đón chú chim kia, chỉ một trảo đã nắm được nó vào trong tay.

Mặc dù là chim nhỏ mới ra ràng, bay chưa được nhanh lắm, nhưng rốt cuộc vẫn là biết bay. Triển Bá Thừa tuổi còn bé xíu như thế, vậy mà có thể luyện đến thân pháp dừng lại xoay xỏa trên không, tay bắt phi điểu, quả thật rất không dễ dàng.

Sở Bình Nguyên sớm đã biết “Ngũ Cầm chưởng pháp” của Triển gia là võ lâm nhất tuyệt, nhưng cũng không nghĩ tới một đứa nhỏ như vậy lại có thể đạt được chân truyền, thân thủ nhanh nhẹn đến nhường đó! Y không khỏi luôn miệng tán dương:

“Ngũ Cầm chưởng pháp quả nhiên danh bất hư truyền. Tiểu huynh đệ, thực sự là rất ấn tượng!”

Lần này y thực sự là từ trong lòng mà khen ngợi.

Chử Bảo Linh cười nói:

“Thừa đệ, giờ đệ có thể đắc ý được chưa? Ê, đệ ngồi ở trên cây à, sao còn chưa xuống đây?”

Triển Bá Thừa đáp:

“Chử tỷ tỷ, tỷ cũng lên đây xem một kỳ cảnh!”

Chử Bảo Linh kinh ngạc hỏi:

“Kỳ cảnh gì vậy?”

Triển Bá Thừa đáp:

“Sơn cốc bên kia, mặt đất bốc lên một phiến mây bảy màu rực rỡ, vô cùng đẹp mắt. Tỷ nhanh lên đây xem! Uy, chúng ta lại gần xem có được hay không, đất bằng tại sao lại bốc lên mây bảy mầu như vậy?”

Chử Bảo Linh giật mình kinh hãi, gấp gáp gọi:

“Thừa đệ, đệ nhanh xuống đây, ta không cần xem, ta biết nó là cái gì rồi. Đệ ngàn vạn lần không được đến gần nhìn”.

Triển Bá Thừa lấy làm kỳ quái, nhảy xuống khỏi đại thụ, hỏi:

“Vì sao không thể đến gần xem?”

Chử Bảo Linh đáp:

“Đấy là đào hoa chướng, đệ không hiểu, có độc đấy!”

Triển Bá Thừa than:

“Thứ đẹp như vậy, vậy mà lại có độc sao?”

Chử Bảo Linh bảo:

“Đáy cốc đó, có hàng trăm ngàn loài cây sinh ra hoa, gần đây nước mưa nhiều, đáy cốc ẩm thấp, hoa rụng xuống nhiều, hơi ẩm bốc lên, hít phải chướng khí đó, không chết cũng mắc bệnh một trận. Đệ tưởng là chơi vui được sao?”

Triển Bá Thừa thè lưỡi bảo:

“Lợi hại vậy sao? Có thực vậy không?”

Trong lời nói của cậu ta dường như rất đáng tiếc là không thể đến xem.

Chử Bảo Linh nói:

“Đệ không sợ sinh bệnh thì đến mà xem. Ờ, hay là chơi đùa với con chim này”.

Triển Bá Thừa hỏi:

“Vậy các người sống trong núi, vì sao không sợ chướng khí?”

Chú nhóc chỉ muốn được đến xem “kỳ cảnh”, nghe thấy Chử Bảo Linh nói đến con chim, thì liền hé bàn tay ra, chú chim non đã bay mất đằng nào rồi.

Chử Bảo Linh nói:

“Được rồi, chim cũng không bắt được mà chơi”.

Tiểu Bá Thừa đầy vẻ có lỗi bảo:

“Đừng gấp, đệ sẽ lại bắt cho tỷ một con khác”.

Chử Bảo Linh cười bảo:

“Ta chỉ nói chơi với đệ thôi, con chim non phải rời cha mẹ cũng rất đáng thương. Đừng bắt nó nữa”.

Triển Bá Thừa lại nói:

“Đào hoa chướng kia, đào hoa chướng,..... ai da, thực sự là rất đẹp”.

Chử Bảo Linh nói:

“Đệ còn không tin à?”

Đang nói chợt nghe thấy có người kêu la, tiếng kêu phát ra chính là hướng có đào hoa chướng. Chử Bảo Linh giật mình thất kinh bảo:

“Không hay, không biết là ai, lại hồ đồ như vậy đi vào nơi đó, xem ra đã bị trúng độc rồi”.

Triển Bá Thừa nói:

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ. Chử tỷ tỷ, tỷ có biện pháp gì cứu y không?”

Chử Bảo Linh đáp:

“Được, chúng ta về nhà lấy dược hoàn rồi đi”.

Triển Bá Thừa cười hóm hỉnh:

“Đệ sớm biết là các người có thuốc giải chướng khí mà”.

Chử Bảo Linh chạy vào trong nhà, lấy dược hoàn ra rồi bảo:

“Không sai, ta có thuốc giải nhưng không cho đệ đi”.

Triển Bá Thừa kéo cô ta lại rồi hỏi:

“Vì sao vậy?”

Chử Bảo Linh đáp:

“Cha mẹ đệ không ở đây, ta mang đệ đi mạo hiểm, chuyện này ta không đảm đương được, giải dược tuy có, nhưng vạn nhất đệ bị bệnh, như thế phải làm sao”.

Nói đoạn, Bảo Linh gỡ tay Triển Bá Thừa ra, rồi liền một mình đi. Triển Bá Thừa đột nhiên kêu lên:

“Uy, tỷ ngẫm lại đi, tỷ không muốn đệ giúp đỡ, tỷ có một mình có thể làm được không?”

Chử Bảo Linh hỏi lại:

“Ta không tìm người giao đấu, vì sao không có đệ trợ giúp thì không được?”

Triển Bá Thừa cười hóm hỉnh đáp:

“Nếu như người trúng độc hôn mê là kẻ to béo, một mình tỷ có thể cõng được y về không? Tối thiểu đệ cũng có thể trợ giúp tỷ nâng y dậy, như vậy đỡ tốn cho tỷ mất nhiều khí lực nha”.

Chử Bảo Linh ngẩn người, “Cái này ta không nghĩ đến”. Nên biết cô bé là khuê môn nữ hài, cũng đã được mười sáu tuổi, chưa nói đến kẻ bị trúng độc là người to béo, cho dù là gầy còm, chỉ cần y là nam nhân thì Chử Bảo Linh cũng không tiện mà cõng y. Cho nên cô nàng chỉ đành đáp ứng Triển Bá Thừa, để nó cùng đi theo.

Sở Bình Nguyên có chút không yên tâm bảo rằng:

“Chử cô nương, cô đã nói với gia gia mình chưa?”

Chử Bảo Linh cười đáp:

“Gia gia muội bị mắc chứng phong thấp của người già. Đi lại trong nhà thì không có chuyện gì, nhưng lên núi xuống núi thì không tiện lắm. Muội sợ nói cho người, người lại chống quải trượng mà tự mình đi. Muội giấu người, lẳng lẳng lấy giải dược đó. Sở đại ca, huynh che giấu cho muội một chút, cứu người là khẩn yếu, cứu về rồi hẵng nói”.

Triển Bá Thừa cũng nói:

“Không sai, nếu để cho lão gia gia biết, chỉ sợ người lại ngăn cản chúng ta, chạy nhanh, chạy nhanh!”

Hai người dắt tay nhau, nói đến một chữ “chạy” thì đã chui vào trong rừng.

Sở Bình Nguyên thầm nghĩ, “Hai hài tử này thực sự là tấm lòng nghĩa hiệp”. Bỗng y lại nhớ đến mình vào tuổi đó, cùng Vũ Văn Hồng Nghê cũng thường xuyên chơi đùa, tựa như tình cảnh hôm nay của bọn họ, bất quá so với bọn họ tuổi còn nhỏ hơn. Sao có thể ngờ đến, người bạn tốt thời thơ ấu bây giờ lại trở thành sinh tử oan gia? Sở Bình Nguyên buồn bã thẫn thờ, qua một hồi lâu, đang lúc không yên tâm thì trong rừng có tiếng bước chân người vang lên, Sở Bình Nguyên hỏi:

“Các ngươi về nhanh như vậy à?”

Một âm thanh hào sảng vang lên:

“Lão đệ, ngươi cũng khỏe nhanh vậy, có thể ra ngoài đi rồi à? Ta có tin tức tốt cho đệ, cho nên mới vội vàng trở về”.

Nguyên lai trở lại là hai vợ chồng Triển Nguyên Tu. Bọn họ chỉ nghĩ là Sở Bình Nguyên từ Chử Toại mà biết vì sao mình ra ngoài, cho nên đối với câu hỏi của y cũng không cảm thấy có gì đột ngột.

Sở Bình Nguyên hỏi:

“Có tin tức gì tốt vậy?”

Triển Nguyên Tu bảo:

“Đệ không phải lo lắng đám người Sư Đà Quốc sẽ lại truy tìm đệ hay sao? Bọn họ sẽ không đến nữa!”

Sở Bình Nguyên ngạc nhiên lại hỏi:

“Vì sao vậy?”

Triển Nguyên Tu đáp:

“Bọn họ đều bị Tân trại chủ đuổi xuống núi rồi”.

Nguyên lai đại trại của Phục Ngưu sơn nhận được tin tức từ vòng ngoài, có rất nhiều người lạ tụ tập trước đầu núi, liền phái Trại chủ Kim Kê lĩnh trước đây là Tân Thiên Hào dẫn đầu mấy chục đầu mục đắc lực đi trước xem xét, đến ngày thứ hai sau khi Sở Bình Nguyên xảy ra chuyện thì họ đến nơi, phát hiện đám người này là người Hồ, song phương suýt chút nữa thì giao đấu. Sau đó Tân Thiên Hùng hỏi ra là bọn họ đến để tầm cừu, Tân Thiên Hùng liền bảo rằng: “Ta không quan tâm đến chuyện riêng của các người, nhưng anh hùng hảo hán của nước ta đang có chuyện tụ hội trên núi này, chúng ta không đồng ý cho các người ở trên núi nhiều chuyện. Các ngươi muốn muốn tìm cừu nhân gì đó, thì trước tiên hãy xuống núi, qua một tháng sau mới được phép trở lại núi này. Nếu như các người không phục, có thể phái một người đến sơn trại của chúng ta để nói lý, nhận lấy bái thiếp, rồi theo lễ bái sơn. Hơn nữa chỉ cho phép một người đi, bằng không chớ trách chúng ta đao thương không có mắt!”

Đám võ sĩ Sư Đà thấy đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa đêm qua bọn họ vừa bị bại trận một lần, chỉ có một Sở Bình Nguyên và thêm một Đoàn Khắc Tà vậy mà đã làm bọn họ bị thương mười mấy người.

Bây giờ nghe nói hào kiệt võ lâm Trung Nguyên tụ tập tại núi này, sao bọn họ còn dám kháng mệnh? Thế là không chờ Tân Thiên Hùng dùng vũ lực khu trục, bọn họ đã vội lũ lượt quay xuống núi.

Sở Bình Nguyên nghe đến đó thì hỏi:

“Thủ lĩnh của đám võ sĩ này là một nữ tử trẻ tuổi, nàng ta cũng xuống núi rồi sao?”

Triển Nguyên Tu đáp:

“Ta cũng không gặp Tân trại chủ, ông ta đã về sơn trại rồi. Mấy chuyện này là do một đầu mục hôm nay thuật lại cho nghe, y không có đề cập đến nữ tử thủ lĩnh đó”.

Triển Nguyên Tu lại bảo:

“Còn có một tin tốt, buổi tối hôm qua Đoàn Khắc Tà và vị Sử cô nương của y cũng đã đến sơn trại, ta cũng nói mang tin tức đệ dưỡng bệnh ở đây nói cho đầu mục kia, bảo y chuyển về cho. Còn nữa, Mưu Thế Kiệt đã phái người đến sơn trại truyền đạt, nói rằng lục lâm đại hội này hắn có thể đúng kỳ hạn đến tham gia, nhưng nhất thiết phải do hắn chủ trì. Hắn còn tự cho mình là Lục lâm Minh chủ nữa, một đám người trung thành với hắn đã hạ trại ở một đỉnh núi đối diện với sơn trại. Nghe nói Mưu Thế Kiệt và Tinh Tinh Nhi đều đã đến rồi, nhưng người bên phía chúng ta không ai thấy bọn chúng”.

Sở Bình Nguyên nghe y đem đến nhiều tin tức như vậy thì rất cao hứng, liền hỏi:

“Đại ca nói đại hội lục lâm đã định kỳ hẹn, là hôm nào vậy?”

Triển Nguyên Tu đáp:

“Là ba ngày sau”.

Vương Yến Vũ cười bảo:

“Còn có tới ba ngày, thân thể của đệ khôi phục rất nhanh, nhất định là có thể đến phó hội được. Để một mình ở đây thư giãn gân cốt à? Sao không thấy Thừa nhi và Bảo Linh, bọn nhóc không biết lại đi chỗ nào chơi rồi, cũng không biết bồi tiếp khách nhân”.

Sở Bình Nguyên vội vang bảo:

“Đại tẩu đừng trách chúng, đệ đang muốn nói với người đó, là bọn chúng đi cứu người rồi”.

Vương Yến Vũ kinh ngạc hỏi:

“Cứu ai vậy?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Bọn chúng nghe thấy bên kia sơn cốc có người kêu gào, sợ rằng đã bị trúng độc của đào hoa chướng, Chử cô nương nói cô ta có giải dược trong nhà, hai đứa nhỏ bọn chúng liền vội vã đi rồi”.

Triển Nguyên Tu cười bảo:

“Khó được bọn chúng tuổi còn nhỏ như vậy cũng đã hiểu phải làm chuyện tốt. Chỉ là bọn chúng còn không có kinh nghiệm, nếu như gặp phải người xấu, thì khó mà tránh khỏi bị mắc lừa”.

Vương Yến Vũ nói:

“Giải dược của Chử gia tuy rằng có thể chống được chướng khí, nhưng bọn nó tuổi còn nhỏ, e rằng có gì sơ suất. Chúng ta đến xem sao”.

Triển Nguyên Tu bảo:

“Không cần, bọn chúng đã về rồi”.

Sở Bình Nguyên bệnh tình còn chưa khỏi, thính giác giảm sút, ngẩng đầu nhìn lại, cũng không thấy tung tích đâu, một lát sau mới nghe có tiếng bước chân.

Vương Yến Vũ kinh ngạc bảo:

“Uy, bị trúng độc là một nữ tử!”

Sở Bình Nguyên trong lòng chấn động, định thần nhìn xem, thì thấy Chử Bảo Linh và Triển Bá Thừa đang dìu một nữ tử, chẳng phải là Vũ Văn Hồng Nghê thì còn ai? Trong thời khắc đó, khi ai người nhìn nhau đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, giật nảy mình kinh ngạc. Vũ Văn Hồng Nghê trong lòng vẫn còn nỗi lo sợ tử vong, “ai da” một tiếng rồi theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng hai chân nàng đã nhũn ra, nào còn có thể nghe mệnh lệnh của nàng được? Vũ Văn Hồng Nghê bị trúng độc chướng, sắc mặt vốn đã xám nhợt, nên không nhìn thấy thần tình khiếp sợ của nàng. Nàng thất thanh kinh hô một tiếng, hữu khí vô lực, thanh âm cũng rất yếu ớt. Triển Nguyên Tu còn không để ý thấy như thế nào, nhưng Vương Yến Vũ rất tinh tế thì đã nghe ra trong âm thanh của Vũ Văn Hồng Nghê có chút run rẩy, lại nhìn sắc mặt của Sở Bình Nguyên, thấy đôi nhãn tình của y đương mở tròn ngây ngốc. Vương Yến Vũ trong lòng thoáng động, nghĩ thầm, “Chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?” Nàng liền vội vàng hỏi:

“Sở công tử, ngươi nhận ra nữ tử này à?”

Sở Bình Nguyên lấy lại bình tĩnh đáp:

“Không sai, nhận ra nàng ta chính là...”

Vũ Văn Hồng Nghê nghĩ thầm:

“Xúi quẩy rồi, nguy rồi. Ta muốn giết hắn báo cừu, không ngờ ngược lại, lại rơi vào tay hắn!”

Nàng cho rằng lần này cái chết quyết không tránh khỏi, trong lòng ngược lại không thấy sợ hãi như trước nữa, đang muốn nói vài câu cứng cỏi, thì Triển Nguyên Tu và Vương Yến Vũ đều đồng thời khẩn trương hỏi:

“Là ai?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Nàng ta là hàng xóm của đệ, cha nàng họ Văn, là hảo hữu của phụ thân đệ. Chúng tôi từ nhỏ đã từng cùng học võ công đó”.

Vũ Văn là họ của người Hồ, cho nên Sở Bình Nguyên mới bỏ đi một chữ chuyển thành họ Văn của người Hán, tránh cho vợ chồng Triển Nguyên Tu nghi ngờ. Sau khi y nói xong, trong lòng cũng cảm thấy chút hổ thẹn, nguyên lai đây là lần đầu tiên trong đời y nói dối, y sợ nói ra danh tính lai lịch của Vũ Văn Hồng Nghê, Triển Nguyên Tu vị tất sẽ chịu cứu nàng.

Vương Yến Vũ thở phào một hơi bảo:

“Nghe nói dẫn đầu đám người Hồ đêm đó gây khó cho đệ là một nữ tử, ta còn nghĩ chính là cô ta”.

Triển Nguyên Tu cười bảo:

“Đâu có chuyện trùng hợp như vậy? Tân Thiên Hùng đã đuổi bọn họ xuống núi rồi, nữ tử kia thiết nghĩ cũng không lớn gan dám một mình thượng sơn đâu”.

Nào ai ngờ lại chính là đang có “trùng hợp” như vậy, Vũ Văn Hồng Nghê nhân vì Đoàn Khắc Tà đoạt mất bảo kiếm, lúc gần đi Đoàn Khắc Tà có lưu lại một câu rằng muốn nàng ta đem hai thất mã đến sơn trại đổi lấy bảo kiếm. Hơn nữa Tân Thiên Hùng khi đuổi bọn họ xuống cũng từng nói, có thể chiếu theo quy củ giang hồ, cho phép bọn họ cử ra một người, theo lễ bái sơn. Vũ Văn Hồng Nghê báo thù không được, bảo kiếm lại rơi vào tay người khác, suy đi nghĩ lại, rốt cuộc hạ quyết tâm, lên núi một lần nữa. Võ công của Sở Bình Nguyên cao cường hơn nàng. Nàng lần nầy lên núi thật là một tay khó vỗ, càng dữ nhiều lành ít. Những điều này nàng đều nghĩ đến, không phải là không sợ, nhưng vì phong tục của bổn quốc, trọng nhất chính là báo cừu, từ nhỏ nàng đã được dạy phải trả được cừu hận, nàng quyết định nhất chết báo thù, cho dù phải mất không tính mệnh, thì cũng có thể lấy cái chết mà đòi lại công đạo cho phụ thân. Nếu như báo thù không được, trở về nước sẽ bị người người cười chê.

Sau khi nàng một mình lên núi, không biết lối đi, đến sáng hôm nay thì gặp sương mờ mà bị mất phương hướng, bước nhầm vào đào hoa cốc, trùng hợp lại gặp phải chướng khí bốc lên sau khi có mưa xuân.

Vũ Văn Hồng Nghê trúng độc chướng, nhờ vào nội công đã có căn cơ nên thần trí vẫn hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng nửa bước cũng khó đi nổi. Nàng một thân một mình, kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thưa, gặp nạn trong thâm sơn cùng cốc, tự nhủ chắc mình hẳn phải chết. Không ngờ mệnh nàng lại không tuyệt nên mới được hai đứa nhỏ Chử Bảo Linh và Triển Bá Thừa cứu ra, càng không ngờ nhất chính là vừa mới thoát khỏi hiểm nguy thì lại rơi vào trong tay “địch nhân”, người nhà của hai đứa trẻ này lại chính là hảo hữu của Sở Bình Nguyên, sinh tử của nàng đã bị nắm trong tay của Sở Bình Nguyên, chỉ bằng vào một lời nói của y mà quyết.

Vũ Văn Hồng Nghê tuy nói là đã hạ quyết tâm, không để ý đến tánh mạng, chỉ quyết ý báo thù, nhưng ham sống chính là bản năng của con người, trong tình cảnh sinh tử quan đầu thế này thì vẫn không khỏi trong lòng phát hoảng, chợt nghe thấy Sở Bình Nguyên chẳng những không thừa lúc người lâm nguy mà ngược lại lấy đức báo oán, che giấu cho nàng, để bằng hữu của y có thể an tâm thu dụng nàng. Trong lúc này, Vũ Văn Hồng Nghê không khỏi tâm tình kích động, cũng không biết là xấu hổ hay vui mừng, hay còn là tự thương, tự thương cho an bài của “vận mệnh”, đã chú định nàng không thể không báo thù. Nàng cố hết sức kìm hãm dòng nhãn lệ, thế những khóe mắt cũng đã hoen ướt.

Hai đứa trẻ Triển Bá Thừa và Chử Bảo Linh càng cao hứng, Triển Bá Thừa vỗ tay cười nói:

“Nguyên lai là hảo hữu của Sở thúc thúc, thật đúng là xảo hợp quá. Sở thúc thúc, thúc lấy gì tạ ơn Tiểu Thừa đây?”

Chử Bảo Linh bảo:

“Sở đại ca, huynh mang đao pháp hôm đó dùng ra dạy muội một đường. Huynh có bằng lòng không, bằng không muội sẽ không giao vị cô nương này cho huynh”.

Bảo Linh lưng cõng Vũ Văn Hồng Nghê, vẫn còn chăm chăm hướng Sở Bình Nguyên giả bộ làm mặt quỷ, dường như đã nhận định Vũ Văn Hồng Nghê này chính là tình nhân của y, khiến cho Sở Bình Nguyên dở khóc dở cười, chỉ đành vội vội xua tay nói:

“Không nói chuyện đùa nữa, khí lực của ta chưa mạnh lại, muội giao cho ta, ta cũng không dìu được nàng ta”.

Nguyên lai Chử Bảo Linh đang làm bộ muốn đẩy Vũ Văn Hồng Nghê đến chỗ y.

Vương Yến Vũ cười bảo:

“Giao cho ta đi, đừng làm nhộn nữa. Chờ Sở thúc thúc lành bệnh, các ngươi muốn học bản lĩnh gì, y còn có thể tiếc sức mà không dạy sao?”

Lập tức nàng tiếp lấy Vũ Văn Hồng Nghê, dìu nàng ta vào trong Chử gia.

Chử Toại hay chuyện, liền tự mình đi ra bắt mạch cho Vũ Văn Hồng Nghê, rồi nói:

“Nếu như cô ta mới trúng độc, liền lập tức phục ngay giải dược của ta, như vậy thì tốt hơn nhiều”.

Sở Bình Nguyên rất lo lắng, liền vội vàng hỏi ngay:

“Bây giờ thế nào?”

Chử Toại đáp:

“Thời gian trúng độc hơi lâu một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại quá, bất quá cần phải nghỉ ngơi một hai ngày”.

Vương Yến Vũ cười nói:

“Đây chẳng phải là cũng tốt hay sao? Tặng cho lão một vị khách quý khó cầu. Vị cô nương này xem chừng cũng là đến phó hội đó, vậy thì cứ nghỉ lại thêm hai ngày, cũng vừa vặn cùng đồng hành với Sở huynh đệ”.

Lập tức Chử gia dọn một gian tĩnh thất chéo đối diện với phòng của Sở Bình Nguyên cho Vũ Văn Hồng Nghê tĩnh dưỡng. Bọn họ cố ý an bài như vậy, để cho hai người dưỡng bệnh ở gần nhau, cũng có thể tiện bề chiếu cố.

Sở Bình Nguyên nói chuyện một hồi tinh thần mệt mỏi, khi Vương Yến Vũ mấy người bận rộn trị liệu cho Vũ Văn Hồng Nghê thì y tự quay về phòng mình nghỉ ngơi.

Khi hoàng hôn xuống, Vương Yến Vũ mang đến cho y một bát cháo, cười bảo:

“Sở huynh đệ, đệ vì sao suốt cả buổi chiều đều không đến thăm Văn cô nương của mình vậy?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Đệ không biết chăm sóc bệnh nhân, cô ta là con gái khuê các, đệ không tiện bồi tiếp nàng. Đã như giúp mà chẳng giúp được, vậy chỉ đành nhờ đại tẩu phí nhiều tâm lực vậy”.

Vương Yến Vũ liếc nhìn Sở Bình Nguyên một cái, dường như có điều suy nghĩ, đột nhiên nàng cười nói:

“Đệ không phải cùng nàng ta là thanh mai trúc mã quen biết từ thuở nhỏ hay sao? Vì sao lại ngại ngùng không đến phòng nàng ta thăm hỏi vậy?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Tuy là thanh mai trúc mã, nhưng đệ phiêu bạt giang hồ, đã nhiều năm qua hai bên không gặp mặt nhau”.

Vương Yến Vũ nói:

“Theo như ta thấy đó, là đệ cố tình muốn tránh mặt nàng ta, đệ có chút sợ phải thấy nàng, đúng không? Ta là đại tẩu của đệ, đệ có chuyện gì cứ an tâm nói với ta không cần lo lắng”.

Sở Bình Nguyên thất kinh, nghĩ thầm, “Đại tẩu là con gái của tiền Lục lâm Minh chủ Vương Bá Thông, nghe nói năm đó người đã từng là trợ thủ đắc lực của phụ thân mình, quả nhiên danh bất hư truyền, thực sự là tinh minh lợi hại”. Nghĩ vậy, y liền vội vàng đáp:

“Không có, không có! Đệ thực sự không có tâm sự gì”.

Vương Yến Vũ cười cười bảo:

“Đệ không có tâm sự, vậy vị Văn cô nương kia lại có tâm sự!”

Sở Bình Nguyên không khỏi lại thêm hoảng hốt, nhưng cũng không nhịn được liền vội hỏi:

“Đại tẩu biết nàng ta có tâm sự thế nào sao?”

Vương Yến Vũ đáp:

“Văn cô nương phục giải dược xong, sớm đã tỉnh lại. Tinh thần của nàng cũng khôi phục rất nhanh, ta vừa rồi cùng nàng bàn luận về chuyện gia đình”.

Sở Bình Nguyên lại vừa cả kinh, lại vừa kinh ngạc, “Chẳng lẽ Hồng Nghê lại mang chuyện nàng muốn báo cừu ta nói cho đại tẩu nghe sao?”. Nghĩ vậy y lại vội hỏi:

“Nàng ta nói chuyện gì với đại tẩu?”

Vương Yến Vũ đáp:

“Nàng ta khí lực còn suy nhược, ta không muốn nàng ta nói nhiều, là nàng ta muốn ta nói mấy chuyện vụn vặt trong nhà, ta mang việc nhà của ta kể với nàng”.

Sở Bình Nguyên thở phào một hơi nghĩ thầm, “Nguyên lai là như vậy, Hồng Nghê một nửa là hiếu kỳ, một nửa là không yên tâm cho nên mới gặng hỏi lai lịch của đại tẩu”. Vương Yến Vũ lại nói tiếp:

“Nàng ta nghe ta kể lại khi cha ta lâm chung, thì hối lỗi chuyện xưa, cùng Đoàn đại hiệp chuyển cừu thành bạn. Lại nghe đến chuyện trượng phu ta, tức Triển đại ca của đệ cũng cải tà quy chính, chống mệnh của mẫu thân, không chịu hồ đồ báo thù cho phụ thân. Nàng nghe đến đó, đến đó thì khóe mắt có giọt lệ, nàng ta lẳng lẽ chớp mắt làm tan giọt lệ, nàng ta cho rằng ta không có lưu tâm nhưng tất cả đều lọt vào mắt ta. Cho nên ta biết nàng ta nhất định có tâm sự gì đó. Đệ biết được chi tiết về nàng ta, có phải nàng ta cũng có cừu nhân gì không?”

Sở Bình Nguyên quanh co đáp:

“Đệ từ nhỏ đã rời nhà, đối với gia sự của nàng ta cũng không biết rõ ràng. Có lẽ nàng ta nghe đại tẩu kể lại chuyện xưa mà xúc động quá thôi, vị tất đã phải là do thân thế tương đồng”.

Vương Yến Vũ lại cười bảo:

“Ta cùng với nàng ta mới vừa quen biết, không tiện hỏi tâm sự của nàng ta, đệ nên quan tâm đến nàng hơn mới được”.

Sở Bình Nguyên đáp:

“Vâng, nhưng bây giờ trời đã tối rồi. Để nàng ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai đệ sẽ qua thăm”.

Vương Yến Vũ cười nói:

“Đúng vậy, cũng tiện thăm hỏi tâm sự của nàng ta”.

Vương Yến Vũ đi rồi, Sở Bình Nguyên tâm tư bất định, “Đại tẩu là người thông minh tuyệt đỉnh, chẳng lẽ người đã đoán được Hồng Nghê là ai, nên cố ý cùng nàng ta nói chuyện xưa như vậy?” Lại nghĩ, “Hồng Nghê nghe xong thì ứa lệ, chỉ mong nàng ta thật sự bị cảm động, từ nay về sau không còn xem ta là cừu nhân nữa”. Nghĩ đến nơi này, Sở Bình Nguyên cơ hồ không nhịn được, muốn đến để được nhìn nàng, nhưng thấy sắc trời đã tối, cuối cùng cũng không sang nữa. Y nghĩ bụng, “Bất kể nàng đối với ta như thế nào, đại trượng phu quang minh lỗi lạc, chỉ hỏi việc nên làm hay không nên, cho dù nàng ta vẫn xem ta là cừu nhân, ta cũng không hối hận đã cứu nàng lần này”.

Ngày xuân mưa nhiều, vào lúc canh ba lại lất phất mưa, Sở Bình Nguyên gối đầu nghe mưa, tâm sự như sóng triều, không sao ngủ được. Mưa lạnh hắt lên song cửa nghe tí tách, chợt nghe thấy cửa phòng cũng vang lên tiếng nhè nhẹ, dường như có người đẩy cửa phòng, lặng lẽ đi vào.

Sở Bình Nguyên lấy làm kinh hãi, lập tức trong lòng sáng tỏ, biết rõ người âm thầm lén vào phòng mình nhất định chính là Vũ Văn Hồng Nghê. Sở Bình Nguyên trong lòng nghĩ thầm, “Kỳ quái, nàng ta nửa đêm canh ba đến làm gì? Chẳng lẽ còn muốn phải ám sát ta mới được ư?”

Lập tức y hướng mặt ra phía ngoài, nghiêng người nằm xuống, cố ý phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Trong bóng đêm, chỉ thấy bạch quang lóe lên, người đến quả nhiên là Vũ Văn Hồng Nghê, tên tay nàng đang cầm một cây bảo kiếm, Sở Bình Nguyên vô cùng phẫn nộ, “Lý đâu như vậy, y quả nhiên là muốn đến giết ta!”

Sở Bình Nguyên đang muốn nhẩy bật lên đoạt lấy bảo kiếm của nàng, chợt nghe thấy tiếng Vũ Văn Hồng Nghê khẽ thở dài nói với chình mình: “Không thể, không thể làm như vậy...” Bạch quang vừa lóe lên lập tức biến mất, chắc là nàng đã tra kiếm vào bao. Sở Bình Nguyên thở phào nhẹ nhõm, “May mắn, cuối cùng nàng cũng có chút lương tâm”. Tâm niệm còn chưa qua thì bóng đen đã bước đến trước giường.

Bên ngoài trời đang mưa xuống, trong phòng mặc dù đêm đen, nhưng mơ hồ còn có thể thấy được bóng đen. Vũ Văn Hồng Nghê bước đến trước giường, nàng se sẽ nhìn qua một chút, bỗng dưng lại lẩm bẩm nói một mình: “Ngủ chăn cũng không biết đắp, Đêm lạnh phong hàn, y lại còn đang bị bệnh!” Nàng u uẩn nói lại thở dài một hơi, rồi không kìm hãm được lấy chăn đắp cho Sở Bình Nguyên.

Sở Bình Nguyên vươn vai, làm bộ đột nhiên kinh tỉnh, ngồi dậy nói:

“Là nàng ư, Tiểu Nghê Tử? Đa tạ nàng!”

Vũ Văn Hồng Nghê xấu hổ đến cả mặt đỏ bừng, trong bóng đêm Sở Bình Nguyên mặc dù không thấy được sắc diện của nàng nhưng cũng nghe thấy hơi thở của nàng khẩn trương.

Sở Bình Nguyên bảo:

“Muội ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, xin thứ ta không tiếp đãi chu đáo. Ta vốn định sáng mai mới đến thăm muội, nào ngờ muội đã đến trước rồi”.

Vũ Văn Hồng Nghê tâm hoảng ý loạn, qua một hồi lâu, tinh thần mới ổn định lại, nàng nói:

“Sở, Sở đại ca, ta chính là muốn hỏi huynh một câu”.

Sở Bình Nguyên thấy nàng đã khôi phục lại cách xưng hô thuở nhỏ thì mỉm cười bảo:

“Được, muội nói đi”.

Vũ Văn Hồng Nghê hỏi:

“Ta đã lạc vào trong tay huynh, vì sao huynh không giết chết ta?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Chúng ta vốn vô cừu vô oán, ta giết muội để làm gì?”

Vũ Văn Hồng Nghê nói:

“Vậy huynh có biết ta lúc này đến đây để làm gì không?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Đa tạ muội đã đến thăm bệnh”.

Vũ Văn Hồng Nghê liền nói:

“Không, không phải, ta vốn muốn nhân cơ hội huynh đang bệnh mà giết chết huynh đó”.

Sở Bình Nguyên cười bảo rằng:

“Nhưng muội dù sao cũng không giết ta, muội còn đắp chăn cho ta, đúng không?”

Vũ Văn Hồng Nghê bảo:

“Không, không, đúng vậy. Ta, ta, ta thấy lần này huynh đã cứu ta, ta không nên trong lúc huynh bị bệnh mà giết huynh”.

Sở Bình Nguyên lại hỏi:

“A, nói như vậy, sau này muội vẫn còn muốn giết ta?”

Vũ Văn Hồng Nghê đáp:

“Không, không sai! Ta vốn chuẩn bị nếu giết huynh không được thì sẽ để huynh giết chết. Ta không muốn gạt huynh, huynh không nhân cơ hội này giết ta, sau này sẽ hối hân”.

Sở Bình Nguyên cười bảo:

“Ta muốn giết muội, hà tất phải cứu muội? Ta quyết không hối hận, muội không phải đã nghe đại tẩu kể lại cố sự hay sao? Vì sao ý niệm báo cừu vẫn còn không thể tiêu tan?”

Vũ Văn Hồng Nghê buồn bã đáp:

“Tình cảnh của ta với Triển đại ca không giống nhau, ta đã vẩy huyết tửu tuyên thề trước linh vị cha ta!”

Sở Bình Nguyên nhíu chặt lông mày, thầm nghĩ, “Lại là cái câu đó, cái gì mà vẩy huyết tửu với tuyên thệ, đều chẳng phải là người lớn sắp đặt ư, không ngờ nàng lại nghiêm túc đến như vậy? Ôi, nhưng mà nàng ta đã chấp mê bất ngộ, làm sao có thể khai giải cho nàng ta đây?” Vũ Văn Hồng Nghê dường như cũng đã thấu hiểu được tâm tư của y, nàng dùng giọng nói chua chát tiếp rằng:

“Đã vẩy huyết tửu, thệ ngôn phục cừu thì không thể làm trái được! Nếu như làm trái, khi sống người thân không tha thứ, lúc chết quỷ hồn của phụ thân cũng sẽ chẳng dung tha!”

Sở Bình Nguyên bị nàng nói cho dở khóc dở cười, y bảo:

“Có lẽ quỷ hồn của phụ thân muội sớm đã minh bạch ai là cừu nhân chân chính của người rồi?”

Vũ Văn Hồng Nghê thoáng ngẩn người rồi hỏi:

“Lời này của huynh là có ý gì? Chẳng lẽ huynh cho rằng phụ thân ta không phải chết dưới tay của phụ thân huynh ư?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Tiểu Nghê Tử, muội không có nghĩ kỹ lại đi, Hồi tộc mới chính là hung thủ đầu sỏ sát hại phụ thân muội. Đạo lý này cũng chẳng khó hiểu, muội...”

Vũ Văn Hồng Nghê tỏ ra rất thất vọng, nàng thở dài bảo:

“Ta cứ nghĩ huynh có phát hiện gì mới. Nguyên lai là huynh lại muốn nói lại cái đạo lý hôm trước đã giảng cho ta, có lẽ đạo lý của huynh là đúng, nhưng trừ phi, trừ phi...”

Sở Bình Nguyên vội hỏi:

“Trừ phi thế nào?”

Vũ Văn Hồng Nghê đáp:

“Trừ phi huynh có thể tìm ra được chứng cớ khác, chứng minh phụ thân của ta là bị người khác giết không phải là chết dưới tay phụ thân huynh. Bằng không, món nợ này vẫn phải tính lên đầu của Sở gia”.

Nói đến chỗ này, nàng đột nhiên đổi sang giọng thân mật bàn bạc:

“Đại ca, huynh đã nói qua, chiếu theo tình hình đêm hôm đó mà luận, sát hại phụ thân muội rất có khả năng là thủ hạ của phụ thân huynh. Mặc dù như vậy phụ thân huynh cũng không thoát khỏi quan hệ, nhưng chỉ cần huynh giúp muội bắt được một chân hung, muội sẽ không cần phải giết huynh nữa”.

Sở Bình Nguyên đột nhiên không vui, y nói:

“Tiểu Nghê Tử, đây là muội dạy ta tự lừa dối mình đó. Ta có thể mặc tình mua chuộc một người nhận thay làm chân hung, nhưng ta quyết không làm như vậy. Ta căn bản phản đối việc báo cừu không nói đạo lý, mơ mơ hồ đồ!”

Vũ Văn Hồng Nghê bảo:

“Nhưng muội đã vẩy huyết tửu trước linh vị của phụ thân, không báo cừu xong muội cả đời không yên lòng!”

Sở Bình Nguyên cười khổ bảo:

“Muội nhất định phải báo cừu mới yên lòng, xem ra ta chỉ còn cách là để cho muội giết chết!”

Vũ Văn Hồng Nghê nức nở nói:

“Đại ca, muội có lỗi với huynh. Nhưng muội cũng đã nghĩ qua, nếu muội may mắn trả thù thành công, muội giết huynh rồi thì cũng sẽ lập tức tự vẫn chết theo huynh. Nếu như bất thành, muội xin huynh một đao giết chết muội để muội được giải thoát. Muội vì báo cừu không thành mà chết dưới đao của huynh, muội cũng có thể an tâm mà đi gặp cha của mình”.

Sở Bình Nguyên lớn tiếng nói:

“Ta không muốn chết, ta cũng không muốn muội chết. Vì sao chúng ta không thể cùng sống được?”

Vũ Văn Hồng Nghê nhãn lệ trực ứa ra, nàng không hồi đáp câu hỏi của Sở Bình Nguyên. Sở Bình Nguyên biết trong một lúc nhất thời khó mà có thể thuyết phục nàng được, lại sợ làm kinh tỉnh mọi người, cho nên chỉ đành nhẹ nhàng nói:

“Tiểu Nghê Tử, muội cũng đang bệnh chưa khỏi, đêm đã khuya rồi, muội về ngủ trước đi đã. Ngày mai ta lại cùng bàn luận với muội”.

Vũ Văn Hồng Nghê thu ống tay áo, chầm chầm ra khỏi cửa phòng.

Chỉ nghe thấy nàng nghẹn ngào nói:

“Đêm nay, huynh là đại ca của muội, ngày mai huynh sẽ lại là cừu nhân của muội”.

Sau khi Vũ Văn Hồng Nghê rời khỏi, Sở Bình Nguyên trong lòng rất không thoải mái, lật qua lật lại, đến gần sáng mới mông lông thiếp đi.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, chợt nghe có tiếng gõ cửa, Sở Bình Nguyên bừng tỉnh, chỉ nghĩ là Vũ Văn Hồng Nghê đến tìm mình, nào ngờ cửa phòng mở ra thì lại là Vương Yến Vũ.

Vương Yến Vũ cười hỏi:

“Đêm qua không ngủ được hay sao?”

Sở Bình Nguyên nheo nheo con mắt, chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, nguyên lai mặt trời đã lên cao ba sào rồi. Sở Bình Nguyên đáp:

“Đa tạ đại tẩu quan tâm, đệ đã đỡ hơn nhiều rồi”.

Vương Yến Vũ đưa mắt nhìn quanh bốn phía trong phòng, Sở Bình Nguyên thấy lạ đang muốn hỏi nàng muốn tìm gì thì Vương Yến Vũ đã cười nói:

“Ta không phải đến thăm bệnh, ta muốn đến xem trong phòng có giấu người nào nữa không”.

Sở Bình Nguyên có tật giật mình, trên mặt thoáng hồng lúng túng bảo:

“Đại tẩu nói đùa rồi, trong này nhìn qua là thấy ngay, sao có thể giấu người ngoài vào được?”

Vương Yến Vũ nói:

“Người này có thể không phải người ngoài mà là hảo bằng hữu của đệ. Ta chỉ nghĩ là cô ta đã đến chỗ đệ”.

Sở Bình Nguyên lại càng hoảng hốt, vội hỏi:

“Đại tẩu, tỷ nói gì, vị Văn cô nương, nàng ta, nàng ta...”

Vương Yến Vũ đáp:

“Nàng ta không thấy đâu nữa”.

Sở Bình Nguyên ngẩn người thầm nghĩ, “Thảo nào tối hôm qua trước nàng khi rời đi, ta hẹn với nàng hôm nay sẽ nói chuyện, giọng nói của nàng cứ ấp a ấp úng, nói gì là đêm nay huynh là đại ca của muội, ngày mai huynh sẽ lại là cừu nhân của muội. Nguyên lai là nàng ta đã định hôm nay sẽ không gặp lại ta, sau này gặp lại, nàng vẫn muốn hướng ta mà báo cừu”. Trong lòng y khổ sở, bất tri bất giác lộ ra một tia cười khổ.

Vương Yến Vũ nói:

“Vị Văn cô nương này của đệ còn chưa khỏi hẳn, vì sao lại lặng lẽ bỏ đi?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Đệ cũng không biết, tính tình của nàng ta có điểm đặc biệt”.

Vương Yến Vũ cười bảo:

“Đệ cũng không biết sao? Ta nghĩ rằng đêm qua nàng ta đã cáo từ đệ rồi”.

Sở Bình Nguyên ửng hồng cả mặt, ấp núng hỏi:

“Đại tẩu, tẩu, tẩu đã biết ư?”

Vương Yến Vũ cười đáp:

“Không sai, ta đã biết đêm qua nàng ta đã vào phòng của đệ”.

Sở Bình Nguyên biết không thể gạt được nàng, nên chỉ đành mang việc tối hôm qua kể lại cho Vương Yến Vũ, đương nhiên là cũng tiết lộ thân phận của Vũ văn Hồng Nghê. Vương Yến Vũ lại cười bảo rằng:

“Kỳ thực đệ không nói cho ta, ta cũng đoán được vài phần. Ta chính là cố tình mang hai cố sự xưa ra kể với nàng ta đó”.

Sở Bình Nguyên duỗi tay duỗi chân, rồi nói:

“Đại tẩu, đệ nghĩ hôm nay đệ có thể lên đường được rồi. Khắc Tà nhất định đang nhớ đệ, đệ cũng muốn sớm đến sơn trại gặp y”.

Vương Yến Vũ lại khúc khích cười rằng:

“Đệ không phải nhớ Khắc Tà mà là lo lắng cho Vũ Văn cô nương phải không? Vị cô nương này võ nghệ cao cường, lại rất xinh đẹp, khó trách đệ đối với cô ta có tình có nghĩa như thế. Cô ta muốn tìm đệ báo thù, đệ lại còn che chở cho cô ta, ờ, thế này cũng hay, hai người các ngươi có thể kết thành giai ngẫu thì oan cừu gì cũng sẽ giải tiêu hết!”

Tâm sự trong lòng của Sở Bình Nguyên đều bị nàng nói ra hết, càng khiến cho y mặt đỏ quá tai, xấu hổ vô cùng, liền vội vàng bảo:

“Là đệ thấy cô ta có chỗ đáng thương, mơ mơ hồ hồ xem đệ là cừu nhân. Đệ đương nhiên là không thể chấp nhặt với cô ta, ờ, đệ cùng cô ta bất quá chỉ là tình huynh muội mà thôi”.

Vương Yến Vũ lại không nhịn được cười, nàng bảo:

“Các ngươi đêm qua mà là huynh muội chi tình ư? Theo như ta thấy, cô ta có dũng khí nửa đêm canh ba đến phòng đệ, sau đó lại lặng lẽ rời đi, cô ta đối với đệ sớm đã không phải là huynh muội chi tình rồi”.

Sở Bình Nguyên cười khổ nói:

“Nàng ta muốn hành thích đệ, nàng ta rời đi cũng chính là vì vẫn muốn coi đệ là thù nhân. Đệ không phải đã nói cho tẩu nghe hai câu trước khi nàng ta rời đi rồi sao?”

Vương Yến Vũ lại cười bảo:

“Cho nên đệ, mặc dù võ nghệ siêu quần, nhưng ta dám nói đệ còn chưa hiểu được suy nghĩ của nữ nhân mới lớn, báo cừu là điều nàng ta được dạy từ nhỏ, đắp chăn cho đệ mới chính là chân tình. Nàng ta lặng lẽ bỏ đi, là vì muốn tránh né đệ, có thể đoán rằng, trong lòng nàng ta thực sự hỗn loạn vô cùng, không biết phải xử sử ra sao”.

Sử Bình Nguyên cười nói:

“Đại tẩu, tỷ liệu đoán suy nghĩ người, tựa như thấy rõ mồn một. Đệ không phải nàng ta, không biết là tỷ đoán có đúng hay không”.

Vương Yến Vũ cười bảo:

“Ta còn có thể liệu trúng tâm sự của đệ đó, nàng ta tránh né đệ là vì sớm đối với đệ tình trong như đã. Đệ bây giờ đi tìm nàng ta cũng không phải giống như huynh muội chi tình, đệ tự mình còn chưa cảm thấy hay sao?”

Sở Bình Nguyên nóng ran cả mặt, nguyên lai bí mất trong nội tâm của mình, xác thực là y cũng chưa từng phát giác ra như vậy. Y nghĩ bụng, “Vừa rồi đại tẩu nói nàng ta đối với ta không phải huynh muội chi tình, ta rất lưu tâm nghe tẩu ấy nói, một mặt nghe lại một mặt suy nghĩ xem đạo lý của những lời đó có đúng hay không. Ta tại sao lại coi trọng suy nghĩ của Tiểu Nghê đối với ta thế nào, hận không có ai suy xét giúp ta? Ừm, chỉ sợ ta đối với nàng thực sự cũng không giống với huynh muội chi tình”. Sở Bình Nguyên không quen nói dối, nay đã nói hết với Vương Yến Vũ những chuyện nội tình nên cũng không chối cãi gì nữa. Vương Yến Vũ lại bảo:

“Nếu như đệ và nàng ta có thể từ cừu nhân trở thành phu thê, đây thực sự là giai thoại của vũ lâm”.

Sở Bình Nguyên cười nói:

“Thế sự khó lường, nào có thể nói trước được điều gì”.

Vương Yến Vũ bị y làm kích động nhớ lại chuyện xưa, trong lòng nghĩ thầm, “Không sai, thế sự khó lường, năm đó ta đối với Thiết Ma Lặc từ hận thành yêu, kết quả thì lại gả cho Nguyên Tu”.

Vương Vũ Yến hồi tưởng lại chuyện xưa, bất tri bất giác trên mặt cũng có chút nóng rần, liền vội vàng nói tiếp:

“Ta thì muốn các ngươi sẽ từ cừu nhân chuyển thành tình nhân, cho nên ta mới không ngăn cản đệ đi tìm nàng ta. Nhưng ta cũng lại không yên tâm”.

Sở Bình Nguyên hỏi:

“Là sao, Vũ Văn cô nương, nàng ta...”

Vương Yến Vũ nói:

“Ta lại không lo lắng về Vũ Văn cô nương. Nàng ta mặc dù thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, thế nhưng nàng ta không có cừu nhân muốn gia hại. Tân Thiên Hùng đã đáp ứng để nàng ta theo lễ bái sơn, huynh đệ sơn trại sẽ không làm khó nàng ta. Nhưng đệ thì lại khác, Tinh Tinh Nhi và Mưu Thế Kiệt đều muốn gia hại đệ, võ công của đệ chưa khôi phục được một nửa, bảo ta làm sao có thể an tâm được? Ờ, nếu đệ nhất định muốn đi, chờ ta và đại ca đệ thương lượng một chút, nhờ huynh ấy đưa đệ một đoạn đường, đến trại trung thì có người tiếp đón, vậy sẽ không ngại nữa”.

Nàng đang muốn đi tìm trượng phu thì chợt nghe thấy tiếng cười của Triển Nguyên Tu, y cùng hai đứa trẻ Chử Bảo Linh và Triển Bá Thừa đi vào. Triển Nguyên Tu hỏi:

“Sao vậy, Sở huynh đệ lại muốn đi ngay à?”

Chử Bảo Linh ở một bên chúm chím cười nói:

“Cháu biết Sở đại ca vì sao vội vàng muốn đi, vị Văn cô nương của huynh ấy đã bỏ đi rồi, huynh ấy còn có thể không đi sao?”

Triển Bá Thừa kéo tay áo cô bé, nó bảo:

“Sở thúc thúc, thúc không thể nói đi là đi liền như vậy, thúc đã đáp ứng phải dạy Tiểu Thừa một món võ công đó”.

Vương Yến Vũ bảo:

“Thừa nhi, không được càn quấy, chỉ cần con chịu học, tương lai còn sợ không có ngày nhờ thúc thúc chỉ dạy hay sao? Con hãy luyện ‘Ngũ Cầm chưởng’ cho thành thục đi rồi hẵng nói, chớ có tham lắm mà không hay.

Nguyên Tu, bọn muội nghiêm chỉnh đó, Sở huynh đệ muốn sớm đến sơn trại, huynh đưa đệ ấy một đoạn đường nha?”

Triển Nguyên Tu cười bảo:

“Không cần ta phải đưa. Sở huynh đệ, có người đến đón đệ đi rồi, đệ đoán xem là ai?”

Sở Bình Nguyên rất lấy làm kỳ quái, nói:

“Có ai mà biết đệ dưỡng bệnh ở đây?”

Triển Nguyên Tu đáp:

“Là Đoàn Khắc Tà. Ta hôm qua nói với huynh đệ trong sơn trại đến đây liên lạc, bọn họ đến tối liền báo về đến nơi, Khắc Tà đi luôn cả đêm đến đây. Y khinh công siêu trác, nghe nói canh ba thì đi, đến gần hai trăm dặm đường núi mà hôm nay đã liền đến, thật khiến người khác bội phục!”

Sở Bình Nguyên mừng rỡ vô cùng, liền vội vàng bước ra cùng Đoàn Khắc Tà tương hội. Đã thấy Chử Toại đang bồi tiếp Đoàn Khắc Tà ở tại phong khách nói chuyện. Sở, Đoàn hai người bắt chặt tay nhau. Sở Bình Nguyên nói:

“Đoàn huynh, đêm đó huynh bạt đao tương trợ, đệ còn chưa cảm tạ huynh. Bây giờ lại nhọc sức huynh cả đêm bôn ba, lương hữu thâm tình, thật khiến đệ hổ thẹn mà cảm kích”.

Đoàn Khắc Tà cười đáp:

“Sở đại ca, huynh nói như vậy là coi đệ thành ngoại nhân rồi. Vì bằng hữu dẫu có bỏ mệnh cũng còn chẳng tiếc, huống hồ là đi một chút đoạn đường? Nghe nói tối hôm đó sau khi huynh bị vây công, lại đụng phải Mưu Thế Kiệt và Tinh Tinh Nhi, bị thương không nhẹ, khiến đệ lo lắng quá, đệ cũng thật hối hận tối hôm đó đã không tìm kiếm huynh cẩn thận, cứ nghĩ là huynh đã thẳng đường đến sơn trại rồi. May mắn, huynh là cổ nhân thiên tướng, trùng hợp thế nào lại gặp được Triển đại ca”.

Sở Bình Nguyên cảm tạ Đoàn Khắc Tà xong lại quay sang cảm tạ ân tặng dược cao của Chử Toại. Chử Toại cười nói:

“Dược cao của ta quả nhiên là không tệ, thân thể của ngươi cũng khỏi nhanh hơn dự liệu của ta, ta nguyên là dự đoán ngươi phải tối thiểu sáu bảy ngày mới có thể khôi phục lại được, bây giờ mới gần đến ngày tứ thư, ngươi đã được như người thường rồi”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Nghe nói huynh còn có kỳ ngộ, có cô nương hàng xóm hồi nhỏ của huynh cũng tại đây dưỡng bệnh. Có tiện hay không, mời cô ấy ra tương kiến? Cô ta lúc này lên núi, ước chừng cũng là muốn đến tham gia thịnh hội phải không?”

Vương Yến Vũ bảo:

“Vị cô nương ấy đã đi trước rồi”.

Chử Toại vừa biết chuyện này thì có chút không vui, lão bảo:

“Vị cô nương này tính tình cũng thật kỳ lạ, Sở tướng công, ngươi đừng trách lão già ta lắm mồm nha, đừng nói là ta từng chữa bệnh cho cô ta, cho dù xem như ta mở khách điếm đi, cô ta trước khi đi cũng nên nói với ta một tiếng”.

Chử Toại không biết chút nào về nội tình của bọn họ, khiến Sở Bình Nguyên chỉ đành vất vả thay Vũ Văn Hồng Nghê xin lỗi lão. Đoàn Khắc Tà cũng rất lấy làm lạ, đoán biết trong đó nhất định có điểm kỳ quặc, nhưng cũng không tiện hỏi trước mặt mọi người.

Vương Yến Vũ vì muốn tránh cho Sở Bình Nguyên khó xử, liền chuyển sang chuyện khác, nàng hỏi Đoàn Khắc Tà:

“Khắc Tà, vợ chưa cưới của đệ ta còn chưa gặp mặt, sao không cùng đi với nàng ta đến đây?”

Đoàn Khắc Tà bảo:

“Nàng đi không được nhanh như đệ. Biểu tẩu của đệ rất thích nàng, mấy ngày nay đều làm bạn với nàng, cũng không chịu cho nàng canh ba nửa đêm theo đệ đi”.

Vương yến Vũ có điểm ngạc nhiên, nàng hỏi:

“À, biểu tẩu của đệ cũng đến sơn trại rồi sao?”

Thê tử của Thiết Ma Lặc là Hàn Chỉ Phân vốn là con gái của danh gia võ lâm Hàn Trạm, sau khi Thiết Ma Lặc tái nhập lục lâm, thê tử của y lại không theo cùng y, ở lại nhà nuôi dạy con cái, cùng với phụ thân ẩn cư ở một nơi là Bàn Long Cốc. Vương Yến Vũ trước đây lúc đầu từng có hiềm khích với nàng ta, sau này khi hai người đều lấy chồng thì ngược lại giao tình trở lên rất thân mật, cho nên nghe thấy Hàn Chỉ Phân đến thì không khỏi vô cùng cao hứng, cười bảo rằng:

“Mấy năm trước, ta cùng Nguyên Tu đàm luận, biểu tẩu của đệ là nữ hiệp danh chấn giang hồ, vậy mà lại ở nhà ôm con dạy trẻ không phải điều rất đáng tiếc lắm sao? Hơn nữa cũng quá lạnh nhạt với biểu ca đệ”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Biểu tẩu của đệ trước đây bởi vì băn khoăn về hai đứa nhỏ, không thích hợp sống ở lục lâm. Bây giờ chúng lớn hơn một chút, tương đối dễ dàng mang theo, để cho chúng được theo phụ thân ra ngoài trải nghiệm việc đời”.

Triển Nguyên Tu hỏi:

“Hàn tiền bối cũng xuất sơn rồi sao?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Hai đứa nhỏ là do ngoại công chúng hộ tống đến đó”.

Triển Nguyên Tu vui mừng nói:

“Có Hàn lão tiền bối xuất sơn, càng không sợ dám người Mưu Thế Kiệt, Tinh Tinh Nhi tác yêu tác quái nữa”.

Vương Yến Vũ nhớ lại chuyện xưa, bùi ngùi cảm thán:

“Thời gian trôi qua thật nhanh, tựa như chớp mắt, đám nhỏ lớp sau cũng đều lớn hết rồi. Hai đứa điệt nhi của đệ đã mười mấy tuổi rồi?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Ca ca chín tuổi, còn muội muội bảy tuổi”.

Vương Yến Vũ cười bảo:

“Thừa nhi, qua vài ngày nữa, con lại có thêm hai tiểu bằng hữu”.

Triển Bá Thừa hỏi:

“Chúng ta bao giờ mới đi vậy?”

Vương Yến Vũ cười đáp:

“Con gấp làm gì, qua hai ngày nữa, phụ thân sẽ tự mang các con đi”.

Mọi người nói một chút về chuyện vặt vãnh trong nhà, Sở Bình Nguyên cũng đã ăn xong bữa sáng, lập tức cùng với Đoàn Khắc Tà cáo từ mấy người Chử Toại rồi rời đi. Triển Nguyên Tu biết Sở Bình Nguyên đã khôi phục được một nửa công lực, có Đoàn Khắc Tà cùng đi với y, cho dù có gặp phải Mưu Thế Kiệt thì cũng không có gì đáng ngại, cho nên an tâm để cho bọn đi.

Trên đường Đoàn Khắc Tà hỏi đến chuyện của vị Văn cô nương kia, Sở Bình Nguyên cùng chàng đã trải qua nhiều hoạn nạn, tình như thủ túc, đuơng nhiên là không giấu giếm, liền nói thật cho chàng biết vị Văn cô nương kia chính là Vũ Văn Hồng Nghê.

Đoàn Khắc Tà nghe xong cố sự của y thì kinh ngạc không thôi, chàng cười bảo:

“Nguyên lai trong đó còn có nhiều tình tiết khúc chiết ly kỳ như vậy. Sở đai ca, tấm lòng của huynh cũng thực là rất rộng lượng, đệ tự thẹn không bằng”.

Sở Bình Nguyên cười nói lại:

“Các ngươi, hai đứa nhỏ, không phải là cũng từng cãi lộn một trận hay sao?”

Đoàn Khắc Tà đỏ bừng mặt hỏi:

“Sao mà huynh biết?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Sư huynh của đệ là Không Không Nhi đã từng nói về cố sự của hai người bọn đệ cho ta nghe. Lúc đó, Không Không Nhi còn rất lo lắng đệ bị yêu nữ kia dẫn dụ đó!”

Đoàn Khắc Tà xấu hổ vô cùng, chàng nói:

“Đừng nhắc đến yêu nữ đó nữa”.

Sở Bình Nguyên bảo:

“Đêm đó, ta mặc dù suýt bị chết dưới tay Mưu Thế Kiệt, nhưng cũng đánh cho yêu nữ đó lộn nhào một vố, tính ra cũng trút giận cho đệ một chút. Được, nói đến đó thôi, không đề cập tiếp nữa”.

Đoàn Khắc Tà cười bảo:

“Đêm đó cơ hồ đệ đã đả thương Vũ Văn cô nương, may mắn là không có thật sự bị thương, nếu không thì thật có lỗi với huynh”.

Sở Bình Nguyên cười khổ rằng:

“Nàng ta bây giờ vẫn còn coi ta là cừu nhân!”

Sở Bình Nguyên nói đến đây thì bất tri bất giác lại buồn bã, Đoàn Khắc Tà an ủi: “Huynh khuyên một lần nàng ta không tỉnh, còn có lần thứ hai, lần thứ ba! Gặp mặt thêm mấy lần, thì oan cừu hồ đồ kia cũng sẽ tự giải khai”.

Sở Bình Nguyên bùi ngùi than:

“Ta không muốn gặp nàng, mà ta biết nàng cũng không muốn gặp lại ta”.

Đoàn Khắc Tà cười bảo:

“Huynh không phải là không muốn gặp nàng ta, mà là huynh sợ nàng ta không gặp huynh. Huynh đừng lo lắng, nàng ta còn phải đến gặp đệ mà lấy lại bảo kiếm, đến lúc đó đệ sẽ mang món nhân tình này tặng cho huynh”.

Hai người đi được một hồi thì đã vào sâu trong rừng rậm, chợt nghe phía trước hình như có tiếng người. Đoàn Khắc Tà thính giác thông mẫn phi thường, chàng bảo:

“Phía trước là một đám người, trong đó có hai nữ nhân. Thanh âm của bọn họ tựa hồ có điểm rất quen thuộc. Chờ đệ đến xem là ai?”

Sở Bình Nguyên còn chưa hoàn toàn khang phục, thính giác không bằng được Đoàn Khắc Tà, nhưng thấy thần sắc của Đoàn Khắc Tà có điểm kinh ngạc thì bất giác trong lòng thoáng động, “Chẳng lẽ lại có chuyện xảo hợp đến vậy chăng?”

Đoàn Khắc Tà phi thân lên một ngọn cây, mục quang tụ lại, hướng phía trước nhìn, chỉ thấy phía trước có một tiểu đội nhân mã, tổng cộng là mười người. Tám nam nhân chính là tám hoàng y thị giả của Mưu Thế Kiệt, còn hai nữ nhân cũng không phải ai xa lạ, chính là Sử Triêu Anh với Vũ Văn Hồng Nghê.

Nguyên lai Mưu Thế Kiệt đêm đó bắt không được Sở Bình Nguyên, trong lòng thập phần ảo não, nhưng ý định mong muốn kết giao với Hồi tộc vẫn chưa nguôi. Muốn kết giao với Hồi tộc, trước tiên phải kết giao với Vũ Văn Hồng Nghê. Mưu Thế Kiệt nhân vì phải chuẩn bị ứng phó với lục lâm đại hội, các bộ hạ trung thành với y mặc dù số lượng không nhiều, nhưng cũng còn có mấy đám nhân mã, mấy ngày nay đều lần lượt kéo đến. Mưu Thế Kiệt dưới tình thế bị chúng bạn thân ly, nên đối với đám người còn chịu trung thành với y thì tất nhiên y phải để tâm hết lòng lôi kéo.

Vì vậy mà y không tiện rời đi, phải dùng biện pháp như thế nào để kết giao với Vũ Văn Hồng Nghê thì giao cho Sử Triêu Anh đi sắp xếp. Vũ Văn Hồng Nghê là một thiếu nữ, do thê tử ra tay lôi kéo, so với y cũng tiện hơn nhiều.

Sử Triêu Anh mang tám thị giả của trượng phu đi, tiến hành lục soát trong sơn lâm, liên tiếp bốn ngày liền, đều không thấy được tung tích của nhóm người Vũ Văn Hồng Nghê, đang lúc nản lòng thì xảo hợp Vũ Văn Hồng Nghê lại một mình đi đến.

Vũ Văn Hồng Nghê sau khi mắc bệnh thì thân thể suy nhược, nửa đêm hôm qua rời khỏi Chử gia, lại gặp phải một trận mưa lớn, còn bị ngã mấy lần, khổ sở khó bề chịu nổi, nàng ngồi ở một bên đường thở dốc. Sử Triêu Anh vừa thấy nàng thì tựa như là trông thấy vật chí bảo, lập tức hướng nàng ân cần hỏi han, nhiệt tình giúp đỡ, lại dựng trướng bồng rồi dìu Vũ Văn Hồng Nghê tiến vào nghỉ ngơi, sau đó sai người đi nấu canh nóng cho nàng, giúp Vũ Văn Hồng Nghê tắm rửa thay y phục. Vũ Văn Hồng Nghê trong lúc hoạn nạn lạc lõng thì đối với Sử Triêu Anh cảm kích không hết. Sử Triêu Anh nói thân phận của mình, rồi lại bảo là đã biết chuyện của nàng, nguyện ý giúp nàng báo cừu. Vũ Văn Hồng Nghê đối với chuyện báo cừu này thì trong lòng hỗn loạn vô cùng, nhưng đối phương đã biểu lộ hảo ý như vậy, nàng đương nhiên là không tiện từ chối người đã vất vả nhiệt tâm, hơn nữa Sử Triêu Anh lại là phu nhân của Lục lâm Minh chủ, Vũ Văn Hồng Nghê liền coi nàng ta là nữ trung hào kiệt, tất nhiên là cam tâm tình nguyện kết giao với một vị bằng hữu tri tâm. Sử Triêu Anh nghe được thuộc hạ của nàng ta đã bị trục xuất xuống núi, liền lập tức lấy lục lâm tiễn của Mưu Thế Kiệt ra, sai một viên kỵ mã, nhanh chóng đuổi theo.

Vũ Văn Hồng Nghê cũng may mà có được Sử Triêu Anh chiếu cố một phen, bằng không nàng sau khi bệnh lại chịu lạnh, chỉ sợ sẽ tái phát bệnh một lần nữa. Sử Triêu Anh cũng vì chăm sóc Vũ Văn Hồng Nghê, chờ sau khi nàng ta khôi phục tinh thần mới bắt đầu khởi trình, do vậy mà bị Đoàn, Sở hai người đuổi kịp.

Đoàn Khắc Tà từ trên cây nhìn xuống, vừa thấy Sử Triêu Anh thì không khỏi cả kinh, chuyện giữa chàng với Sử Triêu Anh, những ân ân oán oán dính dáng lẫn nhau thật rất nhiều, cảm tình trong quá khứ tuy nói là đã một nét bút sổ ngang, thế nhưng Đoàn Khắc Tà cũng không như Sử Triêu Anh, do ái mà thành hận, hận không dồn được đối phương vào chỗ chết. Chàng đối với Sử Triêu Anh chỉ có căm ghét, chứ không có đại hận, cho nên cũng muốn tránh khỏi Sử Triêu Anh.

Nhưng bây giờ chàng đang đồng hành cùng Sở Bình Nguyên, hơn nữa Vũ Văn Hồng Nghê lại trùng hợp cùng một chỗ với Sử Triêu Anh, chàng có muốn tránh cũng là không thể. Sở Bình Nguyên ở dưới gốc cây hỏi:

“Đoàn hiền đệ, đệ nhìn thấy cái gì vậy? sao thế nào lại trông như là phát ngốc trên ngọn cây thế?”

Đoàn Khắc Tà trong lòng ngẫm nghĩ, “Sử Triêu Anh cùng với tám tên hoàng y thị giả đi cùng một đoàn, Sở đại ca công lực chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ không phải là đối thủ của bọn họ”. Chàng nhảy xuống miễn cưỡng cười bảo:

“Sở đại ca, huynh có thể nói nhân duyên rất may mắn, vừa rồi huynh còn lo lắng không gặp được vị Vũ Văn cô nương kia, nguyên lai nàng ta lại ở ngay trước mặt, chỉ là, chỉ là....”

Sở Bình Nguyên mặt đỏ quá mang tai, đang muốn nói: “Đoàn hiền đệ chớ có đùa cợt, ta cũng không vội vã gặp nàng, tránh đi thôi”. Thế nhưng nghe thấy Đoàn Khắc Tà liên tiếp nói hai từ “chỉ là” thì không khỏi trong lòng rúng động, vội hỏi:

“Nghe tiếng bước chân, phía trước không phải chỉ có một người. Nàng ta cùng đi với người nào vậy?”

Đoàn Khắc Tà lúng túng đáp:

“Là, là Sử Triêu Anh”.

Sở Bình Nguyên giật mình thất kinh, kêu lên:

“Không hay!”

Rồi y liền kéo tay Đoàn Khắc Tà chạy đi. Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Sở đại ca, huynh, huynh, huynh kinh hãi chuyện gì vậy?”

Sở Bình Nguyên nói:

“Không thể để cho Vũ Văn Hồng Nghê cùng chung chạ với con yêu nữ một chỗ được, yêu nữ kia muốn lợi dụng nàng, nếu nàng đi theo thì hậu họa không nhỏ!”

Sử Triêu Anh đột nhiên thấy Đoàn, Sở hai người phóng như bay đến thì càng kinh hãi khôn xiết! Nàng đối với Đoàn Khắc Tà đúng là ái hận tương giao, lại còn có vài phận sợ hãi. Nếu chỉ một mình Đoàn Khắc Tà cũng còn được, bây giờ lại có thêm một Sở Bình Nguyên nữa, nàng ta không biết Sở Bình Nguyên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn võ công, lại thấy y chạy như bay thì nghĩ bụng, “Đêm đó tên tiểu tử này bị thương rất nặng, mới gần được năm ngày sao hắn có thể hoàn toàn khỏe lại như vậy? Giờ này Thế Kiệt lại không có ở đây”. Nàng không biết ý đồ của Sở Bình Nguyên, chỉ nghĩ là y muốn đến để thương hại Vũ Văn Hồng Nghê, liền vội vàng phát lệnh, tám tên hoàng y thị giả tiền tản ra xếp thành một hàng ngang chắn trước mặt Vũ Văn Hồng Nghê, chuẩn bị nghênh địch.

Đúng là:

Miệng ngọt như đường tâm tựa kiếm.

Giọng như Anh Vũ độc hơn xà.

--------------------------------------------------------------------------------

翰海 tức Hàn Hải : Sa mạc Gôbi, chỉ dùng để tượng trưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui